Một thời gian sau, trước năm mới một ngày.
Thương Mặc và Viên Diệp vội vàng tổng vệ sinh.
Sau khi hoàn thành xong, hai người xụi lơ ngồi trên ghế sa lông, thở phào một hơi thật dài.
Bữa tối hôm ấy rất đơn giản, vì quá mệt mỏi, cả hai chỉ nấu mỳ rồi luộc trứng, vậy nhưng bọn họ vẫn cảm thấy rất ngon.
Ăn xong, hai người trở về phòng đi tắm rồi ngủ, hôm nay đã vất vả cả ngày, bây giờ thật sự ai cũng mệt rồi.
Tắm xong, Thương Mặc theo thói quen đi kéo rèm, nhưng ánh sáng chợt lóe đêm hôm ấy cùng câu nói kia của Ngụy Minh bỗng trở lại trong đầu khiến cậu sợ run đứng ở trước cửa sổ một hồi. Một lúc sau, Thương mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài không có bất kì tia sáng nào mới lắc đầu cười khẽ một tiếng, vươn tay kéo rèm.
Xem ra Đỗ Thác thật sự đã buông tha cậu rồi, ánh sáng chợt lóe kia phỏng chừng cũng chỉ là bản thân cậu hoa mắt. Còn câu nói kia của Ngụy Minh có lẽ cũng chỉ là thuận miệng mà thôi.
Thương Mặc tắt đèn, cuộn tròn trong chăn. Dường như vì ngày hôm nay tổng vệ sinh rất mệt mỏi, vậy nên cậu chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Dưới tầng, Đỗ Thác đang tựa vào một thân cây, đôi mắt thâm sâu nhìn lên căn phòng của Thương Mặc.
Sau sai lầm lần trước, về sau mỗi lần đến hắn đều đỗ xe ở xa rồi đi bộ vào. Hắn cũng không dám mang theo thuốc lá, chỉ dám đứng ở đó nhìn lên phòng Thương Mặc một lúc rồi đi về.
Hôm nay được thấy Thương Mặc đứng trước cửa sổ một lúc khiến Đỗ Thác vui hẳn lên. Hắn biết cậu không nhìn thấy hắn, nhưng trái tim vẫn cứ loạn nhịp.
Sau đó khi thấy Thương Mặc lắc đầu cười khẽ, Đỗ Thác cũng mỉm cười theo, tuy rằng hắn biết rất có thể cậu cười là vì sau khi về nước cậu không phải thấy mình, nhưng khi nhìn thấy Thương Mặc cười rộ lên, tâm tình hắn cũng theo đó mà thư thái vui vẻ.
Đỗ Thác nghĩ, có lẽ đây mới là chân chính yêu một người. Chỉ cần thấy người đó vui thì bản thân cũng sẽ thấy vui, cho dù nguyên nhân khiến em ấy cười là bởi mình không còn đến quấy rầy em ấy nữa.
*
Ngày cuối cùng của năm, Thương Mặc và Viên Diệp dậy rất sớm. Ăn sáng xong, đầu tiên hai người dán câu đối lên cửa rồi dán chữ phúc lên tường, trang trí cho căn nhà tràn ngập không khí năm mới.
Làm xong, cả hai bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Theo phong tục nơi bọn họ sinh ra, bữa trưa hôm nay sẽ là mỳ gà, Thương Mặc làm gà còn Viên Diệp làm mỳ.
Không lâu sau, trong bếp bắt đầu tỏa ra mùi thơm. Thương Mặc hít mũi, hớn hở nói: “Thơm quá đi mất.”
Viên Diệp mặc tạp dề đứng trong bếp, nghe vậy nhìn Thương Mặc đang dựa vào cửa, mỉm cười nói: “Chờ chút nữa là có thể ăn.”
Thương Mặc gật đầu với y. Cậu cũng không nhàn rỗi mà lập tức ra ngoài dọn dẹp lau chùi lại bàn phòng khách.
Cuối cùng cũng có thể ăn, hai người ngồi trước bàn, nhìn nhau mỉm cười.
Hai, ba giờ chiều, Viên Diệp chuẩn bị đồ ăn làm cơm tất niên, Thương Mặc vội vàng ở bên cạnh trợ thủ.
Đang làm dở thì Kiều Lẫm gọi điện tới, anh muốn mời cả hai đến nhà anh ăn tất niên.
Tất nhiên là Thương Mặc và Viên Diệp từ chối. Kiều Lẫm cũng không nói thêm nữa mà chỉ bảo Viên Diệp đưa máy cho Thương Mặc.
Viên Diệp nghe vậy liền biết Kiều Lẫm có chuyện muốn nói với Thương Mặc nên thức thời vào bếp rửa đồ ăn.
“Cậu về mà tôi lại không đi đón, là người đại diện của cậu, đây là lỗi của tôi. Xin lỗi cậu.” – Kiều Lẫm nói qua điện thoại.
“Anh cũng bận mà, không tới cũng không sao, không cần phải giải thích đâu.” – Thương Mặc cười đáp.
Kiều Lẫm trầm mặc một lúc rồi nói: “Cậu xuất ngoại nửa năm, lần này về biết cách nói chuyện hơn rồi.”
Thương Mặc nghe vậy chỉ cười, cậu biết thời điểm này đời trước tính tình mình không tốt lắm.
Kiều Lẫm nói tiếp: “Tôi đang dẫn dắt một tân binh.”
“Lại thêm một người à, Kiều Lẫm chắc anh bận lắm.” – Thương Mặc cau mày.
Theo cậu biết, trước đây trong tay Kiều Lẫm đã có bốn người, giờ nhiều thêm một người, trách không được không còn chút thời gian rảnh nào.
“Người kia rất giống cậu, tên là Lâm Sinh.”
Thương Mặc nhất thời sửng sốt, thế nào đây, Đỗ Thác an bài người đến công ty Thiên Vũ đã đành, nhưng sao lại còn tìm cả Kiều Lẫm? Kiều Lẫm đâu phải là người đại diện vương bài của công ty.
“Cậu ta được gọi là “Tiểu Thương Mặc”, xuất hiện trên bất cứ chương trình nào cậu ta cũng sẽ nói ra biệt danh này, coi như là quảng cáo cho cậu. Cậu ra nước ngoài nửa năm, nhờ Viên Diệp, Hứa Ý và cậu ta mà độ nổi tiếng của cậu không rớt xuống đáy.” – Kiều Lẫm thở dài.
Thương Mặc nhếch môi đáp: “Độ nổi tiếng của em không cao, cậu ấy lại đeo cái tên “Tiểu Thương Mặc” trên lưng, thật sự là không công bằng cho cậu ấy rồi.”
“Trên thế giới này không có nhiều chuyện công bằng cho lắm, hơn nữa cậu vào giới giải trí trước cậu ta, độ nhận diện cao hơn. Khi cậu ta vào, nhờ khuôn mặt quen thuộc mà mọi chuyện cũng dễ dàng hơn. Mặt khác, tên gọi này cũng giúp Lâm Sinh rất nhiều, giờ cậu ta hot, tên gọi này gắn với cậu ta cậu ta cũng phải tiếp thu. Nếu không thì hình tượng công ty đắp nặn cho cậu ta sẽ sập, con đường phía trước không dễ đi đâu.”
“Thật ra nếu không có tên gọi này cậu ta vẫn hot thôi.” – Thương Mặc nhẹ giọng nói.
“Hiện thực chính là như vậy, Thương Mặc cậu không cần cảm thấy bất công cho cậu ta. Đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, huống hồ cậu và cậu ta chung một công ty quản lý, cậu ta giống cậu, cậu lại xuất ngoại, cậu ta có thể giúp cậu chống đỡ sự nổi tiếng, công ty cũng sẽ nói đây là do họ sắp xếp.
Thương Mặc trầm mặc, cậu biết cách không cần tiền vẫn có thể giữ nhiệt cho mình thế này công ty nhất định cũng muốn dùng, nhưng bản thân cậu thật sự không thể thích nổi việc người khác lại phải mang danh “bản sao” của mình, càng không muốn liên quan đến người dính dáng với Đỗ Thác.
Kiều Lẫm thấy Thương Mặc không nói gì, biết suy nghĩ trong đầu cậu lại dần đi vào ngõ cụt, vì vậy nói tiếp: “Bản thân cậu ta cũng không hề có chút bất mãn nào với danh hiệu này, ngược lại mỗi khi nhắc đến danh hiệu này ở các chương trình cậu ta đều rất vui vẻ nói rằng mình rất tôn trọng tiền bối là cậu, cũng rất cảm ơn cậu vì đã giúp cậu ta được mọi người nhớ đến. Vậy nên Thương Mặc cậu đừng buồn.”
Thương Mặc nhẹ giọng vâng một tiếng.
Kiều Lẫm biết cậu đã nhẹ lòng hơn bèn hỏi: “Lần này cậu về nước rồi còn đi nữa không?”
Thương Mặc đáp: “Xem tình hình đã ạ.”
Kiều Lẫm nói: “Thật ra tôi nghĩ cậu không nên đi tiếp.”
Thương Mặc rũ mắt, yên lặng nghe Kiều Lẫm nói.
“Cậu đi nửa năm, giới giải trí trong nước đã có rất nhiều thay đổi. Bên cạnh Lâm Sinh đột nhiên hot, rất nhiều tân binh giờ cũng lấn sân sang hai lĩnh vực một lúc. Mặc dù cậu có Viên Diệp, Hứa Ý và Lâm Sinh giúp cậu duy trì độ nổi tiếng, nhưng bản thân cậu lại không có tiết mục hay tác phẩm nào, vậy nên chắc chắn độ nổi tiếng vẫn sẽ giảm xuống. Hơn nữa cậu cũng biết rõ là giới giải trí rất xem trọng ngoại hình, cậu xuất ngoại nửa năm, tôi có thể xem như cậu dùng nửa năm để học hỏi thêm rồi trở về, nhưng cậu cũng phải nhớ rằng, trong nửa năm này giới giải trí đã thay đổi nhiều như vậy, nếu cậu lại đi tiếp, tôi cũng không dám chắc là đến lúc về cậu còn đạt được vị trí như cũ hay không nữa đâu.”
Thương Mặc không nói gì, bởi cậu biết những điều Kiều Lẫm nói đều là thật, nhưng cũng chính những lời nói thật ấy lại đang khiến cậu trái phải đều khó.
“Còn nữa, Đỗ tổng có lẽ là đã dời mục tiêu rồi, cậu… không cần phải vì trốn hắn mà ra nước ngoài nữa.”
“Em nghĩ rồi, em sẽ không đi nữa.” – Thương Mặc cắn môi, sau đó nhắm mắt đáp.
Cậu biết giờ bản thân không có Đỗ Thác đứng phía sau giúp đỡ, chắc chắn sẽ phải lăn lộn rất vất vả trong giới giải trí. Cậu cũng biết giờ nếu tiếp tục đi, đến khi về, giới giải trí đã thay đổi quá nhiều, mà Thương Mặc, một tên nửa mới nửa cũ không có nhiều tác phẩm là cậu chắc chắn sẽ không được công ty tập trung phát triển như những tân binh khác. Đến lúc ấy, cậu sao có thể so sánh được với những tiểu thịt tươi đó.
Thương Mặc nhắm mắt, tay siết chặt điện thoại.
Viên Diệp đang nấu ăn, nghe thấy động tĩnh phía Thương Mặc bèn dừng động tác tay, nói: “Lát chúng mình làm cơm luôn nhé, nếu không buổi tối lại phải vội vàng.”
Thương Mặc gật đầu, đi vào bếp rửa tay rồi giúp Viên Diệp cắt đồ ăn.
Sau khi mọi nguyên liệu đã được sơ chế, Viên Diệp bắt đầu tay dao tay thớt nấu ăn.
Dầu ăn xèo xèo sôi, bên cạnh là Viên Diệp đang cúi đầu, chăm chú cắt nguyên liệu. Thương Mặc mỉm cười, khung cảnh này rất có hương vị gia đình, nếu có thể mãi như vậy thì thật tốt.
Phải đến tám giờ tối bữa cơm này mới chuẩn bị xong. Hai người ngồi xuống bàn, nhìn một mâm tràn đầy đồ ăn, ai cũng mỉm cười mỹ mãn.
Cả hai còn mở một chai rượu vang, vừa uống vừa ăn, cách đó không xa TV đang chiếu xuân vãn, ngoài cửa có tiếng pháo đì đùng.
Bữa cơm nay ai cũng váng vất men say.
Ăn cơm xong sẽ phải đi đốt pháo, lúc ôm pháo xuống dưới, Thương Mặc bỗng rùng mình vì lạnh, trên cổ cậu cũng bị vài bông tuyết lạnh lẽo rơi trúng.
Viên Diệp thấy vậy bèn nhanh chóng quay về lấy áo cho cậu.
Thương Mặc muốn bảo y không cần, nhưng người đã đi vào mất.
Thương Mặc lắc đầu cười khẽ rồi ôm pháo đến một bãi đất rộng. Nhưng vừa tới nơi, trong mắt cậu bỗng xuất hiện một bóng người. Thương Mặc ngơ ngẩn đứng đó, nghĩ mình hoa mắt. Cậu cố nhìn kỹ lại nhưng bóng hình ấy vẫn đứng đó, trong tầm mắt cậu.
Thương Mặc ôm pháo, chôn chân tại chỗ.
Đỗ Thác khoác một chiếc áo bành tô đen, trên tóc và trên người đã bám không ít tuyết, hai gò má cũng có chút đỏ, chỉ có đôi mắt là sáng lấp lánh nhìn Thương Mặc. Hắn lên tiếng: “Lâu rồi không gặp. Em… khỏe không?”
Thương mặc rũ mắt không đáp, hai tay siết chặt pháo, bàn tay lộ ra ngoài đỏ bừng vì lạnh.
Cảnh tượng ấy khiến Đỗ Thác đau lòng vô cùng. Em ấy chỉ mặc một chiếc áo lông, găng tay cũng không đi, giờ nhất định đã lạnh đến đóng băng. Lí trí nói cho hắn biết hắn không thể tiến lên, cũng không thể cởi áo khoác cho cậu, nếu không cậu sẽ rời đi một lần nữa, nhưng nhìn người mình yêu đứng trước mặt mình chịu lạnh, Đỗ Thác cũng không thể chịu nổi.
Hắn đi về phía Thương Mặc, cởi áo bành tô ra, muốn khoác lên người cậu nhưng lại bị Thương Mặc né tránh. Đỗ Thác nhìn cậu, thấy biểu tình trên mặt đối phương chỉ có xa cách lãnh đạm, mà chóp mũi lại đỏ bừng vì lạnh, trong lòng đau đớn khôn nguôi.
Hết chương 81.