Trọng Sinh Chi Tồn Tại

Chương 24: Chương 24: Nhóm người thần bí




Nam Cung Lãnh Dạ trước ánh mắt như cười như không của Cố Diệp Ninh, mặt không đổi sắc, thậm chí thản nhiên nhìn ngược lại không chút nao núng. Đối với vẻ thản nhiên bình tĩnh vô ba này của anh, cô không khỏi âm thầm cảm thán. Người này không chỉ có thực lực, đầy tài năng mà ngay cả khả năng che giấu cùng ứng biến cực kỳ khó lường.

“Anh che giấu tốt lắm.” Cuối cùng, người mở miệng trước là cô “Trước tôi còn nghĩ rằng hỏa dị năng của anh là hỏa dị năng bình thường cơ đấy.”

“Cũng tàm tạm.”

Híp híp đôi mắt, Nam Cung Lãnh Dạ nhàn nhạt đáp. Đối với dị năng hệ hỏa của mình, vốn anh không rõ ràng cho lắm, chỉ thấy nó không giống với hỏa dị năng của người khác. Nhưng sau tối qua khi nghe cô giải thích về dị năng xong, anh hiểu rõ ràng rằng hỏa dị năng của mình là hỏa dị năng biến dị. Tương đương với dị năng hệ băng của Cố Diệp Ninh, tương đương với dị năng hệ lôi còn lại của mình, thuộc vào trong bốn loại dị năng nhất.

“Tôi nhớ hôm qua anh dùng hỏa cầu thì lửa có màu đỏ chứ không phải màu trắng.” Một câu trần thuật mang theo chút nghi vấn. Nếu không phải như vậy thì cô đã phát hiện ra hỏa dị năng của anh là dị năng hệ hỏa biến dị rồi.

“Ngọn lửa, tôi có thể điều chỉnh nhiệt độ của nó.” Nghiêng đầu nghĩ một chút, sắp xếp lại câu từ xong xuôi thì anh nhẹ nhàng trả lời.

“...”

Có thể điều chỉnh nhiệt độ ngọn lửa để che giấu thực lực thật sụ của mình. Như vậy nếu gặp phải đối thủ mạnh, đây rõ ràng là một lợi thế để đánh bất ngờ dành chiến thắng.

Kiếp trước cô chưa từng nghe có lời đồn nào về việc dị năng hệ hỏa của Nam Cung Lãnh Dạ là hỏa dị năng biến dị. Cô không biết có phải vì bản thân sống lại nên đã làm biến hóa vài tình tiết hay không. Giống như đời này cô ngoại trừ hai dị năng hệ băng và hệ thủy thì còn sở hữu thêm dị năng hệ phong chẳng hạn. Hoặc cũng có thể ngay từ kiếp trước nguyên bản Nam Cung Lãnh Dạ đã nắm trong tay dị năng hệ hỏa biến dị, chẳng qua anh luôn giấu không cho người đời biết mà thôi.

Mà giấu cũng đúng thôi. Có một cái dị năng hệ lôi cao cao tại thượng, tinh thần lực cấp đỉnh, là vua của các dị năng giả đã đủ khiến người ta ghen tụ tới nghiến răng nghiến lợi rồi. Giờ tới cái dị năng còn lại cũng là hỏa dị năng biến dị khủng bố... Song hệ dị năng giả như Nam Cung Lãnh Dạ rõ ràng là muốn bức chết những dị năng giả khác.

Ngay cả Cố Diệp Ninh lúc này trong đầu không khỏi thầm chửi: Khốn, anh có thể lại biến thái hơn nữa sao???

“Cũng thường thôi.” Người nào đó thản nhiên không biết được mình đã trở thành quái vật trong mắt Cố Diệp Ninh. Nếu nói ra, anh không cảm thấy mình có gì không ổn. Ngược lại anh thấy Cố Diệp Ninh mới xứng cái danh 'quái vật' hơn.

“Bỏ đi.” Không muốn tiếp tục tranh luận về vấn đề dị năng của anh, cô phẩy tay, bất đắc dĩ thở dài “Còn hơn 20 con tang thi cần giải quyết kìa.”

“Chúng ta chỉ vài chiêu đã giết được quá nửa. Số lượng còn lại còn phải lo nghĩ nhiều sao?” Anh nhếch môi cười nhàn nhạt.

“Không cần phải giả bộ. Anh mệt rồi, Nam Cung Lãnh Dạ.” Cũng không bị khuôn mặt tuấn mỹ vô ba kia lừa, cô vung kiếm chém một lúc đứt đầu hai con tang thi đang muốn tiếp cận nhảy lên trần xe của bọn họ.

“…” Nụ cười trên môi cứng ngắc vài giây rồi nhợt nhạt biến mất, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ “Cô đó... tiểu Ninh cô có cần nói toạc ra như vậy không?”

“Tôi chỉ nói sự thật thôi.”

Dị năng hệ lôi nổi tiếng về độ cuồng bạo và tàn phá. Dị năng giả hệ hỏa biến dị nổi tiếng về năng lực âm hiểm đáng sợ một cách tà ác. Kể cả dị năng hệ băng hoàn mỹ của cô lẫn dị năng lẫn dị năng niệm lực. Ai cũng gọi bốn dị năng này là Tứ đế dị năng nhưng không ai biết được những dị năng giả sỡ hữu bốn loại lực lượng này phải gánh chịu cái gì. Mỗi lần sử dụng tiêu hao tinh thần lực gần gấp đôi những dị năng khác.

Băng hóa mà Cố Diệp Ninh sử dụng dù xinh đẹp nhưng đồng thời cũng nghiến hết quả nửa tinh thần lực của cô. Huống gì Nam Cung Lãnh Dạ ban nãy ngoài sử dụng 1 chiêu Lôi giáng trước đó thì sau lại dùng một chiêu Liên viêm cực kỳ bá đạo không thua Băng hóa. Giờ chắc chắn anh không còn dư bao nhiêu tinh thần lực rồi.

“Có mang theo súng không? Anh dùng súng, tôi dùng kiếm. Không sử dụng dị năng nữa...”

Mặc dù cô vẫn đủ khả năng chém ra vài chiêu Liệt phong nhưng hiện tại cô không có ý sử dụng. Đã nói là cạnh tranh thì đương nhiên phải công bằng. Anh không dùng dị năng thì sao cô lại dùng. Nhân lúc người khó khăn để chiếm tiện nghi vốn không phải sở thích của cô. Hơn nữa đối phương còn là Nam Cung Lãnh Dạ. Với cường giả sẽ trở thành Lôi đế tương lai này, nói thế nào Cố Diệp Ninh vẫn vô cùng tôn trọng.

“Đương nhiên. Vậy chúng ta tiếp tục cạnh tranh.” Cô không cần nói nhiều thêm thì anh đã sáng tỏ ý tứ. Đối với Cố Diệp Ninh, Nam Cung Lãnh Dạ chỉ càng lúc càng cảm thấy thưởng thức.

Vẫn giống như trước, không hề thay đổi, cũng không làm anh thất vọng...

Kế tiếp, Cố Diệp Ninh để Nam Cung Lãnh Dạ tiếp tục ngồi ở trên đỉnh xe còn bản thân thì trực tiếp nhảy xuống dưới xông pha với đám tang thi. Anh dùng súng, cần một khoảng cách đủ xa để nhắm bắn mục tiêu. Mà cô thì dùng kiếm, là vũ khí cận chiến, không thể ngồi một chỗ được. Chỉ có trực tiếp tiếp cận tiến lên thì kiếm của cô mới có thể phát huy được hết tác dụng. Đối với việc này tuy có hơi chút nguy hiểm nhưng Nam Cung Lãnh Dạ cũng không phản đối. Anh tôn trọng ý kiến của cô, cũng có lòng tin với thực lực của cô.

Hơn nữa, anh vẫn luôn cẩn thận quan sát đề phòng không rời bóng hình của cô. Mặc dù hiện tại tinh thần lực của bản thân không còn lại bao nhiêu thế nhưng nếu Cố Diệp Ninh gặp nguy hiểm thì anh cũng sẽ không bỏ mặc cô. Một tay rút ra khẩu súng, một tay khác buông thỏng mân mê vạt áo. Bất cứ lúc nào anh cũng sẽ có thể vì thủ hộ cô mà phóng ra vài chiêu Lôi giáng. Bảo vệ có khi không cần phải thể hiện ra quá rõ ràng. Đối với một người mạnh mẽ độc lập như Cố Diệp Ninh có lẽ âm thầm bảo vệ mới là phương pháp tốt nhất.

Hai mươi con tang thi, nói ra là nhiều nhưng với người kinh nghiệm trùng trùng đã vượt qua biết bao nguy hiểm ở kiếp trước như Cố Diệp Ninh mà nói thì cũng không phải quá khó khăn để đối mặt. Đặc biệt là sau lưng cô, Nam Cung Lãnh luôn đúng lúc nhắm bắn những con tang thi muốn đánh lén, hỗ trợ cô rất nhiều. Hai người ăn ý kết hợp, cho dù chỉ là dùng vũ khí không cũng rất nhanh chóng giết được không ít tang thi. Tuy ngoài miệng nói là vẫn so đo số lượng tang hai bên giết được nhưng kỳ thực hai người đã không còn quá quan tâm. Hiện tại chỉ chăm chăm một mục tiêu đó là tiêu diệt sạch tang thi mà thôi.

.

.

.

Cho tới khi con tang thi cuối cùng bị một kiếm của Cố Diệp Ninh chém đứt đầu đồng thời ở giữa trán cũng ghim một viên đạn bạc do Nam Cung Lãnh Dạ bắn ra thì cũng là lúc một hồi chiến đấu gay go kết thúc. Hai người dù thể lực tốt cỡ nào, dù đã trải qua trong quân đội huấn luyện hay là uống qua nước tinh lọc thì cũng toát mồ hôi, không còn bao nhiêu sức lực. Cả cô và anh mặc dù thực tế đều cảm thấy cơ bắp toàn thân rất rã rời nhưng cũngkhông dễ dàng bộc lộ ra tình trạng thật của mình. Ngoại trừ thở dốc vài cái ra thì nhìn cũng không ra mệt mỏi chỗ nào.

Mà đám người Mục Hoằng ở trong xe thuận theo Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ mở đường, tang thi bị giết quá nhiều không còn mấy con có thể ngăn cản được liền lái xe một đường thẳng tắp hướng phía trước tiến lên. Tới khi xác định được là tang thi đã hoàn toàn không còn một con nào thì Mục Hoằng lập tức dừng xe lại để Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ trở vào trong xe.

Lần này hai người cũng không đi bằng đường trần xe như lúc trước mà đường đường chính chính đi bằng cửa bên hông. Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh nhanh chóng liền trở lại trong xe. Vừa mới vào trong xe, nghênh đón cả hai chính là một loạt những ánh mắt chiếu thẳng lên người người. Giờ phút hiện tại Mục Hoằng, Mặc Sở Minh, Minh Tu và Hạ Kỳ Phong quả thực không cách nào bình tĩnh được nữa.

Nãy giờ dù một bên lái xe trốn chạy nhưng tất cả những người trong xe vẫn luôn luôn theo dõi tình hình cả hai người anh và cô chiến đấu để nếu có bất trắc gì còn có thể kịp thời ứng cứu. Đáng tiếc, từ đầu tới cuối hai người nào đó diệt sạch tang thi, không còn một mống để cho đám Mặc Sở Minh húp cặn. Sau trận chiến vừa rồi, rõ ràng là Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh từ biến thái đã nâng cấp lên cấp độ yêu quái trong lòng cả bốn người bọn họ rồi.

“Chuyện gì vậy hả?” Đối với ánh mắt kỳ quái đầy mãnh liệt của những người trong đội ngũ của mình, Nam Cung Lãnh Dạ dù không muốn quan tâm cũng không thể làm ngơ.

“Hai người các người… đúng là…” Mục Hoằng lắp bắp không nói nên lời, tay run run chỉ về hai người nào đó rõ ràng là nguyên nhân đả kích đám người bọn họ nhưng vẫn hồn nhiên đang trưng ra bộ mặt không hiểu gì.

“Quái vật!!!” Mặc Sở Minh rõ ràng đầu óc tinh nhạy hơn Mục Hoằng rất nhiều nên rất nhanh chọn được từ ngữ thích hợp nhất.

“Năng lực quá mức yêu nghiệt rồi!” Minh Tu cũng xị xị mặt.

“Một đôi yêu quái thích đả kích người!” Hạ Kỳ Phong dù vẫn còn sùng bài thực lực mạnh của Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ như trước thế nhưng lúc này vẫn nhịn không được chỉ trích vài câu ăn hôi theo.

Rõ ràng cái đôi này sinh ra là để khiến người khác phải ghen tị tới chết có phải hay không?! Trước đó chứng kiến đã tưởng chiêu Diệt giáng cùng Liệt phong là những đòn mạnh nhất của Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh rồi. Nào có ngờ hiện tại lại xuất hiện thêm Liên viêm cùng Băng hóa. Độ tàn phá bá đạo cũng kinh khủng hơn hai chiêu trước rất rất nhiều. Dù chiêu thức Liên viêm và Băng hóa có xinh đẹp bao nhiêu thì hoàn toàn vẫn là những chiêu thức tàn bạo tà ác, là hủy thi diệt tích, làm cho mọi thứ biến mất không còn tung tích dù chỉ một chút dấu vết.

Ngay khi mà tất cả mọi người đã ngỡ rằng với trình độ đó, Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh là mạnh nhất rồi thì cùng lúc đó hai người bọn họ sẽ tiếp tục thi triển ra những đòn tấn công còn bá đạo hơn, khủng bố hơn trước. Giống như là một cái giếng sâu không thấy được đáy. Không ai biết được hai người bọn họ chôn giấu bao nhiêu hậu chiêu cùng bao nhiêu bài tẩy. Không ai có thể nhìn ra được kỳ thực hai người bọn họ mạnh tới mức độ nào. Kể cả Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng trước trận chiến hôm nay cũng hoàn toàn không biết rằng Nam Cung Lãnh Dạ sở hữu không phải dị năng hỏa bình thường mà là dị năng hỏa biến dị.

“Cảm thán gì thì để sau đi. Mục Hoằng, anh mau mau lái xe nhanh rời khỏi chỗ này.” Cố Diệp Ninh mặt lạnh như băng thản nhiên cắt ngang ghen tị của nhóm bốn người kia. Cô hoàn toàn không thèm để ý mấy người có thái độ thế nào đối với bản thân mình cùng Nam Cung Lãnh Dạ.

“A…” Mục Hoằng bị giọng điệu nghiêm túc của Cố Diệp Ninh dọa cho ngây người.

“Tôi với Nam Cung Lãnh Dạ chỉ mới giết tang thi ở gần chúng ta tôi. Chung quanh khu vực này còn có hơn trăm con tang thi nữa.” Cô thấy thái độ của hắn liền hiếm hoi kiên nhẫn giải thích.

“Thật vậy ư?” Mặc Sở Minh cau mày, nghiêng đầu nhìn ra ngoài thông qua cửa kính giống như muốn tìm kiếm tang thi mà cô nói. Y tưởng đã giải quyết xong nhưng không ngờ là vẫn còn nhiều tới như vậy sao?!

“...” Thần sắc mọi người trên xe vốn buông lỏng lại lập tức trở nên căng thẳng.

“Nhân lúc này chúng nó còn chưa tìm tới phải tranh thủ rời khỏi đây.”

Cô và Nam Cung Lãnh Dạ không còn sức chiến đấu nữa rồi, thực lực hiện tại của bọn họ còn quá yếu. Mà đám người Mặc Sở Minh, Mục Hoằng, Hạ Kỳ Phong và Minh Tu người thì phải lái xe, người thì đang bị thương, người không có dị năng, người chưa khống chế tốt dị năng, làm sao có thể tiêu diệt được số lượng tang thi lớn như vậy. Có ham chiến đấu nhưng cũng phải bảo quản cái mạng của mình trước đã. Rời khỏi đây nhanh chóng là biện pháp tốt nhất.

“Được.” Cũng không tiếp tục nói chuyện trêu chọc nhau nữa, tất cả an phận ngồi vào vị trí của mình. Mục Hoằng dùng tốc độ nhanh nhất lái chiếc xe rời khỏi khu vực dân cư này. Tất cả đều hiểu được, nếu thật sự lại bị tang thi vây nữa, bọn họ chắc chắn chết chắc.

.

.

.

Ở cách khu dân cư mà đội ngũ Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh vừa tàn sát tang thi không xa có một tòa nhà cao tầng. Tòa nhà cao tầng này vốn được là khu thương mại mới nằm trong kế hoạch quy hoạch của thành phố đang được xây dựng dở dang. Nếu không phải vì đột ngột mạt thế xảy ra thì có lẽ tới đầu năm sau nó sẽ được khánh thành. Giờ phút này trên tầng cao nhất của một tòa nhà có một bóng người đang đứng. Nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh hoàn toàn không hề biết rằng hành động cùng trận chiến của mình đã bị người này hoàn toàn nhìn thấy rõ ràng, cũng theo dõi từ đầu tới cuối.

Bóng người thanh nhiên cao ráo thon dài, mặc trên người một bộ đồ da màu đen bó sát tôn lên dáng người hoàn mỹ đủ để khiến bất cứ người đàn ông nào ghen tị. Tay trái của anh ta cầm một cây đao sắc bén dính đầy máu tươi, bên dưới chân loang lổ một màu đỏ tươi của máu, xung quanh rải rác rất nhiều xác tang thi. Tay còn lại cầm ống nhóm nhìn chăm chú vào phương hướng nào đó, cho tới khi chiếc xe việt dã khuất bóng hẳn thì mới chịu buông xuống.

“Tĩnh Huyên, chúng ta cần phải đi thôi. Tổ chức kia đã có động tĩnh rồi, xe của bọn họ cũng đi về hướng nam, có lẽ muốn hướng thành phố K.”

Từ đằng sau người thanh niên, một người khác bước tới. Người này thân thể cường tráng, nhìn như một ngọn núi nhỏ, cơ bắp cuồn cuộn. Nước da màu nâu sậm nói lên được đây là một người ngoại quốc. Hắn ta vẻ mặt nghiêm túc càng tăng thêm vài phần thâm trầm dữ tợn. Bình tĩnh trần thuật tin tức mới nhận được, hắn ta ánh mắt không thay đổi kiên định cùng tin tưởng nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt mình, chờ anh trả lời.

“Ồ, vậy sao Alvin?”

Thanh âm thản nhiên vang lên, giọng nói cuốn hút như tiếng đàn cuốn hút tới rung động. Thanh niên có tên Tĩnh Huyên kia hạ xuống ống nhòm, từ từ quay người lại, để lộ ra vẻ anh tuấn tà mị bức người. Sống mũi cao thẳng, nước da trắng ngần, đôi môi mỏng luôn nhếch lên tạo thành nụ cười nhàn nhạt vừa xa cách lại vừa lễ độ, Đôi mắt trong trẻo đen láy như vực thẳm xoáy sâu vào tâm linh người nhìn thẳng vào nó. Anh đứng đó, gió thổi xõa tung mái tóc đen mềm. Từ phía sau, ánh sáng mặt trời ôm trọn cơ thể cao lớn đó, làm cho người ta sinh ra một cảm giác thần thánh khó tả.

Chỉ là… hình ảnh thánh khiết trên người thanh niên này cùng với cây đao dính máu trong tay anh và những xác tang thi la liệt xung quanh không được phù hợp với nhau cho lắm.

Kế tiếp, một người con gái cũng xuất hiện ngay sau Alvin kia. Cô ta thân hình nóng bỏng khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải thèm muốn. Khuôn mặt kiều diễm diễm lệ mang theo vài nét phương tây cực kỳ cuốn hút. Mái tóc màu bạch kim cuộn sóng dài quá lưng, đôi mắt màu đỏ rượu tinh tế. Mỗi khi mở miệng, đôi môi đỏ chu lên mang theo mị hoặc kinh người. Đôi tay trắng nõn không ngừng quay nghịch khẩu súng. Thái độ của cô ta thập phần tùy ý, tựa như thứ mình cầm không phải là vũ khí nguy hiểm mà chỉ là một món đồ chơi.

“Thành phố K là một trong những thành phố lớn phát triển nhất trong nước. Ở thời điểm mạt thế hiện tại nơi đó là nơi trú ngụ tốt nhất chỉ sau thủ đô.” Có kinh tế đương nhiên là nguồn lực cùng lương thực đều rất dồi dào. Người con gái nóng bỏng kia nói ra phân tích của mình.

So với thủ đô xa cách vạn dặm, có rất nhiều người ở thành phố D cùng khu vực lân cận chọn thành phố K làm mục tiêu hướng đến. Thủ đô tốt thì tốt thật nhưng chẳng ai dám đánh cược mạng sống của mình. Trừ phi là đủ thực lực, đủ tự tin và có gia đình đang chờ ở thủ đô như mấy người Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ thì mới dám nghĩ tới. Hiện tại thành phố D này có tới quá nửa đều đã bị tang thi chiếm đóng. Người ngu cũng biết được không thể tiếp tục ở lại thành phố D, tất cả những ai còn sống, dù mạnh hay yếu thì đều đang dãy dụa chạy trốn khỏi nơi này rồi.

“Đám người tổ chức kia sẽ không dám tới thủ đô. Thủ đô là đầu não cả nước, tinh anh vô vàn. Cho dù là mạt thế thì tinh anh vẫn là tinh anh. Đám tổ chức kia tới được thủ đô cũng sẽ không thể chống lại được các thế lực ở đó. Cho nên thành phố K đương nhiên sẽ là mục tiêu.” Tĩnh Huyên không cần suy nghĩ nhiều cũng biết được tên đầu sỏ của tổ chức kia đánh chủ ý gì.

“Ừm, với thực lực của đám người tổ chức kia thì cũng đủ xưng bá một phương ở thành phố K.” Alvin nghe vậy, gãi gãi cằm gật đầu. Cho dù là thời kỳ nào thì thực lực cùng với quyền lực vẫn là những lợi thế mà con người ta hướng tới.

“Còn có… tôi vừa mới nghe được một thông tin ~” Cô gái nóng bỏng có mái tóc bạch kim nheo lại hai mắt, cười tới ma mị, thanh âm ngọt nị quyễn rũ hướng Tĩnh Huyên nháy nháy mắt.

“Chuyện gì?” Đối với quyến rũ của cô gái kia, nếu là người khác có lẽ đã không kiềm chế được. Thế nhưng Tĩnh Huyên là người đặc biệt, anhthì hoàn toàn không bị một chút ảnh hưởng, vẫn như trước nở nụ cười nhàn nhạt thản nhiên hỏi ngược lại.

“Xì ~ không thú vị…” Chu môi, cô gái phụng phịu trừng anh, trong lòng âm thầm oán trách. Ngay cả Alvin đầu gỗ bên cạnh cũng phải đỏ mặt mỗi lần mình thi triển sức quyến rũ, vậy mà Tĩnh Huyên một chút cũng không phản ứng. Thật là quá mức thất bại!!! Từ khi quen biết tới giờ, tên Tĩnh Huyên này một lần lại một lần đả kích tự tin vào lực quyến rũ của mình mà!!!

“Chu Tề Sa…” Thấy cô mãi không chịu trả lời mình, Tĩnh Huyên híp hai mắt lại.

Thanh âm vẫn trong trẻo như cũ nhưng không hiểu vì sao lại khiến Chu Tề Sa cảm thấy sống lưng lạnh buốt, sợ tới đổ mồ hôi. Chu Tề Sa thực ra đều hiểu rõ hơn ai hết, thanh niên trước mặt mình vô tình tàn khốc tới mức nào. Mặt ngoài luôn tươi cười lễ độ nhưng kỳ thực là người vô cùng đáng sợ. Phong thái như dương quanh thiên thần nhưng bản chất lại u ám tựa ác ma. Đối lập tới trái ngược càng khiến cho anh bí ẩn, khiến không biết bao người rơi vào cái bẫy giả dối vạn kiếp bất phục. Cho dù là cô cũng không dám ở trước mặt anh trêu ghẹo quá nhiều, cũng tuyệt đối không để mình bị anh thu hút.

“Khụ, khụ…” Chu Tề Sa ho khẽ lấy giọng “Tin tức mới nhận được đó là trưa hôm nay, quân đội sẽ được phái tới…”

“Muốn vứt bỏ thành phố D này đi. Quả nhiên đúng tác phong của mấy chính trị gia ở thủ đô.” Không cần nghe tiếp, Tĩnh Huyên đã đoán được kết quả “Nếu như vậy, chúng ta cũng nhanh chóng rời khỏi đây đuổi theo đám người tổ chức kia thôi. Để bọn chúng tới được thành phố K rồi xây dựng thế lực thì sẽ mệt lắm đấy.”

“Được.” Trong mắt Alvin cùng Chu Tề Sa hiện lên sát khí, gật mạnh đầu. Không cần nói nhiều cũng hiểu được ba người này ai là thủ lĩnh. Dù giờ là mạt thế trùng trùng nguy hiểm thì sao chứ? Không tiêu diệt được cái tổ chức kia, bọn họ không tiêu trừ được thù hận trong lòng.

“Phải rồi, Minh Tu còn sống.” Hơi nghiêng đầu nhìn về phương hướng lúc trước xe của đội ngũ Nam Cung Lãnh Dạ bọn họ rời đi, Tĩnh Huyên khóe môi càng cong hơn vài phần.

“Cái gì? Thằng nhóc đó vẫn còn sống? Mệnh đủ lớn nha!!!” Chu Tề Sa nhảy dựng lên. Mặc cho lời nói có chút quá phận nhưng trong mắt đỏ rượu xinh đẹp không hề che giấu được sung sướng “Tĩnh Huyên, nhóc Tu đang ở đâu, chúng ta đi tìm…”

“Không cần. Nó tìm được đội ngũ của mình rồi nên không cần lôi kéo nó vào cuộc trả thù này.”

Thở dài một hơi, nhớ tới thằng nhóc Minh Tu kia, Tĩnh Huyên lắc nhẹ đầu. Dù thằng nhóc kia năng lực và thực lực tốt thế nào, tính cách bất thường quái dị lại tàn nhẫn thế nào thì cũng chỉ là một đứa nhỏ. Nó đối với tổ chức kia có oán nhưng không hận sâu bằng anh, bằng Chu Tề Sa cùng Alvin cho nên không cần nhất thiết lôi kéo nó vào đợt trả thù này. Trước nghe nói nó bị người tổ chức kia truy sát, còn cứ tưởng nó đã chết rồi trong lòng anh còn buồn bực không ít. Nhưng hiện tại xem ra… đúng như Chu Tề Sa nói, mạng Minh Tu vẫn lớn lắm.

“Nhưng…” Ba người Alvin, Chu Tề Sa cùng Tĩnh Huyên có thể coi như xem Minh Tu lớn lên, đương nhiên rất thân thiết. Cô cũng không nghĩ muốn cùng thằng nhóc kia tách ra.

“Không nhưng nhị gì cả.” Tĩnh Huyên phẩy phẩy tay cắt ngang thanh âm của Chu Tề Sa.

“Tề Sa, không sao đâu. Thực lực đội ngũ được Tĩnh Huyên tán thành chắc không tới mức nào, chắc chắn sẽ bảo hộ được nhóc Tu.” Alvin vỗ vỗ bả vai của Chu Tề Sa, an ủi. Phụ nữ dù thế nào thì tâm tình cũng mềm mỏng hơn đàn ông. Chu Tề Sa yêu thương Minh Tu đương nhiên lo lắng không ít “Hơn nữa nếu không đủ mạnh thì với khả năng của mình, nhóc Tu vẫn có thể tự lo được mà…”

“Hừ, tôi không tin nhân cách của những người khác.” Có thực lực thì sao chứ?! Nhân cách mới là quan trọng. Từng chứng kiến không ít những chuyện phản bội, lấy người khác ra làm hi sinh, cô chỉ tin tưởng duy nhất đồng bạn cùng thân nhân của mình. Mà đồng bạn được cô tán thành chỉ có Tĩnh Huyên, Minh Tu và Alvin.

“Chu Tề Sa, đừng để tôi nghe thấy cô nói xấu gì thêm về những người trong đội ngũ kia.” Trong đôi mắt đen càng tăng thêm vài phần âm trầm và hung quang, mở miệng cảnh cáo.

“Tĩnh… Tĩnh Huyên…” Chu Tề Sa và Alvin bị sát khí bức người của Tĩnh Huyên dọa sợ, nhịn không được theo bản năng lui về sau hai bước. Tĩnh Huyên luôn luôn đạm mạc một mảnh sao đột nhiên lại tức giận phẫn nộ như vậy?! Chu Tề Sa không hiểu được mình nói lỡ lời cái gì, trong mắt tràn ngập hoang mang.

“Minh Tu ở trong đội ngũ đó, coi như cũng là làm nhiệm vụ đi.” Cũng không để ý thái độ cũng sợ hãi của hai người đồng bạn của mình, Tĩnh Huyên hạ mi mắt lầm bầm.

“Nhiệm vụ gì?”

Alvin nhìn sắc mặt Tĩnh Huyên nhanh chóng hòa hoãn, không khỏi thở phào. Tức giận của Tĩnh Huyên rất đáng sợ. Trước mạt thế chỉ một thân công phu cùng võ nghệ đã đủ hành xác bọn họ, sau mạt thế có dị năng thì càng khủng bố gấp bội. May mắn lần này không bùng nổ bằng không chắc chắn hắn và Chu Tề Sa sẽ thảm chết. Hắn lúc này không nén được tò mò mở miệng hỏi.

“À, để ý bảo vệ một người thay tôi.” Chậc một tiếng lại quay đầu lại nhìn địa phương hoang tàn một mảnh kia, anh khẽ thấp giọng thì thầm. Không hiểu là nói cho hai người Alvin và Chu Tề Sa nghe hay là tự nói với bản thân.

Ban nãy thông qua ống nhòm, anh nhìn thấy Minh Tu trên xe, cũng thấy được cả người kia. Vẻ mặt của Minh Tu đối với người kia… ừm, rất sùng bái, rất thân thiết. Với tính cách cố chấp của Minh Tu, một khi yêu thích thân cận một ai đó rồi như vậy thì chắc chắn sẽ để ý đối phương thật kĩ. Kể cả Minh Tu không có tình cảm gì nhưng một nó khi biết được thân phận người kia thì vẫn sẽ liên kết được người kia là người quan trọng với anh, sau đó dùng toàn lực để bảo vệ người kia. Nói cho cùng, Minh Tu là đứa trẻ ngoan, yêu ai đều là yêu cả đường đi lối về.

“Trong đội ngũ kia có người anh quen?” Chu Tề Sa nhanh nhạy nhận ra bất thường. Nếu đúng như vậy, ban nãy anh tức giận cô xúc phạm đội ngũ kia cũng không khó hiểu.

“Từ thành phố K vòng tới thủ đô có mất quá nhiều thời gian không?” Không trả lời Chu Tề Sa, Tĩnh Huyên bỗng hỏi một câu chẳng liên quan gì khiến hai người Alvin và Chu Tề Sa không khỏi ngây ngốc mất vài giây.

“A… đại khái là nếu đi đường bình thường thì khá là xa, ít nhất cũng mất vài tháng. Còn nếu muốn nhanh chóng trở lại thủ đô có thể đi qua đường rừng, thời gian rút ngắn lại không ít. Chẳng qua đường rừng thì rất nguy hiểm mà thôi.” Vẫn là Alvin lấy lại tinh thần trước, trong đầu bắt đầu tính toán một chút rồi mở miệng trả lời.

“Hi vọng có thể giải quyết được xong nhanh công việc. Nếu có thể trên đường đuổi kịp thì thực tốt…”

Ánh mắt vẫn không rời phương hướng kia, trên khuôn mặt anh tuấn tà mị luôn đạm mạc lại lộ ra một vài ôn nhu quyến luyến tới khó tin. Anh thấp giọng nỉ non, tiếng nói như hòa vào gió gửi tới người nào đó.

“Ninh nhi, chờ anh. Chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại thôi…”

Chờ anh giải quyết xong thù hận của mình sẽ đuổi theo em…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.