Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 96: Chương 96: Đường Duẫn Triết lần ngoại truyện (4)




Bởi vì Mộ Cửu nói: “Muốn ngắm cảnh.”

Do đó Đường Duẫn Triết mệt chết lên chết xuống tìm một tòa núi nhỏ cao nhất gần đó, cõng Mộ Cửu đi lên.

Đỉnh núi không có mây, đêm đen cũng gần chuyển sang sắc lam, ánh trăng chỉ còn một vòng cong nhỏ, vì lẽ đó mà sao cũng phá lệ lớn hơn đôi chút. Ngay từ đầu Đường Duẫn Triết thiwwjt sự cực bất đắc dĩ, đến lúc sau lại bị bầu trời sao mê hoặc: “Đẹp quá ta ơi.”

Mộ Cửu nửa tựa vào cây đại thụ chẽ nhánh cao nhất trên đỉnh núi, quay đầu ngắm Đường Duẫn Triết, trên mặt vẫn không có biểu tình: “Thích?” (X: trong QT dịch nghĩa Xòe, phàm vật gì trên phân từng trạnh xòe ra gọi là nha 丫. Nguyên văn树丫)

“Ừ.” Đường Duẫn Triết nằm trên một cành cây chẽ, một chân gấp khúc, một chân khác vắt qua, vung tới vung lui, trong miệng lại ngậm một cọng cỏ dại nào đó, “Khi còn bé tôi từng mong có người dắt tôi đi ngắm cảnh.”

Mộ Cửu: “Mong?”

“Ừ ừ, tôi là cô nhi nhe!” Đường Duẫn Triết không để tâm nhai cọng cỏ trong miệng, có vị chát cùng vị ngọt nhàn nhạt hòa vào nhau, “Về sau có một ngày tôi tự leo lên trên nóc nhà nhìn, tiếp đó ngủ quên, kết quả dì trong cô nhi viện tìm tôi cả đêm, thế rồi cả tuần liền chỉ được ăn cà rốt!” Cậu cau mày, biểu tình vô cùng đau khổ.

Mộ Cửu nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đường Duẫn Triết, không nói gì.

Đường Duẫn Triết trở mình, nửa ghé vào cành chẽ đó, cái nhánh mảnh khảnh dưới thân cậu ta rung rung, không chịu nổi mà vang lên hai tiếng răng rắc. Một tay chống đầu, Đường Duẫn Triết nhổ cọng cỏ trong miệng ra: “Chúng ta tốt xấu gì cũng cùng chung hoạn nạn lâu thế rồi, anh sao cứ lãnh đạm thế hả ~~ tốt xấu cũng để lộ một chút tin tức coi! Trước mạt thế anh làm gì vậy?”

Mộ Cửu vẫn bình tĩnh như trước, rồi chậm rì rì mở miệng: “Điều này rất quan trọng?”

“Đương nhiên! Chúng ta coi như là hảo cơ hữu đó!!” Đường Duẫn Triết ngắt một chiếc lá trên cây. (X: hảo cơ hữu – bạn nam thân thiết với mình, còn có ý khác là chỉ gay)

Mộ Cửu nhìn Đường Duẫn Triết, suy nghĩ, màu nâu sâu trong đôi mắt dưới bầu trời sao sâu thẫm sáng ngời, khóe mắt hơi giương lên, mang theo ý tứ hàm xúc không nói rõ được, khiến Đường Duẫn Triết chẳng hiểu sao có hơi khẩn trương, cậu nuốt một ngụm nước miếng: “Anh mà nói xạo, tôi ném anh ở trên núi giờ!”

“Đương nhiên.” Trong mắt Mộ Cửu dẫn theo một chút tiếu ý, tựa như ngôi sao nho nhỏ.

********************

Vài ngày sau, Mộ Cửu trải qua ‘khôi phục’ đã có thể chậm rãi đi lại, hắn cầm một nhánh cây chẽ đôi làm ba - toong, chậm rãi đi đường, đi trong rừng mà cứ như dạo chơi ngoài phố.

Đường Duẫn Triết đứng bên khẩn trương nhìn Mộ Cửu, rất sợ hắn vấp ngã. (X: =.=lllllllllllll)

Đi một đoạn, Mộ cửu ném ba – toong đi, miễn cưỡng dựa vào thân cây, mặt không đổi nét nhìn Đường Duẫn Triết.

“?” Đường Duẫn Triết khẩn trương, áy náy hỏi: “Chân vẫn không thể đi à?” (X: e ơi đừng tin nó lừa đó)

Mộ Cửu lắc đầu: “Được rồi, tốt.”

Đường Duẫn Triết thở dài một hơi: “Có muốn nghỉ tý hông?”

“Không muốn đi.” Mộ Cửu ghét bỏ nhìn cây ba – toong trên mặt đất, chăm chú nhìn Đường Duẫn Triết, “Cõng ta.”

“...” Đường Duẫn Triết nín luôn.

Mộ Cửu trơ mặt nhìn cậu ta.

Đường Duẫn Triết gãi bới tóc, bất đắc dĩ ngồi xổm xuống: “Được rồi, sao tôi lại rớt trúng anh cơ chứ.”

Hài lòng tìm một tư thế thoải mái, Mộ Cửu nhìn cái gáy màu lúc mạch cùng vành tai tinh tế của Đường Duẫn Triết, đặt cằm lên rồi cọ cọ.

“Nha... Làm gì thế!?” Đường Duẫn Triết mất tự nhiên rụt cổ một cái.

Cảm thụ được nhịp đập và vành tai dần nóng lên của Đường Duẫn Triết, trong mắt Mộ Cửu hiện lên một tia sáng đỏ.

“Không có gì.” Xoa xoa đỉnh đầu Đường Duẫn Triết, “Ngoan, tiếp tục đi.”

Đường Duẫn Triết bỗng ngừng lại, cả người đều căng thẳng, bộ dáng đề phòng mười phần.

Mắt Mộ Cửu xẹt qua tia sắc bén, thanh âm còn thấp hơn so với bình thường, nơi đáy mắt màu nâu là một màu đỏ chói, hắn hỏi rất chậm: “Xảy ra chuyện gì?”

“Có một đám tang thi đang đến gần!” Đường Duẫn Triết khẩn trương lui về hai bước, sắc mặt có chút khó coi, “Chúng ta bị bao vây.”

Mộ Cửu trừng mắt, thần sắc khôi phục như thường: “Xác định?”

Đường Duẫn Triết im lìm, chỉ là lấy ra một cây cung từ trong giới chỉ, cõng Mộ Cửu trên lưng tìm một cây đại thụ bí mật leo lên: “Suỵt, im lặng.”

***************

“Đệt!” Đường Duẫn Triết thấp giọng chửi bới một câu, lần thứ hai ngưng tụ tên, bắn về phía một con tang thi, thuận tiện tránh thoát một công kích khác, chật vật lộn mèo, dùng cung công kích một con khác. Cậu đã lâu không đụng tới tang thi, vốn đâu phải vận khí của cậu trở nên tốt hơn, mà là tích lại tụ tập duy nhất chỗ này.

Lắc lắc cái đầu có chút choáng, Đường Duẫn Triết lần nữa gia nhập cuộc chiến, tuy bình thường cũng rất chú trọng huấn luyện cận chiến, nhưng theo bản chất thì cậu vẫn rành rẽ phương pháp viễn trình hơn, lúc này bị một đám tang thi vây quanh, trong đó còn có một con cấp bảy, sống tới giờ đã kinh rồi. Vừa ngưng tụ một mũi tên, giết chết một con tang thi, cả khuôn mặt Đường Duẫn Triết đều trở nên trắng bệch, thái dương tuôn đầy mồ hôi lạnh, cho dù cậu giờ đây dính đầy lá rách cùng bụi bặm, cũng không che giấu được sự suy yếu của mình.

Phanh ——

Đạo cụ phòng hộ chặn một lần công kích, Đường Duẫn Triết đau đầu nuốt hai viên thuốc, lần nữa giết chết một con tang thi, đồng thời lo lắng nhìn thoáng qua phương hướng Mộ Cửu. Cậu chiến đấu ở một chỗ khá xa, không biết Mộ Cửu sao rồi, nghĩ thế, công kích của cậu tăng thêm vài phần.

Thế nhưng cùng lúc, con tang thi cấp bảy kia như uống thuốc kích thích tăng mạnh tấn công, khiến Đường Duẫn Triết hoàn chẳng cách nào chống đỡ, phỏng chừng nãy giờ nó chỉ là đang hưởng thụ thú vui đùa bỡn con mồi mà thôi.

Sắc mặt Đường Duẫn Triết càng trắng bệch thêm, quyết định chuẩn bị dùng thuốc xuyên thời gian lần nữa, con tang thi cấp bảy trước mặt cậu đột nhiên bị đạp bay ra ngoài.

Kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy Mộ Cửu đứng ở trước mặt.

“Mộ... Cửu!” Kích động hô lên lại như tắt nơi cổ họng, người trước mắt này, mặt không hiện sắc, không khác gì so với bình thường, nhưng con ngươi đậm màu như dĩ vãng hôm nay đỏ chói trong suốt, như ngọn lửa yêu dị thiêu đốt, ngăn chặn mọi lời nói của Đường Duẫn Triết.

Trong nháy mắt đó, Đường Duẫn Triết xoay chuyển trong đầu, nhưng mọi thứ đều vô pháp khẳng định, Mộ Cửu ý vị thâm trường nhìn cậu, lúc này bắt đầu mặt không đổi sắc cùng mấy con tang thi quay quần đánh nhau.

Đường Duẫn Triết một khắc kia tình cảm trong lòng trở nên phức tạp, nếu cậu có cơ hội, hắn nhất định sẽ nhớ tới rất nhiều thứ, nhưng cậu không thế, trong nháy mắt cơ hồ chỉ thở dài một hơi, cậu cảm thấy trước mắt tối sầm, tiếp đó hôn mê bất tỉnh.

“Anh gạt tôi!!” Đây là câu nói đầu tiên Đường Duẫn Triết tỉnh lại, cậu yếu ớt nằm trên mặt đất, dưới thân là đệm đã được lót trước, trên người đắp tấm chăn mỏng, đều là thứ trong túi đựng đồ của cậu. Đường Duẫn Triết hơi nhúc nhích, mặt mũi tái nhợt, hung hăng trừng Mộ Cửu.

Mộ Cửu mặt nghiêm nhìn Đường Duẫn Triết, đôi mắt màu đỏ sáng ngời.

Đường Duẫn Triết chật vật hộc ra một hơi: “Giả bộ quái gì nữa, anh sớm đã không còn liệt mặt?! Anh lừa gạt tôi!”

Mộ Cửu chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy một chén nước đưa tới bên mép Đường Duẫn Triết: “Uống nước.”

“Không uống!” Đường Duẫn Triết quay đầu.

Mộ Cửu trầm mặc hai giây, ôn nhu nhấc đầu Đường Duẫn Triết lên, xao xoa gáy cậu một chút, lần nữa lộ ra biểu tình nghiền ngẫm.

Đường Duẫn Triết chỉ cảm thấy sau đầu rét run, nhìn hắn chằm chằm: “Anh muốn làm gì!”

Trong mắt Mộ Cửu hiện ý cười, chậm rãi cúi đầu.

Đường Duẫn Triết nín thở, nhìn hai mắt đo đỏ của Mộ Cửu, cả người căng chặt lại, một cử động nhỏ cũng không dám.

Sau đó, Mộ Cửu bóp nhẹ gáy cậu, để cậu ngưỡng đầu lên, đổ chén nước vào, Đường Duẫn Triết mở to hai mắt nhìn, vô ý thức bắt đầu giãy dụa, Mộ Cửu nhanh chóng ném cái chén đi, tay kia đè lại yết hầu Đường Duẫn Triết.

“Ực ——” nuốt nước luôn.

Hài lòng vươn tay, lau sạch chút nước nơi khóe miệng Đường Duẫn Triết, Mộ Cửu đứng lên, lần thứ hai từ trên cao nhìn chăm chú vào Đường Duẫn Triết.

Đường Duẫn Triết thấy kỳ cục quay đầu đi, suy nghĩ một chút lại lại hung tợn quay lại, trừng mắt với Mộ Cửu.

“Ngủ đi.” Mộ Cửu nghĩ nghĩ, lại ngồi xổm xuống lần nữa, che đi đường nhìn của Đường Duẫn Triết, chậm rãi vuốt xuống, khép lại hai mắt của cậu ta.

Đường Duẫn Triết: “...”

Quên đi, bình vỡ thì cho nứt luôn nhắm mắt lại, Đường Duẫn Triết muốn ngủ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu nghe được thanh âm của Mộ Cửu: “ Thời gian thăng cấp sai nên mặt mới tê liệt, không có lừa em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.