Sau khi Thương Mặc được Giản Anh cõng ra, người trong đoàn phim cũng chạy tới. Thương Mặc nhìn khách sạn đang bị thiêu rụi, suy yếu nói: “Đỗ Thác còn ở trong, cứu anh ta” rồi lập tức hôn mê. Sau đó, cậu được đoàn phim đưa vào bệnh viện.
Lần thứ hai hai tỉnh lại, bên cạnh cậu là Viên Diệp cùng Kiều Lẫm đang lo lắng quan sát. Cậu khẽ mỉm cười với bọn họ, ý bảo bản thân không sao.
Nhưng trong đầu Thương Mặc vẫn luôn có một khuôn mặt chiếm cứ, là khuôn mặt Đỗ Thác trong biển lửa.
Cậu hé miệng hỏi Viên Diệp bên cạnh: “Đỗ Thác… thế nào?”
Viên Diệp nhìn Thương Mặc, muốn nói lại thôi. Y chưa kịp nói gì, Kiều Lẫm lại lên tiếng trước: “Khi Đỗ Thác được cứu ra, cả người đều bám lửa, diện tích bỏng rất lớn, giờ vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu.”
Thương Mặc giật mình, hô hấp cậu cứng lại, mắt cũng rũ xuống.
Cậu biết Đỗ Thác đã bảo Giản Anh đưa cậu ra trước. Thương Mặc còn nhớ rõ khi ấy Đỗ Thác ôm cậu xuyên qua biển lửa, nói với Thương Mặc rằng cả đời này chỉ yêu một người là cậu, hắn và Lâm Sinh chỉ là có qua có lại.
Thương Mặc cắn môi, tâm tình có chút phức tạp.
Dường như Đỗ Thác nói đúng, cậu và hắn cho dù có sống lại một lần vẫn sẽ luôn quấn quít dây dưa, cho dù Thương Mặc có làm gì cũng không thể thoát khỏi.
Cậu cứ nghĩ rằng sau lần xuất ngoại trước Đỗ Thác không những không tiếp tục quấy rầy nữa mà còn nảy sinh hứng thú với một ngôi sao nhỏ có nghĩa là hắn đã lựa chọn buông tha mình, chuyện của hai người cuối cùng cũng có thể chấm dứt, vậy mà hôm nay nghe lời Đỗ Thác nói trong biển lửa khi cứu mình, Thương Mặc mới hiểu trong lòng hắn vẫn không buông tha cậu, thậm chí còn yêu cậu. Khoảnh khắc ấy cậu thật sự đã động lòng.
Nếu như sau ba phát súng ngày ấy, giữa bọn họ xem như đã hết, vậy thì lần này có lẽ lại bắt đầu một vòng dây dưa nữa rồi.
Vướng mắc đến vướng mắc đi, ngoại trừ phí thời gian, giữa cả hai cuối cùng vẫn chỉ càng thêm khúc mắc.
Thương Mặc cũng từng nghĩ đến chuyện một người như thế có lẽ đã thật sự vì mình mà thay đổi, yêu thương cậu, mà cậu cũng có thể buông bỏ tất cả, tiếp thu hắn. Nhưng cuối cùng cậu vẫn không thể quên được những chuyện đời trước, không thể quên được rằng đời trước Đỗ Thác yêu Viên Diệp. Chuyện tình cảm sao có thể thay đổi bất thường như vậy, huống chi cậu còn bị hắn đóng băng, còn đưa đến tay Sở Hoài, đó vĩnh viễn là nhát cắt không thể nào chữa lành giữa hai người. Thương Mặc nghĩ, cậu với Đỗ Thác thật sự không còn khả năng, mặc dù trong lòng còn yêu.
Vậy nên khi đó, cho dù Đỗ Thác lấy lòng cậu đến đâu, giúp cậu đến đâu, thậm chí còn vì cậu mà chịu ba phát súng, Thương Mặc vẫn không chịu mở lòng tiếp nhận Đỗ Thác, bởi cậu chỉ biết cảm thấy đó là hắn thiếu cậu, đời trước cậu thảm như vậy, đời này Đỗ Thác chịu một chút thế thì có tình là gì.
Sau đó Thương Mặc xuất ngoại, cậu biết bản thân rời đi khi Đỗ Thác còn hôn mê bất tỉnh như vậy, Đỗ Thác sẽ thất vọng với cậu vô cùng. Nghĩ rằng đi rồi thì ý niệm về tình cảm này cũng sẽ dần tiêu tán, cậu và hắn sẽ không còn gì nữa, Thương Mặc nghĩa vô phản cố* mà xuất ngoại. Sau khi ra nước ngoài, Đỗ Thác quả nhiên không theo tới nữa, chỉ là nếu vô tình nhìn thấy hình ảnh hắn ở đâu đó, trái tim Thương Mặc vẫn sẽ đập loạn.
Nghĩa vô phản cố: Không do dự, không chùn bước.
Nguồn: QT
Khi ấy Thương Mặc nghĩ là bản thân đang sợ hãi, giờ cậu mới biết đó là nỗi sợ hãi và không quen, không quen không có Đỗ Thác ở bên cạnh mỗi ngày.
Khi biết Đỗ Thác có người mới, trong lòng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là trong đêm đen yên tĩnh, đáy lòng Thương Mặc lại cảm thấy chua chát, quả nhiên lời yêu trong miệng Đỗ Thác là không thể tin tưởng được.
Ngày về nước, Thương Mặc cho rằng cậu có thể gặp được hắn ngay, vậy mà không có, mãi đến đêm giao thừa, Đỗ Thác vì Lâm Sinh mà đến, bọn họ mới có thể gặp gỡ. Khi nhìn thấy Đỗ Thác hơn nửa năm không gặp, cậu cho rằng hắn đến đây vì mình, nhưng sau khi nghe thấy tiếng Lâm Sinh, Thương Mặc mới hiểu, Đỗ Thác đã từng nguyện ý vì cậu chịu ba phát súng đã không còn nữa, chỉ còn Đỗ Thác tình nguyện chờ Lâm Sinh mà hứng cả trời tuyết.
Khoảnh khắc ấy Thương Mặc đã thở phào trong lòng, Đỗ Thác là thật sự buông tha cậu, chuyện giữa hai người cuối cùng cũng kết thúc, nhưng sau cùng trong lòng vẫn cảm thấy trống rỗng, không có yêu hận khúc mắc, nhưng cuối cùng mọi thứ vẫn không trọn vẹn.
Sau đó cậu bị bỏ thuốc, Đỗ Thác tới cứu cậu, hai người xảy ra quan hệ, Thương Mặc lại chẳng trách gì Đỗ Thác, bởi người không chịu nổi dục vọng xin hắn giúp đỡ là cậu, Đỗ Thác chẳng qua chỉ đang giúp cậu. Nhưng Thương Mặc biết giữa cậu và Đỗ Thác lại bắt đầu có chuyện.
Giờ Đỗ Thác vì cứu cậu mà vọt vào biển lửa ôm cậu ra. Khoảnh khắc mở mắt thấy khuôn mặt hắn, Thương Mặc còn cảm thấy không thật, tựa như cậu vẫn đang nằm mơ. Sau đó cậu còn thấy Đỗ Thác bị thương trong biển lửa, để mặc cho lửa thiêu đốt cơ thể hắn, mà hắn lại dịu dàng nhìn Thương Mặc, nói yêu cậu.
Thương Mặc đã nghĩ phải chăng người đàn ông này thật sự đã thay đổi, thật sự đã yêu cậu.
Vậy còn bản thân thì sao?
Khi thấy người ấy nằm trong biển lửa nước mắt lưng tròng nhìn mình, tâm cậu cuối cũng đã rung động. Cậu run cả tay, phát hiện ngay cả khi đời trước Đỗ Thác tổn thương đến mình nhiều như vậy, Thương Mặc cũng không muốn thấy hắn chết.
Lần đó khi chịu ba phát súng, Đỗ Thác đều bắn vào cánh tay hắn, Thương Mặc biết hắn sẽ có cách để sống sót.
Nhưng giờ thì không giống, trên người hắn chỗ nào cũng có lửa, lửa càng lúc càng lớn, mà bên ngoài cũng không thấy có ai xông vào cứu, Đỗ Thác lại bảo Giản Anh đưa Thương Mặc ra trước, còn nói cho dù có thể ra được hay không, Đỗ Thác hắn cả đời chỉ yêu mình Thương Mặc cậu. Khoảnh khắc ấy, Thương Mặc biết Đỗ Thác đã không nắm được tỉ lệ sống sót của mình.
Cả người cậu đều run rẩy, thân thể vốn vì hít phải quá nhiều khói đã có chút suy yếu, khi được Giản Anh cõng ra đến cửa, Thương Mặc chỉ kịp quay đầu nhìn Đỗ Thác nằm trong biển lửa, nhìn lửa đã sắp bao lấy hắn rồi cũng hôn mê bất tỉnh.
Đến giờ nghe tin toàn thân Đỗ Thác bị bỏng, diện tích bỏng rất lớn, vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu, hơi thở của cậu như nghẹn lại. Thương Mặc biết từ đáy lòng, cậu vẫn khát vọng Đỗ Thác sẽ không chết, hắn sẽ an toàn sống lại.
Cậu biết trong lòng mình vẫn còn có người ấy, còn hận nhưng cũng còn yêu.
Viên Diệp thấy trạng thái của cậu không đúng lắm, quan tâm hỏi: “Cậu mệt sao?”
Thương Mặc lắc đầu, cậu nâng mắt, trong mắt đã loang loáng ánh nước, nước mắt từ trong hốc mắt tí tách chảy xuống. Cậu run rẩy nói: “Diệp tử, tớ sợ.”
Viên Diệp ngẩn người, y chưa kịp phản ứng Thương Mặc lại nói tiếp.
“Tớ sợ anh ta không tỉnh lại.”
Lỗ tai Viên Diệp ong ong, y cho rằng trong lòng Thương Mặc đã sớm buông bỏ Đỗ Thác, không nghĩ rằng cậu lại giấu hắn ở một nơi sâu kín trong lòng như vậy. Y cười khổ, hóa ra vận mệnh đã an bài cho Thương Mặc và Đỗ Thác ở bên nhau, cho dù cậu có nói không yêu hắn hay không ở bên hắn như thế nào cũng không ngăn được tình cảm trong lòng dành cho Đỗ Thác.
Viên Diệp hiểu, có thứ tình cảm này, cả đời y cũng không thể ở bên bảo vệ Thương Mặc. Đỗ Thác đã biết tình cảm y dành cho Thương Mặc, sau khi bọn họ ở bên nhau, chắc chắn hắn sẽ không cho y cơ hội tiếp cận Thương Mặc.
Viên Diệp nhìn cậu, thấy trong mắt cậu toàn là nước lại mềm lòng. Y dùng tay lau nước mắt trên mặt cho cậu, an ủi: “Không sao đâu, anh ta sắp tỉnh lại rồi. Anh ta là Đỗ Thác, cậu phải tin anh ta chứ.”
Thương Mặc tựa vào vai y, vừa khóc vừa gật đầu: “Ừ, anh ta là Đỗ Thác cơ mà, sao anh ta có thể hôn mê được.”
Viên Diệp thấy vậy, biết Thương Mặc đây là thật sự yêu đến thảm rồi. Cho dù bình thường cậu có nói không muốn ở bên Đỗ Thác thế nào, thì đến khi Đỗ Thác thật sự xảy ra chuyện, thái độ của Thương Mặc vẫn sẽ thay đổi. Cậu sợ hắn sẽ thật sự chết, thậm chí trong vô thức còn rơi nước mắt.
Viên Diệp lắc đầu thở dài, Thương Mặc phản ứng thế này, nói trong lòng không có Đỗ Thác, ai tin?
Thương Mặc nhân lúc Viên Diệp và Kiều Lẫm không ở trong phòng bèn đi sang phòng cấp cứu. Bên ngoài hành lang phòng cấp cứu có không ít người đang đứng.
Trong số đó có cả cha mẹ Đỗ Thác, bọn họ vốn đang ở nước ngoài nhàn nhã vui chơi bỗng nhiên bị lão Kim gọi điện tới, báo rằng con trai mình bỏng toàn thân, vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu. Cả hai sợ quá vội vàng bay về.
Mẹ Đỗ nghĩ đến tình cảnh hiện tại của con trai, đau lòng vô cùng. Bà chẳng còn quan tâm gì đến dáng vẻ nữa, nhào vào trong lòng cha Đỗ khóc đến đứt ruột đứt gan.
Cha Đỗ thấy bà vì một người đàn ông khác mà khóc thành như vậy, trong lòng có lửa lại không thể phát ra, chỉ đành nén xuống rồi vỗ lưng mẹ Đỗ, ôn nhu an ủi: “Đừng khóc, lớn tuổi rồi còn khóc thành thế này, bà không sợ thành trò cười cho người khác hay sao. Yên tâm đi, thằng nhóc thúi đó không chết được đâu.”
Mẹ Đỗ khóc rất lâu tâm tình mới dịu đi. Bà ngẩng đầu lên từ trong ngực chồng mình nhìn về phía phòng cấp cứu, bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc.
Kia kia… Kia không phải người mà con trai mình thích sao?
Quả nhiên người so với ảnh còn xinh đẹp hơn.
Cha Đỗ thấy ánh mắt vợ mình có gì đó kì lạ bèn nhìn theo, vừa nhìn liền lập tức đen mặt. Ông hừ lạnh một tiếng khiến mẹ Đỗ vội thu lại ánh nhìn, cẩn thận giải thích: “Tôi, tôi, tôi nhìn thấy người con trai chúng ta thích đứng trước cửa phòng cấp cứu.”
Cha Đỗ liếc bà một cái, ông vươn tay xoa tóc bà, thấp giọng nói: “Chuyện này Đỗ Thác sẽ tự giải quyết, bà đừng qua quấy rầy.”
Mẹ Đỗ không vui lườm ông, nhưng vẫn nghe lời không tiến tới quấy rầy Thương Mặc.
Thương Mặc đứng ngoài cửa phòng cấp cứu, chờ thật lâu vẫn chưa thấy giải phẫu xong, trái tim cậu vẫn luôn đập những nhịp đập hoảng loạn, cậu thật sự sợ hãi người kia cứ như vậy mà…
Thương Mặc không dám nghĩ nếu hắn không còn nữa cậu sẽ thế nào.
Cậu lắc đầu, thầm tự nói đi nói lại với mình, Đỗ Thác sẽ không chết, hắn cường đại như vậy, sao có thể chết?
Cậu đợi rất lâu, sau đó Viên Diệp cũng tìm đến, đợi cùng cậu.
Cả hai chờ thêm năm tiếng sau đèn phòng cấp cứu mới tắt, Ngụy Minh thần tình mệt mỏi bước ra. Trong lòng Thương Mặc vừa sợ hãi vừa rối loạn, cậu không dám hỏi Ngụy Minh Đỗ Thác thế nào rồi, cậu sợ phải nghe kết quả.
Cuối cùng cha mẹ Đỗ là người chạy lên hỏi, Ngụy Minh nhìn họ, chậm rãi nói: “Đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng diện tích bỏng quá lớn, cần tiếp tục làm giải phẫu khôi phục.”
Cha mẹ Đỗ nhẹ nhàng thở ra, Thương Mặc đứng bên cạnh nghe vậy trái tim mới từ từ bình ổn, cuối cùng cũng hôn mê.