Bức tường của chủ trạch Nhâm thị rất cao, hoàn toàn bao vây toàn bộ trang viên, hệt như một cái nhà giam.
Khi tôi lên làm chủ nhân Nhâm thị, cả tòa nhà ấy, chỉ còn lại mỗi mình tôi và gia đình lão Hà, cực kỳ quạnh quẽ. Mãi đến khi tôi cưới Thư Viên, có Ngoan Tử, trong nhà mới có chút sức sống.
Ngày Ngoan Tử ra đời, có thể do không đủ tháng, nên cảm giác như bàn tay mình rất to, tôi cách tấm kính thủy tinh nhìn một đống ống dẫn cắm ở trên người đứa bé, trong tim như thể bị hơn mười cây kim châm vào vậy, về sau nhịn không được khóc đến đỏ cả mũi, không ngờ Lý Linh còn ôm một đống tài liệu chạy vội tới bệnh viện, ở bên tai tôi nhắc đi nhắc lại: 『Giám đốc, chẳng phải nói bắc đẩu tinh nhi* đều là thiên tài sao! Giám đốc anh đừng khóc, tỷ tỷ thương mà, tài liệu này em không duyệt là được, không đúng không đúng, sau này duyệt sau này duyệt... 』
(Ka: bắc đẩu tinh nhi =... ai bít thì giải thích giùm mềnh nhá.
Lý Linh tự xưng là tỷ tỷ, chiếu với hán việt là Thư Thư, mình để nguyên là tỷ tỷ dù nó khó hiểu)
Lúc Thư Viên xuất viện, Ngoan tử vẫn còn trong bệnh viện.
Phải rất lâu sau, tôi mới chính thức được bế con trai. Tôi nhớ, khi đó Vương Tranh cũng ở đấy.
Vẻ mặt Vương Tranh rất âm trầm, hai tay tôi ôm con trai, cười đến như tên ngốc. Không biết có phải đã mắc nợ Vương Tranh mấy kiếp, cậu ta đã nhếch miệng, cười đến vô tâm vô phế, nói: 『Sao bộ dạng trông như con khỉ thế kia, xem ra rất giống anh.』
Một câu ”Giống anh” của Vương Tranh, đủ để đem tôi cười đến tận trời.
Mặc kệ nó là khỉ hay tinh tinh, thì đều là con trai của Nhâm Kỳ Nhật tôi.
Con gái mười tám thì thay đổi, con tôi chẳng cần đợi đến khi mười tám tuổi, ngày thường cũng đã khiến người người phải oán trách, bạn gái nhỏ của nó thì có mà xếp thành hàng, vừa vặn có thể xếp thành hai vòng trong cái sân rộng bốn trăm mét luôn.
Giờ cẩn thận ngẫm lại, quả nhiên là cùng một dạng với cha ruột nó, rất huênh hoang. Tôi ngày đo lại không hề biết, cứ tưởng rằng ấy là do tính di truyền, mà chẳng hiểu sao thằng bé ở trước mặt tôi là một con cừu nhỏ, quay đầu đi đã thành một đại hôi lang... Về sau Ngoan Tử ôm lấy cổ tôi, cười đến ngọt như đường mật, nói: 『Cha à, cha đừng sợ, sau này cha thích ai con liền lấy người đấy, người nào không hiếu thuận với cha con liền bỏ người đó.』
Con trai từ nhỏ đã dính tôi, hệt như keo.
Tôi nhớ...
Tôi hẳn là nằm ở trong bênh viện. Ý thức có chút rã rời, có cảm giác như thân thể đang trong cõi mơ, hình ảnh rất mơ hồ.
Quan tài màu trắng, ánh lên có chút chói mắt.
Không biết, người nằm bên trong là ai.
Tôi vẫn nhớ, tôi chỉ từng tham gia tang lễ của bốn người.
Người thứ nhất là người cha chết trẻ của tôi, sau đó là mẹ tôi, rồi Nhâm lão thái, cuối cùng là Lý Linh.
Lúc tôi thử đến gần, quan tài đã chậm rãi đóng lại.
Ầm một tiếng, phát ra âm thanh rền rĩ.
Lúc nâng quan tài, mọi người xung quanh tản ra. Tôi có chút ngỡ ngàng mà lui từng bước một.
Phút chốc, có một thân ảnh xông ra từ trong đám người, cả người đụng vào trên quan tài. Tiếp đó có người xông lên, tôi nhìn không quá rõ, đến gần hơn một chút.
Sau khi Ngoan Tử đã hiểu biết, nó chỉ ở trước mặt tôi chảy vài giọt lệ, còn muốn tôi hai tay che mắt, khiến cho hai bàn tay mình đẫm nước, so với Vương Tranh còn sĩ diện hơn. Ngoan Tử ôm quan tài, giang hai tay sít sao ôm lấy, con mắt sưng húp, ánh nhìn có chút đờ đẫn, vài người kéo nó ra, thằng bé như thể mê muội, tay ôm càng thêm chặt.
Thư Viên một thân tang phục, sắc mặt quẫn bách mà lôi kéo Ngoan Tử, móng tay còn cào đỏ cả gương mặt nó. Tôi đã nói rất nhiều lần với cô ấy, trẻ con không nghe lời, nhất định là có lý do, không thể dùng cách đánh chửi, cần phải hảo hảo trò chuyện...
Đặc biệt là khi tính tình Ngoan Tử rất ngang bướng, có khi nói cũng nói không được. Nhưng tôi trước giờ không nỡ đánh nó, cho dù nói một câu nặng nề, trong lòng tôi cũng đã đau xót.
Cha à, cha nói năm nay khi nào sinh nhật con, sẽ mua cho con một chú cún, còn bảo, mang con đi công viên hải dương nữa, con đều đã kể cho bạn cùng lớp nghe, muốn chụp thật nhiều thật nhiều ảnh để cho các bạn xem, để các bạn biết, con có toàn bộ thế giới tốt nhất của cha...
Cha à, cha dạy con toán con đều quên mất, nếu như lần này con thi không tốt thì làm sao bây giờ, cha à, cha đứng dậy đi... dạy con có được hay không?
Cha à, năm nay lễ hội gia đình cha đã nói chúng ta sẽ giống như năm ngoài đứng thứ nhất, cha cứ không luyện tập thế này thì sao được...
Nước mắt từng giọt rơi xuống, như thể không còn linh hồn nữa.
Cha à, con không muốn quà sinh nhật, con cũng không muốn đi công viên hải dương nữa, bài thi kia con cũng không cần đứng đầu, cái lễ hội gia đình kia chúng ta cũng không cần phải luyện tập nữa.
Cha à... cha tỉnh lại đi có được không?
Ngoan Tử mỉm môi, chậm rãi cười cười, nước mắt rơi càng thêm nhiều.
Khuôn mặt nó tha thiết dán tại quan tài, mỉm cười nhẹ nhàng mà nói: 『Cha à, cha có phải rất lạnh đúng không? … Con ôm cha, cha sẽ không lạnh, sẽ không lạnh... 』
Thư Viên đột nhiên tát Ngoan Tử một cái, vài người kéo nó càng thêm ác, đứa con mới chỉ lớn thêm có một chút,bị người ta lôi ra.
Con trai không kêu cũng không nháo, nước mắt chưa từng ngừng rơi.
Con mắt mở to, giống như rất cố sức, rất cố sức mà... muốn nhớ kỹ khoảnh khắc trước mắt này.
[Nhâm tiểu thiếu gia, xin hỏi... có cảm giác được ánh sáng không?]
Tôi thử mở to mắt, chỉ có thể nhìn thấy chút bóng hình mờ ảo, sau đó hình như có ánh sáng nhàn nhạt chiếu đến, tôi cảm thấy có phần choáng váng.
Tôi còn chưa bình tĩnh lại, đã nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Vương Tranh: [Ông cái đồ lang băm này rốt cuộc là được hay không được, cả buối chỉ có nói mỗi một câu –]
Tuy nói bệnh viện này là của nhà Vương Tranh, nhưng vốn Vương Tranh từ lúc nhỏ đã có cái tính xấu là nô dịch thuộc hạ, thảo nào Lý Linh khi ấy cả người chạy tới phòng giám đốc, gào khóc muốn tôi tăng lương cho cô ấy.
Tôi thở dài, gọi: [Vương Tranh...] loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng hình của Vương Tranh, tuy không rõ ràng, tay tôi xê dịch, vừa lúc chạm vào tay cậu ta. Vương Tranh lúc này không giống như trước đây là ngay lập tức rụt tay lại như thể bị trúng độc, mà ngược lại nắm càng thêm chặt, phỏng chửng cả khuôn mặt đang cực kỳ vặn vẹo, tay tôi bị cậu ta nắm đến phát đau.
Một bàn tay khác lặng lẽ lắc lắc trước mặt tôi, tôi bĩu môi, đưa tay vỗ vào, chợt nghe thấy tiếng lão Hà khẽ kêu.
[Tiểu Hà, anh lại làm tôi...]
Tôi chỉ cảm thấy ngực tê dần, hình như có người đang cố sức đè lên, trong mũi là mùi hương quen thuộc, cậu ta ôm lấy lưng tôi đến phát đau, có lẽ còn để lại cả vết cào nữa.
Quả nhiên, tôi đã già rồi.
Được mỹ nhân ôm ấp, lúc nào cũng có chút... kinh hãi.
Quả thực là mơ hồ, hệt như đang mơ vậy. Đầu Vương Tranh tựa vào bờ vai tôi, ra sức hít vào, khiến cho tôi có chút ngứa ngáy, tôi chỉ đành dỗ cậu như dỗ con trai của cậu ấy, giơ tay khẽ vuốt sợi tóc của cậu, xuôi theo lừng lọn tóc.
Trong lòng bất giác buồn vô cớ.
Kiếp trước tôi bị người ta bắt cóc, may mắn còn sống, lại còn tiếp quản Nhâm thị nữa. Vương Tranh thì càng lớn càng lạ lùng, sắc mặt trầm ngâm, so với vẻ nguyền rủa oán hận còn kinh khủng hơn. Lúc tôi mới tỉnh lại, thì thấy Vương Tranh đang đăm đăm nhìn. Tôi cũng nhớ rõ, khi Nhâm Tam gia gặp chuyện không may, Vương Tranh so với người khác còn sốt ruột hơn, ở trong bệnh viện suốt mấy ngày trời.
Nói thật thì lúc ấy, trong lòng tôi phải nếm mùi nhiều lắm.
Sớm biết rằng ánh mắt Vương Tranh nhìn Tam thúc rất không bình thường. Kể cả là lúc còn nhỏ, hay là khi đã trưởng thành.
Cả một kiếp này, tôi xem như đã nhìn thấu nhiều điều.
Tam thúc đối với Vương Tranh, cũng rất không bình thường.
Khi còn bé, mỗi lần Vương Tranh gặp chuyện mà toàn là gây họa cho tôi. Nhâm lão thái vì kỳ vọng ở cậu ấy rất cao, nên phạt cũng nặng hơn, mỗi lần đến phút nguy cấp, Nhâm Tam gia sẽ từ trong phòng đi ra, nhẹ nhàng nói — Tiểu Tranh bọn nó cũng biết sai rồi, đừng phạt nặng quá.
Đối với Nhâm lão thái dù là ai nói cũng chẳng hề lọt tai, nhưng quanh đi quẩn lại, chỉ cần là Nhâm Tam gia khẽ động môi, Nhâm lão thái chẳng bao giờ không đáp ứng cả.
Tam thúc chưa bao giờ để người khác động vào giá vẽ của y. Đấy là điều mà khi tôi lớn hơn một chút mới biết được.
Mà cái chuyện không may ấy, đã xảy ra từ rất lâu rồi.
Xem kìa, Tôi quả nhiên rất hẹp hòi mà.
Đó là lúc Nhâm lão thái bảo tôi tự mình đi gọi Tam thúc xuống lầu mở tiệc, tôi đã ở Nhâm gia vài chục năm, rất ít khi đi vào căn phòng đó, có lẽ do ám ảnh hồi còn nhỏ, hoặc chăng tôi vốn không thích khí tức của nơi ấy... Gõ cửa lâu lắm mà không ai lên tiếng đáp lại. Tôi chỉ sợ Nhâm Tam gia đã ngủ, ngày ấy Cảnh thúc lại xin nghỉ phép, tôi cũng không nghĩ ra cách gọi y dậy.
May sao trong phòng không có ai.
Chỉ có tranh vẽ rải rác trên nền đất.
Có một bức được trưng gần cửa sổ, chỉ là một bản phác thảo, hơi lộn xộn, đại khái có thể nhìn ra được đường nét, hình như là một thiếu niên.
Sau đó, lúc tôi quay đầu lại, mới nhận ra y đang đứng ở trên hành lang. Đèn nơi hành lang có chút vàng trong hơi tối, nhưng màu da của y quá nhạt, trên gương mặt phơi bày bệnh trạng, mắt phượng, tóc dài đến vai, tựa như một bức tượng xinh đẹp. Y nhìn tôi, nắm lan can, làn môi bạc kia chậm rãi phun ra hai chữ — ra, đi.
Ra, đi.
Kiếp trước, tôi không hề nghĩ ra. Kiếp này, tôi đã nghĩ, có lẽ nào người trong bức tranh của Tam thúc...
Mà thực ra, chuyện sau đó y cũng đâu cần phải hận tôi đến vậy, làm những chuyện như thế với tôi, trăm phương ngàn kế bức tôi đi vào chỗ chết.
Trong khi đó Vương Tranh cũng nào có thích gì tôi đâu.
[Tiểu thiếu gia, thủ tục ra viện đã làm xong.]
Mắt tôi đã có thể nhìn thấy mọi thứ, chỉ là có đôi khi sẽ như mởi bừng tỉnh, toàn bộ hình ảnh xen lẫn vào nhau.
Trong khoảng thời gian này, Vương Tranh nhìn tôi kỹ lưỡng còn hơn cả bác sĩ, ngoại trừ cấm khẩu, mỗi ngày đều ép tôi xem đủ loại màu sắc, khi tu dưỡng cũng tốt lên chút, thị lực phỏng chừng có thể so với 2. 0.
Cảnh thúc đích thân làm thủ tục cho tôi, lão Hà như thấy quan lớn mà rất thận trọng.
Bên tai tôi có chút thanh tịnh, không nhịn được hỏi một câu, [Vương Tranh hôm nay không tới sao?] Lời vừa thốt, tôi liền hối hận. Hận đến không thể tát cho mình một cái.
Lòng hiếu kỳ đôi khi sẽ giết chết cả một con mèo.
Cảnh thúc nhìn tôi, tôi cảm thấy hàn ý tăng lên, chỉ nghe thấy giọng nói cứng ngắc vang vọng bên tai: [Đêm nay là tiệc rượu hàng năm của cổ đông Nhâm thị, lão phu nhân ở New Zealand đã giao chuyện này cho Tam gia.]
Ý là nói, Vương Tranh khổng tước cùng đi theo hỗ trợ.
Tôi gật đầu, thấy sắc quên bạn vốn là bệnh chung của đàn ông, tôi trước nay luôn đại khí lắm.
Cảnh thúc còn nói: [Tam gia không đến được, sai tôi đích thân đến chăm sóc tiểu thiếu gia, còn nói, để tiểu thiếu gia khỏi bận tâm.]
... Sao? Ông là nói tôi ghen tuông?
A ha, chuyện cười này rất hợp mốt đấy, thực không hợp với tôi.
Tôi ở bệnh viện cũng sắp hai tháng, nhận được không ít qùa, cả cái đống ấy, vừa vặn cho một chiếc xe tải chở đi.
Lão Hà cũng từ đó mà ăn theo, ai bảo Nhâm gia trước nay luôn bảo toàn thể diện, sau chuyện này còn phải cho người gọi điện tới nói tiếng cảm ơn. Hơn nữa, người biết tôi nhập viện cũng không nhiều, đa số là họ hàng hai nhà Vương Nhâm, thể diện của người trong nhà thì lại càng không thể bỏ qua.
Lão Hà chợt nhớ tới gì đó, cười bảo: [Tiểu thiếu gia, cậu xem, tôi tí nữa là quên mất chuyện này.]
Lão Hà tay bận bịu, miệng cũng không ngừng lại: [Chính là trước một ngày tiểu thiếu gia cậu tháo băng mắt, không biết ai đặt ở cửa một giỏ trái cây, cũng không ghi tên, thật là kỳ lạ.]
Tôi nghĩ trong chốc lát, lúc này mới nhớ tới, ngày ấy bỗng nhiễn nghe thấy tiếng cửa mở, nhưng không ai nói chuyện. Cũng ngày đó đem chuyện kỳ lạ ấy kể cho Vương Tranh, Vương Tranh nghe xong cũng chỉ cười khẩy.
Chỉ thấy lão Hà cười cười: [Cái giỏ trái cây ấy tôi cũng không dám nhận bừa, đã cho những y tá khác rồi, cậu xem cũng thật là kỳ quái, trong đó có một cô ý tá trẻ nói là do một người có mái tóc nhuộm vàng rất đẹp trai đem tới, nói là bạn của cậu.]
Tôi dừng lại một chút.
[Tôi đã nói là kỳ quái mà, thiếu gia đâu có loại bạn như thế, không cần bận tâm về người đấy nữa, cứ quên luôn đi.]
Quyển sách trên tay, chậm rãi rơi xuống.
Tôi gần như từ trên ghế nhảy dựng lên, kéo tay lão Hà, vội vàng hỏi: [Tiểu Hà, anh nói ai, ai đưa tới?]