Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 172: Chương 172: Minh Thần Vệ




Edit: TsuShu. Beta: Akiko Chono.

Quán rượu Tuý Tâm, khu ổ chuột, trấn Hồng Diệp.

Lúc này Thần Vực là vào ban ngày, đa số người chơi hiện tại đều đã đi đánh quái thăng cấp cho nên bên trong quán rượu rất vắng vẻ.

Tại quầy bar trong quán rượu Tuý Tâm có hơn mười người mặc trang bị cao cấp, những người đàn ông toàn thân tràn ngập khí chất sát phạt tụ tập một góc quầy, ánh mắt sắc bén như rắn độc vậy, khiến cho những người xung quanh vì kinh hãi mà rời đi rất nhanh. Tuy quán rượu lớn như vậy, cuối cùng người lưu lại cũng chỉ có NPC cùng đám người thần bí ấy.

Trong số đó có một tên nam tử mày rậm ngồi bên rìa, nhìn sơ một chút liền biết đây là Thiết Kiếm Cuồng Sư – người dẫn đầu Võ Lâm Minh ngày trước. Bất quá lúc này trên người hắn đã không có huy hiệu công hội Võ Lâm Minh, chứng tỏ hắn giờ đã không còn là người của Võ Lâm Minh nữa rồi.

“Thiết Kiếm, lần này cậu làm rất khá. Nhờ có cậu mới có thể khiến Phong Vân Vô Hủy làm chuyện tôi muốn làm. Sau này khi trở về tôi nhất định sẽ ghi công này của cậu. Chỉ cần cậu bây giờ ở trấn Hồng Diệp cố gắng nhiều hơn, sớm muộn gì cậu sẽ có thể trở thành thành viên vòng ngoài của Minh Phủ, giống như Tuyệt Nhiên vậy.” Nam Lang ngồi ở vị trí đầu não nhìn về phía Thiết Kiếm Cuồng Sư mà buông lời tán dương.

“Cảm ơn ngài Nam Lang dẫn dắt, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức hoàn thành tất cả nhiệm vụ cách tốt nhất mà tổ chức giao cho.” Thiết Kiếm Cuồng Sư cung kính nói, vẻ mặt mừng như điên.

Từ khi Tuyệt Nhiên tiến cử hắn với Nam Lang, Thiết Kiếm Cuồng Sư phát hiện hóa ra hắn trước kia căn bản là ếch ngồi đáy giếng, không biết nước sông Thần Vực rốt cuộc sâu bao nhiêu. Ích lợi bên trong Thần Vực thật sự quá lớn. Nếu như không phải hắn cùng tổ chức Minh Phủ tiếp xúc, căn bản chẳng thể biết được bí mật động trời ấy.

Khi Thiết Kiếm Cuồng Sư biết được bí mật, liền ngây dại tại chỗ, hắn còn cho là mình nghe lầm. Cuối cùng phải hao phí hơn mười phút, hắn mới miễn cưỡng tiếp nhận được cái bí mật vừa mới khiế hắn sợ hãi, đồng thời cũng vui mừng khi mình có thể rời khỏi cái Võ Lâm Minh không đáng nhắc tới kia, ôm lấy bắp đùi Minh Phủ.

Khi Thiết Kiếm Cuồng Sư đã biết cái bí mật kia rồi, nhất thời giật cả mình.

Thần Vực căn bản không phải để các công hội bất nhập lưu như bọn họ trà trộn vào, coi như là công hội tam lưu cũng có lúc phải tan thành tro bụi. Chỉ có thể là những công hội nhị lưu nắm giữ nội tình quan trọng mới có tư cách tranh đấu. Nếu như có thể trở thành thành viên vòng ngoài của Minh Phủ, sinh hoạt trong tương lai nhất định không buồn không lo, một năm thu nhập vài triệu điểm tín dụng chỉ là việc nhỏ, mấu chốt là ở hiện thực liền được hưởng địa vị và quyền thế, so sánh với các đại lão trong tập đoàn thành thị cũng không khác là bao, đó chính cái mà hắn mơ ước tha thiết.

“Trước tiên chúng ta đi nói về vấn về đối phó với Dạ Phong đi. Hiện tại đã có Phong Vân Vô Hủy bôi đen hắn, Dạ Phong sớm muộn cũng sẽ thân danh bại liệt. Bước tiếp theo chính là khiến mối quan hệ của hắn cùng Bạch Khinh Tuyết tan nát. Cuối cùng cho hắn một kích trí mạng, làm cho hắn mãi mãi biến mất khỏi Thần Vực.”

Nhớ tới ngữ khí phách lối của Thạch Phong, hai mắt Nam Lang không khỏi nhíu lại, cái nhìn sắc bén hoàn toàn bộc lộ. Hắn hận hiện tại không thể đi giết chết Thạch Phong ngay lập tức. Bất quá Phong thiếu đã hạ tử lệnh, còn phái thêm một tiểu đội Minh Thần Vệ đến hỗ trợ hắn, cũng chỉ có thể chậm rãi đùa chơi Thạch Phong tới chết cho hả giận.

Lúc này, Tuyệt Nhiên người luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói: “Làm cho quan hệ giữa Thạch Phong với Bạch Khinh Tuyết tan vỡ rất đơn giản. Thế nhưng đối phó với hắn, qua video vừa truyền tới, mọi người rõ ràng cũng thấy đi, chỉ vài trăm người căn bản không thể nào cầm chân Dạ Phong. Lực công kích khủng bố như vậy, ai có thể chịu nổi cơ chứ? Lần đầu tôi giao chiến cùng hắn cũng chỉ có thể đỡ vài chiêu là cùng. Hiện tại nếu giáp mặt, chỉ sợ cả tôi cũng không có cơ hội trốn thoát. Giao thủ chính diện càng chịu không nổi quá ba chiêu.”

“Nếu như muốn đối phó với Thạch Phong, tối thiểu cũng phải cần mười cái cao thủ cấp đỉnh phong mới vây công nổi. Mà chúng ta đâu phải có nhiều cao thủ như vậy?”

“Điểm này đương nhiên tôi hiểu rõ. Đó cũng chính là lý do mà chúng ta cần đối phó Thạch Phong, hắn hắn nắm giữ vật phẩm cấp Sử Thi, tất nhiên thực lực sẽ rất kinh người. Nhưng cậu cũng đừng vì vậy mà hạ mình trước hắn. Cùng lắm hắn cũng chỉ giết chết một đám rác rưởi của Võ Lâm Minh thôi, so với hắn, Minh Thần Vệ mặc dù không thể làm tốt như Dạ Phong, thế nhưng cũng có thể làm được, khác biệt duy nhất chính là lực công kích mạnh mẽ, chỉ so kỹ thuật thì Minh Thần Vệ mạnh hơn Dạ Phong nhiều lắm.”

“Và vì để chắc ăn, Phong thiếu còn đặc biệt cử ra một cái tiểu đội Minh Thần Vệ đến hỗ trợ. Hiện tại dù Thạch Phong có trong tay vật phẩm cấp Sử Thi cũng có thể ôm hận mà thôi. Điểm này cậu không cần lo lắng nữa.” Nam Lang cười nói.

“Chỉ là một người bình thường may mắn cao vọt mà thôi, nếu không phải nể mặt Phong thiếu, thì chỉ mình ta là đủ, cần gì toàn bộ tiểu đội ra mặt.” Một thích khách level 9 tên Phi Thiên Thử thân mặc bộ trang phục Huyết Hà cấp Huyền Thiết level 8 khinh thường nói ra miệng.

“Thôi đi Phi Thiên Thử, Dạ Phong quả thật đúng là có chút bản lãnh, bằng không Phong thiếu cũng không cử chúng ta ra mặt. Nam Lang, nếu như anh có chuyện gì muốn chúng tôi làm, vậy đến lúc đó liên lạc là được. Minh Thần Vệ chúng tôi cũng không rãnh rỗi đến vậy. Cấp trên đã hạ tử lệnh cho toàn bộ Minh Thần Vệ ngay ngày mai phải đạt tới level 10, nếu không sẽ bị trục xuất khỏi Minh Thần Vệ. Hiện tại bọn ta phải đi thăng cấp trước.” Người nói chuyện chính là đội trưởng tiểu đội Minh Thần- Minh Sát.

Người này là một gã đàn ông vạm vỡ tuổi chừng hơn 40, khí thế uy nghiêm lẫm liệt. Toàn thân hắn ngập tràn sát khí khiến đến cả Tuyệt Thiên cũng cảm thấy run sợ.

“Dĩ nhiên, làm sao tôi có thể lãng phí thời gian quý báu của Minh Sát đại ca chứ.” Nam Lang cung kính lịch sự nói.

Tại Minh Phủ, Minh Thần Vệ có địa vị cực kỳ cao, chính là lực lượng nòng cốt của Minh Phủ, thường chỉ hành động theo lệnh của hội trưởng và nguyên lão. Bất quá địa vị của Phong thiếu ở Minh Phủ có chút đặc thù, tuy không phải là hội trưởng cũng không phải nguyên lão, nhưng vẫn có thể mời được Minh Thần Vệ tới đây. Nếu đổi thành những kẻ khác, Minh Thần Vệ căn bản không thèm để tâm, coi như làm cho có lệ liền đi luyện cấp.

Mà Thạch Phong lúc này đã ở bên trong đại sảnh toà thị chính.

“Thưa ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài không?” Một nữ nhân viên nhã nhặn bước về phía Thạch Phong hỏi han.

“Tôi muốn khai thông quyền hạn sử dụng truyền tống trận.” Thạch Phong nói.

Ở trong Thần Vực, người chơi khi tới level 10 mới có tư cách tới đại sảnh toà thị chính của tiểu trấn thực hiện quyền hạn sử dụng truyền tống trận. Dù sao ma pháp truyền tống phi thường trân quý hiếm có, tốn phí cũng không nhỏ. Cho nên không phải bất cứ ai cũng có tư cách dùng.

“Tôi hiểu rồi, mời đi theo tôi.”

Sau đó Thạch Phong đi đến quầy thủ tục của toà thị chính làm cho mình một chiếc thẻ căn cước. Có chiếc thẻ này đồng nghĩa với việc được tự do sử dụng truyền tống trận. Bất quá khi sử dụng phải trả một lượng phí tương đương. Thông thường, phí truyền tống từ tiểu trấn đến thành thị, cần thanh toán phí truyền tống tầm một ngân tệ. Mà truyền tống giữa các thành với nhau, phí truyền tống càng mắc hơn. Tiền phí dựa vào khoảng cách dài hay ngắn mà thu, ngắn thì cũng đã tốn hơn hai mươi ngân tệ, nếu như đi tới vương thành Tinh Nguyệt, liền phải trả gần một kim tệ.

Việc này cũng khiến cho bao nhiêu người chơi bình thường không tài nào tiếp nhận nổi. Cho nên đa số người chơi Thần Vực thời gian đầu đều sẽ luyện cấp ngay trong khu vực nội thành chứ không đi đến những thành thị khác làm nhiệm vụ. Đương nhiên cũng có thể lựa chọn đường bộ mà đi, bất quá khoảng cách ấy thì không phải ngày một ngày hai là có thể chạy đến.

Tại đại sảnh truyền tống trận của trấn Hồng Diệp, lúc này một người cũng không có, chỉ có mấy vệ binh cấp tinh anh level 100 đứng gác cổng.

Kỳ thật Thạch Phong cũng không định đi đến thành Bạch Hà sớm như vậy. Bất quá vừa rồi bị Phong Vân Vô Hủy quấy phá, phiền toái đến ngày một nhiều. Vì tương lai phát triển của công hội, hắn cũng đành phải hành động trước giờ thôi.

“Nhà mạo hiểm, sử dụng truyền tống trận cần trả 1 ngân tệ.” Ma pháp sư trấn giữ truyền tống trận nhìn về phía Thạch Phong mà nói.

Thạch Phong rất thẳng thắn thanh toán chi phí rồi bước vào bên trong truyền tống trận.

Soạt một tiếng, Thạch Phong biến mất ngay tại đại sảnh truyền tống trận ở trấn Hồng Diệp.

Cùng lúc đó, vương quốc Tinh Nguyệt cũng xuất hiện một cái thông báo.

Khu vực vương quốc Tinh Nguyệt thông báo: Chúc mừng người chơi Dạ Phong trở thành người đầu tiên ở vương quốc Tinh Nguyệt bước vào thành thị, hệ thống ban thưởng 20 danh vọng của thành Bạch Hà, đạt được danh hiệu Thị Dân Vinh Dự.

Bởi vì một cái thông báo đó, toàn bộ người chơi vương quốc Tinh Nguyệt đều chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.