Phía trên cách nơi Điền Lâm cùng Trần Tiểu Linh bị tấn công khoảng hơn 150m có một cái sơn động khá nhỏ, mặc dù gọi là sơn động nhưng độ sâu của nó còn chưa tới 8m, chiều rộng cũng chỉ khoảng 10m, đến cả độ cao cũng chỉ có 2m, có thể nói cái sơn động này cũng chỉ có thể giúp cho cả lớp 10B2 tránh trận lỡ núi ban nãy, bất quá như vậy cũng đủ rồi, ít nhất cũng có thể bảo trí được tính mạng, nhưng vì sơn động quá hẹp, tất cả đều phải nép sát vào nhau, không thể di chuyển hay nhúc nhích một chút gì cả, mà ở ngoài vẫn còn rất nhiều tảng đá đang rơi xuống không ngờ, phát ra âm thanh “ầm ầm”, cực kỳ đáng sợ, đến cả những học sinh gan dạ nhất khi nghe được những âm thanh này cũng phải rùng mình một cái, càng không dám động đậy.
Bất quá, có rất nhiều học sinh nam cùng học sinh nữ đứng cạnh nhau, tâm trạng của mấy học sinh nam phải nói chính là sướng đến cực điểm!
Con mẹ nó, nhìn mấy cái bộ ngực kia đang không ngừng cọ sát mà phát sướng ah!!
Mấy học sinh nữ kia cũng không chú ý đến điểm này, cho nên nhất thời toàn bộ tiện nghi đều bị mấy học sinh nam đứng cạnh chiếm hết luôn!!
Thậm chí còn có mấy đứa đứng đối diện với nhau, cái tiểu đệ đệ nhỏ bé kia vậy mà mạnh mẽ giương cờ ah!
Cọ cọ... sát sát...
Mà mấy học sinh nữ kia, vẫn như cũ không ngừng sợ hãi, hoàn toàn không để ý đến, đến nỗi còn có mấy người sợ đến mức mà không kịp nhìn liền ôm lấy người đứng đối diện mình, siết chặt, ép sát, phê đến tận răng.
Vì thế... không khí liền có chút nóng...
Đến cả bà cô Nguyễn Thị Hồng Ánh trên đầu cũng toát đầy mồ hôi lạnh, xung quanh thế mà bị vây bởi một đám đứa học sinh nam, đứa trước đứa sau, tất cả đều giương cờ chào mừng tổ quốc ah
Quốc kỳ chính là Nguyễn Thị Hồng Ánh.
Cọ cọ thọt thọt...
Con mẹ nó, đây là “hấp diêm” gián tiếp đúng không?!
Nếu Điền Lâm mà biết được chắc chắn sẽ rất buồn bực ah! Cơ hội tốt như vậy, lại không được hưởng, quả thật đáng tiếc!
Bất quá, cái không khí nóng này cũng không duy trì được bao lâu thì một thanh âm nữ kinh hoảng hét lên: “Cô ơi, bạn Linh mất tích rồi!!!”
Bạn Linh?! Chính là Trần Tiểu Linh?!
Tất cả nghe xong âm thanh này lập tức sợ hãi mà nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, Trần Tiểu Linh mặc dù không phải là người thuộc Ngũ Đại Gia Tộc hay Thập Thiên Gia Thị nhưng cha cô lại là một danh nhân của tiếng, uy thế cũng không thua gì một gia chủ của Thập Thiên Gia Thị.
Tất cả sau khi nghe xong đều trở nên hoảng, nhất là Nguyễn Thị Hồng Ánh, sắc mặt cũng trở nên tái mét, cô không ngờ chỉ là tùy tiện dẫn đi tham quan cắm trại mà thôi, ai ngờ lại xảy ra một chuyện như vậy.
Nếu như Trần Tiểu Linh thật sự có chuyện, thì cô cũng không xong rồi.
Về phần Điền Lâm thì đều bị tất cả bỏ qua rồi, bởi vì ngoại trừ Trần Tiểu Linh thì cũng không ai quan tâm đến hắn, vì trước nay, tất cả đều nghĩ rằng hắn là một tên thiểu năng.
Mặc dù hắn có thể đánh bại trong nhiều môn thi nhưng về ý niệm xưa nay thì cũng khó mà thay đổi.
Mà lúc này người phát ra thanh âm kinh hoảng Trần Tiểu Linh mất tích cũng không ngừng run rẩy, Trần Tiểu Linh, bạn thân nhất của cô mất tích rồi, không chừng cũng không còn trên thế gian này nữa.
Hoa Phi Yến thì cảm thấy bầu trời như sụp đổ, từ nhỏ tới lớn cô cũng chỉ có duy nhất người bạn thân là Trần Tiểu Linh mà thôi, bây giờ Tiểu Linh mất tích rồi, cô cũng không biết phải làm sao, vì ngoại trừ cha mẹ và người anh cả của cô ra, thì Trần Tiểu Linh là người thân nhất với cô.
Nguyễn Thị Hồng Ánh nhìn những tảng đá còn đang rơi xuống, không biết phải làm thế nào, cô biết cũng chỉ có thể chờ trận lỡ núi này qua đi, thì mới có thể đi tìm mà thôi.
...
Lúc này, Điền Lâm cùng Trần Tiểu Linh vẫn còn đang bất tỉnh thì một cái bóng xẹt qua, nhìn hai người với ánh mắt thèm thuồng, sau đó gắp cả hai bay đi thật nhanh, cuối cùng vào một cái động nhỏ, lúc này quần áo trên người cả hai cũng không còn sót lại chút gì, hoàn toàn bị lột sạch bởi cái cú gắp mang đi qua hơn hàng trăm cây số của cái bóng đen kia.
...
“Ư, đau...” Điền Lâm xoa xoa đầu tỉnh dậy, cảm thấy đầu mình vẫn còn một trận quay cuồng, nên liền từ trong hệ thống đổi lấy một viên thuốc trị thương với giá 100 điểm khiếp sợ ra nuốt vào.
Qua một thời gian dài sử dụng cái hệ thống này, hắn đã quá quen thuộc rồi, hầu như cái gì cũng có, chỉ cần hắn có điểm khiếp sợ, thì cũng không phải lo thiếu đồ.
Sau khi bình phục lại, Điền Lâm mới nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, nơi đây là một cái sơn động màu đen to lớn, so quá cái sơn động mà lớp 10B2 trốn mà nói còn to hơn gấp đôi, mà bên ngoài là một mảnh xanh ùm của cây rừng, hiển nhiên là bọn họ đã bị lạc vào trong rừng rồi.
Trong khi Điền Lâm còn đang nghi hoặc vì sao mình lại chạy đến đây thì từ bên trong bỗng thấy một con báo thân mình màu tím đi ra, trên người còn có mấy đốm đen hình tia sét nữa.
“Lôi Dục Báo!!”
Điền Lâm kinh hãi thốt lên, đây là loài báo bị biến đổi gen từ báo hoa mai, có khả năng tạo ra tia sét màu tím, mà nếu một khi bị Lôi Dục Báo này cắn trúng hay bị cái đuôi có gai nhọn cực to của nó đâm phải, lập tức như bị uống thuốc kích dục hạng nặng, không ngừng lên cơn.
Cái này cũng là do hắn từ hệ thống mà biết được đấy, cho nên mới nói cái hệ thống này đúng là cái hàng vạn năng mà.
Lập tức hắn biết, đây là do con báo này mang mình đến đây rồi.
“Lôi Dục Báo là gì?!” Lúc này Trần Tiểu Linh bên cạnh cũng tỉnh dậy, xoa xoa đầu, khi nghe Điền Lâm hét to Lôi Dục Báo liền hỏi.
Bất quá, khi cô nhìn lại trên người mình liền hét to một tiếng, sau đó lại nhìn sang Điền Lâm, tiếng hét càng to hơn.
Cả hai người đều khỏa thân hoàn toàn a, không lẽ không lẽ...
“Cậu... cậu...” Trần Tiểu Linh lắp bắp nói.
Rõ ràng là cô cho rằng cô bị Điền Lâm hại rồi.
Điền Lâm lắc đầu không nói gì, chỉ đưa tay ra không trung, tạo ra một bức tường lửa, rồi sau đó mới ổn định thần, nhìn Trần Tiểu Linh mà nói: “Cậu hiểu lầm rồi.”
Trần Tiểu Linh nhìn Điền Lâm đưa tay tạo ra một bức tường lửa thì không khỏi kinh hãi, trong lúc cô còn đang trong sợ hãi thì đã thấy Điền Lâm “phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
“Cậu có sao không?” Trần Tiểu Linh lo lắng hỏi, vội đỡ Điền Lâm, cô mặc dù còn đang nghi ngờ chuyện kia, nhưng cũng cảm thấy có chút không đúng.
Điền Lâm đưa tay ngăn Trần Tiểu Linh lại, sau đó mới từ từ nói: “Thật ra là khi lớp chúng ta đang đi chơi thì gặp phải một trận lỡ núi cực lớn, cậu vì chen vào trong hang động cùng mọi người mà té xuống núi, nên tớ phải lao theo để bảo vệ cậu, mà lúc đó cậu vì sợ quá nên đã ngất xỉu rồi, nhưng không ngờ khi tớ vừa cứu cậu xuống đến dưới đáy núi, thì một bầy yêu thú liền phóng tới, tớ phải tận dụng toàn bộ Dị Năng Lực mới có thể đánh lui toàn bộ, nhưng vì tiêu hao quá nhiêu nên mới ngất xỉu đi...”
Nói xong, Điền Lâm lại “phụt” một ngụm máu, rõ ràng thương thế vẫn chưa khỏi hẳn.
“Cậu... cảm ơn cậu...” Trần Tiểu Linh áy náy nói, cô biết lời Điền Lâm nói hết 90% là sự thật.
Điền Lâm không đáp lại, chỉ nói tiếp: “Mọi chuyện sau đó thì tớ không biết, nhưng khi tỉnh dậy thì đã thấy vậy rồi, còn về nguyên nhân thì tớ đoán có lẽ là do con Lôi Dục Báo trước mặt.”
Nói xong, hắn liền khoát tay một cái, bức tưởng lửa liền hiện ra một cái lỗ nhỏ, từ đây có thể nhìn thấy con báo này đang đứng phía trước e dè tường lửa kia.
Trần Tiểu Linh nhìn ra ngoài, lập tức liền thấy một con báo màu tím nhìn về phía cô, ánh mắt đầy âm trầm.
Không đợi Trần Tiểu Linh hỏi, thì Điền Lâm đã đem mọi thông tin về Lôi Dục Báo mà hắn biết cho Trần Tiểu Linh nghe rồi.
Trần Tiểu Linh nghe xong liền “A” lên một tiếng, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nhưng lúc này, không ngờ Lôi Dục Báo lại gầm to một tiếng, lập tức có hơn 5 tia sét màu tím to bằng nắm tay trẻ con đánh xuống, va mạnh vào bức tường lửa của Điền Lâm.
Điền Lâm phun ra một ngụm máu tươi, lần này thậm chí so với hai lần trước cộng lại còn nhiều gấp đôi, bức tường lửa phía trước nhanh chóng mờ dần, chỉ sau mười hơi thở liền tiêu tán không còn.
“Graoooooo”
Lôi Dục Báo gầm to một tiếng, mạnh mẽ lao về phía Điền Lâm.