CHƯƠNG 3.
Việc kinh doanh cơm hộp ngày càng tốt, chỉ riêng trường học đối diện mỗi ngày đã mua 300 – 400 suất, lại thêm lượng khách rải rác các nơi nữa, nửa tháng sau, Tô Thần không những có thể mua cho cha một chiếc xe lăn mà còn có thể mua thuốc hàng ngày và cải thiện sinh hoạt của hai cha con. Đây là điều Tô Thần thực không ngờ tới.
Tô Kiến Quân có xe lăn rồi có thể tự mình làm những việc đơn giản, Tô Thần có nhiều thời gian nên quyết định buổi sáng cũng tới giúp vợ chồng Lý Đạt Phát bán hàng. Thấy sáng sớm thường có người già tới mua, Tô Thần đề nghị Lý Đạt Phát làm thêm vài món khác để bán như bánh quẩy, bánh nướng, sữa đậu nành. Thỉnh thoảng có thêm nguyên liệu mới, Tô Thần lại thử mân mê làm mấy món ăn vặt phương nam mà người phương bắc nơi đây ít được ăn tới, coi như đổi khẩu vị một chút. Cứ thế, cửa hàng nhỏ làm ăn càng ngày càng tốt, những lúc quá bận rộn, Tô Kiến Quân cũng tới hỗ trợ.
Lý Đạt Phát thấy việc làm ăn có tương lai liền muốn thuê thêm cửa hàng hai bên để mở rộng kinh doanh, nhưng thấy tiền vốn cần khá lớn, ông muốn bàn bạc với cha con Tô Thần một chút. Tô Kiến Quân không có ý kiến gì, ông rất cảm kích người anh đồng hương này, nhưng Tô Thần lại nhíu mày, nếu cậu nhớ không nhầm, không lâu nữa thành phố sẽ quy hoạch lại khu này, nơi đây sẽ bị dỡ bỏ, cho dù mở rộng cửa hàng khiến việc làm ăn phát đạt hơn cũng không bù lại được tổn thất đó. Biết vậy nhưng cậu không có cách nào mở miệng với Lý Đạt Phát, chính phủ còn chưa thông qua đâu, nói ra sẽ bị coi là đùa giỡn.
Cúi đầu suy nghĩ một chút, Tô Thần lên tiếng: “Chú Lý, chú có nghĩ tới chuyện dời tới Bắc Kinh làm ăn không ạ?”
“Tới Bắc Kinh?” Lý Đạt Phát và Tô Trân nhìn nhau, không hiểu, “Thần tiểu tử, đang yên đang lành ở đây, muốn tới Bắc Kinh làm gì?”
Tô Thần dừng một chút, “Chú Lý, hôm trước cháu nhận được thư trúng tuyển đại học, một tháng nữa sẽ tới Bắc Kinh nhập học rồi.”
Một câu này, vợ chồng Lý Đạt Phát ngây người. Nửa tháng trước, họ không nghĩ việc kinh doanh lại tốt như thế, mà đại bộ phận đều là công của Tô Thần, bọn họ bận rộn quá, cũng quên mất Tô Thần còn là một học sinh.
Nháy mắt, bầu không khí trầm xuống, Lý Đạt Phát đốt thuốc, lặng lẽ hút, Tô Trân mặt cũng đăm đăm.
Tô Kiến Quân nhìn Lý Đạt Phát, miệng mấp máy. Đương nhiên ông muốn con mình được học hành đầy đủ, có tương lai tươi sáng, bản thân ông cũng vì ít học nên mới bị người lừa, nhưng vợ chồng Lý Đạt Phát có ơn với cha con ông, buông tay mặc kệ thì lương tâm ông không cho phép.
Lý Đạt Phát hút liền mấy hơi rồi dụi tắt, ngẩng đầu, quả quyết, “Thần tiểu tử, chú Lý con từ thị trấn ra đây, liền một mực ở nơi này, chỗ này, là một nửa tính mạng chú. Giờ nói đi liền đi …”
Tô Thần biết, nói tới chuyện này, chắc chắn Lý Đạt Phát không thể ngay lập tức đồng ý. Nếu không phải hôm nay Lý Đạt Phát nói tới chuyện thuê lại cửa hàng, Tô Thần cũng không muốn đề cập tới chuyện này sớm như vậy. Quy hoạch lại vùng giải phóng cũ trong tương lai chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân trọng yếu khác Tô Thần chưa nói, để trốn thuế, cửa hàng của Lý Đạt Phát không có giấy phép kinh doanh. Chỉ một thời gian nữa, luật quản lý thành thị được thông qua, kèm theo đó sẽ là đội ngũ quản lý đô thị, tuy có ưu thế hơn so với các quán hàng rong nhưng những cửa hàng không có giấy phép như cửa hàng của Lý Đạt Phát sẽ không dễ kinh doanh nữa. Chuyện này cũng không thể nói, nói ra rồi sẽ tổn hại tới mặt mũi nhau.
“Chú Lý, chú nhìn con lớn lên, con sẽ không đưa ra ý định bất lợi cho chú.”
Nghe Tô Thần nói vậy, Tô Trân định lên tiếng, Lý Đạt Phát ngăn lại, nhìn Tô Thần, “Thần tiểu tử, con cho chú chút thời gian suy nghĩ lại đã.”
Đã nói hết lời, Tô Thần đành im lặng.
Ba ngày sau, Lý Đạt Phát thuê lại cửa hàng bên cạnh. Trước đó ông nói chuyện với Tô Thần, thanh toán toàn bộ tiền lợi tức nửa tháng vừa qua cho Tô Thần. Tô Thần còn muốn khuyên thêm nhưng cuối cùng cũng không biết nói gì nữa, chỉ viết lại các phương pháp nấu ăn đưa cho Tô Trân lúc bà vội vã đem tiền tới trả cho cậu.
“Thần tiểu tử, chú Lý con là người bảo thủ, thím biết con muốn làm việc lớn, thế nhưng chú con và thím đã ngoài bốn mươi rồi, chỉ muốn một cuộc sống yên ổn.”
Đã đến nước này, Tô Thần biết có nói gì cũng không thay đổi được nữa, chỉ đành nhận phong bao, tiễn Tô Trân ra về.
Tô Kiến Quân từ trong phòng đi ra, nhìn con trai, “Con à, chúng ta làm thế có quá đáng không? Chú Lý con giúp chúng ta nhiều như thế?”
“Cha, con chắc chắn phải đi học.” Tô Thần dừng lại một chút, biết làm thế thật bất nhân bất nghĩa, nhưng điều gì có thể nói cậu cũng đã nói hết, còn có thể làm được gì? Hiện tại, riêng việc nuôi sống hai cha con, cậu đã gặp khó khăn rồi. Tính sơ sơ, mấy nghìn đồng trong tay, trừ học phí của cậu, tiền thuốc men nửa tháng tới cho cha và tiền vé tàu, căn bản chẳng còn bao nhiêu. Tuy vậy, cậu nhớ rõ, năm nay, thị trường chứng khoán trong nước có một biến động lớn, nếu có thể bắt lấy cơ hội này, tiền trong tay có thể nhân lên gấp bội! Đến lúc đó, không chỉ có thể trả nợ cho Lý Đạt Phát mà ngay cả học phí bốn năm đại học và tiền thuốc men cho cha cũng không thành vấn đề rồi. Nhưng mà, hiện tại cậu không có máy tính, muốn đầu tư chỉ có thể tới sàn giao dịch, mà thành phố nhỏ này lại không có sàn giao dịch cổ phiếu, cho nên dù thế nào cậu cũng phải tới Bắc Kinh!
“Con à, cha con lại làm liên lụy con rồi.”
“Cha, được cha làm liên lụy là phúc của con đấy.”
Một tuần sau, Lý Đạt Phát khai trương cửa hàng mới, mà lúc này, cha con Tô Thần đang trên tàu hỏa tới Bắc Kinh.
Lúc đó, Tô Thần đang mua vé giường cứng cho cha không hề hay biết, toa giường mềm bên cạnh, có một cậu nhóc cùng đích tới với cậu, lại có một vai quan trọng trong cuộc đời cậu, đang ngủ say.
————-————–
Một số món ăn vặt phương nam Trung Quốc:
Chao aka đậu hủ thối:
Lòng lợn (lừa đảo thế thôi, nó làm bằng bột gạo đấy, ăn cũng được):
Bánh bao Kim Hoa (cái này rất tuyệt, nhân của nó ngon thôi rồi, cơ mà bạn không biết làm : (( )
Bánh đậu gạo nếp:
Gừng đường:
Xong, đấy mới là ăn vặt đấy, thật muốn cướp Thần Thần về nhà nuôi quá@@