Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 116: Chương 116: Cuồng Đao Duy Ngã




Bái Nguyệt Điện tại Thần Vực cũng nổi danh vô cùng, bất quá thế lực của bọn họ không ở vương quốc Tinh Nguyệt, mà là ở đế quốc Tulip, trong nơi đó cạnh tranh khốc liệt hơn, mà Bái Nguyệt Điện chính là một công hội nổi bật, mạnh hơn Phệ Thân Chi Xà rất nhiều.

Thư sinh Cô Hồng trước mắt hắn càng nổi danh kiếm sĩ đỉnh cấp.

Nếu như có thể kết bạn cũng cực kỳ tốt.

“Chào cậu.” Thạch Phong khẽ gật đầu, làm cho người ta một loại cảm giác là người ít nói.

Ngoại trừ Cô Hồng ra, vài người chơi khác cũng đều tự giới thiệu mình, muốn kết bạn với Thạch Phong, dù sao nhiều thêm một người bạn, nhiều thêm con đường, nhất là cao thủ đỉnh cấp có thể tới đến thành Hắc Dực, muốn làm bạn càng thân càng tốt, còn việc có thể biến thành kẻ địch hay không, khả năng này không lớn.

Bởi vì đến bây giờ, mấy người bọn họ còn thực chưa từng nhìn thấy cùng một quốc gia ra đời nhiều cao thủ đỉnh cấp, nước này xa nước kia, muốn tiếp xúc đến, cũng là chuyện thật lâu về sau.

Ngược lại nếu như có thể trở thành bạn, trợ giúp nhau, đối với song phương đều có lợi.

Đây cũng là phúc lợi che dấu khi đến thành Hắc Dực.

Người đàn ông lực lưỡng râu quai nón kia liếc qua Thạch Phong lại phát hiện đẳng cấp giống hắn, đẳng cấp đạt tới level 7 chính là vốn liếng để hắn luôn ngạo mạn, giờ lại không khác gì với một người chơi tự do không có công hội, lập tức cảm giác mình nhận được sự khiêu khích, cộng thêm việc có người muốn kết bạn, nên thấy khó chịu mở miệng: “Hừ, chẳng qua là một người chơi tự do mà thôi, thế mà đáng để đi đút lót à.”

Bị người đàn ông lực lưỡng râu quai nón kia vừa nói như vậy, cả bầu không khí đều biến thành ngột ngạt.

Cô Hồng cười hiền lành nói: “Cuồng Đao Duy Ngã huynh, mọi người có thể tới thành Hắc Dực cũng không dễ dàng, làm gì cần lạnh lùng nghiêm mặt như thế, nếu như chúng ta giúp đỡ nhau, không phải sẽ có lợi cho việc phát triển sau này của chúng ta sao.”

“Giúp đỡ?”

“Chỉ bằng một tên người chơi tự do may mắn thôi, sao có thể giúp đỡ chúng ta tại sao cùng chúng ta bù đắp nhau?”

“Có thể giúp chúng ta cái gì chứ?”

Cuồng Đao Duy Ngã càng nói càng khinh thường, còn ưỡn ngực trưng ra huy chương công hội, trên huy chương đó viết bốn chữ Thị Huyết Chiến Thần, huy chương màu bạc, tiêu chí chứng minh hắn ta là một trưởng lão cấp cao của Thị Huyết Chiến Thần.

Thị Huyết Chiến Thần là một trong ba công hội nhất lưu mạnh ở đế quốc Hắc Long, lịch sử lâu đời có thể ngược dòng đến sáu mươi năm trước, khi đó ba mẹ Thạch Phong còn chưa sinh ra, là công hội nhất lưu có danh lâu đời.

Chứng kiến Cuồng Đao Duy Ngã như thế, Cô Hồng cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nhìn về phía Thạch Phong nói xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, anh Cuồng Đao Duy Ngã trước kia không phải như thế này, có lẽ là hôm nay tâm trạng không vui.”

“Hắc Viêm huynh hẳn là là lần đầu tiên đến hội đấu giá thành Hắc Dực nhỉ, cũng may là đến đúng thời điểm tốt, hôm nay là thời gian hội đấu giá Hắc Dực bán đấu giá các loại vật phẩm, bất quá muốn đi vào trong cần phải mua huy hiệu Hắc Dực giá trị hai kim tệ, có huy hiệu Hắc Dực mới được phép tiến vào trong đó, ngoài ra người chơi có được huy hiệu Hắc Dực có thể mang thêm hai người vào cùng.”

“Chi bằng để tôi dẫn Hắc Viêm huynh tiến vào đi, cũng có thể cắt giảm chi tiêu một số lớn.”

Khi Thạch Phong muốn há miệng từ chối, Cuồng Đao Duy Ngã cười lạnh nói: “Nghèo đến mức cả kí hiệu Hắc Dực cũng mua không nổi, có tư cách gì đi cùng với chúng ta.”

“Tôi chỉ có một câu, tôi không muốn đi chung với thằng ranh này, nếu như các người muốn kết minh, tôi và hắn, các người chọn một, hắn ở tôi đi, hoặc hắn đi tôi ở.”

Sau lưng Cuồng Đao Duy Ngã có chỗ dựa Thị Huyết Chiến Thần lớn như vậy, mà sau lưng Thạch Phong không có gì cả, Cuồng Đao Duy Ngã hết sức tự tin, căn bản không cần nghĩ cũng biết bọn Cô Hồng sẽ chọn hắn.

Hai phe mạnh hợp tác mới có thể mang đến lợi ích lớn nhất, còn hợp tác cùng với một người chơi tự do, ai có thể cam đoan sau khi dùng hết số lần của giấy thông hành còn tìm được người hắn ta hay không, mà Cuồng Đao Duy Ngã sau lưng có tồn tại một công hội nhất lưu khổng lồ như vậy, muốn tìm được một cái giấy thông hành Hắc Dực, dễ dàng hơn so với người chơi tự do mấy vạn lần.

Không có cái gì để đảm bảo thường xuyên ra vào thành Hắc Dực, sao có thể cam đoan vẫn duy trì hai bên cùng có lợi.

“Anh Cuồng Đao Duy Ngã, cần gì phải làm như vậy chứ?”

Mấy người bên Cô Hồng không khỏi nhức đầu, muốn khuyên giải, bọn họ chỉ là muốn chung đụng vui vẻ mà thôi, Cuồng Đao Duy Ngã lại làm cho thành như vậy, còn nói ra lời thế ấy, nếu như tiếp nhận Thạch Phong, Cuồng Đao Duy Ngã nhất định sẽ cảm thấy hết sức mất mặt, nhưng nếu tiếp nhận Cuồng Đao Duy Ngã, không cần phải nói cũng biết Thạch Phong sẽ tức giận rời đi.

Một bên là công hội nhất lưu, một bên là cao thủ tự do, làm cho mọi người lâm vào sự khổ não.

“Các người đang do dự cái gì, sự lựa chọn này rất khó sao? Đằng sau tôi chính là Thị Huyết Chiến Thần, nắm giữ tình báo và tài nguyên, vượt xa tưởng tượng của các người, nếu như các người không nghĩ hợp tác, tôi hoàn toàn có thể đi tìm công hội khác, tôi không muốn nhìn thấy ở trong đoàn thể kết minh lại có một người chơi tự do.” Cuồng Đao Duy Ngã thấy mấy người bên Cô Hồng mang vẻ do dự, cực kỳ khó chịu nói ra.

Thạch Phong chứng kiến Cuồng Đao Duy Ngã ngạo mạn như thế, duy ngã độc tôn, muốn dựa thế gạt bỏ hắn, mà mấy người bên Cô Hồng rõ ràng chủ động chào đón, hiện tại cũng do dự, hắn nghiêm mặt cười lạnh: “Bản thân là người chơi tự do, liền không làm khó anh Cô Hồng rồi, đạo bất đồng bất tương vi mưu[1].”

Nói xong Thạch Phong xoay người đi về hướng cổng lớn của hội đấu giá.

Mấy người bên Cô Hồng chứng kiến Thạch Phong tức giận rời đi, cũng đành thôi, dù sao chỉ là người chơi tự do, mặc dù là cao thủ, nhưng cũng không mang đến được bao nhiêu ích lợi.

“Hừ, thân là một người chơi tự do mà cũng muốn địa vị ngang hàng với bọn này, nghĩ cùng đừng nghĩ.” Cuồng Đao Duy Ngã cười nhạo nói.

Một lát sau đó, cổng lớn hội đấu giá mở ra, bắt đầu cho phép mọi người đi vào.

Khi đám người Cuồng Đao Duy Ngã đi tới trước cổng.

“Thực xin lỗi thưa ngài, các vị không thể vào bên trong.” Một tên hộ vệ kỵ sĩ trưởng chặn mấy người Cuồng Đao Duy Ngã.

“Ngài kỵ sĩ trưởng, chúng tôi là có huy hiệu Hắc Dực.” Cô Hồng chỉ chỉ huy hiệu trên ngực mà nói.

“Hôm nay là hội đấu giá của khách quý, không cho phép người thường tiến vào, hội đấu giá bình thường là tuần sau, mời tới lúc đó lại đến đi.” Hộ vệ kỵ sĩ giải thích.

Cuồng Đao Duy Ngã chỉ hướng Thạch Phong mới đi vào cách đó không xa mà nói: “Kỵ sĩ trưởng, nhưng người kia dựa vào cái gì có thể vào, huy hiệu Hắc Dực mà hắn đều không có, ngài làm như vậy không hay đâu.”

Thái độ của kỵ sĩ trưởng với Cuồng Đao Duy Ngã rất khó chịu, bất quá vẫn theo phương hướng Cuồng Đao Duy Ngã chỉ mà nhìn lại, phát hiện là ngài Liệp Ma Nhân – Thạch Phong, chợt nhìn lướt qua mấy người phe Cuồng Đao Duy Ngã, khinh thường nói: “Chỉ bằng những người bình thường như các ngươi, cũng muốn có được địa vị ngang hàng với ngài Liệp Ma Nhân?”

“Thức thời thì mau cút, còn quấy rối nữa liền bắt toàn bộ.” Kỵ sĩ trưởng giận dữ quát lên với Cuồng Đao Duy Ngã.

Cuồng Đao Duy Ngã chấn kinh đến tột đỉnh, làm sao tùy tiện gặp được một người chơi tự do lại trâu như vậy, lại nghĩ tới mấy lời kỵ sĩ trưởng mới vừa châm chọc một phen, không phải là lời nói của hắn ta không lâu trước đó sao?

Nếu như ở đây có cái cửa hang, Cuồng Đao Duy Ngã hiện tại hận không thể chui vào, quả thực mất mặt ném về tận nhà rồi.

Mấy người Cô Hồng càng ngây ngẩn cả người, khiếp sợ nhìn về phía Thạch Phong đang tiến vào hội đấu giá, trong lòng hối hận không thôi.

Bọn họ liều mạng làm điều tra rất lâu, mới biết được hôm nay là thời gian cử hành bán đấu giá, hơn nữa vật phẩm đem bán đấu giá vô cùng hiếm có, cho nên lúc trước tốn hao cái giá đắt chuẩn bị nhiều tiền, kết quả ngay cả cửa lớn còn không thể vào được…

Xem thái độ cung kính của kỵ sĩ trưởng với Thạch Phong liền rõ cái danh xưng Liệp Ma Nhân kia rất lợi hại, nhất định có thể dẫn người đi vào, kết quả bọn họ lại bỏ rơi Thạch Phong, lỡ mất cơ hội tiến vào hội đấu giá, trong lòng sắp mau hối hận muốn chết, lúc trước làm sao lại vứt bỏ Thạch Phong cơ chứ?

Mấy người phe Cô Hồng nghĩ đến đầu sỏ gây nên chính là Cuồng Đao Duy Ngã, nếu không vì Cuồng Đao Duy Ngã, cũng không xảy ra tình huống bây giờ.

Nhất thời mọi người đều ngập tràn tức giận và u oán nhìn về phía Cuồng Đao Duy Ngã.

[1]Nguyên văn 道不同,不相为谋 – Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được hoặc là tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.