Trọng Sinh Chi Tồn Tại

Chương 54: Chương 54: Nhờ cậy




Cố Minh Hi rời khỏi căn hộ kia, bỏ lại sau lưng tất cả, kể cả cái chết của mẹ ruột Vĩnh Cơ cùng với em gái Cố Minh Tuyền. Cô cũng không đi lung tung, một mạch bước thẳng tới quán rượu WJ nổi tiếng ở phía tây thành phố. Bây giờ còn sớm, nhưng quán rượu đã đông nghịt người. Bên trong hỗn loạn, ánh đèn mờ mịt. Đại đa số khách tới đều là những người bình thường có thực lực hoặc là dị năng giả. Ngoài ra còn có phục vụ viên cùng với một vài… các nam nữ ‘tiếp viên’.

Trong không khí không chỉ có mùi rượu nồng nặc hòa trộn cùng mùi thuốc lá, còn phảng phất có cả thứ mùi hăng hắc dâm dục không dễ nói ra. Tiếng nhạc xập xình tuy lớn cũng không che đi được những thanh âm rên rỉ đáng xấu hổ phát ra từ các lô ghế. Cố Minh Hi hơi nhíu mày lại, có chút không thích ứng được với địa phương này. Thế nhưng người cô muốn tìm đã hẹn gặp cô ở đây, cô không còn cách nào khác.

“Hoàng đại ca.” Ánh mắt cố gắng lướt một vòng, cuối cùng cũng tìm được người muốn tìm. Đó là một người đàn ông thân người cao lớn, tuổi không lớn lắm, chắc hẳn khoảng gần 30. Hắn mặt vuông chữ điền, toàn thân toát ra một hơi thở hoang dại nam tính, phong cách sảng khoái phóng khoáng. Cố Minh Hi bước tới, mở miệng gọi.

“A, Minh Hi, tới rồi sao? Thế nào, quyết định chưa?” Người đàn ông được gọi là ‘Hoàng đại ca’ kia quay đầu lại nhìn thấy Cố Minh Hi, lập tức nở một nụ cười phóng khoáng, hỏi.

“Quyết định rồi, tôi sẽ đi với đội ngũ các anh.” Cố Minh Hi gật đầu, dứt khoát đáp.

“Tốt lắm.” Hoàng đại ca kia nghe thấy Cố Minh Hi đáp ứng, vui vẻ tới híp cả mắt lại, cao hứng đối với Cố Minh Hi khoát khoát tay, ý bảo cô ngồi xuống cạnh hắn “Tốt lắm, vừa lúc người trong đội ngũ của tôi đều ở đây, nếu cô đã gia nhập, để tôi giới thiệu cô với mọi người một chút.”

Cố Minh Hi cũng không nề hà, ngồi xuống cạnh hắn, sau đó liếc mắt quan sát những người khác xung quanh đang ngồi cùng lô ghế. Ngoại trừ tên ‘Hoàng đại ca’ ra thì còn có năm người khác nữa. Trong năm người kia, có ba nam hai nữ. Cố Minh Hi thông minh rất nhanh biết được năm người này chính là đồng đội tương lai mà ‘Hoàng đại ca’ đang muốn giới thiệu với cô.

“Đây là Đỗ Tịch.” Tên ‘Hoàng đại ca’ chỉ vào một thanh niên dáng người nhỏ gầy, khuôn mặt hốc hác toàn xương, quai hàm có chút nhô ra nhìn vô cùng giống mặt một con chuột “Biệt danh của nó là ‘lão chuột’, dị năng hệ phong cấp 2 trung giai.”

“Xin chào.” Cố Minh Hi nhìn người tên Đỗ Tịch này, trong lòng âm thầm nghĩ… kẻ này tướng mạo trông sao cũng giống tiểu nhân.

“Xin chào.” Đỗ Tịch híp híp lại đôi mắt, cười hề hề chào lại.

“Đây là Dịch Dương và Dịch Thiến, hai người họ là anh em. Dịch Dương là dị năng giả hệ thổ cấp 2 cao giai còn Dịch Thiến là dị năng giả hệ kim cấp 2 trung giai.”

‘’Hoàng đại ca’ lại chỉ tiếp vào hai người thanh niên cùng thiếu nữ ngồi ở đối diện. Người nam cao lớn, da ngăm đen, bộ dạng lưu manh, ngay cả áo sơ mi trên người cũng phanh sạch tất cả các cúc áo ra. Người nữ tóc dài nhuộm đủ loại màu, trên mũi còn đeo khuyên, quần áo hở hang, vẻ mặt mỉm cười bí hiểm nhìn Cố Minh Hi.

“Cuối cùng là Triệu Thiên Nam và Khúc Miêu Miêu, hai người bọn họ là tình nhân. Triệu Thiên Nam là dị năng giả hệ phong cấp 2 cao giai còn Khúc Miêu Miêu là dị năng giả hệ không gian dự trữ cấp 2 sơ giai.”

Nhìn đôi nam nữ đang thân mật ngồi cạnh nhau kia, Cố Minh Hi cuối cùng cũng thầm thở phào trong lòng. Người con trai cao lớn đẹp trai, ăn mặc lịch sự. Cô gái nhỏ bé nhu mì, khuôn mặt thanh tú đáng yêu. Hai người này so sánh với ba người Đỗ Tịch, Dịch Thiến và Dịch Dương bộ dạng lưu manh thì quả thực là một trời một vực. Mà Cố Minh Hi thì thích giao lưu với những người học ăn học lễ nghĩa như Triệu Thiên Nam cùng Khúc Miêu Miêu hơn.

“Tôi là Cố Minh Hi, dị năng giả hệ lôi cấp 3 sơ giai.” Cố Minh Hi nghĩ thì nghĩ vậy nhưng trên mặt bất động thanh sắc, mỉm cười nhàn nhạt giới thiệu “Hân hạnh.”

“Oa, là dị năng giả cấp 3? Thật sự là dị năng giả cấp 3 sao?” Những người khác nghe xong giới thiệu của Cố Minh Hi, sắc mặt biến đổi, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên phát sáng. Dịch Thiến là người đầu tiên nhịn không được, chồm qua bàn, dí sát mặt vào Cố Minh Hi, như muốn kiểm nghiệm xem lời cô nói có thực hay không.

“Còn là hệ lôi nữa…” Khúc Miêu Miêu trong mắt lóe lên một tia ghen tị nhưng rất nhanh giấu đi, trên mặt giả trang thành một bộ dáng hâm mộ.

“Hệ lôi rất quý hiếm, tôi là lần đầu tiên được thấy một dị năng giả hệ lôi đấy.” Đỗ Tịch vuốt vuốt cằm, đối với Cố Minh Hi nịnh nọt tán thưởng “Tốt quá rồi, Minh Hi, đội ngũ của chúng ta có cô cùng với Hoàng đại ca là dị năng giả cấp 3, sau này nhất định sẽ trở thành một đội ngũ hùng mạnh, không ai dám trêu chọc vào.”

Những người khác nghe Đỗ Tịch nói vậy, tinh thần cũng nâng cao không ít. Đúng vậy, dị năng giả cấp 3 hiện tại hiếm hoi vô cùng, là cường giả được tất cả thừa nhận. Mà trong đội ngũ bọn họ có tới hai người là dị năng giả cấp 3, sau này xem xem ai dám coi thường đội ngũ của bọn họ cơ chứ! Bọn họ nhất định sẽ trở thành đội ngũ mạnh nhất!

“Hoàng đại ca cũng là dị năng giả cấp 3 sao?” Cố Minh Hi có chút giật mình quay lại nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình.

“Đúng thế. Tôi là dị năng giả hệ hỏa cấp 3 sơ giai.”

Hắn vỗ vỗ ngực, cao giọng đối với Cố Minh Hi giới thiệu. Tuy hệ hỏa của hắn không so được với hệ lôi của Cố Minh Hi, thế nhưng tính ra, nó cũng là dị năng có lực tấn công mạnh nhất trong số các dị năng tự nhiên bình thường, là hệ dị năng được rất nhiều người ngưỡng mộ. Hơn nữa hắn lên được tới cấp 3 này, hoàn toàn là dựa vào nỗ lực tu luyện của bản thân chứ không phải gặp được kỳ ngộ giống Cố Minh Hi. Cho nên, ‘Hoàng đại ca’ tự hào và kiêu ngạo về năng lực của bản thân cũng không có gì là sai.

Cố Minh Hi biết được thực lực của ‘Hoàng đại ca’ là dị năng giả cấp 3, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, xem ra chọn lựa gia nhập đội ngũ này không sai. Tuy rằng cô không thích bộ dạng lưu manh của ba người Đỗ Tịch, Dịch Thiến và Dịch Dương cho lắm, thế nhưng rất hài lòng về thực lực chung của toàn đội. Toàn đội ngũ này thành viên đều là dị năng giả từ cấp 2 trở lên, ra ngoài quả thực là một đội ngũ rất mạnh không ai dám xem thường.

‘Hoàng đại ca’ này tên thật là Hoàng Trịnh Kha, cô tình cờ quen hắn cách đây vài ngày. Vương Kiến và Vĩnh Cơ từ lúc ở chung một chỗ liền dính sát vào nhau, mỗi ngày đều lăn trên giường không chịu bước chân ra khỏi nhà nửa bước; Cố Minh Tuyền thì coi như liệt toàn thân; mọi chuyện trong nhà liền đổ dồn lên người Cố Minh Hi.

Cố Minh Hi thấy lương thực ngày một ít đi thì không còn cách nào khác, đành tự mình đi ra ngoài căn cứ, muốn tìm xem có loài thú nào có thể bắt ăn được không. Không ngờ đi ra tới ngoài chưa được bao lâu thì cô lại bị tang thi tập kích.

Cố Minh Hi thấy vậy lập tức phóng thích lôi điện ra để chiến đấu với tang thi. Chỉ khổ là cô thiếu sót kinh nghiệm thực chiến, khống chế dị năng không tốt, thiếu chút nữa còn bị một con tang thi nhào tới cào trúng. Đúng thời điểm đó thì Hoàng Trịnh Kha lại xuất hiện ra tay trợ giúp.

Thực ra thì Hoàng Trịnh Kha cứu Cố Minh Hi cũng có nguyên do. Ngày hôm đó hắn đi ra ngoài căn cứ làm nhiệm vụ một mình, các đồng đội khác không theo cùng. Lúc đi ngang qua phía khu vực rìa rừng rậm, cách căn cứ thành phố C hơn 10 kilomet, Hoàng Trịnh Kha không ngờ lại gặp được cảnh Cố Minh Hi bị tang thi bao vây. Thấy cô gái sở hữu dị năng hệ lôi này đang chật vật, một mình nguy hiểm chiến đấu với tang thi, Hoàng Trịnh Kha trong đầu liền nảy sinh ra ý muốn lôi kéo mời cô gia nhập đội ngũ của mình. Vì thế liền xảy ra một màn ra tay tương trợ.

Cố Minh Hi ban đầu không nhận lời, nói là còn có vướng mắc bên người, không thể tùy tiện gia nhập đội ngũ của hắn. Thế nhưng Hoàng Trịnh Kha là một người thông minh, hắn không ép buộc cô mà lại ‘thả dây câu’. Hắn nói rằng cô cứ suy nghĩ kĩ đi, nếu như thay đổi ý định, có thể tới quán rượu WJ để tìm hắn. Dù sao hắn cùng đồng bạn của mình sẽ ở lại căn cứ thành phố C một thời gian nữa.

Cố Minh Hi từ chối vốn vì còn nghĩ tới mẹ của mình là Vĩnh Cơ. Thế nhưng, mấy ngày qua, thái độ của Vĩnh Cơ đã khiến cho tâm của Cố Minh Hi biến thành tro tàn. Cố Minh Hi biết rõ tại mạt thế hoãn loạn này, bản thân dù thực lực mạnh thì cũng không thể lưu lạc một mình được. Chỉ có đi cùng một đoàn thể đông người thì cô mới có cơ hội sống sót. Cho nên sau khi thất vọng vì mẹ mình, cô liền quyết tuyệt dứt khoát đi tới tìm Hoàng Trịnh Kha, đồng ý gia nhập đội ngũ của hắn.

Hoàng Trịnh Kha cùng Cố Minh Hi hai người nhìn nhau, mỉm cười nhàn nhạt, đôi bên hài lòng. Một người chiêu mộ được thêm một cao thủ hệ lôi vào trong đội ngũ, còn một người thì tìm được chỗ dựa cho bản thân.

“Như vậy, Hoàng đại ca, sau này chúng ta không ở căn cứ thành phố C sao?” Cố Minh Hi là người am hiểu giao tiếp, rất nhanh đã có thể hòa đồng vào trong không khí của đội ngũ này. Cô nhớ tới Hoàng Trịnh Kha từng nói với mình rằng đội ngũ chỉ ở lại trong căn cứ thành phố C có vài ngày mà thôi, cho nên quay sang nghi hoặc hỏi hắn.

“Đúng thế, chúng ta sẽ đi tới thủ đô. Mục tiêu của chúng ta là thủ đô.” Hoàng Trịnh Kha gật mạnh đầu, đối với Cố Minh Hi đáp.

“Thủ đô sao? Tại sao lại là thủ đô?” Nghe như vậy, Cố Minh Hi không khỏi gật mình. Cô chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ di cư tới thủ đô, thủ đô cách quá xa quê nhà của cô, đường đi có bao nhiêu nguy hiểm không cần phải nói. Thật không ngờ, đội ngũ của Hoàng Trịnh Kha thế nhưng lại nhắm tới mục tiêu là thủ đô?!

“Minh Hi, cô không hiểu.” Đỗ Tịch nhấc ly rượu lên, lắc đầu cười cười “Hiện tại mạt thế loạn lạc, tang thi hoành hành khắp nơi, cho dù là thành phố C này cũng chưa chắc đã thực sự an toàn. Chỉ có căn cứ tại thủ đô mới thật sự khiến cho chúng ta được an ổn sinh sống.”

“Nhưng mà… thủ đô nơi đó… chúng ta là người ngoài tới, sẽ thực sự có thể an ổn sinh sống sao?” Cô vẫn không khỏi lo lắng.

Thủ đô là một nơi có tính bài ngoại rất cao. Nơi đó không phải là căn cứ bình thường giống như những căn cứ khác. Toàn bộ những đầu não tinh anh đứng đầu của toàn quốc đều tập trung ở nơi đó, tất cả những đại gia tộc cùng những danh nhân nức tiếng nhất đều tụ họp ở đó, quân đội tinh nhuệ nhất đều đóng quân ở đó. Những căn cứ khác lấy thực lực đứng đầu nhưng mà trong căn cứ thủ đô thì còn bị trộn lẫn cả quyền lực. Cho nên, nếu không có chỗ dựa trong thủ đô thì dị năng giả dù thực lực cao cũng khó có thể sinh tồn được tại đó được.

“An tâm đi, việc này chúng tôi đã lo hết rồi.” Dịch Thiến dùng ngón tay quấn quấn lọn tóc nhuộm sặc sỡ của mình, cô nàng hất cằm về hướng Khúc Miêu Miêu và Triệu Thiên Nam “Cha của Thiên Nam trước kia làm quan lớn của thành phố D, sau mạt thế thì chạy tới thủ đô, hiện đang làm thuộc hạ cho Đoan Mộc gia tộc.”

“Còn Miêu Miêu thì có một cậu em họ học tại thủ đô, là bạn tốt với Mạch thiếu gia của Mạch gia gia tộc.” Dịch Dương tiếp lời em gái của mình.

“Mà Mạch gia cùng Đoan Mộc gia có quan hệ hợp tác với nhau. Sau khi chúng ta tới thủ đô, có thể dựa vào mối quan hệ mà gia nhập dưới chướng của hai gia tộc này.” Hoàng Trịnh Kha giải thích nốt, khuôn mặt chữ điền nghĩ tới tương lai liền hiện lên vẻ sung sướng tỏa sáng.

“Mạch gia gia tộc? Đoan Mộc gia tộc?” Cố Minh Hi không rõ lắm về các gia tộc ở thủ đô.

“Mạch gia gia tộc cùng Đoan Mộc gia tộc đều là những gia tộc lớn ở thủ đô. Đặc biệt là Đoan Mộc gia tộc, đó là một đại gia tộc, có quyền thế cùng sức nặng rất lớn trong giới chính quyền.” Triệu Thiên Nam tốt bụng giải đáp, khuôn mặt anh tuấn đạm đạm mỉm cười.

“Thì ra là vậy.” Nghe tới đây, gánh nặng trong lòng của cô liền được buông xuống, thở phào một tiếng. Nếu đã như thế, Cố Minh Hi liền không còn ý kiến gì nữa. Ngược lại, cô càng thêm đối với địa phương thủ đô kia sinh ra một tia hi vọng tràn ngập.

“Như vậy, mọi người, chúc mừng Minh Hi gia nhập đội ngũ của chúng ta. Cạn ly!” Hoàng Trịnh Kha thấy Cố Minh Hi buông lỏng, biết cô đã chấp thuận phương án tới thủ đô của toàn đội, vì vậy vui vẻ giơ lên ly rượu, ha ha bật cười.

“Được được, cạn ly.”

Những người khác cũng hô hoán giơ ly rượu lên. Tiếng ly chạm vào nhau, mang theo âm hưởng của chúc mừng. Nếu Cố Diệp Ninh có mặt ở đây, cô chắc chắn sẽ phát hiện ra, ngoại trừ Cố Minh Hi, Triệu Thiên Nam và Khúc Miêu Miêu thì bốn người còn lại cô cũng đều rất quen thuộc. Hoàng Trịnh Kha, Dịch Thiến, Dịch Dương và Đỗ Tịch, đây chẳng phải đều là những ‘đồng đội’ trong kiếp trước đã phản bội cô, hại chết tiểu Nha đó sao?!

Mà… Đoan Mộc gia tộc cùng Mạch gia gia tộc, hai gia tộc này cũng có quan hệ không tầm thường với Cố gia gia tộc của cô!

.

.

.

“Thu dọn xong rồi?” Nam Cung Lãnh Dạ lưng đeo một balo du lịch lớn, quay đầu hỏi Cố Diệp Ninh đang đi từ trên lầu xuống.

“Thu dọn xong xuôi rồi.” Cô gật nhẹ đầu.

Lần này xuất phát, đội ngũ của bọn họ còn có một thành viên tạm thời tham gia. Vị khách được ‘nhờ’ đi cùng này không ai khác chính là trung tá Diệp Thiên.

Diệp Thiên là bị tổng cục quân đội điều trở về thủ đô nhậm chức. Vũ trung tướng ban đầu lo lắng an nguy của anh ta, còn muốn để anh ta mang theo một đội binh lính theo, phòng trường hợp trên đường bị tang thi tấn công bất ngờ. Nhưng thật không ngờ, ngay trước mấy hôm Diệp Thiên đi thì lại gặp được nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ.

Nghĩ tới thực lực biến thái của cái đội ngũ nào đó kia, Vũ trung tướng không chút khách khí, gọi Nam Cung Lãnh Dạ, Cố Diệp Ninh và Cố Tĩnh Huyên tới, nhờ cậy bọn họ để cho Diệp Thiên gia nhập tạm thời, một đường cùng nhau về tới thủ đô. Như vậy, ông cũng không mất công sắp xếp binh lính hộ tống nữa. Mà với thực lực của Diệp Thiên, chắc chắn cũng sẽ không kéo chân mọi người trong đội ngũ.

Ấn tượng của Cố Diệp Ninh về Diệp Thiên không tồi, lại được Vũ trung tướng đích thân nhờ vả, sao cô có thể từ chối. Vì vậy, cô cũng không phân vân nhiều, lập tức đồng ý. Mà Cố Diệp Ninh đồng ý rồi, đương nhiên Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Tĩnh Huyên cũng không nhiều lời thêm.

“Ồ, tiểu Nha, cuối cùng đã thấy được mày.” Nam Cung Lãnh Dạ phát hiện tiểu Nha oai hùng đi cạnh Cố Diệp Ninh, vui vẻ vươn tay xoa đầu nó “Thế nào rồi?”

“Ư…” Nếu là người khác, dám làm hành động xoa đầ này chắc chắn sẽ bị tiểu Nha cắn cho một cái. Thế nhưng đối phương lại là Nam Cung Lãnh Dạ, vì vậy, nó không chỉ không tức giận mà còn vui mừng quẫy quẫy đuôi sói, cọ cọ đầu vào bàn tay của anh.

“Tiểu Nha có năng lực gì?” Anh nghiêng đầu hỏi cô.

“Để hồi sau cho nó chiến đấu với tang thi, anh sẽ biết.” Cố Diệp Ninh xem ra rất hài lòng với dị năng của tiểu Nha, khóe miệng vui vẻ nhếch lên.

“Thật tò mò.” Cũng không buồn bực vì sự thần bí của cô, Nam Cung Lãnh Dạ chỉ cảm thán một tiếng “Được rồi, chúng ta đi thôi, mọi người chuẩn bị xong hết rồi.” Nói rồi vươn tay chỉ ra bên ngoài sân, tất cả những người khác đã đứng chờ sẵn hết rồi.

“Ừ…”

Hai người đi ra ngoài, vừa nhìn thấy Diệp Thiên, Cố Diệp Ninh liền khẽ gật đầu với anh ta: “Xin chào, hi vọng anh có thể vui vẻ hòa nhập với đội ngũ của chúng tôi.”

“Rất hân hạnh, tôi sẽ cố gắng hết sức cùng mọi người chiến đấu.”

Diệp Thiên cũng lập tức đối với Cố Diệp Ninh nghiêm cẩn chào hỏi, không hề bởi vì tuổi tác của cô còn nhỏ mà khinh thường. Anh ta rõ ràng hơn ai hết cô gái nhìn có vẻ trẻ tuổi này mang trong người thực lực đáng sợ nhường nào.

Diệp Thiên cũng là vừa mới tới không bao lâu nhưng anh ta cũng đã tiếp xúc xong với những thành viên khác hết rồi, Cố Diệp Ninh là người cuối cùng anh ta chào hỏi. Sau khi biết được thực lực cùng cấp độ dị năng của từng người, anh ta không khỏi toát mồ hôi lạnh. Cái đội ngũ này… quả thực quá mức khủng bố đáng sợ!!! May mắn anh ta là dị năng giả cấp 3 trung giai, thực lực cũng không yếu kém, bằng không sẽ rất rất rất áp lực!!!

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát thôi.” Nam Cung Lãnh Dạ nhìn sắc trời rồi nói với mọi người.

Vì hiện tại số lượng thành viên tăng lên cho nên đội ngũ cũng chia thành hai xe để mà đi. Xe thứ nhất gồm có Cố Tĩnh Huyên, Chu Tề Sa, Chu Nhi, Hạ Kỳ Phong và Minh Tu ngồi. Xe thứ hai có Cố Diệp Ninh, tiểu Nha, Mục Hoằng, Mặc Sở Minh, Nam Cung Lãnh Dạ cùng Diệp Thiên.

“Ninh nhi, không ngồi với anh sao?” Cố Tĩnh Huyên vẻ mặt thất vọng nhìn em gái.

“Em cũng không còn cách nào khác.” Cố Diệp Ninh nhìn bản thân và Nam Cung Lãnh Dạ bị tiểu Nha lôi kéo về chiếc xe việt dã cách đó không xa, không khỏi mỉm cười bất đắc dĩ “Thôi, ngồi đâu cũng được mà anh, lên xe đi.”

“…” Nhìn tiểu Nha đang cắn cắn quần mình, cho dù mình thường Nam Cung Lãnh Dạ vô cùng thích sạch sẽ, nhưng lúc này anh lại không chút bực mình.

Ừm… tiểu Nha, làm rất tốt…!

Cố Tĩnh Huyên nhìn bóng dáng em gái và Nam Cung Lãnh Dạ bị tiểu Nha lôi kéo đi mất, không khỏi híp mắt lại hừ lạnh một tiếng, cực kỳ mất hứng: Con sói chết tiệt mất nết này, dám ăn cây táo rào cây sung, bị Nam Cung Lãnh Dạ kia mua chuộc! Chờ về tới thủ đô, nhất định phải bảo Hạo ca cùng với Phi và Hạ xử lý nó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.