“Vũ Văn, chúc mừng anh đã là dị năng giả cấp ba, đây là ba cho em, nghe nói nó có đến ngàn năm lịch sử, em vẫn luôn mang theo, bây giờ cho anh.” Thư Vũ Vi có chút hồi hộp đeo chiếc nhẫn vào tay trái Trịnh Vũ Văn, cô vô cùng cẩn thận, nó chứa đựng yêu thương cùng lời chúc của cô. (ta lại chém)
Trịnh Vũ Văn ôn nhu hôn trán cô, ôn nhu sờ sờ chiếc nhẫn cô gái đeo cho mình, sau đó cúi đầu thong thả mà thành kính trên chiếc nhẫn khẽ đặt một nụ hôn, cười nhẹ nói: “Anh nhất định sẽ mang theo. Vi Vi, trong lòng anh em chính là ánh sáng của mặt trời ở tận thế này, là động lực và tín ngưỡng của anh.” (*ed nổi da gà*)
“Ân… Anh cũng là duy nhất với em.” Thư Vũ Vi nhìn người trước mặt, cảm thấy tim mình đập quá mức nhanh, cô nở nụ cười, giống như Trịnh Vũ Văn nói, nụ cười vô cùng thuần khiết, vô cùng tốt đẹp, hoàn toàn không có bị mạt thế lây nhiễm vẻ lo lắng. Sau đó cô đánh Trịnh Vũ Văn một cái, cố nghiêm mặt che giấu vẻ thẹn thùng của mình, hung hăng nói: “Không được làm mất!”
“Đương nhiên, tiểu thư của anh.” Trịnh Vũ Văn một chút cũng không thèm để ý, cười càng thêm ôn nhu, “Tiểu thư, cho phép thân sĩ mang nàng ra ngoài đi dạo, tin tưởng tôi đây sẽ bảo vệ nàng.”
“Thực sự?!” Thư Vũ Vi nháy mắt sáng lên, một đôi mắt rất đẹp.
……
Cố Thần dừng lại, xe quân dụng đã dính đầy máu cùng tro bụi, nhìn trước mắt tường thành khu an toàn cao lớn, mím mím môi, ánh mắt lộ ra hào quang kiên định mà ôn nhu: “Mộc Mộc, tôi đến đây.”
Hắn xuống xe, người trông cửa thành đã sớm chú ý đến hắn lập tức đi tới ….
Hắn lần này không chuẩn bị chứng minh nhân dân, hắn chỉ tính tìm được Trang Thiển sẽ lập tức đi ngay, hơn nữa hắn mấy ngày trước đã muốn tới ngưỡng của dị năng giả cấp bốn.
Cố Thần đem xe tiến vào khu an toàn.
Đột nhiên, một trận gió lớn mang hơi thở hỗn loạn lạnh như băng thổi quét qua, cây đại thụ duy nhất bên ngoài khu an toàn bị mang đi một mảng lá cây.
Mùa đông đến rồi.
“Vương thẩm, Vương thúc còn chưa hết sốt sao?” Úc Mộng Dao có chút lo lắng. Đại thúc nhiệt tình chính trực này kiên trì cầm cái xẻng cùng cuốc chiến đấu,kết quả hôm trước do lao lực quá độ mà phát sốt cao.
“Đã lui một chút, đừng lo lắng, Dao nha đầu.” Lý thẩm bưng một cái bát đi ra, “Đây là canh gừng, cháu uống một ít liền ngủ đi, đã muốn vào đông, vẫn là chú ý một chút.”
“Đúng vậy, Dao nha đầu, ngày mai còn đi tới khu an toàn nữa.” Trần thẩm đem quần áo dư thừa đan lại sau đó đứng lên đem ra ngăn ngoài cửa xe ngăn lại gió lạnh thổi vào.
Úc Mộng Dao ngoan ngoãn uống hết cưng gừng, lui lại vào trong chăn, cẩn thận dùng mặt cọ cọ mặt chăn ấm áp, hốc mắt có chút đỏ. Cô cho tới bây giờ chưa từng dùng qua một cái chăn khô ráp làm bằng thủ công mà còn nặng như thế, rõ ràng chỉ là một cái chăn tầm thường, nhưng cô lại cảm thấy so với giường lớn nhà mình lại thoải mái hơn. Ngày mai là ngày chiến đấu cuối cùng, cô cần chuẩn bị tinh thần thật tốt.
C thị khó được ánh sáng mặt trời chiếu vào, nhưng lại không có chút độ ấm nào, ngược lại càng làm vẻ tiêu điều tăng thêm sự lạnh lẽo hoang tàn.
“Mau! Vũ Văn, bên này có rất nhiều người may mắn sống sót! Bọn họ đến khu an toàn.”
“Mọi người hảo, tôi là đội trưởng tiểu đội Liệt Diễm, tôi sẽ hộ tống mọi người đến khu an toàn.” Trịnh Vũ Văn cười hòa nhã dưới ánh mặt trời sáng lạn, lại hoàn toàn không có nhận ra cô gái mà y bất đắc dĩ bỏ rơi. Lúc đó Úc Mộng Dao vô cùng chật vật, ngay cả một bộ quần áo đầy đủ đều không có, nói sao, ai lại đi nhớ một người nguyên bản là kẻ đáng chết?
Úc Mộng Dao nhìn thấy Trịnh Vũ Văn, cảm thấy ánh mắt kiên đinh của y có chút chói mắt.
Thực buồi cười. Úc Mộng Dao khẽ cúi đầu, lông mi dày giấu đi biểu tình nơi đáy mắt, yên lặng ngồi trong một góc của xe, không tiếng động từ chối tham gia đối thoại. Đại thúc đại thẩm phải sinh hoạt tại khu an toàn, không thể đắc tội người này.
Chỉ tiếc, hình như ông trời không muốn để cho cô yên lặng.
“Mộng Dao!”
Thanh âm run rẩy kích động, lộ ra sự khó tin cùng tình cảm phức tạp, sự khó hiểu cùng hối hận. Trình Tử Nghiêu sớm xóa đi thói quen run rẩy khi nhìn thấy tang thi, hắn đã học được cùng đội hữu nói giỡn, học được sau khi chiến đấu sẽ cùng nhau tới một ly, học được cách nhìn về ánh sáng tương lai mà hy vọng. Tuy nhiên vẫn còn sót một chút im lặng và yếu đuối, nhưng cũng sớm đã bị mọi người luyện đến chỉ còn một ít.
Hắn trong lòng vĩnh viễn cũng không tưởng tượng được, tất cả mộng đẹp cùng ác mộng của hắn, tình yêu duy nhất hắn từng có…. ngay trước mặt….
Úc Mộng Dao cả người cứng ngắc, một lát sau, cô không dám tin ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đầy hận ý cùng chán ghét khiến Trình Tử Nghiêu đang kích động chạy đến phải lui từng bước, lại khôi phục bộ dáng run rẩy khúm na khúm núm, hắn cẩn thận nhìn cô: “Mộng Dao…”
“Trang lão đại, hai con tang thi cấp ba ngu ngốc kia đang chuẩn bị tập kích.” Đường Duẫn Triết vọt vào phòng, đánh bay cửa, cậu ta tựa hồ phi thường kích động, nhưng khuôn mặt xanh trắng cứng ngắc không có một tia biến hóa, ngay cả đến thanh âm nói chuyện cũng chậm chạp khàn khàn.
“Này, Trang Thiển, cậu phải đổi nhà khác rồi.” Mạnh Viễn mặt không chút thay đổi nhìn cửa bị đụng nằm một bên, hắn là ám hệ cùng hỏa hệ dị năng, cùng tên hệ thể năng mãng phu không thể trao đổi được, “Cậu chừng nào tiến cấp bốn, ngày mai? Ngày mốt?”
Trang Thiển đang cùng Diệp Cảnh Trình chơi cờ, cậu yên lặng hạ xuống một viên cờ trắng: “Ân, ngày mốt. Không có việc gì, toàn thành chỗ nào cũng có thể tùy tiện ở.”
Đường Duẫn Triết đứng một bên yên lặng, mặt không chút thay đổi ngẩng đầu, trong mắt không một tia cảm xúc: “Mấy người không ai thèm để ý đến tôi aaa.”
“….” Diệp Cảnh Trình quay đầu, hạ xuống một viên cờ đen, quả thật không đành lòng thắng.
“….” Trang Thiển yên lặng nhìn chằm chằm bàn cờ, tựa hồ có thể nhìn đến nó ra hoa.
“….” Mạnh Viễn không nhịn được nữa, một cước đạp bay Đường Duẫn Triết yếu hơn hắn, trên tay một hỏa cầu màu đỏ sậm như thiêu đốt,“ Cậu đó, không được dùng cái bộ mặt than không biểu tình nói ra loại lời như vậy, cũng không phải phim kinh dị.”Đường Duẫn Triết u oán đi lại: “Đều là tang thi còn sợ quỷ.”
Trang Thiển phất tay, dập hỏa cầu, cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên ném đi bàn cờ sắp thua trước mặt, mặt không chút thay đổi nhìn Diệp Cảnh Trình, kỳ thật cậu là muốn cười một cái. Diệp Cảnh Trình cũng mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Trang Thiển một cái, thật ra anh rất muốn trừng mắt nhìn cậu…
Hai người yên lặng mặt không chút thay đổi quay đầu, bộ mặt than nhìn rất hung tàn!
“Tốt lắm, đừng động đến hai tên chuyên gây ồn ào, chúng ta tiếp tục chơi cờ.” Trang Thiển dùng một bàn cờ cá ngựa thay thế cho cờ vây.
Đường Duẫn Triết ôm ngực như bị đau, mặt không chút thay đổi nhìn Trang Thiển: “Tôi chết mất!”
Mọi người không đành lòng nhìn mặt cậu ta, cùng động tác không tương xứng!
“Trách không được cậu lục tung phòng đứa nhỏ lên....”” Mạnh Viễn mặt không chút thay đổi ngồi xuống, “Tôi đi màu xanh.”
“Xanh lá.” Diệp Cảnh Trình nhìn nhìn cờ vây trên mặt đất, quyết định ở trò tỷ phú phải trả thù.
Trang Thiển cầm lấy quân cờ màu đỏ: “Màu đỏ.”
“Ngao!” Đường Duẫn Triết đi lên, cầm lấy quân cờ màu vàng còn lại trong hộp cờ, phóng đến vị trí chính giữa, chậm rãi ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn bọn họ, “Tôi không thích màu vàng!”
“……”
Tất cả mọi người lần nữa quay đầu.
…….
“Ngao! Nhân loại ngu xuẩn, thế giới này là của tang thi bọn ta.” Một con thi cấp ba rống lên, kêu gọi càng nhiều đồng bạn vây quanh những người đó. Thân thể đồng bạn nằm dưới chân nó, nó lại không thèm để ý, bất quá là một con tang thi cùng cấp ba với nó, nó sẽ tiến hóa, nó sẽ nắm hết thảy trong tay, đạt được quyền lợi, địa vị, nó là diễn viên! (bệnh thật =.=)
Trịnh Vũ Văn người đầy chật vật ôm Thư Vũ Vi, cô vì đẩy y ra để tránh bị công kích, ngã đập vào tường, hôn mê.
“Lui lại!!!” Trịnh Vũ Văn điên cường kêu lên,xe bọn họ đã bắt đầu khởi động.
“Buông tôi ra, buông ra!!!” Úc Mộng Dao thét chói tai, giãy dụa, xuất ra khí lực toàn thân, nhưng Trình Tử Nghiêu là một dị năng giả cấp hai hỗ trợ hắn cũng là dị năng giả cùng cấp.
Trình Tử Nghiêu có chút không đành lòng nhìn tang thi vây quanh xe tải, kiên định lôi kéo Úc Mộng Dao đang đau khổ: “Mộng Dao,anh không thể để em đi chết.” Hắn nhìn đội hữu nhờ hỗ trợ, hy vọng họ giúp hắn, hắn vài lần không giữ được Dao Dao.
Bên kia, Trần thúc chạy nhanh đến bắt lấy Trịnh Vũ Văn: “Cậu trai trẻ, cậu mang đám phụ nữ theo, van cầu cậu!”
Ánh mắt ông chân thành tràn ngập khẩn cầu, khuôn mặt hàng năm làm đồng mà đen đi, chứa đầy hy vọng, bị một người thiện lương chất phác như vậy thỉnh cầu, Trịnh Vũ Văn trong lòng giống như bị thứ gì đánh vào khiến y khó chịu.
Nhưng thần tình Trịnh Vũ Văn tràn đầy thống khổ đẩy người đang gắt gao nắm lấy tay mình, gian nan nói: “Thực xin lỗi!”
Trần thúc bị đẩy ra, lập tức bị tang thi bao phủ.
“A!!!!!!!!” Úc Mộng Dao thét lên một tiếng chói tai, thanh âm bén nhọn dường như đánh nát tất cả tế bào trên người cô, hai mắt cô toàn bộ đều đỏ lên, dây leo màu xanh biếc bốn phía điên cuồng nhảy múa, quất đập, “Anh buông tôi ra, anh sao không chết đi!! Trình Tử Nghiêu anh là một tên nhu nhược! Tiện nhân! Lúc trước sao anh không kiên định một phần vạn như bây giờ đi? Dũng khí của anh là chỉ biết đứng phía sau thôi à???? Tên khốn, buông tôi ra!!!!”
Tang thi đã đến gần xe tải, Úc Mộng Dao sử dụng hết tất cả năng lượng, dây leo điên cuồng công kích: “Lý thẩm, phía sau!!!”
Nhưng Lý thẩm chỉ là một người thường làm sao phản ứng nhanh kịp thời, lập tức bị tang thi kéo xuống xe. Biến mất trong miệng tang thi.
“Tôi hận anh!” Thanh âm Úc Mộng Dao bởi vì tê rống có chút khàn khàn, mọi công kích của nàng đều bị một dị năng giả hệ mộc cấp hai khác hóa giải hết, do không thoát được bị giam cầm cô đột nhiên im lặng, đôi mắt to xinh đẹp lại mất đi thần thái khó khăn lắm mới có được, một giọt huyết lệ đỏ tươi theo đôi mắt của cô tí tách chảy xuống, chậm rãi, chậm rãi, xẹt qua hai má….
Trình Tử Nghiêu run lên, bối rối nhìn cô: “Thực xin lỗi,rất xin lỗi, Mộng Dao, anh yêu em, anh không thể để em chết được, rất xin lỗi... ”
Hắn đánh hôn mê Úc Mộng Dao, gắt gao ôm lấy cô, run rẩy, nhỏ giọng cầu xin cô tha thứ cho mình.
Lúc này, Trịnh Vũ Văn đã lên xe, y vừa khóc vừa hôn hôn cái trán Thư Vũ Vi: “Đều là anh không tốt, Vi Vi.”
“Lái xe, mau trở về!!” Trịnh Vĩ Văn lên tiếng ra lệnh, mọi người thống khổ rời đi, bọn họ không phải muốn bỏ rơi người may mắn sống sót, bọn họ là dị năng giả, nhưng cũng là người, cho nên khi có chuyện xảy ra, khi đến lúc mấu chốt, vì đồng bạn, vì tương lai, bọn họ không thể không làm vậy. Nếu lưu lại chính là toàn quân bị diệt, nếu tở về, lần sau lại đến, là có thể giết chết con tang thi này.
Tang thi tê rống, vây quanh xe tải, máu tươi nhiễm đỏ khắp mặt đất.
Gió Bắc rét lạnh gào thét thổi qua, tựa như tiếng ai thở dài….
……..
Tuyết ngưng, vị trí trung tâm của C thị, hang năm vào mùa đông đều sẽ có vài ngày tuyết rơi đầy.
Hiện tại, cả khu đều bị lắp đầy một tầng tuyết trắng mềm mại, không có ô tô vội vàng chạy qua, không có ai đầu đầy mồ hôi ở trước cửa nhà dùng sạn xúc tuyết đọng, cũng không có vô số máy điều hòa vận hành, tuyết đọng lần này hẳn so với mọi năm đều phải lâu hơn một chút.
Hôm nay không có ánh sáng mặt trời, Gió Bắc có chút thấp lạnh, Trang Thiển yên lặng đứng trước một khối thi thể, thi thể máu thịt mơ hồ, rõ ràng là bị nhiều đạn dược cùng lúc bắn phá mà chết. Mặt của thi thể không hề hư hao, làn da màu tiểu mạch, rất anh tuấn, chính là ánh mắt ôn nhu đã muốn nhắm lại.
Làn da Trang Thiển phai đi chút xanh, trở nên thảm đạm tái nhợt, nơi này một mảnh tuyết trắng, nổi bật lên mái tóc đen nhánh, đôi mắt đỏ sậm, trông rất dọa người. Cậu giống như đang bi thương, không thể tin, nhưng cái chính là tang thi không có biểu tình, cho nên cậu chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Cậu trước đó thăng cấp, hoàn toàn không có chú ý đến khu an toàn, vì cái gì mà vài ngày trước cậu mới thăng cấp chứ? Trang Thiển có chút nhớ đến mà cười, nhưng tang thi không có biến hóa biểu tình, cũng chỉ là đứng đó nhìn thi thể trên mặt đất.
“Tại sao lại như vậy?” Âm thanh Trang Thiển bình lặng.
Đường Duẫn Triết cảm thấy được bạn tốt của mình không đúng, nhưng trên người cậu tỏa ra uy áp của tang thi cấp bốn nên không dám hỏi, Đường Duẫn Triết chỉ thuận theo bản năng thuật lại sự việc: “Người này là từ B thị đến đây tìm người, mấy ngày hôm trước không biết vì sao lại đánh lén tiểu đội đội trưởng Liệt Diễm, hắn sắp tiếp cấp thành dị năng giả cấp bốn, khu an toàn ở C thị lợi hại nhất cũng chỉ cấp ba, cho nên Trịnh Vũ Văn khó có thể chiêu mộ được, kết quả là bạn gái y, cháu gái của một người quyền thế trong khu an toàn mang đến quân đội, sau đó…”
Đường Duẫn Triết nhìn nhìn thi thể, người này không phải tang thi, bọn họ cả người đều đầy nhược điểm, chảy máu quá nhiều cũng sẽ làm họ tử vong, tang thi không sợ vũ khí nóng, bởi vì bọn chúng không sợ đau, cho nên mới cần dị năng giả đối phó, dị năng giả lại sợ những vũ khí nóng đó, vì vậy vẫn tạm thời bị đám người có quyền ở trên khống chế, mà cái đám có quyền kia lại sợ hãi công kích của tang thi, một cái tuần hoàn thú vị. Bất quá, vũ khí vốn là do nhân loại phát minh dùng để chiến đấu.
Trang Thiển trầm mặc nhìn thi thể Cố Thần, không đáp lại lời Đường Duẫn Triết.
Một lát sau, ngay khi ba người nghĩ cậu sẽ đứng đến lúc thiên cùng địa tận thì cậu mở miệng.
“Mọi người đi trước đi.”
Tuy rằng mấy người bọn họ thường xuyên thầm oán tang thi chỉ có một bộ dạng cứng ngắt, nhưng đây là cái ghét nhất, bởi vì không nhìn thấy được biểu tình, nên cũng không biết được buồn vui. Diệp Cảnh Trình không khỏi nghĩ đến thời điểm bi thương của bản thân, anh muốn thống khoái rơi lệ, nhưng gương mặt vẫn chỉ yên bình như vậy…
Trong màn tuyết trắng xóa cũng chỉ còn lại Trang Thiển …. Cùng thi thể Cố Thần.
“Mộc Mộc, cậu còn chưa cho tôi đáp án.”
“Mộc Mộc, tôi đã về, cậu có hay không nghĩ đến tôi.”
“Mộc Mộc, tôi yêu cậu!”
Trang Thiển vươn ngón tay tái nhợt vuốt ve gương mặt Cố Thần, nhẹ nhàng lau đi một giọt máu trên người hắn: “Cố Thần….”
Biểu tình vẫn luôn không có biến hóa của cậu rốt cục có chút bị tan vỡ, chậm rãi, miệng cậu hơi hơi giơ lên một độ cong mơ hồ, thực ảm đạm, khóe mắt cậu hơi hạ xuống, so với lúc trước ôn nhu hơn một chút. Có vẻ, Trang Thiển muốn lộ ra một cái cười mỉm, nhưng thoạt nhìn cậu tựa như đang khóc…
………….