Sở Hoài nhìn hai người mê man trên màn hình, lại nhìn đồng hồ trên cổ tay, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh.
Gã nói: “Cho chúng nó uống thuốc, chuẩn bị chụp ảnh và quay video.”
Lái xe kia đứng bên cạnh biết gã nói với mình, nhưng mà….
“Giờ mới bảy giờ, có phải là quá sớm không? Nếu Thương Mặc thật sự đem sổ sách tới, chúng ta như vậy sẽ là phá vỡ lời hứa.” – Lái xe cúi đầu lén nhìn Sở Hoài, cẩn thận nói.
Sở Hoài liếc y, hừ lạnh một tiếng, không vui nói: “Lời hứa? Tôi lúc nào thì nói cậu ta mang sổ sách tới tôi sẽ không bắt bọn nó uống thuốc?”
“Nhưng…” – Lái xe khiếp sợ ngẩng đầu, nhỏ giọng ấp úng – “Ý ngài rõ ràng là như vậy.”
Sở Hoài nâng cằm, trong mắt hiện lên một tia không vui. Gã nói: “Ý tôi chẳng lẽ tôi lại không biết? Đông Lâm quá để ý đến chuyện của tinh linh nhỏ cũng không tốt đâu.”
Đông Lâm là tên của lái xe, y nghe Sở Hoài nói vậy, cả người cứng đờ. Y biết Sở Hoài đã sinh khí, vì thế cúi đầu thấp giọng nói: “Là lỗi của Đông Lâm, Đông Lâm biết sai rồi.”
Sở Hoài đứng dậy đi đến trước mặt y. Gã nắm cằm Đông Lâm, nâng mặt y lại, kéo sát vào mặt mình.
Đôi mắt màu hổ phách của y trong suốt mà phẳng lặng, tựa như dòng suối dưới tán cây trong một buổi trưa hè, điềm tĩnh và tốt đẹp khiến bụng dưới của Sở Hoài nóng lên.
Gã thầm mắng một tiếng.
Sở Hoài không phải là người sẽ tự gây áp lực cho bản thân. Gã trực tiếp thẳng người hôn lên.
Đông Lâm không dám cự tuyệt, tùy ý để hắn xâm lấn, nhưng đáy lòng y lại dâng lên một cảm giác tuyệt vọng.
*
Sau khi Thương Mặc ăn cơm xong, bên Đỗ Thác cũng nhận được vị trí cụ thể của Viên Diệp. Y đang ở chung một phòng với Nghiêm Diệc. Đỗ Thác nhíu mày, gọi điện cho Nghiêm Gia Hàn, hai người đồng thời đều cho người hành động.
Lo lắng đợi thêm vài giờ nữa, cuối cùng họ cũng nhận được tin hai người đã được đưa ra ngoài an toàn. Nhất thời, tảng đá đè nặng trong lòng Thương Mặc cũng được dỡ bỏ. Nhưng không lâu sau, Đỗ Thác lại lo lắng mím môi nhìn cậu.
Thương Mặc bị biểu tình này của hắn làm cho hoảng hốt. Cậu lo lắng hỏi: “Sao vậy? Không đưa người ra được sao?”
Đỗ Thác gật đầu: “Đã đưa ra rồi, nhưng…”
“Sở Hoài cho hai người đó uống thuốc, sau đó để bọn họ cùng một phòng. Hai người ấy vì thuốc mà thần chí không rõ xảy ra quan hệ. Nếu tôi đoán không sai, Sở Hoài có lẽ đã quay video và chụp ảnh lại.” – Đỗ Thác nhìn Thương Mặc, cuối cùng vẫn thở dài nói thật.
Thương Mặc nghe xong, hai chân mềm nhũn, ngay cả thở cũng khó khăn.
Chuyện cậu lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra, thậm chí ngay cả Nghiêm Diệc cũng…
Nghiêm Diệc là tiểu thịt tươi đang nổi, sự nghiệp đang lên, mặc dù bối cảnh của hắn mạnh, nhưng vẫn không mạnh bằng Sở Hoài, nếu ảnh và video lộ ra, sự nghiệp của hắn chắc chắn sẽ bị hủy.
Viên Diệp thì càng không phải nói, cậu và y đang vất vả chuẩn bị cho album mới, sắp đến thời điểm hoàn thiện lại xảy ra chuyện như vậy! Nếu những thứ kia bị tuồn ra, album cho dù có tốt đến đâu cũng không thể phát hành, còn Viên Diệp nhất định sẽ bị mọi người thóa mạ, tựa như bản thân cậu đời trước!
Nghĩ đến đây, Thương Mặc đưa tay che mắt, không muốn để bản thân chảy nước mắt.
Nghiêm Diệc và Viên Diệp đều vì cậu mà phải chịu tai bay vạ gió, tiền đồ bị chặt đứt, làm sao cậu có thể bù đắp nổi!
Đỗ Thác đứng bên cạnh thấy Thương Mặc như vậy, trong lòng rất không dễ chịu. Hắn đi qua ôm lấy Thương Mặc, vỗ lưng cậu, lặng lẽ an ủi cậu.
Cả người Thương Mặc cứng ngắc. Cậu đẩy Đỗ Thác ra, lấy điện thoại gọi cho Sở Hoài.
Đỗ Thác nhìn cậu, không ngăn cản.
Điện thoại đổ chuông vài hồi rồi được nhận, nhưng người nghe lại là Đông Lâm. Thương Mặc ngẩn người, nói: “Phiền cậu đưa điện thoại cho Sở Hoài, tôi có chuyện muốn nói.”
Đông Lâm không đưa. Y nhẹ nhàng cầm di động vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại rồi nói: “Thương tiên sinh, tôi đã xóa toàn bộ ảnh và video, cậu không cần lo lắng. Đây coi như là tôi cảm ơn cậu vì đã giúp tôi thanh toán viện phí.”
Thương Mặc sửng sốt, sau chần chờ nói: “Cậu không phải người của Sở Hoài sao, nếu Sở Hoài biết, chẳng phải cậu sẽ…”
Thương Mặc không nói tiếp, cậu biết lái xe này hiểu được hậu quả.
Đông Lâm cười khẽ một tiếng, song khóe môi lại hiện lên một nụ cười khổ. Y nói: “Tôi là người dưới tay Sở Hoài, nhưng giờ tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện không tiếp tục làm việc cho gã. Tôi biết làm vậy hậu quả sẽ thế nào, nên tôi muốn nhờ Thương tiên sinh nói với Đỗ tiên sinh cho tôi một con đường, giúp tôi ra nước ngoài, xóa toàn bộ tin tức của tôi.
Dừng một lát, Đông Lâm nói tiếp: “Để Thương tiên sinh thêm phiền toái, tôi rất xin lỗi, nhưng tôi hi vọng Thương tiên sinh có thể giúp tôi điều cuối cùng này.”
Thương Mặc nghe vậy mím môi nhìn về phía Đỗ Thác. Hắn ngồi cạnh cậu nên tất nhiên cũng nghe rõ ràng những lời Đông Lâm nói. Nhưng về độ chân thật của những lời này…
Đỗ Thác ra hiệu cho Thương Mặc đưa điện thoại cho hắn để hắn nói chuyện cùng Đông Lâm. Thương Mặc nghe theo. Đỗ Thác nhận điện thoại, nói: “Cậu nói cậu đã xóa toàn bộ ảnh chụp và video, làm sao tôi biết được cậu không lừa chúng tôi?”
Đông Lâm nghe thấy giọng Đỗ Thác, dừng một lát rồi nói: “Lát nữa tôi sẽ gửi cho các anh một video, là quá trình tôi xóa những thứ kia.”
Đông Lâm nói xong liền cúp máy. Vì video được quay bằng chính điện thoại của y, vậy nên y dùng chính điện thoại của mình gửi video cho Thương Mặc.
Đỗ Thác và Thương Mặc xem video, đúng là y đã xóa ảnh và video kia. Cả hai nhìn nhau.
Mấy phút sau, Thương Mặc gọi cho Đông Lâm. Y nghe máy, lại nghe được giọng Đỗ Thác: “Tôi sẽ giúp cậu sắp xếp chuyện xuất ngoại và đổi thân phận, sáng mai sẽ chuẩn bị xong, nhưng vì an toàn của cậu và người thân, tôi đề nghị cậu nên rời khỏi biệt thự của Sở Hoài trước.”
Đông Lâm gật đầu: “Cảm ơn Đỗ tổng, lát nữa tôi sẽ đi ngay.”
“Không cần khách khí. Cậu đã giúp chúng tôi một việc lớn, đây là việc chúng tôi nên làm.”
Cúp điện thoại, Thương Mặc nhìn Đỗ Thác, hỏi: “Diệp tử bọn họ đang ở đâu? Tôi muốn đi qua xem cậu ấy.”
Đỗ Thác gật đầu: “Họ ở trong một bệnh viện tư nhân. Để tôi đưa em qua.”
“Bệnh viện?” – Thương Mặc cau mày – “Xảy ra chuyện gì?”
Trên mặt Đỗ Thác hiện lên một tia mất tự nhiên: “Nơi đó của Viên Diệp bị xé rách.”
Thương Mặc hít vào một hơi lạnh, hai tay nắm chặt, cố nén tức giận đứng lên: “Đi thôi.”
Bệnh viện bọn họ đến chính là bệnh viện thứ hai Viên Diệp và Thương Mặc chuyển đến sau khi gặp tai nạn. Khi Thương Mặc đến, Viên Diệp vẫn đang giải phẫu, bác sĩ giải phẫu chính là Ngụy Minh, còn Nghiêm Diệc vẫn đang mê man trên giường bệnh.
Thấy Thương Mặc lo lắng đứng ngoài phòng giải phẫu, Đỗ Thác đau lòng nói: “Mặc Mặc, kĩ thuật của Ngụy Minh rất tốt, em ngồi một chút đi, không cần lo lắng.”
“Tại sao có thể không lo lắng!” – Thương Mặc vốn vì Viên Diệp bị cuốn vào chuyện này mà tức giận, giờ y còn xảy ra chuyện như vậy, cậu sao có thể kìm chế được nữa.
Thương Mặc có chút không khống chế được mà nói: “Từ đầu đến cuối Diệp tử không liên quan gì đến chuyện này, vậy mà lại bị lôi vào, còn xảy ra chuyện như vậy. Hơn nữa kẻ gây chuyện còn là Sở Hoài, gã sẽ không chỉ trả thù một lần, giờ chúng tôi sẽ luôn phải lo lắng đến cuộc sống sau này! Nếu Diệp tử tỉnh lại biết chuyện, y nhất định sẽ rất buồn, rồi sẽ lại tự mình đau lòng.”
Đỗ Thác biết cậu nổi nóng bèn an ủi: “Lần này là do tôi sơ sẩy, không tăng lượng người bảo vệ bên cạnh Viên Diệp, xin lỗi em.”
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Bên Sở Hoài tôi sẽ lưu ý, sẽ không để em và Viên Diệp phải chịu thương tổn một lần nữa.”
Nghe vậy, Thương Mặc nhìn về phía Đỗ Thác, nói: “Anh không cần nói xin lỗi. Nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi vậy mời anh rời khỏi cuộc sống của tôi. Chuyện này nếu nói kĩ hơn thì chính bởi vì anh nên tôi mới bị Sở Hoài theo dõi.”
Đỗ Thác sững sờ. Hắn không nghĩ tới lời vừa nói ra Thương Mặc đã muốn hắn rời khỏi cuộc đời cậu. Hắn nói: “Tôi biết là vì tôi, nhưng mà Mặc Mặc, cho dù tôi rời xa em, Sở Hoài cũng sẽ không dễ dàng buông tha, vậy nên trong khoảng thời gian này tôi sẽ không đi đâu hết.”
Thương Mặc nhìn Đỗ Thác một hồi, cuối cùng bĩu môi không vui nói: “Nên là anh muốn dùng cái cớ bảo vệ tôi, mặc kệ tôi không đồng ý vẫn nhất định phải ở cạnh tôi phải không?”
“Không đâu. Chờ sau khi Sở Hoài buông tha em, tôi sẽ thử không xuất hiện bên cạnh em nữa.” – Đỗ Thác rũ mắt đáp. Bởi vì chuyện Sở Hoài lần này, hắn biết đôi khi giấu người mình yêu đi cũng không hẳn là một chuyện không tốt.
Chỉ là lúc ấy, chắc chắn hắn sẽ không chịu được mà lén lút trộm nhìn Thương Mặc.
Thương Mặc nghe vậy sắc mặt mới dịu đi một chút. Cậu nói: “Hi vọng Đỗ tổng giữ lời hứa. Mặt khác, vì một số người hiểu lầm tôi là người Đỗ tổng thích nên mới dẫn đến chuyện Sở Hoài theo dõi tôi. Tôi hi vọng sau này Đỗ tổng có thể làm sáng tỏ chuyện này, tôi không phải là người Đỗ tổng thích.”
Thương Mặc không nhắc đến Liễu Vận, bởi cậu không muốn liên lụy thêm ai nữa.
Đỗ Thác nâng mắt nhìn Thương Mặc, thấy mắt cậu lạnh băng. Hắn mặt không đổi sắc, nói: “Đúng là bọn họ đã hiểu lầm. Em là người tôi yêu, chắc chắn là như vậy.”
Sau lại thấy mặt Thương Mặc trầm xuống, Đỗ Thác đành nói tiếp: “Nhưng nếu vì an toàn của em, tôi có thể tung tin người tôi yêu là người khác, nhưng không chắc là Sở Hoài sẽ tin.”
Thương Mặc cũng đoán được Đỗ Thác sẽ không đáp ứng. Cậu bĩu môi không nói.
Đúng lúc này, cửa phòng giải phẫu mở, Ngụy Minh vừa đi ra vừa tháo khẩu trang. Thương Mặc thấy vậy lập tức đi đến, lo lắng hỏi: “Diệp tử thế nào rồi?”
Ngụy Minh dừng bước nhìn Thương Mặc, trầm trọng nói: “Vết rách quá lớn, máu chảy rất nhiều, giờ vẫn đang trong giai đoạn hôn mê nhưng đã thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm. Thời gian tới cậu ấy sẽ không thể xuống giường, chỉ có thể ăn thức ăn lỏng. Hơn nữa…” – Ngụy Minh dừng một chút rồi nói tiếp – “Về mặt tâm lý, có lẽ Viên Diệp cần bác sĩ tâm lý điều trị.”
Thương Mặc nghe xong, đầu óc “Ong” một tiếng. Một lúc sau cậu mới hồi phục lại tinh thần, lắc đầu nói: “Chuyện này chắc chắn Diệp tử không muốn người khác biết, vậy nên tạm thời đừng tìm bác sĩ tâm lý cho cậu ấy. Còn nữa, phiền bác sĩ giúp dời phòng bệnh của Viên Diệp cách càng xa phòng của Nghiêm Diệc càng tốt!”