Trọng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt

Chương 64: Chương 64




CHƯƠNG 64

Tô Thần ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm mưa bay, nhiệt độ trong phòng tuy không thấp nhưng cậu vẫn cảm nhận được hơi lạnh len vào. Nhập thu, ở phương bắc này, nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch rất lớn, mấy hôm trước không chú ý đến nên cậu bị cảm lạnh một trận, phải vào bệnh viện truyền nước biển hai hôm, vì chuyện này, cậu bị Sở Thiên Dương cằn nhằn suốt, khiến Tô Thần nảy sinh hoài nghi, người tên Sở Thiên Dương đang ở cùng cậu hiện nay liệu có phải người trong ấn tượng kiếp trước không nhỉ?

Nghĩ đến vẻ mặt lo lắng của anh khi vuốt ve trán cậu, Tô Thần bất giác nhếch khóe miệng, rất nhẹ, làm cho người ta cảm thấy ấm áp, thế nhưng, hiển nhiên người ngồi đối diện không nghĩ như vậy.

Trương Thư Bình ho nhẹ một tiếng, kéo Tô Thần ra khỏi cơn suy tưởng.

“Tô Thần, cậu đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì.” Ngữ khí của Tô Thần hơi lãnh đạm, cậu biết không nên bắt quàng Trương Thư Bình trong trí nhớ với người trước mặt, nhưng mà cứ nhìn đến gương mặt quen thuộc đó, Tô Thần lại không tự chủ được mà nhíu mày, nếu có thể, cậu thật không muốn gặp y, nhưng hôm nay Trương Thư Bình đến tận nhà cậu, Tô Kiến Quân lại không hiểu suy nghĩ của cậu, vì ông vẫn giữ liên hệ với ông Trương nên khi thấy y đến tìm con mình liền bảo hai người ra ngoài nói chuyện.

Tô Kiến Quân nghĩ, Tô Thần vẫn còn là một cậu thiếu niên chưa trưởng thành, suốt ngày chỉ lo chuyện trường học và nhà hàng, không thấy có bạn bè cùng tuổi đến chơi, đương nhiên, Sở Thiên Dương được xếp vào dạng khác. Mà Trương Thư Bình và Tô Thần cùng tuổi, hành vi cử chỉ trước mặt Tô Kiến Quân lại khéo léo ngoan ngoãn, tự nhiên ông coi cậu ta là bạn con mình. Trước mặt Tô Kiến Quân, Tô Thần không muốn tỏ vẻ khó chịu với Trương Thư Bình nên đành đưa cậu ta ra ngoài này, vừa khéo đây cũng lại là quán cà phê lần trước Trương Trọng Bình hẹn gặp cậu, lúc vào cửa, nhân viên của quán còn nháy mắt với cậu, có lẽ đã nhận ra cậu là người hôm trước tới đây.

“Hôm nay anh  tìm tôi có chuyện gì thế?” Tô Thần không muốn dây dưa lâu với Trương Thư Bình, trời biết cậu tha thiết mong muốn tống cho tên kia một đấm đến cỡ nào, nhưng lí trí nói với cậu, chưa đến lúc đâu, xúc động là ma quỉ! Cho nên Tô Thần đành xiết nắm tay dưới bàn, ‘diệt địch’ trong giả tưởng, mà kẻ ngồi đối diện cậu lúc này hoàn toàn không hề hay biết, vẫn đang cười tỉm tỉm nhìn cậu.

Trương Thư Bình ung dung nhìn Tô Thần, nhấc tách cà phê uống một ngụm, khi thấy cậu nhịn không nổi nữa mới mở miệng, “Tô Thần, dạo này tôi cảm thấy hơi kì lạ.”

“Ha!” Tô Thần cúi đầu chăm chú nghiên cứu hoa văn trên tách, thì liên quan gì đến tôi?

Trương Thư Bình không để tâm đến phản ứng của cậu, tiếp tục, “Từ sau lần gặp cậu trước đây, tôi bắt đầu có một số giấc mơ kì lạ, cảnh tượng trong mơ khá xa lạ nhưng người thì rất quen thuộc.” nói tới đó lại dừng một chút, “Cậu không tò mò à?”

Tô Thần ngẩng đầu nhìn vào mắt y, ý là cậu không tò mò, tuyệt đối không.

“Người trong giấc mơ ấy là tôi với cậu, nhưng là chúng ta của vài năm sau.” Trương Thư Bình cười cười, cả hai tay đều nắm lấy tách cà phê, “Mới đầu tôi nghĩ đó là mơ thôi, nhưng mà cảnh tượng quá chân thực, chân thực đến mức làm cho tôi tin rằng đó chính là hình ảnh trong tương lai không xa của chúng ta.”

Nghe đến đây, Tô Thần không tự chủ được trợn to mắt, anh ta vừa nói gì?

“Hơn nữa,” Trương Thư Bình ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào mắt Tô Thần, “Trong những giấc mơ ấy, cậu gọi tôi là Evan chứ không phải Thư Bình. Tôi chắc rằng tôi chưa từng nói cho cậu tên tiếng Anh của tôi, điều này chẳng phải quá kì cục sao?”

Tô Thần nhếch khóe miệng như muốn cười, lại phát hiện không thật thành công nên bỏ cuộc, đành cúi đầu, “Dù sao cũng chỉ là giấc mơ mà thôi, anh cứ nghiêm túc như vậy mới kì cục đấy.”

“Không” Trương Thư Bình lắc đầu, “Trước tôi cũng cho rằng tinh thần của mình có vấn đề nên từng đến chỗ bác sĩ tâm lý khám, thậm chí còn nhờ cả nhà thôi miên để tìm hiểu, họ lại cho tôi một kết luận không thể tin nổi, những tiềm thức đó chính là tương lai không xa của tôi.”

“Tôi không muốn tiếp tục nghe thêm nữa.” Tô Thần ngẩng đầu, vẻ mặt đã khôi phục như thường, “Cho dù anh mơ thấy cái gì hay suy nghĩ đến điều gì thì hết thảy đều không liên quan đến tôi, anh hiểu chứ?”

Trương Thư Bình chăm chú nhìn Tô Thần một lúc, gương mặt không hề biểu lộ cảm xúc gì, thấy Tô Thần đứng dậy muốn đi mới chậm rãi mở miệng, “Phía lưng gần vai phải của cậu có hai nốt ruồi, mặt trong đùi trái có một vết bớt hình thoi, sườn thắt lưng là chỗ mẫn cảm nhất.” nói xong, khóe miệng y nhếch lên thành một nụ cười kì lạ, “Muốn tôi nói tiếp không?”

Tô Thần vẫn duy trì tư thế quay lưng lại phía y, hít một hơi thật sâu, quay người, “Vậy thì sao?”

“Không hay lắm đâu nha.” Trương Thư Bình nhún vai, thả tay, “Nếu tôi nói đúng, mời cậu ngồi xuống chờ tôi uống nốt li cà phê này.”

Tô Thần không ngồi xuống, chỉ nhìn thẳng vào mắt y, “Rốt cuộc anh muốn gì?”

Trương Thư Bình vẫn ung dung uống một ngụm cà phê, đặt tách uống, “Mời ngồi xuống, như vậy mới tiện nói chuyện chứ nhỉ?”

Thấy Tô Thần đã ngồi xuống, Trương Thư Bình mới mở miệng, “Tôi không biết vì sao mình lại có những giấc mơ như vậy, trong mơ, dường như chúng ta là một đôi.”

Tô Thần nghe đến đó chỉ bĩu môi, không nói gì.

Trương Thư Bình liền nói tiếp, “Đương nhiên là người nhà tôi cũng nói cho tôi biết cậu đã có người yêu, cho nên tôi không có ý định đưa ra một đề nghị quá đáng với cậu, chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ thôi.”

Tô Thần khoanh tay dựa vào thành ghế, lạnh lùng hỏi, “Những điều anh nói chỉ là phỏng đoán vô căn cứ, anh dựa vào cái gì mà bắt tôi đáp ứng?”

“Đương nhiên tôi biết không đơn giản như vậy.” Trương Thư Bình cười cười, “Nhưng nếu tôi nói những điều vừa rồi với người yêu cậu, cậu đoán xem liệu hậu quả sẽ thế nào?”

“Trương Thư Bình, người như anh thật khiến người ta chán ghét.”

Trương Thư Bình nhún vai, “Ghét tôi là quyền của cậu, giờ cậu có thể nghe thỉnh cầu của tôi được chưa?”

“Anh nói xem.”

“Lên giường với tôi.”

“Cái gì?” Tô Thần cười khẩy một tiếng, “Là anh nói sai hay là tôi nghe nhầm?”

Trương Thư Bình lắc đầu, “Cậu không nghe nhầm, tôi cũng không nói sai. Tôi nghĩ, điều đó cũng chẳng có gì với cậu, phải không? Những người như chúng ta, tuy đã có bạn trai nhưng mà one night stand (tình một đêm) cũng rất bình thường. Huống chi, con người tôi trông cũng không tệ, đúng không?”

Dường như Tô Thần không hề bị những lời của y chọc giận mà chỉ tò mò hỏi, “Vì sao anh lại đưa ra yêu cầu này? Hơn nữa lại cho rằng tôi nhất định sẽ đồng ý? Giữa chúng ta, đến là người quen cũng không được tính đi?”

Hai tay Trương Thư Bình nắm lấy tách, nhẹ nhàng chuyển động, “Tôi chỉ muốn biết, cậu có chỗ nào hấp dẫn, vì sao bản thân tôi trong mộng, cùng với anh hai tôi hiện giờ, đều thích cậu như vậy.”

“Chỉ thế thôi?”

“Chỉ thế thôi.”

Tô Thần thở dài, thế là thế nào? Một trong mười vạn câu hỏi vì sao? Chỉ vì cái lí do này liền muốn lên giường với cậu?

“Trương Thư Bình, tôi không thể nhận lời anh. Về chuyện giấc mơ của anh và chuyện anh hai anh, đó là vấn đề của anh em nhà anh, không liên quan đến tôi. Tôi hi vọng sau này không còn phải nghe những chuyện nhàm chán như vậy nữa.” Tô Thần nói xong, đứng lên, “Tôi nghĩ, sau này chúng ta không nên gặp lại nữa, như vậy có lợi cho cả hai bên.”

Sau đó, cậu quay người bước đi.

Trương Thư Bình cũng đứng lên, “Tô Thần, cậu không sợ tôi nói chuyện này với người yêu cậu à?”

Tô Thần quay đầu lại, cười cười, rút điện thoại di động trong túi ra, đây là chiếc điện thoại mấy ngày trước Sở Thiên Dương nhét vào túi cậu, trông không được đẹp như các kiểu di động sau này, thậm chí còn hơi cồng kềnh, Tô Thần ngại phiền, nhưng Sở Thiên Dương vẫn bướng bỉnh bắt cậu mang theo, bảo là như vậy có thể liên hệ với cậu bất kì lúc nào, khiến cho Tô Thần đau đầu một trận.

Bấm dãy số quen thuộc, nghe thấy giọng Sở Thiên Dương ở đầu bên kia thì Tô Thần nhìn sang Trương Thư Bình, bình thản nói, “Thiên Dương, hôm nay có một cậu thanh niên đẹp trai nói muốn one night stand với em, anh nghĩ sao?”

Đầu bên kia im lặng hai giây, “Vì sao?”

Tô Thần cười cười, “Vì anh ta biết phía lưng gần vai vai phải của em có hai nốt ruồi, mặt trong đùi trái có vết bớt hình thoi, chỗ mẫn cảm nhất trên người là sườn thắt lưng.”

Tô Thần nói xong, đưa điện thoại ra xa tai một chút, quả nhiên, vài giây sau, giọng trầm thấp của Sở Thiên Dương truyền tới, “Em đang ở đâu? Tên kia đang ở gần đó à?”

“Quan trọng không?” Tô Thần hỏi.

“Rất quan trọng, bỏi vì ngay bây giờ anh sẽ tới làm thịt nó.”

“Sao anh không hỏi vì sao anh ta biết những điều này?”

“Chuyện này không quan trọng.” Giọng Sở Thiên Dương từ trong điện thoại không nghe ra chút dao động nào nhưng lại khiến người ta phát lạnh, “Anh mặc xác chuyện hắn ta làm sao biết được điều đó, anh chỉ biết là, hiện tại em thuộc về anh, hắn ta đã xâm phạm thứ của anh, anh phải cho hắn biết hậu quả của hành động đó.”

Tô Thần nghe xong điều này, hắc tuyến đầy trán, rất muốn phản bác lại không biết nên mở miệng thế nào, chẳng lẽ bảo cậu không phải thứ gì đó? Lắc lắc đầu, đùa à!

“Rồi, chuyện ở đây em sẽ tự giải quyết, cúp đây.” Tô Thần nói xong liền ngắt điện thoại luôn.

Sở Thiên Dương nhìn ống nghe trong tay, im lặng vài giây, mặt lạnh te gác điện thoại, tiếp tục gõ bàn phím, lược đồ trên màn hình vừa rồi đang còn ở trạng thái bình ổn lập tức hạ xuống kịch liệt.

Tô Thần nhét di động vào túi, nhìn Trương Thư Bình, cười nói, “Anh xem xem, không cần phiền anh vất vả, tôi đã nói cho anh biết đáp án rồi nhé.”

Nói xong, cậu thản nhiên cầm hóa đơn ra quầy thanh toán, sau đó ra khỏi quán, vừa đi vừa nghĩ, may mà lúc này quán không đông người lắm, nếu không thật không biết ứng phó thế nào.

Đang nghĩ ngợi, chợt cậu thấy xa xa, một chiếc ô tô quen thuộc đang lướt tới, dừng ngay cửa quán. Trương Trọng Bình bước ra khỏi xe, anh ta mặc một chiếc áo gió màu xám nhạt, kiểu có đai lưng, khiến cho vóc người anh ta trông càng thêm thon dài. Anh ta bước nhanh vài bước, vừa tới cửa, Trương Thư Bình đã từ bên trong bước ra, nhìn thấy Trương Trọng Bình, môi liền nở nụ cười ôn hòa. Trương Trọng Bình cũng cười, ôm vai y, hai người cùng vào xe, lát sau, chiếc xe lăn bánh rời đi. Tuy rằng rất ghét tên nọ nhưng Tô Thần không thể phủ nhận, bộ dáng Trương Thư Bình rất được, cười lên trông khá đẹp. Có điều, Tô Thần đăm chiêu, nụ cười nọ dường như còn lẫn chút thành phần khác nào đó.

Tô Thần đột nhiên nhớ tới điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về phương hướng hai anh em họ Trương vừa đi, cau mày nghĩ, kiếp trước, thời gian cậu và Trương Thư Bình hẹn hò không ngắn, tuy y đối xử với cậu tốt lắm nhưng cậu vẫn nghĩ trong lòng y có một ai đó khác, lúc đó, Tô Thần vẫn có ấn tượng về người đàn ông ôm y, hơn 30 tuổi, trông rất nho nhã, hiện tại ngẫm lại, cảm giác người nọ có hơi giống Trương Trọng Bình.

Tô Thần càng nghĩ càng thấy không ổn, Trương Thư Bình ngoài miệng thì nói là vì giấc mơ kì quái nọ, nhưng nguyên nhân thực sự là vì Trương Trọng Bình? Cậu rùng mình một cái, thôi, mặc kệ là chuyện gì, vẫn nên giữ khoảng cách với người nhà đó thì hơn.

———————^ ^———————–

Đèn đỏ, Trương Trọng Bình quay sang nhìn em trai, từ lúc lên xe cậu ta liền im lặng, “Thư Bình, nghĩ gì thế? Sao hôm nay lại nhất định đòi anh tới đón ở đây? Vừa về nước sao không ở nhà trò chuyện với ba nhiều một chút?” nói xong, đèn chuyển sang xanh, anh ta liền nhấn ga phóng  đi.

Trương Thư Bình buồn bực không hé răng, Trương Trọng Bình cũng không lưu tâm, trong nhà, em ba nghe lời anh ta nhất, tuy lúc nói chuyện thỉnh thoảng mới được một câu nhưng những điều anh nói, nó đều nghe theo.

“Anh hai.”

“Gì thế?”

“Anh thực sự thích cậu Tô Thần kia à?”

“Đúng vậy.” Trương Trọng Bình cười, trả lời, “Sao thế? Có chuyện gì à?”

“Nhưng mà cậu ta có người yêu rồi.”

“Vậy thì sao?” Trương Trọng Bình vẫn chuyên chú lái xe, mưa càng lúc càng nặng hạt, “Cho dù cậu ta có người yêu nhưng vẫn không có nghĩa là anh không có quyền theo đuổi. Nhưng sao hôm nay em lại có hứng thú với chuyện này thế?”

“Không có gì, thuận tiện thì hỏi anh chút thôi.”

Trương Thư Bình nói xong lại ngậm miệng, trong xe khôi phục không khí tĩnh lặng. Trương Trọng Bình nhìn y một cái, tiếp tục lái xe.

Trương Thư Bình xiết chặt tay, y biết, trong lòng y vẫn luôn mang nặng một mong ước âm u, chỉ là y vẫn luôn cố gắng đè nén xuống, y cũng cho rằng mình có thể chôn dấu điều đó suốt đời. Cho đến khi nghe thấy phụ thân muốn anh hai theo đuổi Tô Thần, Trương Thư Bình liền thốt ra, thẳng thắn về tính hướng của mình với người nhà, thậm chí còn nói muốn theo đuổi Tô Thần trước mặt phụ thân. Y không biết sau đó sẽ có hậu quả gì, chỉ là không muốn anh hai theo đuổi người nọ. Có thể bởi vì trên người Tô Thần có chút hơi hướm tương tự Trương Trọng Bình, y không hề nghĩ theo đuổi cậu là chuyện gì khó có thể tiếp thu, lại không nghĩ tới, Tô Thần cự tuyệt y, cũng cự tuyệt cả anh hai.

Nhưng mà, quay sang nhìn Trương Trọng Bình đang chuyên tâm lái xe, Trương Thư Bình lại xiết chặt tay, Tô Thần …

———————–^ ^————————–

Tô Thần tới Hoàn Vũ quốc tế, cậu biết, cuộc điện thoại vừa rồi sẽ làm Sở Thiên Dương nổi giận, nhưng trong tình huống ấy, đó là cách giải quyết nhanh chóng mà ổn thỏa nhất. Tuy biết Sở Thiên Dương không có khả năng thực sự tức giận với mình nhưng Tô Thần vẫn nghĩ nên giải thích một chút thì hơn.

Tới tầng 19, Tô Thần chào Sheena, sau đó gõ cửa phòng Sở Thiên Dương.

Sở Thiên Dương đang chuyên tâm nhìn màn hình máy tính, mười ngón tay bay nhanh trên bàn phím, nhìn thấy Tô Thần bước vào chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái.

Tô Thần thấy vậy, âm thầm bĩu môi, được rồi, là cậu làm sai.

Tô Thần bỏ túi xuống sô pha, cởi áo khoác, bước tới phía sau Sở Thiên Dương, hơi cúi người ôm cổ anh, áp má vào mặt anh, hỏi, “Giận rồi?”

“Ừ” Sở Thiên Dương không quay lại nhưng cũng không đẩy cậu ra.

“Em có thể giải thích chuyện này.” Tô Thần hôn lên khóe miệng anh, “Người kia là Trương Thư Bình, là một cậu nhóc tính tình không được tự nhiên. Em không biết làm sao cậu ta biết những điều đó nhưng em chưa từng lên giường với ai ngoài anh.”

“Điều này anh biết.” Sở Thiên Dương tháo kính, quay đầu, nắm lấy thắt lưng Tô Thần, kéo cậu vào lòng, “Nếu thật có người nọ, vô luận là nam hay nữ đều đừng nghĩ nhìn thấy ngày mai. Tô Thần, anh nói rồi, em chỉ có thể là của anh.”

“Đã biết thế, anh còn giận cái gì?” Tô Thần ngồi lên đùi Sở Thiên Dương, hai tay vịn vai anh, thắc mắc.

“Không tức giận thì làm sao để em đến đây ngay được?” Sở Thiên Dương trừng mắt, “Đã hơn một tuần rồi, ngoại trừ gọi được vài cú điện thoại liền mất tăm mất tích, không thấy mặt mũi đâu.” Nói xong, anh cắn nhẹ mũi cậu, “Em xem, nếu anh không tức giận, có khi vài tuần cũng không thấy em đến tìm anh đâu.”

“Rồi rồi!” Tô Thần cười, hôn lên khóe miệng anh, “Tối nay tới nhà anh, em làm thịt kho tàu cho ăn, không oán giận nữa.”

“Ừ” Sở Thiên Dương gật đầu, hôn lên môi cậu.

Trong lúc môi lưỡi quấn quít, đôi mắt màu lam vẫn khép hờ của Sở Thiên Dương lóe lên vài tia sáng, Trương Thư Bình, phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.