Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha

Chương 83: Chương 83: Ngọt ngào




Nghiêm Diệc đi về phía Viên Diệp rồi đứng lại trước mặt y. Trong mắt mang một chút ý cười, hắn nói: “Chúc mừng năm mới. Yêu cầu của anh là gì?”

Vừa nhìn vào mắt Nghiêm Diệc Viên Diệp lại nhớ đến những chuyện đã phát sinh ngày hôm ấy. Y cắn môi, rũ mắt không nói.

Thương Mặc thấy vậy liền biết trong lòng Viên Diệp đang cảm thấy khổ sở. Nhưng Viên Diệp lại vừa nói là có thể nói chuyện với Nghiêm Diệc, vậy nên cậu cũng không tiện nói gì. Hơn nữa hai người nhất định là không muốn ai nghe thấy việc này, cho dù cậu và Viên Diệp là anh em thân đến không thể thân hơn. Vậy nên cậu xoa tóc Viên Diệp, mỉm cười trấn an y rồi nói với Nghiêm Diệc: “Tôi hi vọng cậu nói cho tốt, đừng lôi tính tình trẻ con của mình ra để đối xử với Diệp tử. Nếu không Thương Mặc tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu!”

Nghiêm Diệc lắc đầu: “Tất nhiên là tôi sẽ không làm thế, anh không cần lo đâu.”

Thương Mặc đi rồi, Nghiêm Diệc nhìn chóp mũi bị lạnh mà đỏ bừng của Viên Diệp, quan tâm hỏi: “Anh lạnh không?”

Viên Diệp không trả lời câu hỏi của hắn. Y nhìn vào màn tuyết, nói: “Cậu muốn nói gì thì bắt đầu đi.”

Nghiêm Diệc nghe vậy nhìn y, chậm rãi mở miệng: “Chuyện kia cho dù nói thế nào cũng là tôi có một phần trách nhiệm với anh. Tôi muốn chịu phần trách nhiệm này.”

Viên Diệp lắc đầu: “Tôi không cần trách nhiệm của cậu. Tôi không phải phụ nữ.”

Nghiêm Diệc biết đối phương sẽ cự tuyệt, vì vậy không nản lòng mà dùng ánh mắt nóng cháy nhìn Viên Diệp: “Nhưng tôi muốn chịu trách nhiệm với anh!”

Vừa nói hắn vừa bước từng bước tới gần Viên Diệp, ép y vào tường để y không còn chỗ trốn. Nghiêm Diệc dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Viên Diệp: “Tôi muốn kết hôn với anh, cùng anh đi hết quãng đời còn lại…”

Viên Diệp bị hắn nhìn đến thất thần, một lúc sau mới có chậm rãi lẩm bẩm: “Thế thì sao, tôi không muốn kết hôn với cậu, cũng không muốn cùng cậu đi hết quãng đời còn lại.”

Nghiêm Diệc nghe vậy tủi thân nhìn Viên Diệp, thấy đối phương bất vi sở động, vì vậy bèn cúi xuống gần hơn với y, chóp mũi đụng chóp mũi, mắt đối mắt mà nói: “Anh sẽ muốn.”

Viên Diệp vì động tác của hắn mà đỏ mặt, mắt cũng không dám đối diện với Nghiêm Diệc nữa.

Nghiêm Diệc cũng bị phản ứng của Viên Diệp làm cho tâm tình nhộn nhạo. Hắn tiếp tục nói: “Anh không hiểu rõ lòng mình, nhất thời kinh hoàng nên mới cự tuyệt như vậy. Vậy nên trước khi anh có thể minh bạch trong lòng mình có gì, tôi sẽ bày tỏ lòng tôi trước.”

Viên Diệp cắn cắn môi. Y nhìn xuống, không đáp.

“Ban đầu, không hiểu sao tôi như có thù với anh vậy. Chuyện này tôi nghĩ anh cũng có thể cảm nhận được. Thời điểm đó đúng là tính tình của tôi không tốt, giờ tôi muốn giải thích với anh.” – Nghiêm Diệc vẫn nhìn chằm chằm y – “Xin lỗi anh.”

Viên Diệp vẫn rũ mắt, lông mi run rẩy. Nghiêm Diệc cong môi, nói tiếp: “Về sau lại có chuyện ấy xảy ra, nhưng sau đó tôi còn mất đi kí ức. Khi tôi nhớ lại, trong lòng quả thực là ngũ vị tạp trần. Bởi vì đối tượng là anh, vậy nên tôi mới có cảm giác như vậy. Tôi cho rằng trong lòng tôi rất chán ghét, cũng rất hận anh…”

Nghiêm Diệc dừng lại một chút. Hắn thấy Viên Diệp đang cắn môi rất mạnh, dường như sắp cắn ra máu. Nghiêm Diệc vươn tay ấn một cái lên môi y: “Đừng cắn rách môi, mùa đông vết thương khó lành lắm, nếu cắn thì cắn tay tôi này.”

Viên Diệp không để ý đến hắn, cũng không cắn môi nữa.

Nghiêm Diệc thấy vậy nhẹ giọng cười một tiếng, nói tiếp: “Nhưng sau đó, tôi phát hiện trong lòng tôi còn còn cảm thấy vui vẻ và may mắn hơn cả.”

“May mắn vì tôi đã chiếm được anh, vui bởi tôi là người chiếm được anh chứ không phải người khác!”

Tôi cho người chụp ảnh thường ngày của anh, ngày nào tôi cũng xem ảnh để biết anh sống thế nào. Khi ấy tôi vẫn không biết tình cảm của mình là gì, tôi chỉ nghĩ đó là dục vọng chiếm hữu của một người đàn ông với người mà anh ta chinh phục được.”

“Sau đó có một lần tôi không chịu được mà đến công ty, từ xa nhìn anh thì phát hiện nơi này” – Nghiêm Diệc chỉ vào trái tim mình – “đập thật là nhanh. Giờ đứng gần anh như vậy, nơi này còn đập mạnh hơn nữa. Anh có muốn thử cảm nhận không?”

Nói xong, Nghiêm Diệc trông mong nhìn Viên Diệp.

Viên Diệp không dám đối diện với ánh mắt của hắn mà lắc đầu.

Nghiêm Diệc thấy y lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ mất mát khó có thể che dấu. Hắn mỉm cười để điều chỉnh lại bầu không khí, tiếp tục nói: “Khi ấy tôi cảm thấy mình thật sự có vấn đề, cho rằng lần đó tim đập nhanh cũng chỉ là chuyện trùng hợp. Nhưng sau đó tôi nhận ra mỗi lần nhìn thấy anh, cho dù ở phía xa, tim vẫn đập rất nhanh. Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác này, cũng là lần đầu tiên tôi biết đến nó, là vì anh, cũng chỉ bởi vì anh.”

“Nhưng tôi vẫn không dám đến trước mặt anh, nói cho anh biết tình cảm của mình, về chuyện ngày hôm đó. Đến tận khi Thương Mặc về, tôi biết anh và anh ta rất thân nhau nên mới nhờ anh ta quyết định giúp tôi, vậy nhưng…” – Nghiêm Diệc lắc đầu – “Anh ta cảm thấy nói về chuyện đó sẽ khiến anh bị tổn thương, như vậy sẽ là tàn nhẫn với anh. Thương Mặc bảo tôi về suy nghĩ lại tình cảm tôi dành cho anh. Tôi đồng ý, sau đó tôi đã trở về suy nghĩ rất nhiều ngày. Tôi cảm thấy loại cảm giác tim đập nhanh này chính là…”

Nghiêm Diệc nhìn Viên Diệp, trong mắt tràn ngập ôn nhu. Hắn chậm rãi nói: “Là yêu, là chiếm hữu, là muốn ở bên nhau cả đời!”

Nghiêm Diệc nói xong, bầu không khí nhất thời trở nên trầm xuống. Nghiêm Diệc biết Viên Diệp cần thời gian để tiêu hóa lời nói vừa rồi của hắn, vậy nên cũng không quấy rầy mà chỉ lẳng lặng dịu dàng nhìn y.

*

Khi Thương Mặc trở về nhà, điện thoại của cậu đang đổ chuông. Thương Mặc đi tới nhận điện thoại, là Hứa Ý gọi tới.

“Sao giờ em mới nghe máy. Tôi còn sợ em bị làm sao.” – Điện thoại vừa được kết nối, Hứa Ý đã nhẹ nhàng thở ra.

Thương Mặc rũ mắt, cậu biết Hứa Ý đang sợ cậu lại bị bắt cóc như lần trước, vì vậy nói: “Anh đừng lo, em không sao đâu. Vừa rồi em chỉ ra ngoài quên mang điện thoại thôi.”

“Ra ngoài?”

Thương Mặc gật đầu: “Vâng, em đi đốt pháo.”

Cậu không thể nói chính xác là bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Đây vốn là chuyện riêng của Viên Diệp cũng như là vết sẹo của y, cậu không muốn thêm một ai nữa biết chuyện, cho dù đó là Hứa Ý, người mà cậu tôn trọng nhất.

Hứa Ý nghe giọng Thương Mặc quá mức bình tĩnh, không có chút nào là vui vẻ vì năm mới sang, vì vậy cũng biết đốt pháo trong lời cậu chỉ là giả, nhưng anh cũng không vạch trần mà chỉ nhẹ giọng: “Chúc mừng năm mới.”

Thương Mặc cũng trả lời: “Chúc mừng năm mới.”

Hai người nói chuyện thêm một lúc, bất chợt ngoài cửa sổ vang lên một tiếng vang lớn. Thương Mặc nhìn ra ngoài, thấy một chùm pháo hoa mỹ lệ đang nở rộ trên không trung.

Cậu ngẩn người rồi khẽ cong môi, nói vào điện thoại: “Đạo diễn, em sẽ không xuất ngoại nữa.”

Hứa Ý nghe vậy giật mình, rồi nở nụ cười nói: “Cũng tốt, em đi nửa năm nữa có lẽ chúng tôi sẽ bị em quên hết mất.”

Thương Mặc cũng cười, đáp: “Sao có thể như vậy được. Em quên ai cũng sẽ không quên anh với Diệp tử. À, không phải trước đây đạo diễn nói cho em ba năm sao? Anh nói trong vòng ba năm mà về thì có thể nhận kịch bản kia. Đạo diễn, giờ anh còn có thể liên hệ với ông ấy không?”

Hứa Ý giật mình rồi thở dài, anh quyết định ăn ngay nói thật: “Tháng trước đạo diễn kia nói với tôi là muốn thu lại lời hứa. Ông ta nói là ông ta đã chọn được người phù hợp.”

Thương Mặc nghe xong cũng giật mình.

“Nhưng em không cần bận tâm, em còn nhớ trước đây tôi đưa cho em hai kịch bản để em chọn không? Đạo diễn kia vẫn còn đang trong quá trình chọn nhân vật, hình tượng của em rất phù hợp với vai nam thứ, chỉ cần trong buổi thử vai diễn tốt thì chắc chắn có thể thông qua.”

Thương Mặc nhẹ nhàng thở ra. Khi xem kịch bản cậu đã rất muốn diễn nhân vật này, chỉ là lúc ấy bị tình thế ép buộc nên cậu lựa chọn kịch bản còn lại. Không nghĩ là đổi tới đổi lui, cuối cùng cậu lại có thể quay về với kịch bản cậu yêu thích từ đầu. Thương Mặc cười cười nói vào điện thoại “Cảm ơn đạo diễn, em sẽ đi thử vai. Em cũng hi vọng trước buổi thử vai có thể được đạo diễn hướng dẫn một chút.”

Hứa Ý mỉm cười: “Không vấn đề gì, chuyện này tôi nhất định sẽ giúp em. Em cứ xem kịch bản trước để làm quen rồi chúng ta sẽ hẹn một ngày xem em diễn.”

Thương Mặc gật đầu: “Vâng.”

Sau khi cúp máy, cậu đi đến trước cửa sổ, nhìn vào không trung trắng tinh những tuyết.

Tuyết rơi đúng lúc triệu năm được mùa

Thương Mặc nghĩ, năm nay cậu nhất định sẽ sống một cuộc đời thật phong phú, để cuối năm có thể gặt hái thật nhiều quả ngọt!

*

Đỗ Thác đưa Lâm Sinh đến một quán bar, đặt một phòng riêng rồi gọi vài chai rượu.

Lâm Sinh thấy trên tóc và quần áo của hắn vẫn còn dính tuyết, lại thấy chóp mũi và gò má hắn cũng vì lạnh mà đỏ bừng, bèn tăng nhiệt độ điều hòa.

Chỉnh xong, cậu ta quay người đã nhìn Đỗ Thác, đã thấy hắn mở một chai rượu, không rót vào chén mà trực tiếp đưa lên miệng uống.

Ngũ quan tuấn lãng dưới ánh đèn càng có vẻ anh tuấn, Lâm Sinh nhìn mà trong lòng như lỡ một nhịp. Cậu ta nhớ đến bóng dáng trong đêm tuyết cùng ánh mắt dịu dàng như nước khi nãy của Đỗ Thác, biết cho dù bản thân có trả giá đến thế nào đi chăng nữa người này cũng sẽ không bao giờ yêu mình, chi bằng trước khi đánh mất trái tim thì thu lại lòng mình, tránh cho sau này vì không chiếm được mà thương tâm.

Lâm Sinh nghĩ như vậy rồi ngồi xuống bên cạnh Đỗ Thác. Cậu vừa uống thì Đỗ Thác lên tiếng: “Trễ thế này còn gọi cậu ra, tôi rất xin lỗi. Cậu cứ ngồi cho ấm người rồi tôi sẽ bảo Giản Anh đưa cậu về.”

Lâm Sinh lắc đầu: “Không sao, tôi uống cùng anh, một mình uống rượu vừa không vui vừa nặng nề.”

Đỗ Thác quay đầu nhìn cậu ta một cái rồi cong môi, nói: “Uống rượu một mình đúng là rất không vui và nặng nề, nhưng cậu cần phải trở về nghỉ ngơi chứ không phải ở đây cùng tôi.”

Lâm Sinh nhíu mày: “Tôi không sợ thức khuya…”

Cậu chưa nói xong Đỗ Thác đã ngắt lời: “Tôi biết, nhưng tôi chỉ muốn em ấy ở cùng tôi chứ không phải ai khác.”

Hết chương 83.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.