CHƯƠNG 11. BẠN CỨ GIỮ LẠI ĂN ĐI…
Sáng hôm sau Đinh Hạo còn đang mơ màng ngủ đã bị dựng dậy bằng một tràng gõ cửa dồn dập bên ngoài. Đinh Hạo vùi đầu thật sâu trong chăn cố tiếp tục nhắm mắt, nhưng Bạch Bân đã tỉnh dậy. Hôm nay là cuối tuần, dì Ngô chắc chắn sẽ để cho bọn cậu ngủ nướng, như vậy chủ nhật đến chơi chỉ có thể là một người.
“Anh ơi! Anh! Anh đã dậy chưa?”
Bạch Lộ nhỏ giọng ngọt ngào trìu mến gọi, Đinh Hạo rên lên một tiếng. Tại sao đứa nhỏ này căn giờ giống hệt đồng hồ báo thức vậy, đúng bảy giờ đã dựng người ta dậy thế này, không ngại mệt à!
Đinh Hạo còn lăn lộn trong chăn, Bạch Bân đã dụi dụi mắt xuống giường đi mở cửa: “Bạch Lộ, sao em đến sớm vậy?”
Bạch Lộ hôm nay mặc một bộ váy nỉ màu hồng đào rực rỡ, tóc xõa ngang vai, trông khá đáng yêu, hai mắt tỏa sáng chăm chú nhìn Bạch Bân: “Anh, ông nội cũng đến rồi, đang ở phía dưới chờ anh đấy. Tuần này em học được rất nhiều thứ hay, em sẽ biểu diễn cho anh xem… Aaa?! Bạn… bạn… tại sao bạn lại ở chỗ này??!”
Bạch Lộ nhìn thấy Đinh Hạo đang vùi đầu trong chăn, giọng nói nhỏ nhẹ nháy mắt nâng cao biên độ, hận không thể làm thủng cả nóc nhà. Nỗi hận kia, câu nói nghiến răng nghiến lợi kia, nếu không phải có Bạch Bân đang đứng ở đây, phỏng chừng cô nhóc còn muốn đi lên cắn chết Đinh Hạo luôn rồi. Đinh Hạo bị hét đến dựng đứng cả tóc gáy, càng lủi sâu vào trong chăn: “Bạch Lộ! Bạn làm gì mà hét to vậy!” Cậu ngủ một tối ở đây thì sao, hồi trước Bạch Bân có cầu cậu cũng không thèm ở lại đâu nhé! Đây rõ ràng là cậu thiệt mà! Đinh Tiểu Hạo buổi sáng phải dậy sớm cũng thực buồn bực.
“Chờ anh mười phút.” Bạch Bân nhìn đồng hồ, không thèm thương lượng đóng rầm cửa lại vứt Bạch Lộ bên ngoài, thấy Đinh Hạo đang bù xù chui trong ổ chăn cũng moi cậu ra: “Hạo Hạo, nhanh đánh răng rửa mặt đi, ông nội đến rồi, chúng ta phải xuống chào ông.”
Bởi vì có Bạch Lộ làm môn thần đứng án ngữ trước cửa, Đinh Hạo chỉ có thể dùng chung phòng tắm với Bạch Bân. Đây là lần đầu tiên cùng Bạch Bân rửa mặt đánh răng một chỗ, Đinh Hạo có chút không được tự nhiên, liếc mắt nhìn Bạch Bân một bộ dáng ung dung tự tại liền bình thường trở lại.
Bạn nhỏ Bạch Lộ được đi học nhà trẻ song ngữ, hồi đấy là điều thực đáng giá để tự hào. Giáo viên đứng lớp trong trường toàn là người nước ngoài tóc vàng hoe, một đống trẻ con nhìn cảm giác mới lạ y như ngắm gấu trúc, xếp thành hàng giương cái miệng nhỏ nhỏ nộn nộn học nhạc thiếu nhi nửa tây nửa ta. Trong lớp, Bạch Lộ là người học thuộc lòng nhanh nhất nên cuối tuần gấp gáp đòi đến nhà Bạch Bân để khoe tài.
Cô bé nhỏ xinh mặt tròn xoe mặc váy đứng nơi đó, cằm be bé ngẩng thật cao, bắt đầu hát: “Con khỉ nhỏ, leo cây đi hái quả rắm cho ba ăn hái quả rắm cho mẹ ăn…”
“Phốc” Đinh Hạo nhịn không được bật cười, văng cả ngụm sữa đang uống dở.
Bạch Lộ nổi giận: “Bạn làm gì vậy! Tôi sẽ không hái rắm cho bạn ăn đâu!!”
Đinh Hạo cười sặc sụa đến đau cả bụng, liên tục xua tay: “Tôi không ăn, tôi không ăn, bạn cứ giữ cho bản thân từ từ ăn dần đi, a, ha ha ha… Ôi Bạch Bân, cho tôi dựa vào một lát… A ha ha ha ha …!!!” Đinh Hạo cười lăn lộn, dì Ngô đứng ngoài nghe được khóe miệng cũng run rẩy, bất quá muốn giữ mặt mũi cho Bạch Lộ nên chỉ đành ho khan một tiếng.
“Hái quả rắm cho ông nội ăn…”
Ông Bạch tối sầm mặt, quay sang răn dạy ba mẹ Bạch Lộ: “Tại sao lại đem Bạch Lộ đến cái loại nhà trẻ như thế này? Không biết dạy gì sao mà lại dạy trẻ con mắng chửi người hả? Mau đổi nhà trẻ khác, nhanh!”
Mẹ Bạch Lộ vội vàng giải thích: “Ba, đây là nhạc song ngữ, “quả rắm” thực chất tiếng Anh là peach, nghĩa là quả đào, ý Bạch Lộ muốn hái quả đào cho ông ăn, nhưng phát âm tiếng Anh và Trung Quốc hơi lộn xộn…”
Ông Bạch vẫn cảm thấy không vui, mở miệng than thở không thể tin tưởng được giáo dục Tây dương này kia. Bạch Lộ cũng là một cô bé thông minh, nhận được nháy mắt ra hiệu của mẹ bèn quay sang đổi bài ca múa khác, hát hát xoay xoay làm nóng lại bầu không khí. Ông Bạch lúc này mới hài lòng: “Lộ Lộ hát không tồi, múa cũng rất đẹp!”
Bạch Lộ giương mắt trông mong nhìn Bạch Bân, đôi tay nhỏ bé túm chặt lấy vạt áo, còn căng thẳng hơn cả nghe giám khảo chấm điểm trên sân khấu. Bạch Bân cũng nhìn bé cười cười: “Múa rất đẹp, Lộ Lộ thật giỏi!”
Cô bé con lúc này mới nở nụ cười, quay sang ôm chầm mẹ, cười khanh khách không ngừng. Ông Bạch vui vẻ: “Lộ Lộ thích anh đến như vậy sao?”
Bạch Lộ chui trong lòng mẹ gật mạnh đầu: “Vâng ạ”, nghĩ nghĩ một hồi, lại nói thêm câu: “Lúc con lớn cũng muốn giống anh, mỗi ngày đều được một trăm điểm.”
Đinh Hạo ngồi sau Bạch Bân hướng cô bé le lưỡi. Đồ nhóc con mi thì biết cái gì, anh mi môn nào cũng đạt điểm tối đa, nếu đòi giống vậy thì cứ chuẩn bị tinh thần chờ khóc đi, ha ha!!
Cô bé con nhìn Đinh Hạo kiểu gì cũng không vừa mắt, quay sang đề nghị với ông Bạch: “Ông ơi, ông cho Đinh Hạo đến nhà của con nhé?”
Ông Bạch vô cùng hứng thú: “Sao vậy? Lộ Lộ cũng thích anh Đinh Hạo à?”
Cô bé dẩu miệng, chỉ thẳng tay vào Đinh Hạo, trực tiếp biểu đạt ý kiến của mình: “Đem Đinh Hạo đến nhà của con, còn con ở lại chỗ này cùng anh có được không?”
Ba Bạch Lộ bị đả kích không nhỏ, ôm chầm lấy con gái cưng cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn than thở: “Lộ Lộ muốn anh trai, không cần ba nữa sao?” Mẹ Bạch Lộ cũng góp lời cho thêm phần náo nhiệt: “Lộ Lộ nếu muốn ở lại đây, vậy bánh quy gấu nhỏ con mới mua hôm qua đều tặng anh Hạo Hạo, cho anh ăn hết sạch luôn!”
Đinh Hạo mặt hắc tuyến, ông đây đâu phải người tham ăn đến vậy, Bạch Lộ đồ trẻ con nhà mi lúc về nhà đã nói xấu ông đây thành cái dạng gì rồi!!
Sau khi xem Bạch Lộ biểu diễn và ăn xong bữa sáng, ông Bạch đưa quà cho bọn cậu. Bạch Lộ được một con búp bê, còn Bạch Bân và Đinh Hạo thì có máy game, kèm theo hai cái kết nối có thể cắm vào ti vi cùng chơi. Đinh Hạo cực kì thích thú với món quà này – đây là thứ mà học sinh tiểu học mê nhất đó!!
Cắm máy vào, âm nhạc điện tử vang lên, hình ảnh siêu cấp hoa lệ hiện ra, bắt đầu tỷ thí!
Chơi game đòi hỏi rất nhiều kỹ thuật, mục tiêu chính là: đánh quái, thăng cấp, kiếm trang bị!
Đập quái, nhặt vàng, ăn nấm, biến thân!
Leo tọa kỵ! Cưỡi sư tử! Nhảy qua vòng lửa!!
Đinh Hạo chơi vô cùng hớn hở, Bạch Bân bên cạnh thấy vậy cũng thỉnh thoảng chơi cùng, dần dần liền có xu hướng thành thạo hơn cả Đinh Hạo. Đinh Hạo ở lần thứ N vì trốn quái suýt chút nữa khiến Bạch Bân liên lụy chết oan rốt cục phải thừa nhận, trên thế giới này, chỉ số thông minh quả nhiên là một thứ rất siêu việt, không phải ai cũng dễ dàng đạt được.
Đinh Hạo ghen tị nhìn Bạch Bân dẫn chú kỳ lân nhỏ qua một vòng lại một vòng, kìm không được bắt đầu quấy rối: “Đến lượt tôi, đến lượt tôi rồi!”
Bạch Bân nâng cao tay tránh đụng vào Đinh Hạo: “Đợi anh chui qua vòng lửa này một lần nữa thôi, Hạo Hạo, chờ anh một chút…”
Bạch Lộ giơ búp bê đập vào gáy Đinh Hạo: “Không được làm phiền anh tôi!”. Búp bê do thợ thủ công làm chất lượng thật tốt, mềm nhũn, đánh bao nhiêu cũng không đau, Đinh Hạo mặc kệ, ngồi cạnh nói lầm bầm: “Bên trái bên trái, sao đi chậm vậy, lại có quái kìa”
Bạch Lộ tức giận rồi, không thèm gõ búp bê nữa, trừng mắt quát: “Nếu không cho bạn búp bê đấy, tôi chơi trò chơi cùng anh hai!”
Đinh Hạo nhìn nhìn cô bé, lại nhớ đến hận cũ Bạch Lộ miêu tả mình thành thằng nhóc ham ăn, liền nổi ý chơi xấu, ôm chầm Bạch Bân cắn vào ngay bên mặt, lúc này thật sự là cắn, để lại hẳn một vòng dấu răng nhỏ. Đinh Hạo lau lau khóe miệng, hếch mặt nhìn Bạch Lộ:
“Tôikhôngthèmđổivớibạnđấy!”
Bạch Bân đang ôm máy chơi game chợt sững lại, nhưng rất nhanh tiếp tục tập trung tầm mắt vào trò chơi, nước miếng trên mặt cũng không lau liền tiếp tục cưỡi sư tử nhảy qua vòng lửa.
Bạch Lộ trợn tròn mắt, miệng há hốc, nửa ngày sau mới gắt gao nắm chặt tay nổi giận: “Bạn là đồ không biết xấu hổ!!” Câu tiếp theo liền nói ra mục đích thật sự: “Tôi, tôi cũng muốn hôn!!”
“Không được, trên ti vi không phải nói nam nữ thụ thụ bất thân sao?”
“Thế sao nam nam có thể thân?!”
“Có ai nói không được đâu!”
“Đinh Hạo bạn… Bạn là đồ không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!”
Bạn nhỏ Bạch Lộ khóc sướt mướt về nhà. Đinh Hạo vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé tiễn đưa đến tận cửa, khoe răng nanh trắng noãn cười khanh khách không ngừng: “Lần sau lại đến chơi nhé, Bạch Lộ!”
Cô bé con ghé vào vai ba mình trộm nhăn mặt với cậu. Cô bé đời này chưa bao giờ thấy người xấu xa đến vậy! Bạch Lộ oán hận nghĩ.
Đinh Hạo không thèm để ý, thân thiết đưa tiễn Bạch Lộ. Ông Bạch nhìn vậy thấy hơi chướng mắt, vỗ vỗ đầu Bạch Lộ: “Lộ Lộ, phải lễ phép chào anh Đinh chứ!”
Bạch Lộ ngoảnh mặt oán giận rơi lệ.
Đinh Hạo thật ngoan ngoãn nói với ông Bạch: “Không sao đâu ông ạ, Lộ Lộ vẫn còn nhỏ mà. Hơn nữa em gái Bạch Bân cũng chính là em gái cháu! Đúng không, Bạch Bân?”
Bạch Bân nhìn Đinh Hạo, yên lặng gật gật đầu. Anh cảm thấy hình như có chút không đúng, nhưng không thể nói rõ là không đúng chỗ nào, chỉ có thể nói theo lời Đinh Hạo: “Đúng vậy!”
Đinh Hạo cười cong cong khóe mắt. Tính theo thân thích mà nói, mẹ Bạch Lộ là chị em với ba của Bạch Bân, Bạch Lộ chính là em họ Bạch Bân, Đinh Hạo có thể không vui sao? Cậu không thể sinh con cho Bạch Bân, nhưng nếu Bạch Lộ muốn sinh thì chắc chắn sẽ sinh ra một đứa ngốc! Ha ha, ông Bạch chắc chắn sẽ không muốn một đứa chắt ngu ngốc, còn chẳng bằng không có luôn! Uy hiếp này có thể coi như không tồn tại rồi.
Nghĩ vậy, Đinh Hạo thấy Bạch Lộ cũng thuận mắt hơn rất nhiều, thật sự là một cô bé đáng yêu mà.