CHƯƠNG 5
Chuyện gặp phải Sở Thiên Dương bị Tô Thần nhanh chóng quẳng ra khỏi đầu. Dù sao, trong ấn tượng của cậu, độ vĩ đại của Sở Thiên Dương cùng Hậu thị trong thương giới là như nhau, đều thuộc loại đại nhân vật mà người như cậu không có khả năng quen biết. Lại nghĩ, có thể một lần tiếp cận đại nhân vật như thế, nếu là mười năm sau khéo có ối người ao ước được như mình a! Nghĩ nghĩ, liền bật cười, lại lập tức gõ gõ đầu, cảm thấy tức cười cho suy nghĩ vừa rồi của mình, tuổi giảm thành 17 thì trí lực cũng thoái hóa theo à?
Một tuần sau, cổ phiếu Tô Thần đã mua lại tăng gấp 2, nghĩa là số tiền trong tay cậu lúc này đã lên tới mười vạn đồng. Ngày tới kết toán, cô gái phòng giao dịch nhìn Tô Thần đầy sung bái, khiến lòng hư vinh của “quý ngài” thật thỏa mãn nha!
Về quán trọ, khi Tô Thần đưa tiền ra, cha cậu sợ tới mức suýt thì té ngã! Túm lấy tay Tô Thần, giọng nói cũng đã run lên, “Con à, con lấy đâu ra nhiều tiền thế này? Không phải con đã làm gì …”
Tô Thần vội vã xua tay, “Cha, con trai cha là người thế nào cha còn không rõ sao? Tiền này là con kiếm bằng công sức của mình đấy.” Nói xong, dường như hơi giận, cậu ngồi xuống giường gục đầu im lặng.
Tô Kiến Quân hơi luống cuống, không ngừng mắng mình hồ đồ, nhân phẩm con mình thế nào người làm cha còn không biết sao? Những lời đó nếu do người khác nói, ông nhất định sẽ xé miệng y ra ấy chứ.
Thấy vẻ mặt bối rối của Tô Kiến Quân, Tô Thần đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, ngẩng đầu ưỡn ngực, giơ nắm tay như tuyên thệ, “Cha, xin cha tin con trai người! Đừng nói mười vạn đồng, một trăm vạn con cũng có thể kiếm được. Sau này con sẽ mua cho cha hai gian phòng lớn, ở một cái để không một cái, xe lăn mua hai chiếc, dùng một chiếc để rỗi một chiếc, sữa đậu nành mua hai cốc, uống một cốc đổ một cốc!” Nói xong mấy câu màu mè sến súa (nguyên văn là thanh tình tịnh mậu, theo bạn hiểu là nói lôi cuốn, giàu tình cảm, nhưng lúc này Thần Thần đang nói giỡn với cha nên để như trên) còn tặng kèm một cái chào nghi thức rất nhí nhố.
Tô Kiến Quân bị Tô Thần chọc cười, củng nhẹ đầu cậu một cái, “Thằng nhóc ngốc này! Mấy thứ vớ vẩn thế cũng nói được? Còn lãng phí thế sao? Hơn nữa chân của cha có thể cử động chút ít là đã cảm tạ ông trời rồi, còn cần xe lăn gì chứ …”
Tô Thần nhìn nụ cười của cha dần nhạt nhòa cũng tự trách mình, sao lại đả động tới xe đẩy chứ, liền vội vã nói mấy câu chọc cười khiến Tô Kiến Quân mau chóng quên mất chuyện này.
Càng gần ngày Tô Thần khai giảng, Tô Kiến Quân càng liên tục nói với Tô Thần muốn ra ngoài kiếm việc. Tô Thần cảm thấy hơi hổ thẹn, cậu biết mình quên mất cha mới ngoài 40, đang thời kì sức vóc dồi dào, sao có thể cam tâm cả ngày ở nhà ngồi không. Thế nhưng, để cha ra ngoài làm việc? Trong đầu Tô Thần liền hiện lên hai gạch chéo thật to!
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Thần tìm được một giải pháp.
“Cha, chúng ta mở một quán ăn nhỏ gần trường con nhé, chỗ đó đông sinh viên lắm, việc buôn bán chắc chắn tốt.”
Tô Kiến Quân suy nghĩ một chút, hơi do dự mở miệng, “Không ảnh hưởng tới việc học của con chứ?” Kỳ thực ông biết con trai hiếu thuận, không nỡ để ông kéo chân tật ra ngoài làm việc, cũng biết tình hình của mình thế này rất khó kiếm việc, nhưng chẳng lẽ một người đàn ông mới hơn 40 lại nằm nhà để đứa nhỏ mới mười mấy tuổi nuôi sao? Không được.
“Đại học không giống cấp 3, không cần ngày nào cũng tới lớp cha ạ.” Tô Thần thấy cha hơi xiêu lòng liền thêm mấy lời ngon ngọt, “Hơn nữa tay nghề của con hơn phân nửa là do cha dạy, nhà chú Lý không biết nhưng cha cũng rõ rồi còn gì?”
Khuyên can mãi, cuối cùng Tô Kiến Quân cũng đồng ý, nhưng vẫn nhắc nhở Tô Thần không được vì chuyện mở cửa hàng mà xao nhãng việc học. Tô Thần luôn miệng vâng dạ nhưng trong lòng lại bắt đầu có suy tính khác.
Địa điểm mở của hàng Tô Thần sớm đã tìm được, ngay trong một ngõ nhỏ của con phố gần trường, xung quanh đều là mấy hàng ăn nhỏ hay cửa hàng tạp hóa, lượng khách mỗi ngày khá lớn, vệ sinh cũng tốt. Mặc cả rách cả miệng với chủ nhà, thành công giảm tiền thuê nhà từ 3000 đồng một tháng xuống, giá đó với mặt bằng căn phòng này là rất rẻ rồi. Tô Thần xem qua bố cục căn phòng, thấy đó là kiểu nhà dân cải tạo thành cửa hàng, gia đình chủ nhà vốn ngủ ở căn phòng phía sau, phía trước làm nơi bán điểm tâm sáng, kinh doanh không tốt lắm nên mới để rẻ cho Tô Thần.
Sau đó, mấy ngày Tô Thần hớt hải tối mặt lo xin giấy phép kinh doanh, lấy được rồi thì người đã đen nhẻm. Tô Kiến Quân nhìn mà xót con, Tô Thần lại biết, Bắc Kinh không như Tế Nam, mở cửa hàng không có giấy phép kinh doanh là không được.
Xong xuôi, Tô Thần thu thập hành lí đưa cha tới nơi ở mới, Tô Kiến Quân đặc biệt xuống bếp làm hai món ủy lạo con trai, Tô Thần rất nể tình mà ăn sạch, sau đó giơ ngón cái ca ngợi cha cậu lão tướng xuất mã, nhất cá đỉnh lưỡng (ý chỉ người lớn tuổi có kinh nghiệm phong phú lại bắt đầu làm việc thì có thể so với hai người khác).
Hôm sau, Tô Thần tới trường đăng kí, xin ngoại trú. Thực ra nội quy là không cho phép sinh viên trọ bên ngoài, Tô Thần lại trình bày hoàn cảnh đặc biệt của mình, nếu vẫn không đồng ý thì quá vô tình rồi. Lúc vừa ra khỏi phòng làm việc cậu còn nghe được mấy phụ đạo viên khen cậu bé thật hiếu thuận, con nhà mình mà có thể hiểu chuyện như thế thì thật tốt …
Tô Thần hơi xấu hổ sờ sờ mũi, nếu như họ biết nguyên nhân cậu làm thế một phần là muốn kiếm tiền thì không biết sẽ có cảm tưởng gì nhỉ.