Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 167: Chương 167: Đoàn đội mới thành lập




“Hai người, chỉ có tôi cùng Thủy Ngưu, tất cả mọi người có ý nghĩ của mình, tôi cũng không thể cưỡng cầu.” Hỏa Vũ nghe thấy giọng điệu Thạch Phong kích động, thiếu chút nữa không nói ra miệng.

“Hai người sao? Không tồi rồi.” Thạch Phong nhẹ giọng cười nói rằng, “Các em hiện tại có việc gì bận không? Nếu như không có thì giờ liền tới chỗ tôi đi.”

Thạch Phong kỳ thật căn bản không quan tâm đồng đội của Hỏa Vũ, trước Hỏa Vũ đã đề cập qua, đồng đội của cô ấy không ôm chí lớn, thầm nghĩ nhàn nhã chơi Thần Vực, người như vậy không đến là tốt nhất, giúp hắn bớt không ít phiền toái, không cần đi tinh luyện đoàn đội nữa.

“Chỗ tôi đã không có việc gì rồi, tôi sẽ dẫn Thủy Ngưu đi tới đó.” Trước còn lo lắng Thạch Phong sẽ thất vọng, nhưng khi Hỏa Vũ nghe được giọng điệu Thạch Phong có vẻ thả lỏng, không khỏi thở dài một hơi.

Dập máy cuộc gọi, Hỏa Vũ và Thủy Ngưu chào tạm biệt với mọi người, không biết lần sau lúc gặp lại, sẽ là lúc nào nữa.

“Haiz, thật không rõ, Hỏa Vũ sao lại tẩu hỏa nhập ma như thế chứ?” Một thích khách lớn tuổi mặc bì giáp nhìn Hỏa Vũ rời đi, không khỏi thở dài nói.

“Tôi cũng rất tò mò tên Dạ Phong kia có gì tốt, cứ làm địch với Võ Lâm Minh, chờ sau này chúng ta đều tiến vào thành Bạch Hà, chỉ sợ Hỏa Vũ còn ở trong tiểu trấn không dám đi ra ngoài đi, chẳng lẽ chơi game như thế thú vị sao?”

Thành viên đoàn đội lựa chọn lưu lại đều tỏ vẻ không biết.

Tại sân rộng có đài phun nước của trấn Hồng Diệp, tuy Thần Vực giờ là ban ngày, bất quá ghế đá được bài trí trên quảng trường đã là kín người hết chỗ, khắp nơi đều có thể trông thấy các cặp đôi người chơi liếc mắt đưa tình, không khí ám muội.

“Đại ca Dạ Phong, xin lỗi vì cho các anh đợi lâu.” Hỏa Vũ vừa đến sân rộng liền phát hiện mấy người bên Thạch Phong đang ngồi hóng mát.

“Không có việc gì, chúng ta hiện tại cuối cùng đã đủ người, từ nay về sau mọi người chính là thành viên cùng một đoàn đội, tôi sẽ giới thiệu chút.” Thạch Phong cười giới thiệu cho mọi người nhận biết lẫn nhau một lần.

Bây giờ tổng số thành viên có 6 người, Thủ hộ kỵ sĩ – Khả Nhạc, Thần dụ giả – Tên Lười Ngủ Gật, Triệu hoán sư – Tham Ăn Tiểu Thử, Mục sư – Tử Yên Lưu Vân, Thích khách – Hỏa Vũ, Cuồng chiến sĩ – Thủy Ngưu, có thể nói là một tiểu đội phó bản tiêu chuẩn. Trong đó Hỏa Vũ có đẳng cấp cao nhất, đạt tới level 9, kế tiếp chính là Mục sư Tử Yên Lưu Vân và Cuồng chiến sĩ Thủy Ngưu đều là level 8, những người khác là level 7.

Không thể không nói Tử Yên Lưu Vân vẫn luôn thông qua việc chế tác món ăn đều có thể lên tới hơn level 8, trình độ khắc khổ có thể thấy được mồn một. Nếu không phải có Thạch Phong mệnh lệnh cứng, chỉ sợ Tử Yên Lưu Vân căn bản không muốn đi xoạt quái gì, hay thăng level gì đó, một mực làm món ăn kiếm tiền thật tốt.

Bọn người Khả Nhạc nhìn thấy Hỏa Vũ có đẳng cấp đạt tới level 9, hơn nữa lại là mỹ nữ, đều sinh lòng ngưỡng mộ.

Nói như thế nào bọn họ có Thạch Phong chỉ dẫn, mới thật không dễ dàng đạt tới level 8, sau đó bị vây giết chết một lần xuống đến level 7. Cho dù không chết, bây giờ đẳng cấp cũng mới là level 8 thôi, cách level 9 cả một đoạn, hơn nữa trang bị của Hỏa Vũ vô cùng tốt, trên người còn có trang bị cấp Bí Ngân, đại bộ phận trang bị cũng đều là cấp Huyền Thiết, đủ thấy rõ Hỏa Vũ tuyệt đối là một cao thủ, so với bọn hắn lợi hại hơn.

Có thể đem cao thủ còn là mỹ nữ như vậy kéo vào đoàn đội, ba người bên Khả Nhạc không khỏi có xúc động giơ ngón cái lên với Thạch Phong, đội trưởng đúng là đội trưởng.

Về phần đẳng cấp của Thạch Phong, người trong đội căn bản nhìn không tới, bởi vì Thạch Phong dùng Mặt Nạ Ác Ma để ẩn rồi, biểu hiện chỉ là không biết. Bất quá mọi người cũng không có cảm thấy kỳ quái, bởi vì Thạch Phong cho bọn hắn cảm giác vẫn là cao thủ thần bí, nhìn không tới cũng rất bình thường.

“Đại ca Dạ Phong quả nhiên thật lợi hại, mới nửa ngày không thấy, cho người ta cảm giác áp bách trở nên càng mạnh mẽ hơn rồi.”

Hoả Vũ lần nữa gặp Thạch Phong, rõ ràng cảm giác được Thạch Phong bất đồng so với trước, thật giống như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, giác quan thứ sáu của cô nói cho cô biết, bây giờ Thạch Phong lại mạnh hơn rất nhiều.

“Đã mọi người cũng đều biết nhau, tôi liền nói qua nhiệm vụ kế tiếp đi.” Thạch Phong nhìn xem mọi người làm quen một phen, chính thức mở miệng.

Chính vào lúc Thạch Phong muốn nói mục tiêu kế tiếp, sân rộng trước đài phun nước đột nhiên bị một đám người chơi vây lại.

“Võ Lâm Minh làm việc, ai không được cho phép liền rời đi ngay bây giờ!”

Võ Lâm Minh bắt đầu đuổi người chơi khác, triệt để khống chế cả mảnh sân trước đài phun nước.

“Dạ Phong, mày đúng là khiến tao tìm ra dễ dàng nha.” Từ trong đám người đi ra một anh chàng thanh niên có vẻ thư sinh tuấn lãng, chính là Phong Vân Vô Hủy.

Võ Lâm Minh trọn vẹn hơn bốn trăm người bao vây sân rộng thành chật như nêm cối, mấy người Khả Nhạc chứng kiến tràng diện này, lập tức đều hồi hộp, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.

“Như thế nào, anh muốn ở chỗ này động thủ?” Thạch Phong nhìn lướt qua bọn người Võ Lâm Minh, tuyệt đại bộ phận đều là người chơi level 5, chỉ có một số ít là tinh anh level 8 và level 9.

“Tôi làm sao thô lỗ thế được, hôm nay tôi tới nơi này bất quá là muốn phát ra lời cảnh cáo cuối cùng với các người mà thôi.” Phong Vân Vô Hủy cười nói.

Trước đó lần thứ nhất Thạch Phong làm cho hắn phải chịu thiệt thòi lớn, nếu như có thể thì hắn cũng muốn hiện tại liền xử lý Thạch Phong, bất quá nơi này là mảnh đất trung tâm tiểu trấn, nếu như tại đây đánh chết Thạch Phong, cả Võ Lâm Minh nói không chừng đều sẽ bị liên lụy. Còn giả sử chỉ là phái ra hơn mười người lại không làm gì được Thạch Phong, sẽ chỉ khiến cậu ta đơn giản rời đi, làm Võ Lâm Minh mất mặt mũi, đây cũng không phải là chuyện hắn mong muốn.

“Cảnh cáo? Chuyện cho tới bây giờ chúng ta đã không chết không ngừng, cảnh cáo của anh với tôi mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa, chỉ là nói nhảm mà thôi.” Thạch Phong nở nụ cười.

“Hiện tại đối mặt với Võ Lâm Minh bọn này có nhiều người như vậy còn gặp nguy không sợ, tôi bội phục cậu là một người đàn ông đúng nghĩa, nhưng đáng tiếc sức mạnh của cá nhân cậu dù sao cũng có hạn, không thể nào là đối thủ với Võ Lâm Minh bọn tôi. Hơn nữa cảnh cáo của tôi thực sự không phải là nói với cậu.” Phong Vân Vô Hủy phủi tay, ánh mắt chuyển qua trên thân nhóm người Khả Nhạc, cười lạnh nói: “Tôi lúc này đây cảnh cáo là muốn nói cho đồng đội sau lưng cậu biết, không cần phải cứ khăng khăng một mực, nếu như bây giờ cắt đứt quan hệ giữa Dạ Phong, tôi cam đoan sẽ tha cho các người một mạng, sẽ coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.”

“Đương nhiên, nếu như ai quyết tâm muốn đứng bên cùng Dạ Phong thế đơn lực bạc, như vậy thì chuẩn bị thừa nhận lửa giận từ Võ Lâm Minh. Tôi thừa nhận muốn xử lý Dạ Phong rất khó, nhưng nghĩ muốn giết chết các người, đối với Võ Lâm Minh bọn tôi mà nói là dễ dàng lắm.”

Tuy Phong Vân Vô Hủy là cười nói ra những này, bất quá bọn Khả Nhạc lại cảm nhận được sự rét lạnh khôn cùng.

Không thể không nói Phong Vân Vô Hủy nói rất có lý, bọn họ không phải đỉnh cấp cao thủ, cũng không có nhiều kỹ năng chạy trối chết, Võ Lâm Minh không xử lý nổi Thạch Phong, không chứng minh xử lý bọn họ không được. Hơn nữa bọn họ trước đã bị giết chết một lần, từ nay về sau nhất định sẽ có lần thứ hai, cứ thế mãi thế, căn bản cũng không có tương lai gì đáng nói.

Chứng kiến đám người Khả Nhạc khẩn trương và do dự, Thạch Phong cũng không nói gì, chỉ là giữ im lặng.

Một chiêu này của Phong Vân Vô Hủy có thể nói là phi thường độc ác, là muốn cho hắn nếm thử cảm giác khi chúng bạn xa lánh, không chỉ có suy yếu thế lực của hắn, còn có thể đả kích tâm hắn.

Đáng tiếc hắn sớm cũng không phải là một người thanh niên tuổi trẻ khí thịnh nữa, hắn còn muốn lợi dụng cái mưu kế ấy của Phong Vân Vô Hủy đến tinh luyện thành viên đoàn đội kìa.

Trong tương lai hắn lãnh đạo đoàn đội nhất định sẽ đối mặt rất nhiều kẻ địch cực mạnh, nếu như tình huống dưới mắt đều chịu không được, từ nay về sau còn làm thế nào?

Thạch Phong cũng không muốn tìm một vài đồng bạn chỉ có thể cùng hưởng phúc không thể cùng chịu khổ.

Có thể nói đây là khảo nghiệm của Thạch Phong đối với họ, xem bọn họ sẽ lựa chọn ra sao.

Qua một lúc lâu, mấy người Khả Nhạc đều nhìn nhau cười, đều có quyết định, tất cả đứng ở bên Thạch Phong, bất di bất dịch.

Bốn người Khả Nhạc, Tên Lười Ngủ Gật, Tham Ăn Tiểu Thử, Tử Yên Lưu Vân họ, vốn là bị những người khác xem thường, sinh hoạt tại tầng dưới chót Thần Vực, bọn họ có thể có đẳng cấp và trang bị ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ Thạch Phong trợ giúp. Làm địch với Võ Lâm Minh thì tình huống tệ nhất cũng chỉ là trở về loại ban đầu mà thôi, bọn họ lại làm sao có thể phản bội Thạch Phong.

Về phần Hỏa Vũ và Thủy Ngưu đã sớm quyết tâm muốn đi cùng Thạch Phong, muốn kiến thức thế giới đỉnh cấp cao thủ, đối với loại uy hiếp này, căn bản không quan tâm.

“Phong Vân Vô Hủy, cho dù chết, chúng ta cũng sẽ không phản bội, có bản lĩnh thì tới đi, nháy thoáng cái con mắt, ta chính là tôn tử của ngươi.” Khả Nhạc nhìn về Phong Vân Vô Hủy, cất tiếng cười to nói.

“Được, nói thật hay.” Phong Vân Vô Hủy giận quá mà cười, “Đừng nói tao không có cho tụi bay cơ hội, đây chính là tụi bay tự tìm, vậy thì đừng trách tao không khách khí, để bọn hắn lên cho tao.”

Vốn cho rằng có thể nhờ vào đó đả kích Thạch Phong, cười nhạo một phen. Không nghĩ tới những người này đều não tàn, không biết là ăn cái gì, một đứa rồi tiếp một đứa đều quyết tâm đi theo Thạch Phong. Chả biết Thạch Phong đã làm bọn họ nhìn thấy gì hi vọng ảo tưởng gì, khiến bọn họ cho rằng mình còn có tương lai.

Hôm nay hắn đã đến đây, thì không có khả năng để đám người Thạch Phong sống khá giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.