Những lời mẹ Đỗ nói không khác gì xát muối lên miệng vết thương của Đỗ Thác, điều này chính bà cũng hiểu, nhưng lần này con trai bà sai hoàn toàn, hơn nữa bà cũng có một phần trách nhiệm vì đã không để ý đến nó, vậy nên những lời này tuy đau những cũng là để hắn nhớ về sau không được hành động theo cảm tính như vậy, không thể khốn nạn như vậy!
Đỗ Thác tất nhiên cũng không hề dễ chịu. Trước khi ngất đi nghe tin Thương Mặc đã trốn hắn ra nước ngoài, tới một nơi hắn không biết, sau khi tỉnh lại lại nghe được những lời này từ mẹ mình, trong lòng rất khổ sở.
Đỗ Thác mím môi gục đầu xuống, sắc mặt buồn bã.
Mẹ Đỗ thấy vậy cũng mềm lòng đi đôi chút. Bà không nỡ nhìn soái ca cúi đầu khổ sở, vì vậy vươn tay vỗ vỗ vai hắn, tỏ ý an ủi.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, cha Đỗ mang đồ ăn vào, vừa nhìn thấy tay mẹ Đỗ đang ôm lấy vai Đỗ Thác, sắc mặt ông lập tức trầm xuống.
Mẹ Đỗ tất nhiên cũng nhận ra biểu cảm của chồng mình. Bà nhanh chóng thu tay lại, mỉm cười đi về phía cha Đỗ, giúp ông cầm đồ ăn trên tay.
Tảng băng trong mắt cha Đỗ nháy mắt tan chảy, khóe miệng còn khẽ cong lên.
Vì Đỗ Thác chỉ bị thương tay trái nên vẫn có thể tự ăn cơm.
Ăn cơm xong, cha mẹ Đỗ sẽ về nhà ngủ trưa.
Mẹ Đỗ có thói quen ngủ trưa còn cha Đỗ thì không, nhưng có khi cha Đỗ vì nhân nhượng vợ mình cũng sẽ bớt thời gian ngủ trưa cùng bà. Chỉ là hôm nay ông tới để nói chuyện với Đỗ Thác, vậy nên sẽ không về ngủ trưa với vợ.
Mẹ Đỗ đã đi theo cha Đỗ nhiều năm tất nhiên cũng biết dụng ý của chồng mình. Bà không đòi chồng về với mình nữa, mà chỉ nói với ông: “Ba giờ chiều tôi sẽ quay lại.”
Cha Đỗ gật đầu.
Mẹ Đỗ mỉm cười an ủi với Đỗ Thác, hắn cũng ngoan ngoãn cười lại với bà.
Mẹ Đỗ đi rồi, cha Đỗ mới ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, mặt thâm trầm. Ông nói với Đỗ Thác đang ngồi trên giường: “Con biết mình sai ở đâu chưa?”
Đỗ Thác nhìn cha Đỗ, biết cha mình không dễ gạt như mẹ, vì vậy gật đầu đáp: “Con biết rồi.”
“Sai ở đâu?”
Đỗ Thác nghiêm túc đáp: “Không nên khăng khăng cố chấp, không nghĩ đến cảm thụ của đối phương, đẩy đối phương vào tình thế nguy hiểm.”
“Còn gì nữa?” – Cha Đỗ nhíu mày.
Đỗ Thác nghĩ một lúc rồi rũ mắt, đáp: “Không nên dây dưa với đối phương.”
Cha Đỗ nghe vậy lắc đầu, trong lời nói mang theo vài phần trách móc: “Xem ra con vẫn chưa chân chính nhận thức được sai lầm của mình.”
Cha Đỗ vừa dứt lời, Đỗ Thác bèn nâng mắt nhìn về phía ông, ngập ngừng: “Ba…”
“Thứ nhất, con không nên để lộ thân phận của người yêu mình khi thủ đoạn của bản thân còn chưa đủ tàn nhẫn; thứ hai không nên chưa chuẩn bị chu toàn đã tự đưa mình đến trước nòng súng của người khác; thứ ba không nên vọng tưởng dùng ba phát súng để đổi lấy sự thương tiếc của người trong lòng!” – Cha Đỗ dùng ánh mắt lạnh băng nói tiếp – “Ngày thường con phong lưu khắp nơi, ta với mẹ con đều thấy nhưng không nói vì biết có nói con cũng sẽ không dừng lại, hơn nữa sẽ có người âm thầm dọn dẹp cho con, vậy nên chúng ta không nói cũng không quản, nghĩ rằng khi nào con gặp được người mà bản thân yêu thương thật lòng, khi ấy con sẽ hiểu lịch sử tình trường trong quá khứ của mình giờ đã trở thành chướng ngại để tiến đến bên một người.”
“Sau đó ta với mẹ con biết con yêu một người, nhưng lại tiếp cận rồi yêu anh em cậu ta, mẹ con khi ấy tức giận đến mức muốn bay về nước tát con vài cái, là ta ngăn bà ấy lại, không phải vì cầu tình cho con, mà ta biết những oan nghiệt con tạo ra ngày hôm nay sẽ là báo ứng trả lại cho con ngày mai, hơn nữa nếu không để con vấp phải trở ngại, con vẫn sẽ mãi phong lưu thành tính.”
“Đến khi con chia tay với người ta, ban đầu ta còn tưởng con chơi chán nên muốn vứt bỏ cậu ấy, không ngờ là cậu ấy nói chia tay với con, mà con, vốn ban đầu thích anh em của cậu ấy lại không chịu buông tay, cứ dây dưa khiến mọi người đau khổ.”
“Lúc trước trêu chọc người khác là con, giờ không buông xuống được cũng là con, Đỗ Thác ơi là Đỗ Thác, con thử nhìn vào lương tâm của mình rồi hỏi xem, việc làm của mình có phải là một loại thương tổn với người ta hay không, có công bằng không hay là vô cùng tàn nhẫn?”
Đỗ Thác nhắm mắt không đáp, lòng đau như cắt.
“Con ỷ vào thân phận địa vị của mình tiếp cận cậu ấy, chia tay rồi vẫn bám theo người ta, không hề tỉnh ngộ mà hết lần này tới lần khác trêu chọc cậu ấy, con xem cậu ấy là gì? Là người cứ muốn trêu là trêu vào à? Nguyên tắc đầu tiên của tình yêu là phải tôn trọng đối phương, con ngẫm lại xem bản thân đã tôn trọng cậu ấy hay chưa?” – Cha Đỗ nâng cằm, nhìn Đỗ Thác rồi thâm trầm nói tiếp – “Sau đó con lại để lộ điểm yếu của mình cho người khác, nhưng lại không có bản lĩnh bảo vệ tốt điểm yếu ấy, vậy nên mới để cho Sở Hoài hết lần này tới lần khác bắt đi. Đáng nhẽ ngay từ lần đầu, con nên hiểu ngay an toàn của cậu ấy phải là ưu tiên số một, nhưng mà con đã làm gì? Chạy đến tuyên thệ chủ quyền với Sở Hoài, con cho là hắn sẽ cho con mặt mũi từ nay về sau không trêu chọc cậu ấy nữa à?”
“Ta không thể không nói, Đỗ Thác con ta ơi, đôi khi con thật là quá ngây thơ rồi.” – Cha Đỗ lắc đầu thất vọng – “Không nói đến chuyện Sở Hoài là đối thủ của con trên thương trường, mà càng trí mạng ở chỗ, Sở Hoài nó yêu con, con có biết không?”
Đỗ Thác khiếp sợ mở mắt, đối diện với ánh nhìn thất vọng của cha Đỗ rồi lại cắn răng lắc đầu.
“Con thường ngày rong chơi phong lưu, vậy mà chuyện này lại không biết, ta thật không biết nói gì mới tốt nữa.” – Cha Đỗ nhăn mày không vui – “Sở Hoài yêu con, vậy nên cho dù ngoài mặt đáp ứng không trêu chọc Thương Mặc, nhưng chỉ sợ là trong lòng đã ghen tuông ngút trời, kết quả chính là hai lần sau đấy, vậy mà con lại không hề phát hiện, thậm chí còn không bảo vệ tốt điểm yếu của mình, đẩy cậu ấy vào nguy hiểm. Con nghĩ xem, nếu người con yêu làm như vậy với con, con có tiếp tục ở bên người ấy không?”
“Ta nghĩ rằng cho dù có yêu đến đâu câu trả lời cũng là không, dù sao con có lịch sử trăng hoa như vậy, hơn nữa ngoài miệng nói yêu, nhưng hành động lại đẩy cậu ấy vào nguy hiểm, ai còn có thể tin tưởng vào lời yêu của con nữa?” – Cha Đỗ không bận tâm Đỗ Thác hiện giờ đau xót đến đâu, xát muối vừa nhanh vừa mạnh mẽ.
“Khi nghe tin Thương Mặc bị Sở Hoài bắt đi, cũng là lần thứ ba, khi ấy con nên tỉnh táo lại, nghĩ xem có cách nào để che chở cho cậu ấy, nhưng con lại tự loạn trước, đơn độc chạy đến địch doanh. Con cho là hành động của mình rất vĩ đại rất ngầu đúng không? Ta chỉ có thể nói con quá ngu ngốc.”
“Con thậm chí còn đáp ứng Sở Hoài tự bắn mình ba phát súng. Thật ra khi ấy Sở Hoài đang thăm dò con, nếu một phát con cũng không bắn, Sở Hoài sẽ cảm thấy con yêu Thương Mặc chỉ là nói vui mà thôi, nhưng con lại tự bắn ba phát, ồ, thành công khơi dậy oán hận trong lòng hắn! Ta hỏi con, nếu con bắn ba phát xong mà Sở Hoài không chịu thả người, vậy con lấy gì ra để bảo vệ cậu ấy? Khi ấy người của con còn chưa đến phải không, thế mà con lại trúng ba phát súng, như vậy thì chẳng phải lúc ấy cậu ấy đang ở trong tình thế mặc người xâm lược à?”
“Hơn nữa con đừng nghĩ đến chuyện dùng ba phát súng để vãn hồi cậu ấy, bởi đó là việc con phải làm, là do con thiếu cậu ấy, là con tự làm tự chịu, không thể trách ai được; con cũng đừng nghĩ đến việc dùng khổ nhục kế để vãn hồi người ta, bởi có vãn hồi được cũng chỉ là sự đồng tình và xem thường của cậu ấy, chứ không phải là yêu!” – cha Đỗ càng nói sắc mặt càng trầm, bởi ông cảm thấy người con trai luôn được người đời ca tụng này quả thực quá non nớt và ngu xuẩn!
“Ba phát súng kia không phải là vì con muốn vãn hồi em ấy, con chỉ muốn để em ấy đi sớm một chút nên nhất thời quên suy xét đến mặt khác.” – Đỗ Thác lắc đầu thấp giọng nói.
“Con chỉ buông một tiếng quên nhẹ nhàng thế à, thật đúng là… May mà cậu ấy không có thương tích gì, chứ nếu con bắn ba phát súng xong mà Sở Hoài không thả người, thậm chí nhất thời bị lửa giận hun não, giết cậu ấy, thì giờ con hối hận còn không kịp chứ không phải ở đây bâng quơ nói quên thế này đâu.” – cha Đỗ hừ lạnh một tiếng vô tình.
Đỗ Thác nhất thời sửng sốt. Lời cha hắn nói khiến hắn bỗng nhớ đến đời trước Thương Mặc cũng vì Sở Hoài mà chết. Hắn khẽ cắn môi, quả thực chuyện đời trước xảy ra chính là giả thiết của cha Đỗ, mà hắn tuy đã trải qua một lần nhưng vẫn không thể xử lí khối u ác tính này đúng lúc, thậm chí còn để Thương Mặc lại rơi vào tay khối u ấy một lần nữa. Tuy rằng bây giờ Thương Mặc không chịu thương tích gì, nhưng nếu dựa theo những lời cha hắn, vạn nhất chuyện kia lại xảy ra một lần nữa, đây chẳng phải là dẫm vào vết xe đổ hay sao?
Đỗ Thác lắc đầu, hóa ra bản thân hắn lại tồn tại nhiều vấn đề như vậy. Hắn chỉ một lòng muốn giữ người bên cạnh mà không suy xét xem đối phương có đồng ý hay không, thậm chí hắn còn không nghĩ đến vấn đề an toàn của cậu ấy, biết rõ đối phương sống lại vẫn không thể đảm bảo cậu ấy không bị móng vuốt của Sở Hoài vươn tới.
Cha Đỗ thấy Đỗ Thác hối hận, biết rằng lời của bản thân đã nói đúng nỗi lòng của con mình. Sắc mặt ông dịu đi đôi chút, ông nói: “Con tự nghĩ lại xem, nghĩ lại xem đây có phải người con yêu thật lòng không, nghĩ lại xem nếu thật sự yêu thì phải làm gì! Giờ người cũng bị con ép phải ra nước ngoài, nếu con còn có bản lĩnh đuổi theo, vậy rất có khả năng người ấy sẽ không bao giờ trở lại. Ta chỉ nói tới đây thôi, còn lại con tự nghĩ đi. Ta về với mẹ con trước, chiều chúng ta sẽ tới.”
Nói xong, cha Đỗ đứng dậy, nhấc chân đi ra ngoài
Đỗ Thác gọi theo từ phía sau: “Ba”
Cha Đỗ dừng bước, quay đầu hỏi: “Sao vậy?”
“Cảm ơn ba.” – Đỗ Thác nhìn cha mình.
Khóe miệng cha Đỗ khẽ cong lên. Ông nói: “Cha con với nhau còn phải khách khí cái gì.”
Đỗ Thác ngẩn người rồi lắc đầu.
Cha Đỗ vừa lòng rời đi.
Đỗ Thác tràn đầy tâm sự mà suy nghĩ thật lâu. Hắn thật sự yêu Thương Mặc, hơn nữa cũng nhất định phải theo đuổi cậu về, nhưng lúc này không thể ép buộc cậu, không thể chạy tới trước mặt Thương Mặc làm những việc khiến cậu phản cảm. Đỗ Thác phải để cậu chậm rãi buông phòng bị với hắn xuống, đợi cậu về nước rồi khiến cậu yêu mình một lần nữa.
Tính toán kĩ lưỡng là vậy, nhưng hành động thực tế lại quá mức khó khăn.
Hắn không biết Thương Mặc đi nước nào, cũng không biết bao giờ cậu về. Trong khoảng thời gian không được nhìn thấy đối phương này, Đỗ Thác không biết bản thân có thể chịu nổi hay không, hơn nữa nếu như cậu không về…
Nghĩ đến đây, Đỗ Thác lập tức lắc đầu. Nếu Thương Mặc đã kí hợp đồng với công ti Thiên Vũ, hơn nữa Viên Diệp vẫn đang ở đây thì cậu chắc chắn sẽ trở về, hơn nữa cậu cũng sẽ không ở nước ngoài quá lâu. Việc hắn cần làm bây giờ là chịu đựng không quấy rầy đối phương!
Hết chương 74.