Xe đột nhiên bắt đầu tăng tốc, đồng thời rẽ phải rất nhanh. Thương Mặc siết chặt dây an toàn, tim đập như sấm.
Cửa hàng hai bên đường nhanh chóng lùi về phía sau, xe trên đường cũng dần thưa thớt. Thương Mặc nhăn mày, lái xe đang bị chiếc xe bám đuôi phía sau ép đi về hướng ít người. Cậu mím môi, biết cứ thế này sớm muộn sẽ bị cướp xe nên lấy điện thoại gọi cho Kiều Lẫm.
“Kiều Lẫm, em bị người của Sở Hoài đuổi theo.”
Kiều Lẫm ở bên kia hít một hơi, nói: “Giờ các cậu ở đâu, tôi báo cảnh sát.”
Kiều Lẫm vốn muốn nói để tôi báo cho Đỗ Thác, nhưng nhớ đến lời nói của Thương Mặc lần trước, anh cũng không muốn nhắc tới Đỗ Thác trước mặt cậu, chỉ có thể sửa lời thành báo cảnh sát rồi lén lút đi tìm hắn, dù sao với thân phận của Sở Hoài, cảnh cục cũng sẽ không vì một ngôi sao ca nhạc nhỏ mà hủy đi thế cân bằng của hắc bạch.
Thương Mặc nghe vậy nhìn hai bên rồi quay lại đáp: “Bọn em ở vùng ngoại ô phía đông thành phố.”
“Được rồi, cậu chú ý an toàn, tôi đi tìm người.” – Kiều Lẫm dặn dò xong bèn cúp máy rồi gọi cho Đỗ Thác.
Lúc này Đỗ Thác đang bàn chuyện làm ăn trên lĩnh vực điện ảnh và truyền hình trong một nhà hàng, thấy tên người gọi, hắn ngẩn người một chút, cuối cùng nói xin lỗi với đối tác rồi ra khỏi phòng nghe điện thoại.
Hắn biết nếu không phải chuyện của Thương Mặc, Kiều Lẫm sẽ không tìm hắn.
“Alô.”
“Đỗ tổng, Thương Mặc đang bị xe của Sở Hoài bám theo ở ngoại ô phía đông thành phố, hi vọng anh có thể giúp cậu ấy một chút.”
Đỗ Thác nhăn mày, vừa đi ra khỏi nhà hàng vừa thấp giọng nói: “Tôi tới ngay.”
Cúp điện thoại, Đỗ Thác liền gọi cho đối tác vẫn đang ngồi trong phòng ăn, nói việc kia sẽ bàn lại sau.
Đối tác kia thấy ngữ khí của hắn khác lạ, biết Đỗ Thác đang có chuyện khó giải quyết, vậy nên cũng đồng ý rất nhanh.
Đỗ Thác ra khỏi nhà hàng lập tức lên xe, nói với Giản Anh ngồi ở ghế lái: “Đến ngoại ô phía đông thành phố.”
Giản Anh nghe vậy nhanh chóng khởi động xe.
Tổng tài nhà mình lo lắng như vậy, điểm đến nhất định là liên quan đến Thương Mặc, vậy nên Giản Anh không dám chậm trễ một giây.
Đỗ Thác ngồi ở ghế phó mở máy nghe trộm lên, chỉ nghe thấy tiếng gió vùn vụt, không thấy tiếng Thương Mặc. Hắn mím môi, gọi điện cho cậu.
Thương Mặc ngẩn người nhìn tên Đỗ Thác trên điện thoại, từ lần nói chuyện trước đến nay mới có vài ngày, hắn chắc chắn vẫn nhớ bản thân đã đáp ứng không quấy rầy cậu, nhưng giờ lại… Chẳng lẽ hắn đã biết cậu bị bám đuôi nên mới gọi điện?
Chiếc xe phần phật lao đi, chuông báo trên điện thoại vẫn luôn chớp động, Thương Mặc thật sự không biết có nên nghe hay không.
Lúc trước nói lời tuyệt tình là cậu, nói rằng không nên tiếp tục liên hệ cũng là cậu, nếu giờ nghe máy, chẳng phải đối phương sẽ nghĩ lời cậu nói lúc trước là trò đùa hay sao. Thương Mặc lắc đầu, cậu không muốn như vậy.
Hơn nữa bản thân cậu cũng không muốn có bất kì khúc mắc gì với Đỗ Thác nữa, ai tới giúp cậu cũng được, chỉ riêng Đỗ Thác là không thể, bởi nếu cứ như vậy, mối quan hệ giữa cậu và hắn sẽ lại tiếp tục mập mờ dây dưa.
Thương Mặc không nghe máy mà chờ đến khi chuông tự tắt.
Đỗ Thác thấy cậu không nghe, ban đầu còn tưởng cậu không thấy chuông điện thoại, sau gọi lại vài lần, đầu tiên vẫn không có ai nghe, cuối cùng còn trực tiếp tắt máy.
Hắn liền hiểu, ngay cả trong thời khắc nguy cấp thế này, Thương Mặc thà tình nguyện mạo hiểm tính mạng của mình còn hơn phải nhận sự giúp đỡ của hắn.
Lòng Đỗ Thác thoáng truyền đến một cơn quặn thắt, huyệt thái dương đập mạnh vô cùng. Hắn đưa tay xoa ấn đường, bắt mình phải tỉnh táo trở lại.
Giờ là thời điểm nhạy cảm, đâu dư thời gian để khổ sở. Điều quan trọng là sự an toàn của Thương Mặc, hắn cần phải đuổi kịp xe của cậu, cứu cậu ra.
Đỗ Thác thở sâu vài hơi, ổn định lại cảm xúc rồi gọi điện cho lão Kim, bảo ông định vị vị trí của Thương Mặc cũng như con đường ngắn nhất để tới đó rồi gửi cho hắn. Trên phương diện này, lão Kim là cao thủ, mấy phút sau ông đã gửi kết quả cho hắn. Đỗ Thác đưa cung đường cho Giản Anh, bảo gã đuổi tới, sau đó gọi cho lão Kim nói: “Chú ý từng giây từng phút, năm phút gửi tin cho tôi một lần, gửi cả đường ngắn nhất tới vị trị của Mặc Mặc cho tôi.”
Sau đó, hắn còn bố trí thêm một vài người từ khắp nơi tiến đến con đường kia.
Bên này, lái xe và Thương Mặc đã chạy tới vùng ngoại ô, nơi đây đường lớn cũng không có mấy xe. Mà phía sau xe của cậu, cách đó không xa đang diễn ra một màn ngăn chặn và truy kích.
Xe ngăn chặn là xe của người Đỗ Thác phái tới để bảo vệ Thương Mặc, còn xe truy kích đương nhiên là xe của người Sở Hoài phái tới.
Thương Mặc từ ghế sau nhìn thoáng qua lập tức không muốn xem thêm. Cậu thấy một chiếc xe vì bị súng bắn thủng săm mà mất lái, quay cuồng lao xuống bụi cỏ hai bên đường mất dạng.
Di động của cậu vẫn luôn đổ chuông, là Đỗ Thác gọi tới. Thương Mặc cắn môi, tay run rẩy nâng lên rồi lại buông xuống. Mấy lần như vậy, chuông điện thoại cũng ngừng.
Cậu rũ mắt, vậy cũng tốt, tránh cho có khúc mắc.
Giây tiếp theo, chuông điện thoại lại vang lên, là một dãy số quen thuộc, Thương Mặc do dự một chút rồi vẫn bắt máy.
Bên kia truyền đến thanh âm của Sở Hoài, lạnh lẽo và buốt giá như băng. Gã nói: “Tinh linh nhỏ đừng cố chạy, em trốn không khỏi lòng bàn tay tôi đâu, chẳng lẽ em không muốn biết chân tâm Đỗ Thác dành cho em đến đâu hay sao?”
Thương Mặc nâng cằm đáp: “Trốn được hay không thì phải xem kết cục chứ không phải quá trình. Hơn nữa, tôi cũng không muốn biết chân tâm Đỗ Thác dành cho tôi đến đâu.”
“Kết cục cũng được, quá trình cũng thế, tôi chỉ đang muốn chơi đùa với em một chút, thuận tiện dẫn Đỗ Thác mắc câu thôi.” – Sở Hoài ngồi trên ghế sa lông vừa uống rượu vừa nói – “Cậu không muốn biết, không sao, tôi muốn biết, muốn biết tên kia rốt cục có thể vì cậu mà tiền quyền tiêu tan, sinh mệnh cũng phó mặc hay không. Cho dù có thế nào, đây cũng là một vở kịch hay.”
“Anh…” – Thương Mặc nhăn mày không vui, sau cố gắng thả lỏng – “Anh hao tổn công sức để làm như vậy không phải chỉ muốn tiêu trừ một đối thủ thôi sao. Nếu chỉ như vậy, hai lần trước ép tôi đến biệt thự đã có thể trực tiếp áp chế Đỗ Thác, cần gì phải chờ đến bây giờ.”
“Ha hả…” – Sở Hoài cười khẽ một tiếng, tiếng cười khiến người ta cảm thấy nổi da gà – “Cậu cũng không ngốc nhỉ. Vậy cậu đoán xe mục đích của tôi là gì?”
Thương Mặc căng thẳng siết chặt điện thoại. Cậu nói: “Đoán cũng được, nhưng anh phải cho xe chạy chậm lại một chút, tôi không muốn trong lúc nghĩ còn bị truy đuổi, như vậy sẽ không có lạc thú, phải không Sở tiên sinh?”
Sở Hoài xoay chén rượu, mắt nhìn rượu bên trong, khóe môi gợi lên một tia nham hiểm. Gã nói: “Được, nhưng tôi sẽ chỉ cho cậu năm phút.”
Thương Mặc thả lỏng ngữ khí, năm phút cũng có thể bỏ xa một đoạn, chỉ là xe cậu đã đi quá sâu về phía ngoại ô, khó có thể quay về trung tâm thành phố.
Thương Mặc vừa cúp điện thoại Đỗ Thác lại gọi tới. Cậu còn đang do dự, điện thoại đã tự tắt. Thương Mặc ngẩn người, trong lòng bỗng thấy xót xa kỳ lạ.
Lái xe ngồi đằng trước từ kính chiếu hậu thấy những chiếc xe đuổi theo đang giảm tốc độ, thở phào tăng tốc nhằm bỏ lại các xe kia.
Thương Mặc cũng có thể cảm nhận được tốc độ xe đang tăng nhanh, cậu cất điện thoại, nói với lái xe: “Chúng ta có năm phút, xe phía sau sẽ không tăng tốc, anh nghĩ cách bỏ bọn họ lại rồi trở về trung tâm thành phố được không.”
Lái xe lắc đầu khó xử: “Năm phút quá ngắn, chúng ta chỉ có thể bỏ bọn họ lại một đoạn. Đây còn là vùng ngoại ô, liếc mắt một cái đã có thể thấy được đường. Hơn nữa giờ còn là buổi tối, xe nào cũng phải bật đèn để nhìn rõ đường phía trước, vậy nên bọn họ sẽ rất dễ xác định được vị trí của chúng ta. Mặt khác đường về trung tâm thành phố rất xa, năm phút là không đủ.
Thương Mặc nghe xong, hai mắt tối sầm.
Lái xe nhìn qua kính chiếu hậu thấy vậy, khẽ cắn môi liều lĩnh nói: “Tôi sẽ thử không bật đèn, cách đây không xa có một đường nhánh, chúng ta không bật đèn rẽ sang bên đó, bọn họ đuổi đến nhật định phải chia làm hai hướng. Đến lúc ấy cho dù thế nào cũng có thể cắt đuôi một số xe.”
Thương Mặc nhìn lên, hai mắt phát sáng. Cậu gật đầu: “Được, cảm ơn anh.”
Lái xe cười một tiếng: “Khách khí rồi, tôi cũng chỉ là muốn chạy trốn thôi.”
Câu nói này khiến Thương Mặc bật cười, không khí trong xe cũng nhờ vậy mà thoải mái hơn.
Lái xe tăng tốc, bên kia Sở Hoài cũng bảo người giảm tốc độ, gần như ngay lập tức, bọn họ đã bỏ xa những chiếc xe phía sau một đoạn.
Còn hơn ba mét nữa thì tới chỗ rẽ, lái xe tắt đèn, sau đó rẽ sang đường nhánh bên trái.
Bởi vì đang là buổi tối, hơn nữa còn là vùng ngoại ô, vậy nên trên đường không có nhiều xe, nhờ vậy mà giảm bớt ít nhiều nguy hiểm.
*
Sở Hoài nhìn thời gian trên điện thoại, năm phút đã trôi qua nhưng Thương Mặc vẫn chưa gọi điện. Gã cong môi, nụ cười mang theo chút âm lãnh.
Không lâu sau, người của gã gọi tới, nói rằng người đã trốn mất.
Sở Hoài nhướn mày: “Sao lại trốn được?”
“Bởi vì ngài bảo chúng tôi giảm tốc độ, vậy nên xe ta bị bỏ lại một đoạn, sau đó bọn họ tắt đèn xe, rẽ vào một đường phụ. Chúng tôi đuổi theo cả hai đường, giờ đã thấy xe bọn họ đỗ ven đường, nhưng trong xe không có ai.”
“Đã tìm những xe xung quanh chưa?”
“Đã tìm nhưng không có.”
“Giỏi lắm.” – Trong mắt Sở Hoài lóe lên một tia hung ác.
“Sở lão đại, giờ phải làm sao? Có tiếp tục đuổi theo không ạ?”
“Đuổi theo chứ, tất nhiên là phải đuổi theo rồi.” – Sở Hoài cong môi, điềm nhiên nói – “Dù sao cũng đã biết vị trí của bọn họ, đuổi theo không khó.”
Hóa ra lần trước Sở Hoài đã cài thiết bị nghe trộm vào điện thoại của Thương Mặc. Ban nãy cậu còn dùng điện thoại trò chuyện với gã, tất nhiên là có điện thoại bên người. Như vậy, tìm người chắc chắn sẽ rất dễ dàng.
Sở Hoài mỉm cười, uống thêm một hớp rượu.
Tinh linh nhỏ, cậu nghĩ cậu có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi sao?
Hết chương 66