Nói chuyện với Ngụy Minh xong, Thương Mặc bèn theo hắn đến bệnh viện.
Kiều Lẫm cũng đang ở trong bệnh viện, khi Thương Mặc đẩy cửa bước vào, anh đang gọt táo cho Viên Diệp.
Viên Diệp thấy cậu bước vào, hai mắt lập tức sáng lên. Y nói: “Tiểu Mặc cậu cuối cùng cũng đến thăm tớ.”
Thương Mặc ngồi xuống bên cạnh giường, cậu sờ tóc Viên Diệp, áy náy đáp: “Là lỗi của tớ, không thu xếp được thời gian thăm cậu.”
Viên Diệp không muốn thấy cậu tự trách, lắc đầu nói: “Hôm qua cậu xảy ra chuyện như vậy, nhất định là cần thời gian nghỉ ngơi mới bình tĩnh được. À nhưng mà, hôm qua cậu có bị thương không?”
Kiều Lẫm bổ đôi quả táo, một nửa đưa cho Viên Diệp, một nửa đưa cho Thương Mặc.
Thương Mặc nhận lấy táo, cảm ơn Kiều Lẫm rồi trả lời Viên Diệp: “Tớ không có bị thương. Còn cậu nữa, thân thể thế nào rồi?”
Viên Diệp cắn một miếng táo, nhai xong rồi nói: “Đã bình phục rồi, không có gì đáng lo hết.”
Thương Mặc gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Hai người nói chuyện thêm một chút, Thương Mặc mới nói: “Kiều Lẫm, Diệp tử, em muốn xuất ngoại.”
Nghe vậy, Viên Diệp mở to mắt nhìn cậu, quả táo đang định cắn cũng buông xuống.
Kiều Lẫm lại nhìn Thương Mặc, sắc mặt bình thường.
Viên Diệp gục đầu xuống, thấp giọng hỏi: “Sao lại thế?”
Thương Mặc biết Viên Diệp không muốn cậu xuất ngoại, dù sao sự nghiệp của hai người ở trong nước đang trên đà đi lên, lúc này xuất ngoại, danh tiếng thật vất vả mới gây dựng được sẽ dễ dàng tiêu tan, còn chờ đến khi cậu về nước, giới giải trí đã thay đổi rất nhiều, lúc đó muốn phát triển lại sẽ gặp nhiều khó khăn.
Nhưng Thương Mặc không còn lựa chọn nào khác, cậu không muốn dây dưa gì thêm với Đỗ Thác, nếu cứ ở trong nước, hai người chắc chắn sẽ lại mập mờ không rõ ràng, đúng như Ngụy Minh nói, chuyện tối hôm qua chắc chắn sẽ lại xảy ra.
Hơn nữa cậu cũng cần thời gian để tiêu hóa tất cả những chuyện phát sinh tối hôm qua, vừa lúc ở nước ngoài, cậu có thể học thêm về ca hát và diễn xuất, củng cố hai kĩ năng trụ cột cho bản thân, dù sao cậu cũng không được đào tạo bài bản hai kĩ năng này, kiến thức vẫn còn nhiều thiếu sót.
Nhưng Thương Mặc vẫn không yên tâm về Viên Diệp, cậu và y lớn lên với nhau từ nhỏ, cậu rất hiểu tính Viên Diệp, y quá dễ bị người khác bắt nạt, hơn nữa lại rất đơn thuần, Thương Mặc chỉ sợ sau khi cậu ra nước ngoài, Viên Diệp ở lại sẽ bị bắt nạt.
Thương Mặc cắn môi, nói với Viên Diệp: “Tớ không muốn dính líu gì đến Đỗ Thác nữa, vậy nên muốn nhân lúc anh ta nhập viện mà ra nước ngoài, tới nơi anh ta không biết, ở đó vài năm, nhận tiện học thêm về thanh nhạc và diễn xuất, đợi khi nào anh ta quên tớ rồi, tớ cũng học xong thì sẽ trở về.”
Viên Diệp nghe vậy lông mi run rẩy, y vẫn giữ nguyên tư thế buồn bã khi nãy, nói: “Nhưng với bản lĩnh của anh ta, cậu có đi nước ngoài anh ta vẫn sẽ tìm ra. Hơn nữa, cậu ở trong nước còn không biết chăm sóc bản thân, giờ ra nước ngoài, ngay cả giao tiếp thôi cũng đã là vấn đề, làm sao mà tớ yên tâm được.”
“Sau chuyện tối qua, bạn bè và cấp dưới của Đỗ Thác cũng không mong chuyện như vậy xảy ra nữa, bọn họ chắc chắn sẽ giấu Đỗ Thác hoạt động của tớ, vậy nên không cần lo về chuyện anh ta tìm được. Còn về việc tự sinh sống, kỳ thật Diệp tử không cần lo lắng quá đâu, kỹ năng sinh tồn của tớ thật ra tốt lắm, tiếng Anh tớ cũng không đến nỗi nào đâu, bây giờ luyện tập một chút là được.” – Thương Mặc nhìn Viên Diệp, hi vọng có thể xua tan lo lắng trong lòng y.
Viên Diệp nghe vậy nâng mắt nhìn Thương Mặc, vài giây sau, y nói: “Nếu cậu thật sự muốn đi, vậy tớ với cậu cùng đi.”
Kiều Lẫm nghe vậy nhìn Viên Diệp, hai mắt trầm xuống nhưng cũng không nói gì.
Thương Mặc lại bị Viên Diệp làm cho giật mình, sau khi tỉnh táo lại mới do dự nói: “Thật ra cậu… không cần xuất ngoại đâu, ở trong nước phát triển sự nghiệp mới là tốt nhất đối với cậu.”
Viên Diệp bất mãn trừng mắt nhìn Thương Mặc: “Chúng ta là anh em, làm gì có chuyện tớ để cậu xuất ngoại trong lo lắng được. Hơn nữa chúng ta còn là một nhóm nhạc, làm gì có nhóm nhạc nào một người ra nước ngoài học tập, người còn lại ở trong nước tiếp tục ca hát.” – Viên Diệp dừng một chút, dùng ánh mắt xem xét nhìn Thương Mặc – “Chẳng lẽ tiểu Mặc cảm thấy tớ trói buộc cậu sao?”
Thương Mặc nhanh chóng khoát tay: “Không hề không hề, tớ chỉ cảm thấy cậu phát triển trong nước sẽ tốt hơn thôi.”
“Cái gì mà tốt hơn, cậu không có ở đây thì tốt sao được.” – Viên Diệp nói xong câu này, trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên. Y vội vàng nói tiếp – “Cậu không có ở đây, về sau sẽ chỉ có mình tớ hát, cậu cũng biết là tớ hát quãng cao rất kém mà.”
“Đâu có kém đâu…” – Thương Mặc chưa nói xong đã bị Viên Diệp trừng mắt, chỉ có thể hạ vai, nói – “Diệp tử đừng lo cho tớ, nghĩ đến bản thân hơn đi. Đừng vì lo tớ sống ở nước ngoài không tốt nên phải đi theo. Tớ là bởi vì Đỗ Thác, nhưng cậu đâu có mối lo ấy. Hơn nữa cậu làm như vậy càng khiến tớ cảm thấy nặng nề. Tớ không muốn làm liên lụy đến tiền đồ của cậu, Diệp tử cậu hiểu chưa?”
Nói xong câu cuối, Thương Mặc gắt gao nhìn Viên Diệp, trong mắt có chút xúc động.
Viên Diệp sửng sốt trước những lời của Thương Mặc. Y ấp úng: “Tiền đồ sao quan trọng bằng cậu…”
Chỉ là y nói quá nhỏ, Thương Mặc không nghe thấy: “Cậu nói gì cơ?”
“Không có gì?” – Viên Diệp lắc đầu.
“Hai người các cậu có phải nghĩ là ra nước ngoài rồi thì sẽ không được gặp nhau nữa không? Viên Diệp, khi nào cậu nhớ Thương Mặc có thể mua vé bay sang đó ở vài ngày cơ mà. Thương Mặc nói vậy cũng vì muốn tốt cho cậu thôi. Nếu cậu đi cùng cậu ta, hai người ở đó vài năm, đến lúc về danh tiếng của nhóm đã không còn nữa, lúc đấy muốn vực dậy sẽ rất khó khăn.” – Kiều Lẫm đứng bên cạnh thấy hai người nói mãi vẫn quanh co lòng vòng, nhịn không được phải lên tiếng nhắc nhở.
Nghe vậy Thương Mặc cũng gật đầu lia lịa: “Kiều Lẫm nói đúng đấy, nền tảng của Diệp tử tốt nên không cần học tập nữa, nhưng mà kiến thức của tớ thì, cậu cũng biết rồi đấy…”
Viên Diệp thấy Kiều Lẫm cũng không ủng hộ mình ra nước ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp rõ ràng. Y không vui hừ lạnh một tiếng.
Chuyện xuất ngoại này đến đây coi như đã xác định.
Vết thương của Viên Diệp đã gần như lành lặn, thấy Thương Mặc muốn xuất ngoại, vì vậy bèn không để ý tới cậu khuyên nhủ, bảo Kiều Lẫm hôm sau đi làm thủ tục xuất viện cho mình. Kiều Lẫm hỏi Ngụy Minh về vết thương của Viên Diệp, thấy hắn bảo đã không còn vấn đề gì lớn mới đi làm thủ tục.
Sau khi ra viện, Viên Diệp bèn lôi Thương Mặc đi mua đồ dùng.
Thương Mặc lắc đầu, khóe môi vương ý cười mà nói: “Mấy thứ này qua đó mua cũng được mà, nhiều đồ như vậy cũng không thể mang hết lên máy bay. Tớ nghĩ chúng ta nên vui chơi giải trí một chút thì hơn.”
Viên Diệp nghĩ lại thấy cậu nói cũng đúng, lúc bấy giờ mới theo Thương Mặc đi chơi.
Ba ngày sau, Thương Mặc lên máy bay ra nước ngoài.
Viên Diệp đứng ở sân bay ôm chặt cậu mấy phút vẫn không nỡ buông tay, Thương Mặc vỗ lưng y, yên lặng mà an ủi.
Phải đến khi loa thông báo chuyến bay của Thương Mặc đã đến giờ cất cánh, Viên Diệp mới chịu buông cậu ra, chỉ là hai mắt đã đỏ hoe, còn có ánh nước lấp loáng.
Thương Mặc vươn tay dùng ống tay áo lau nước mắt cho y, trong lòng cậu cũng sắp không chịu nổi, chỉ là không dám khóc. Nếu giờ cậu mà khóc, Viên Diệp chắc chắn sẽ càng không yên tâm.
“Diệp tử đừng khóc, bị người ta chụp được thì mất hình tượng lắm.” – Thương Mặc vừa lau nước mắt cho y vừa an ủi.
Viên Diệp nhìn cậu, trong mắt tràn ngập tủi thân, ý là cậu xuất ngoại đã không cho tớ theo rồi còn không cho tớ khóc.
Thương Mặc mỉm cười: “Ngoan nào, tớ thật sự phải đi rồi. Về sau nếu cậu nhớ tớ thì qua chơi với tớ nhé, tớ hứa sẽ đưa cậu đi ăn đi chơi.”
Viên Diệp gật đầu, dặn dò: “Nếu ở nước ngoài sống không được thì gọi cho tớ, tớ qua cùng chống đỡ với cậu. Bao giờ sang đến đó thì gọi cho tớ, hơn nữa mỗi ngày phải gọi cho tớ một cuộc, nếu được thì gọi video đi…”
Thương Mặc sờ tóc y, mỉm cười đồng ý.
Trong lúc Thương Mặc kéo hành lý đi, Viên Diệp vẫn luôn dõi theo bóng lưng cậu. Thương Mặc không dám quay đầu lại, cậu sợ một khi bản thân đã quay lại, cậu sẽ luyến tiếc không muốn đi, sẽ lưu luyến không muốn rời xa mảnh đất này để bước lên hành trình đến một mảnh đất xa lạ.
*
Đỗ Thác sau khi hôn mê ba ngày trong viện, khi tỉnh lại câu đầu tiên hắn hỏi chính là Thương Mặc.
Giản Anh nhớ rất rõ lời dặn của Ngụy Minh, vì vậy nói dối hắn: “Thương thiếu gia không có vấn đề gì, gần đây đang nghỉ ngơi ở trong nhà, Đỗ tổng không cần lo lắng.”
Đỗ Thác nghe vậy, tảng đá lớn trong lòng mới hạ xuống. Hắn không nghĩ là Giản Anh sẽ lừa mình, vậy nên chỉ gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Nhưng nhiều ngày trôi qua, Đỗ Thác càng cảm thấy không đúng.
Hắn gọi điện cho lão Kim, lão Kim cũng chỉ nói gần đây Thương Mặc rất tốt, nhưng cũng không nói gì thêm về công việc, vị trí cụ thể.
Đỗ Thác trầm mặc nghe xong, thấp giọng nói: “Các người đều lừa tôi, rốt cuộc là vì sao?”
Lão kim nghe vậy mồ hôi ướt đẫm. Ông ta nói: “Lão đại, chúng tôi không lừa cậu đâu.”
“Không lừa tôi? Ông nghĩ tôi ngốc đấy à? Tôi hỏi ông lần cuối, Mặc Mặc rốt cục là làm sao?” – Đỗ Thác trầm giọng, giận dữ gây áp lực.
Lão Kim không ngừng kêu khổ, đây là chuyện Ngụy Minh bố trí, sao cuối cùng lại ném trách nhiệm lên người ông. Ông ta khóc không ra nước mắt nói: “Lão đại, cậu đừng làm khó tôi, tôi thật sự không biết chuyện của Thương tiên sinh.”
Đỗ Thác hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Với khả năng của ông mà không thể tra ra tình hình gần đây của Mặc Mặc? Lão Kim ông đừng lừa tôi!”
Lão Kim nghe vậy thở dài, cuối cùng quyết định nói ra sự thật: “Thương tiên sinh xuất ngoại rồi. Còn về phần đi đâu, chuyện này tôi thật sự không biết, lão đại cậu tạm tha cho tôi đi.”
Đỗ Thác nghe vậy cũng ngẩn cả người.
Chẳng lẽ Đỗ Thác hắn thật sự giống con mãnh thú và dòng nước lũ, khiến cậu tránh không kịp hay sao?
Đỗ Thác cảm thấy lồng ngực đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, hai mắt hắn hoa lên, ngất đi.