Khi Thương Mặc từ trên xe Đỗ Thác bước xuống, hắn lại bất chợt giữ lấy tay cậu. Lần này Thương Mặc không tránh thoát.
Đỗ Thác thấy cậu không giằng ra, trong lòng sung sướng vô cùng. Hắn nói: “Mặc Mặc, tôi sẽ luôn bảo vệ em.”
Thương Mặc nghe vậy lập tức tránh khỏi tay Đỗ Thác, bước xuống xe đi về phía nhà trọ, để lại Đỗ Thác cứ mãi ngồi trên xe trông theo đến tận khi bóng cậu khuất dần.
Đỗ Thác quay sang nhìn cửa sổ nhà Thương Mặc, quả nhiên ở đó có một bóng người đang đứng. Người nọ thấy ánh mắt hắn lướt qua, y ngẩn người một chút rồi kéo rèm lại.
Hắn cong môi kéo cửa xe, nói với Giản Anh: “Trở về công ty.”
Giản Anh khởi động xe, nhìn tổng tài nhà mình qua gương. Đỗ Thác thấy vậy, nói: “Nói đi.”
Giản Anh mở miệng: “Bên kia truyền tin đến, báo rằng gần đây Sở Hoài coi trọng miếng đất của A thị mà chúng ta cũng đang để ý, còn cho người đi thương lượng giá cả.”
“Ừ, vậy cho hắn đi.” – Đỗ Thác tựa lưng vào ghế.
Giản Anh có chút sững sờ: “Việc này…”
“Còn chuyện gì nữa không?” – Đỗ Thác không nghĩ đến chuyện giải đáp thắc mắc cho gã, hỏi tiếp.
“Có” – Giản Anh hít vào một hơi – “Gần đây Sở Hoài muốn mở rộng phạm vi ngành nghề, bao gồm cả điện ảnh và truyền hình.”
Hắn cười khẽ: “Xem ra là muốn nuốt trọn đây.”
“Đỗ tổng, hiện tại dưới trướng Sở Hoài đang dẫn đầu về quán bar, KTV, nếu để hắn ôm cả điện ảnh và truyền hình, có khi nào sẽ chiếm lấy vị trí nổi bật của chúng ta không?” – Giản Anh nhìn sắc mặt của Đỗ Thác qua gương, cẩn thận hỏi.
Đỗ Thác cong môi, đùa cợt: “Vậy còn phải xem hắn có bản lĩnh này không đã.”
Tiến quân vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, có lẽ không đơn giản là thấy được lợi nhuận khổng lồ, chỉ sợ là còn mưu đồ khác…
*
Thương Mặc vừa về nhà trọ đã thấy thần sắc Viên Diệp không ổn lắm. Y có chút hoảng hốt, thậm chí thấy cậu về cũng chỉ mỉm cười một chút, không nói gì đã về phòng.
Cậu trầm tư nhìn theo bóng dáng Viên Diệp. Chẳng lẽ khi nãy y đã thấy Đỗ Thác đưa mình về? Hay bởi cậu đã nói bản thân không còn quan hệ gì với hắn nhưng lại ngồi xe Đỗ Thác về nên Viên Diệp sinh khí?
Vì chuyện này mà bút trên tay Thương Mặc mãi vẫn chỉ nguệch ngoạc được vài nét. Cậu thật sự không thể tĩnh được tâm xuống, vì vậy bèn ném bút, nằm xuống giường.
Chuyện phát sinh hôm nay lại hiện ra trong đầu cậu. Nếu cho rằng chiếc xe đầu tiên đuổi theo cậu là người của Đỗ Thác, vậy có nghĩa là hắn đã sớm bố trí không ít người bên cạnh cậu, nhưng khi chạy đến địa bàn của Sở Hoài, bọn họ sao có thể đuổi theo? Mà cho dù có đuổi kịp cũng đâu thể làm gì!
Sau đó là màn thị uy của Sở Hoài, dùng thủ đoạn trừng phạt lái xe để Thương Mặc nhận rõ vị trí của mình. Nhưng lái xe kia thoạt nhìn cũng không phải người bình thường, nếu không sao có thể bình thản nói ra bốn chữ “Đánh gãy một chân” như vậy, chỉ sợ trong này còn có ẩn tình gì khác.
Sau nữa thì Đỗ Thác đến, có lẽ là những người theo sát cậu bị cắt đuôi đã lập tức báo cho hắn nên hắn mới lập tức đuổi đến, tuyên bố với Sở Hoài cậu đối với mình quan trọng như thế nào. Có lẽ Đỗ Thác không biết hành động này chỉ kích thích ham muốn chơi đùa của Sở Hoài. Đời trước không phải cho dù Sở Hoài biết cậu là người của Đỗ Thác nhưng vẫn muốn hắn giao mình ra hay sao? Nói cách khác, Đỗ Thác sẽ không vô duyên vô cớ mà đưa người mình từng ngủ cùng cho người khác, trừ khi người đó chỉ thẳng mặt muốn chính mình!
Thương Mặc trở mình, cắn chặt môi.
Nếu thật sự không thể trốn, vậy thì chỉ có thể mượn thế lực của Đỗ Thác để đối đầu với Sở Hoài. Nhưng luận về thủ đoạn, cậu chắc chắn không phải đối thủ của gã, luận về mưu trí, cậu chắc chắn cũng kém xa kẻ đứng đầu thương nghiệp kia, Thương Mặc chỉ có chút lợi thế từ việc sống lại, biết được một chút diễn biến sau này để từ đó tự giúp bản thân mà thôi.
Thương Mặc nghĩ một lúc rồi mơ màng ngủ mất. Cậu mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, Thương Mặc bị nhốt trong một căn phòng bốn phía đều là gương. Cả người cậu trần trụi, tay chân đều bị xiềng xích, xiềng xích chỉ dài một thước, vậy nên cậu không thể đến gần mặt gương. Đầu kia của những thứ xiềng xích này buộc vào một cây cột chính giữa phòng. Cây cột này nối dài từ trần nhà đến sàn nhà.
Một tiếng “Cót két” vang lên, cửa mở, Sở Hoài bước vào. Trên tay gã là một cây kim tiêm lớn bằng đồng. Gã tủm tỉm cười, nói với cậu: “Em sinh bệnh, cần phải tiêm, ngoan.”
Thương Mặc nổi cả da gà. Cậu cố gắng giãy dụa nhưng lập tức bị cho một bạt tai, sau đó cậu còn bị vài người mặc âu phục đè xuống đất, không thể vùng vẫy được nữa.
Khoảnh khắc cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại, Thương Mặc bỗng nghe thấy thanh âm dịu dàng của Đỗ Thác truyền đến. Cậu mở mắt, thấy Đỗ Thác đang vuốt ve mặt mình. Hắn nói: “Mặc Mặc, tôi đến rồi đây, em đừng sợ.”
Mà Sở Hoài và những người kia cũng biến mất không thấy đâu.
Thương Mặc ngơ ngẩn nhìn Đỗ Thác, sau đó cơ thể bất thình lình nhận được một cơn đau đớn. Chờ đến khi cậu kịp phản ứng, Đỗ Thác đã đẩy chất lỏng bên trong kim tiêm vào cơ thể cậu. Thương Mặc giãy dụa thét lớn.
Tiếng thét đã đánh thức cậu, Thương Mặc nghe thấy bên cạnh truyền đến thanh âm quan tâm: “Tiểu Mặc, cậu sao thế, gặp ác mộng à?”
Cậu hé miệng, đầu óc vẫn chìm trong giấc mơ khi nãy, nỗi sợ hãi dâng lên từ đáy lòng vẫn chưa hề nguôi bớt.
Viên Diệp thấy vậy, trong lòng cũng có chút nghĩ lại mà kinh. Khi nãy y đang viết nhạc thì nghe được thanh âm khổ sở của Thương Mặc. Y vội chạy tới, thấy cậu đang ngủ nên nghĩ cậu có lẽ là gặp ác mộng.
Một lát sau Thương Mặc tỉnh, nhưng cậu chỉ ngồi một chỗ không nói lời nào.
Viên Diệp vươn tay đẩy Thương Mặc, sốt ruột hỏi: “Tiểu Mặc tiểu Mặc, cậu thế nào rồi? Nói câu gì đi!”
Thương Mặc bị đẩy cho tỉnh táo lại. Cậu thấy Viên Diệp ở trước mặt đang lo lắng nhìn mình bèn mỉm cười trả lời y: “Tớ không sao.”
Lông mày nhăn lại của Viên Diệp vẫn chưa chịu giãn ra. Y ôm mặt cậu, nói: “Vừa rồi cậu làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng cậu bị làm sao…”
Thương Mặc xoa tóc Viên Diệp, lại bị y ôm cổ. Cậu mỉm cười vỗ vỗ lưng y, nói: “Được rồi, tớ không sao đâu, đừng lo lắng.”
Viên Diệp không đáp, chỉ là tay ôm cổ cậu lại tăng thêm lực. Thương Mặc bị ôm có chút không thoải mái, nhưng cũng không nói ra mà chỉ tiếp tục im lặng vỗ lưng Viên Diệp, trong đầu như có điều suy nghĩ.
Trong giấc mơ vừa rồi có một thủ đoạn đời trước Sở Hoài dùng để đối phó với cậu. Khi ấy Thương Mặc thấy chết không sờn, Sở Hoài tuy không cường bạo cậu, nhưng cũng dùng rất nhiều thủ đoạn lên người Thương Mặc, trong đó bao gồm dùng thuốc.
Thuốc gã dùng không phải dược vật trợ hứng, Thương Mặc cũng không rõ là thuốc gì, cậu chỉ biết mỗi khi cậu không chịu khuất phục, ngày một lần Sở Hoài sẽ bắt cậu dùng thuốc.
Tác dụng chính của loại thuốc ấy là khiến Thương Mặc chóng mặt, đầu óc không tỉnh táo, nhìn ai cũng thấy bóng chồng. Sau đó có một lần Thương Mặc ngất xỉu, Sở Hoài bèn đổi một loại thuốc khác, thuốc này lại khiến đầu óc cậu ngày càng tỉnh táo, mắt nhìn còn rõ ràng hơn một chút.
Mà thời điểm Thương Mặc chạy trốn, chính là sau ngày đổi thuốc một tháng.
Nhưng vì sao trong giấc mơ lại xuất hiện hình ảnh Đỗ Thác cầm kim tiêm đâm mình, Thương Mặc rất buồn bực.
Ánh mắt cậu khẽ chuyển, thoáng lướt qua hoa Sở Hoài cho người đưa đến. Cậu ngẩn ra.
Lúc này, Viên Diệp cũng buông cậu ra. Y ngại ngùng nói với cậu: “Tiểu Mặc, vừa rồi tớ sợ quá…”
Thương Mặc tỏ vẻ lý giải mà gật đầu: “Ừ, tớ biết.”
Viên Diệp rũ mắt, ngập ngừng hỏi: “Có phải vì gần đây áp lực lớn quá nên…”
Thương Mặc cười đáp: “Có lẽ là như vậy thật.”
“Để tớ gọi cho Kiều Lẫm, bảo anh ấy lùi lịch học vũ đạo lại…” – Viên Diệp vừa nói vừa lục túi tìm điện thoại.
Thương Mặc nắm lấy di động của y, kịp thời chặn lại: “Giờ chúng ta đang trong giai đoạn nước rút chuẩn bị cho album mới, nếu lùi lịch học vũ đạo lại sẽ gây bất lợi cho album.”
Viên Diệp vẫn lo lắng nhìn cậu: “Nhưng áp lực lớn quá sẽ không tốt cho thân thể.”
Thương Mặc mỉm cười thuyết phục y: “Có áp lực mới có động lực chứ. Không sao đâu, một thời gian nữa là chúng ta được thoải mái rồi.”
Viên Diệp nhìn Thương Mặc vài giây, cuối cùng thỏa hiệp: “Vậy được rồi, nhưng từ hôm nay tiểu Mặc phải đi ngủ sớm một chút, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình.”
Tầm mắt của Thương Mặc lại xuyên qua bả vai Viên Diệp nhìn về bó hoa.
*
“Sao tự nhiên anh lại chủ động mời tôi đi ăn?” – Nghiêm Diệc nghi hoặc nhìn Thương Mặc.
Tối hôm qua hắn nhận được điện thoại của Thương Mặc, nói là ngày mai muốn mời hắn ăn cơm. Tuy có chút nghi hoặc nhưng Nghiêm Diệc vẫn rất vui, hai người chọn thời gian địa điểm rồi cúp máy.
Thương Mặc sờ mũi, cười đáp: “Lâu rồi không đi ăn với nhau, hơn nữa tôi cũng có chuyện muốn nhờ cậu.”
Nghiêm Diệc biết nếu không có việc gì Thương Mặc chắc chắn sẽ không bao giờ chủ động tìm mình, mọi lần đều là hắn đi tìm cậu, nhưng nếu cậu đã gọi, vậy thì chắc chắn là đã có chuyện. Hắn hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Thương Mặc liếm môi, lôi vài bông hoa hồng tươi ra khỏi túi đưa tới trước mặt Nghiêm Diệc. Cậu chưa kịp nói gì đã thấy Nghiêm Diệc lên tiếng: “Anh anh anh… Sao tự nhiên lại tặng hoa cho tôi?”
Tuy rằng không phải là một đóa hoa đầy đủ mà chỉ có vài bông, nhưng như vậy cũng đủ khiến Nghiêm Diệc kinh hỉ vô cùng.
Thương Mặc biết hắn hiểu lầm, trên đầu toàn hắc tuyến. Cậu giải thích: “Bối cảnh của nhà cậu mạnh, biết nhiều bác sĩ nổi tiếng, vậy nên tôi muốn nhờ cậu tìm người giúp tôi kiểm tra xem bên trong hoa này có gì không?”
Nghiêm Diệc nghe vậy, trong lòng trầm xuống. Hắn cau mày hỏi: “Trong hoa thì có thể có thứ gì? Đừng nói là…”
Nghiêm Diệc nhớ tới ngày đó đang ăn cơm cùng Thương Mặc thì chú hắn gọi điện tới, bảo hắn lập tức về nhà, còn nói cho hắn biết giờ Sở Hoài cũng đã nhúng tay vào chuyện của Thương Mặc. Nghiêm Diệc ngẩn ra. Sở Hoài là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, chắc chắn không chỉ tặng hoa bởi vì gã thích Thương Mặc như mọi người vẫn nghĩ, nhất định là có nguyên nhân khác.
Mà hoa hôm nay Thương Mặc mang đến, nếu hắn đoán không sai, đây chính là hoa Sở Hoài tặng.
Nghiêm Diệc nhận hoa, trầm trọng nói: “Được, bao giờ về tôi sẽ tìm người điều tra cho anh.”
Hết chương 51.