Trần Vận mơ hồ mở to hai mắt, một cảm giác uất nghẹn liền truyền đến khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hắn nhớ đến hình ảnh Diêu nhi của hắn, một cô gái trung hậu, hiền lành, luôn luôn đi theo bên cạnh hắn, giúp hắn kiếm vô số kì trân dị bảo để phục vụ con đường tu luyện, thế nhưng...tại sao? Tại sao nàng lại làm như vậy? Ma Môn có gì đáng sợ cơ chứ? Nếu như nàng cần thì hắn liền có thể oanh sát bọn chúng, giải thoát cho cha mẹ nàng.
Thế nhưng, vì sao nàng lại làm như vậy? Chẳng lẽ nàng xem thường hắn sao? Hắn dù gì cũng là đệ nhất cường giả của La Nguyên Thần Giới. Một chưởng toàn lực của hắn cũng có thể tiêu diệt được cả Hoa Vận Thần Tông. Chẳng lẽ Ma Môn còn có thể có cường giả đến từ Đại Ẩn Giới sao?
Ha ha ha...Diêu nhi, nàng tuyệt tình với ta quá.
Trần Vận trở lại từ trong hồi ức, lúc này hắn mới cảm nhận xung quanh có chút khác thường.
Bàn gỗ, giường gỗ,...
Hắn, chưa chết sao?
Trần Vận hai tay vịn xuống cái giường hắn đang nằm.
Hắn nhìn lại cơ thể của mình, nó hình như có phần nhỏ hơn cơ thể ban đầu của hắn.
Đột nhiên, một luồng kí ức phun trào từ trong bộ não của hắn truyền ra khiến hắn có chút choáng váng.
“Vương Thiên? Thiên Tinh Đại Lục?”
Trần Vận mơ hồ lập lại.
Hắn sau một hồi suy ngẫm thì liền hiểu ra ngọn nguồn sự việc. Hắn sau khi chết thì nguyên thần liền đi vào cơ thể của cậu bé tên Vương Thiên này, có lẽ cậu mới chết cách đây khoảng một nén nhang.
Nơi hắn đang ở chính là Thiên Tinh Đại Lục...
“Thiên Tinh Đại Lục?”
Trần Vận lại lập lại bốn chữ Thiên Tinh Đại Lục, nơi đây không phải là nơi mà kiếp trước của hắn từng sinh sống sao? Hắn nhớ trước đây, khi hắn tu luyện đến đỉnh cao của một tu chân giả thì liền nhận được cơ hội phi thăng tiên giới, sau đó lại dốc lòng tu luyện, cuối cùng, trong một lần vô tình mở ra được cánh cổng thời không, trực tiếp tiến vào Thần Giới.
Khi tới Thần Giới, hắn lại cố gắng tu luyện đến Bất Toại Kì viên mãn, sau đó tham gia cuộc khảo sát ở Viên Nguyên để đạt được tư cách tiến vào Đại Ẩn Giới.
Thế nhưng, hắn sẽ không bao giờ có tư cách này nữa rồi, bởi vì hắn biết, cơ thể này chỉ có Phàm căn, hoàn toàn không thể tu luyện được.
Trong thiên địa vạn vật, con người nếu muốn tu luyện được thì phải có linh căn, linh căn biểu thị tốc độ tu luyện của người đó, linh căn càng cao thì tốc độ tu luyện lại càng mau.
Linh căn được cân đo chuẩn xác và chia thành: Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, Tiên, Thần. Mỗi loại lại được chia thành hạ, trung, thượng, cực.
Thế nhưng, khi con người chỉ có được Phàm căn thì cả đời không thể hấp thụ linh khí, cũng vì vậy mà không thể nâng cao tu vi, sống cuộc đời người phàm mãi mãi.
Trần Vận buồn bực đứng dậy, bây giờ tên của hắn đã là Vương Thiên rồi.
Bỗng nhiên, từ xa, một cô gái xinh đẹp liền chạy đến trước mặt hắn, cười tươi như hoa nói:
- Vương Thiên ca ca, đây là Huyễn Linh Mộc, muội đã phải khẩn cầu sư môn lắm mới lấy được đấy.
Vương Thiên vẻ mặt ngơ ngác, hỏi:
- Cô là ai?
Câu hỏi của Vương Thiên liền khiến cho tiểu cô nương này ngây ngốc, lúc cô đang định nói chuyện thì một luồng tin tức lại truyền vào đầu hắn.
Cảm nhận luồng tin tức này xong, Vương Thiên mới liền vỗ trán của mình một cái, sau đó nói:
- À à, là Vương Mẫn ấy hả? Muội tìm ta có chuyện gì không?
Tiểu cô nương tên Vương Mẫn nghe ca ca của mình nói xong thì liền vui vẻ lên, cũng may ca ca cô không bị căn bệnh kia làm cho quá mức lú lẫn.
- Hì hì, ca ca, muội có cái này tặng huynh nè!
Hai tay Vương Mẫn lại xòe ra, một gốc cây màu đỏ có chín cái lá màu lam ánh sáng rực rỡ hiện ngay trước mắt hắn khiến hai mắt Vương Thiên liền hoa cả lên.
Sau một lúc định thần lại thì hắn lại cảm thấy cực kì kinh ngạc, đây...không phải là Huyễn Linh Mộc có thể thay đổi linh căn hay sao?
Vương Thiên đưa tay đón nhận, tiểu muội muội này quá tốt rồi.
Thế nhưng sau một lúc hắn lại cảm thấy không đúng, cây Huyễn Linh Mộc này mặc dù chỉ có thể giúp con người từ Phàm căn chuyển hóa thành Hoàng căn hoặc Huyền căn, thế nhưng cũng là một loại kì trân dị bảo cực kì hiếm thấy, sao muội muội của hắn lại có được?
Vẻ mặt nghi hoặc của Vương Thiên xảy ra một hồi lâu, lúc này, hắn mới hỏi:
- Vương Mẫn, cái này là ở đâu muội có thế?
Vương Mẫn vừa nghe thì nhất thời khuôn mặt biến sắc, không nói nên lời, chỉ có thể ấp a ấp úng được một vài từ:
- Cái này...là do muội lấy từ sư môn của muội đấy.
Vương Thiên nghe Vương Mẫn nói xong thì liền dứt khoát nói:
- Thế nhưng, cái này cũng quá quý giá đi. Sao muội lại có thể có được cơ chứ?
Vương Mẫn đáp: - Vì...vì muội đã hứa với sư môn...sẽ lấy con trai của tông chủ sư môn muội là Từ Hiểu Uy.
- Cái gì?!
Vương Thiên nghe xong lập tức đứng lên, trong ký ức mà hắn biết được thì tên Từ Hiểu Uy này mặc dù là con trai của tông chủ tông môn Từ Sơn - Từ Hiểu Tôn, thế nhưng tên này lại là một người đam mê tửu sắc, linh căn lại chỉ là trung phẩm Hoàng Linh Căn, mặc dù đã 30 tuổi nhưng vẫn chỉ dậm chậm tại Luyện Khí Kỳ tầng 1.
Từ Sơn mặc dù là đỉnh cấp tông môn của Hóa Huyền Châu, châu lục cấp thấp của Thiên Tinh Đại Lục. Thế nhưng, cũng không có khả năng lưu lại sư muội của hắn.
Bởi vì, sư muội của hắn chính là cực phẩm Tiên Linh Căn, một linh căn cực kì hiếm thấy, cho dù là châu lục cấp cao thì hạ phẩm Tiên Linh Căn cũng là hiếm đến cực điểm chứ đừng nói chi như sư muội của hắn.
Cho nên, hắn chắc chắn rằng, tên tông chủ này là muốn lợi dụng sư muội hắn để có thể tiến giai tông môn của mình. Để có thể từ nhị phẩm tông môn nâng lên làm tứ phẩm, thậm chí là ngũ phẩm tông môn cũng không chừng.
Theo hệ thống phân chia của Thiên Tinh Đại Lục này thì tông môn được phân từ nhất phẩm đến cửu phẩm và còn có Đại Thiên tông môn.
Từ nhất phẩm tôn môn đến tam phẩm là tại cấp thấp châu lục.
Từ tứ phẩm tông môn đến lục phẩm là tại trung cấp châu lục.
Từ thất phẩm tông môn đến cửu phẩm là cấp cao châu lục.
Còn về phần Đại Thiên tông môn chỉ xuất hiện ở Đại Thiên châu lục. Châu lục được mệnh danh là đỉnh cấp châu lục của Thiên Tinh đại lục, chưởng khống hơn hai mươi châu lục của cả đại lục này.
Mà Từ Sơn tông lại chỉ là nhị phẩm tông môn mà thôi.
...
Vương Thiên nghĩ đến đây thì không thể nào không tức giận, nhưng hắn chỉ có thể kìm nén sự tức giận này xuống.
Bởi vì mặc dù Từ Sơn tông chỉ là nhị phẩm tông môn thế nhưng không phải là hắn có thể đối phó, nếu là trước đây thì hắn chắc chắn chỉ cần một cái búng tay thì tông môn này chắc chắn sẽ lụi tàn ngay mà thôi.
Nhưng giờ thì không phải.
Vương Thiên ngước lên nhìn người em gái này của mình, mặc dù không phải là em gái thật của hắn nhưng so về huyết thống thì không thể nào bàn cãi.
Cô em gái này dáng người thướt tha, khuôn mặt mỹ miều lại cộng thêm là cực phẩm Tiên Linh Căn thì chắc chắn là hấp dẫn ánh mắt say mê của bao chàng trai.
Hắn sau khi nhìn Vương Mẫn thì trong lòng cũng cảm thán không ngừng, cô em gái này tư chất quả thật quá tốt, đến hắn kiếp trước cũng chỉ là trung phẩm Tiên Linh Căn mà thôi, mặc dù là hiếm nhưng vẫn thua xa Vương Mẫn.
Nghĩ đến đây, hắn lại nhớ đến kiếp trước hình như cũng có một người phụ nữ tên Vương Mẫn có cực phẩm Tiên Linh Căn phi thăng vào Đại Ẩn Giới, đừng nói là cô gái trước mặt này nhá.
Nếu vậy, thì chẳng lẽ hắn đã trở về quá khứ rồi sao? Chứ không phải nhập thể bình thường à?
Sau đó, hắn liền cười lạnh trong lòng, nếu đúng như vậy thì sau này hắn sẽ báo thù Ma Môn, báo thù Triệu Vân Diêu, vì nàng đã dám lừa hắn.
Vương Thiên bắt đầu bình tâm lại, điều tất yếu trước tiên của hắn là phải luyện hóa gốc Huyễn Linh Mộc này, hiện tại hắn dù gì cũng có được một cuốn công pháp cực phẩm Thần cấp, đây là thứ mà hắn tìm được trong một bí cảnh cổ xưa của Thần giới, phải nói là cực kì quý hiếm.
Theo như hắn biết, thì cơ thể này chắc chắn chết là do bị căn bệnh tên là “Hủy Cốt Tiêu Điền”, một căn bệnh chỉ có ở người phàm, vì nếu cơ thể có được linh khí thì căn bệnh này liền tiêu hủy nên cách chữa bệnh duy nhất chính là tu luyện.
Cũng vì vậy mà Vương Mẫn mới xin về cho hắn một gốc Huyễn Linh Mộc để hắn có thể thay đổi linh căn, tiến hành tu luyện, Vương Thiên bây giờ càng thương người em gái này thêm, cô vì hắn mà bất chấp tất cả để xin về một gốc cây này.
Có người em gái tốt như vậy thì hắn nhất định phải cố gắng bảo vệ, mà muốn bảo vệ tốt thì phải có được năng lực, vì vậy hắn phải thay đổi linh căn của mình.
Vương Thiên âm thầm quyết định, sau đó liền đứng lên, đi ra hậu viện, tiến hành thay đổi linh căn.