Trọng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt

Chương 39: Chương 39




CHƯƠNG 39

Ngày Đỗ Thăng đi, Tô Thần tới sân bay tiễn hắn. Không ngoài dự định, gặp Đỗ lão gia tử và Đỗ Hành, Đỗ Thăng còn chưa qua khu kiểm tra, đang đứng nói chuyện với người nhà. Tô Thần cùng người nhà họ Đỗ chào hỏi, tuy những người này đã làm nhiều chuyện không hay ho với cậu nhưng vì ngại Đỗ Thăng nên chuyện xã giao ngoài mặt vẫn cần làm, Đỗ lão gia tử vẫn một bộ thái độ trưởng giả cười ha ha, Đỗ Hành đã hơi lãnh đạm, chỉ gật đầu với Tô Thần. Đỗ Thăng đại khái hiểu được suy nghĩ của Tô Thần, sau khi Tô Thần cùng người nhà mình chào hỏi xong liền kéo cậu qua một bên, không nói thêm gì, chỉ đưa địa chỉ trường học và kí túc xá ở Anh cho cậu.

“Lúc tôi tới đó sẽ viết thư về, nhớ phải trả lời tôi, nếu không tôi trực tiếp phi về đá chết nhóc con nhà cậu.”

“Cậu thật có thể đánh thắng tôi á? Cẩn thận bị tôi đá bay về London.”

Tô Thần cười cười cho Đỗ Thăng một đấm nhưng vẫn cầm tờ địa chỉ Đỗ Thăng đưa nhét vào ví. Hai người nói thêm mấy câu, Đỗ Thăng nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đã đến giờ liền kéo hành lí qua cổng kiểm tra. Tô Thần vẫy tay chào Đỗ Thăng, cậu còn phải nhanh chóng về Tô ký, không ngờ vừa quay người đã bị Đỗ Hành cản lại.

“Đỗ tổng, có chuyện gì ạ?”

“Tô Thần, cậu có hứng thú tới Đỗ thị làm việc không?”

“Cảm ơn ngài đã tán thưởng nhưng hiện tại cháu không có ý định này.”

Nếu Đỗ Thăng đã đi, Tô Thần cũng không định khách khí với người nhà họ Đỗ nữa. Tuy Đỗ Hành có thể thực sự có ý mời cậu tới Đỗ thị nhưng cái thái độ cao cao tại thượng này khiến cậu khó chịu vô cùng. Tô Thần không phải người không thức thời nhưng cũng không phải người để người ta ăn hiếp đến cùng mà còn không biết phản kích. Đỗ gia nếu đã từng không hề bận tâm mà buộc cậu rời Húc Nhật, hôm nay lại chào mời cậu tới Đỗ thị, vậy chưa chắc đã là ý tốt.

Đỗ Hành nhận được trả lời của Tô Thần, tuy không ngoài dự định nhưng vẫn hơi thất vọng, song vẫn lấy danh thiếp của mình đưa cho Tô Thần, “Nếu ngày nào đó đổi ý, hi vọng cậu tới Đỗ thị tìm tôi.”

Tô Thần hai tay nhận danh thiếp, cười trả lời, “Nhất định ạ.”

Đợi đoàn người nhà họ Đỗ rời khỏi sân bay, danh thiếp của Đỗ Hành cũng rơi vào một thùng rác nào đó, gửi lại cho nhân viên vệ sinh nơi đây.

Đỗ Thăng chưa đi được bao lâu, Tô Thần đã nhận được thư của hắn, mở thư ra nhìn, cừ thật! Thằng ranh này đang ôm một cô gái nước ngoài tóc vàng, cười đắc ý, tay phải còn giơ thành một chữ V về phía màn hình. Tô Thần không khỏi bắt đầu đoán, mục đích thực sự của chuyến du học của thằng nhóc Đỗ Thăng kia là gì.

“Con à, đang xem gì vậy?”

Tô Kiến Quân đẩy cửa vào, thấy Tô Thần đang nâng đầu nhìn thư Đỗ Thăng, liếc mắt một cái lập tức hoảng sợ, chẳng phải Đỗ Thăng đó sao? Sao lại ôm một ả tây thế kia?

Mà ả tây này trên người còn mặc thứ gì, trông chả khác mảnh vải rách là bao.

“Cha, vừa rồi Đỗ Thăng đi du học, đây là thư cậu ta gửi về cho con.”

“Cô gái trên đó là ai? Đối tượng của cậu ta à?”

“Không ạ, trong thư nói đó là bạn học.”

Tô Kiến Quân nhăn nhó một hồi, “Cha nói con trai à, sau này hạn chế lui tới với cậu ta thôi, ôm ôm ấp ấp một ả tây trông chả ra làm sao!”

“Con biết rồi.” Tô Thần cũng không định tranh luận chuyện này với Tô Kiến Quân, dù sao cậu cũng không định hồi âm Đỗ Thăng. Tuy nói Đỗ Thăng thật tâm coi cậu là bạn, nhưng dính dáng đến Đỗ gia khiến Tô Thần đau đầu, Tô Thần người này sợ nhất phiền phức cùng dây dưa không rõ, vẫn là sớm né ra cho an toàn.

Tô Kiến Quân thấy Tô Thần đồng ý rồi mới thở ra một hơi, ông chỉ có mỗi một đứa con này, không muốn bị người ta dạy hư mất.

“Được rồi, cha vừa nhận được điện thoại của ông Trương, nói ngày mai ông ấy tới Tô ký, chúng ta chuẩn bị chút nhé. Lúc nằm viện, mọi người ở chung rất vui, quen biết nhau đã lâu như vậy mà vẫn chưa có dịp chiêu đãi nhà họ một bữa.”

“Cả nhà họ đều tới?”

“Không, chỉ có ông ấy với hai đứa con. Con út ông ấy con chưa gặp nhỉ? Nói ra cũng khéo, trước cậu ta đi Tế Nam thực tập, về Bắc Kinh cùng một chuyến với chúng ta đấy.”

“Thế ạ.” Tô Thần gật đầu, không nói gì thêm.

Đêm đó, hai cha con bàn tính xem nên làm những món gì chiêu đãi cha con ông Trương, Tô Thần cho rằng cứ làm mấy món ăn hàng ngày là được, dù sao thì đã đánh quen lâu thế rồi, làm trang trọng quá thành ra không hay. Tô Kiến Quân cũng thấy có lí, hai cha con ầm ừ với nhau, về phòng ngủ đi. Tô Kiến Quân nằm trên giường nghĩ, Tô Thần cũng sắp hai mươi, vào thời ông là đã cưới vợ sinh con rồi. Nếu có cô nào tốt, bảo Tô Thần mang về cho ông gặp, chẳng cần yêu cầu gì nhiều, chỉ cần tốt với con ông là được. Tô Kiến Quân quyết định việc này rồi nằm xuống ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Trương Viễn Sơn đã mang theo Trương Tấn Bình và Trương Thư Bình tới cửa, vừa gặp nhau đã cùng Tô Kiến Quân cười nói trêu chọc, Tô Thần nhìn mà trợn mắt, sao cậu không biết bình thường cha mình có thể nói nhiều như vậy.

Đang nhìn cười cười, Trương Tấn Bình dẫn theo một cậu thanh niên tuổi tầm tầm Tô Thần tới, “Tô Thần, đây là em trai tôi, Trương Thư Bình, các cậu lần đầu gặp nhau đi. Thư Bình, đây là Tô Thần mà ba vẫn hay nhắc tới.”

Tô Thần giương mắt quan sát thanh niên trước mắt, không khỏi chậc lưỡi, người này, dáng vẻ trông cũng quá đẹp đi? Tuy khá cao, chừng cũng như mình, phải cái gương mặt lại như con gái.

“Xin chào, tôi là Tô Thần.” Tô Thần cười vươn tay.

“Ừm.” Trương Thư Bình cúi đầu lên tiếng, không biết có phải cố ý hay không mà quay đầu, bỏ qua bàn tay Tô Thần đang vươn ra.

Trương Tấn Bình hơi xấu hổ, vội vã nhận lỗi với Tô Thần, Tô Thần chỉ cười cười, thu tay lại như không có việc gì. Quả nhiên, dù bề ngoài có đẹp nhưng bên trong vẫn là đứa bé không được tự nhiên. Cậu quay sang hỏi một chút về tình hình ông Trương sau khi xuất viện, Trương Tấn Bình theo tiếp lời, Trương Thư Bình chỉ đứng bên thờ ơ nhìn, thỉnh thoảng Tô Thần cũng nhìn cậu ta vài lần, nghĩ cấp độ không tự nhiên của cậu nhóc này đúng là không phải bình thường.

Nói chuyện một lát, Tô Kiến Quân đưa cha con họ Trương vào ghế lô, Tô Thần vào bếp, hôm nay các món đều do cậu làm. Nguyên liệu đã được chuẩn bị từ trước, cậu chỉ cần gia công một chút là xong.

“Anh Thần, mấy người mới tới là ai thế? Thấy ông chủ nhiệt tình với người ta lắm.”

“Cùng phòng bệnh với cha anh hồi trước, đừng chỉ nói chuyện, trông cái nồi cẩn thận chút nào.”

“Ai dà.”

Lát sau, các món ăn đều đã xong, bốn món mặn ba món chay, thêm món canh cá trích. Tô Thần và phục vụ mang đồ ăn tới, bên trong Tô Kiến Quân đang cùng ông Trương nói chuyện, ông Trương vừa ngửi thấy mùi thơm thì không thèm nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào khay đồ, sắp chảy nước miếng rồi.

Tô Thần buồn cười lắm, Trương Tấn Bình thì nghĩ ba mình sa đọa đến nông nỗi này rồi sao? Anh ta gắp một miếng đậu hủ ma bà nếm thử, sau đó đầu cũng không ngẩng bắt đầu múa đũa. Tô Thần chú ý tới Trương Thư Bình, thấy đứa nhỏ này cũng thuộc loại ăn được, một đĩa thịt tẩm bột sốt đầy cậu ta vung vài đũa chỉ còn lại nửa đĩa. Chỉ một lát, ba cha con họ Trương đã ăn ba, bốn bát, sức ăn gấp hai, ba lần Tô Thần rồi. Tô Kiến Quân và Tô Thần liếc nhìn nhau, hai cha con thống nhất ý kiến, nhà họ Trương này 8/10 tuổi heo!

——————————-——————————

Đậu hủ ma bà: Còn gọi là đậu phụ Tứ Xuyên, món này cay kinh, sao anh Trương Tấn Bình lại ăn được nhỉ? Anh này không ăn cay mà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.