Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 52: Chương 52: Từ đường (Hạ)




Trang Thiển gợi lên một nụ cười, nhìn đứa nhóc đang trợn mắt há mồm: “Một vấn đề đổi một vấn đề, nhóc có biết bên kia bức tường là gì không? Nó có quá khứ như thế nào?”

Trương Mộ Vũ rối rắm lắm, ngơ ngác nhìn đoạn vách đá cuối cùng đang dần biến mất, theo bản năng gật đầu: “Nơi này, thông đến từ đường.” Nhóc đi đến góc phòng, mở ra một khối gạch, ấn nhẹ, một cánh cửa nhỏ xuất hiện trên một mặt tường, đồng thời bọn họ nhìn thấy trong thông đạo cũng mở ra một cánh cửa lớn giống thế: “Tôi cũng vừa mới biết đến cửa này, còn mấy người, làm sao lại biết bật chốt mở? Mấy người biết nguyên lý của từ đường ư?”

Ánh mắt đứa nhóc mở to thiệt to, mang theo hấp tấp cùng mong đợi, nó tựa hồ vô cùng muốn biết bí mật sau lưng từ đường.

“Ngay đây, có một trận pháp, bọn anh cảm nhận được năng lượng, về phần từ đường, bọn anh còn chưa có đến đó, nên cũng không rõ.” Cố Thần đứng gõ gõ vách tường nơi có trận pháp, giải đáp cho cậu nhóc hiểu.

Ánh sáng trong mắt Trương Mộ Vũ hơi tối sầm, nhưng rất nhanh lại sáng lên: “Vậy mấy người có kiểm tra được không?!”

“Một vấn đề đổi một vấn đề, em trai à.” Diệp Hi Văn mở miệng.

Trang Thiển gật đầu: “Em biết bọn tôi muốn biết gì mà.”

Trương Mộ Vũ thoáng sửng sờ, há miệng thở dốc, sau đó tức giận trừng mắt nhìn họ, rồi lại bướng bỉnh không chịu mở miệng.

Cố Thần nhún vai, hắn biết rõ là sẽ thấ mà, hắn đi đến cạnh bàn, cầm lên đèn pin chiếu sáng: “Đi thôi, kế hoạch của chúng ta là kiểm tra từ đường, vừa hay đi từ đây đi.”

Cố Thần dẫn đầu đi trước, Diệp Hi Văn đi theo, Đường Duẫn Triết kéo thằng nhóc đi ở giữa, Trang Thiển đi cuối, cách từ đường càng gần thì lại càng cẩn trọng.

Một đường đi đến, nhưng không có gì xảy ra, bọn họ tiến vào một gian phòng trống khác, nhìn bốn phía xung quanh thì căn phòng này lớn hơn, có một cầu thang đá đi thông lên phía trên, tiếp đó là một cánh cửa đá ở trên cùng.

Cố Thần nhẹ nhàng đẩy cửa đá lên, lộ ra một cái khe hở nhỏ, rất nhanh hắn cảm nhận được hơi thở của tang thi. Còn chưa tìm hiểu được tình huống bên ngoài, hắn phát hiện tang thi đột nhiên xao động, vốn hơi thở của chúng nặng nề đứt quãng, giờ lại thay nhau gầm lên vang dội, thậm chí bước chân của bọn nó cũng trở nên lộn xộn. Cố Thần nhanh nhẹn khép cửa đá lại, lui xuống.

Trương Mộ Vũ hé môi, nhìn hắn nửa ngày, cuối cùng nhỏ giọng mở miệng: “Nơi này có thể giấu hơi thở, tang thi không phát hiện ra đâu.”

Cố Thần bước đến cạnh Trang Thiển, hai người thương lượng một chút, sau đó nói: “Đường Duẫn Triết, Diệp Hi Văn, hai người ở đây trông thằng bé, chúng tôi lên trên xem xét.”

“Trang lão đại, chỉ hai người thôi sao?” Đường Duẫn Triết kinh hô.

Diệp Hi Văn cũng nhăn tít đầu mày, có chút bất mãn muốn nói, lại thốt nhiên ngừng bặt, cúi đầu suy ngẫm. Sở dĩ để bốn người cùng nhau hành động bởi vì kế hoạch vốn dĩ là từ bên ngoài từ đường tiến vào, cho nên cần tầm xa cùng trị liệu, nhưng bây giờ đã trực tiếp đến trung tâm thăm dò, cậu thường dùng thủ đoạn tấn công và Đưỡng Duẫn Triết cần khoảng cách ngược lại thành trói buộc, huống chi, bọn họ còn chưa đến Trúc Cơ kỳ. Diệp Hi Văn hơi buồn bực kéo lấy Đường Duẫn Triết đang muốn phát biểu ý kiến: “Chúng ta phải tùy thời chuẩn bị tiếp ứng.”

Đường Duẫn Triết nhìn biểu tình của ba người, im lặng phục tùng mệnh lệnh, xem ra là có gì đó mà cậu ta đã không chú ý đến, đợi hồi nữa hỏi Diệp Hi Văn là được rồi.

Trang Thiển cùng Cố Thần thêm cho mình pháp thuật che giấu hơi thở, cẩn thận mở cửa đá ra, rồi đi ra ngoài.

Ngoài cửa đá là một phòng nhỏ, tích đầy bụi bặm, mỗi bước đi đều bám một ít bụi bẩn. Trong phòng có đặt một cái bàn thờ bằng gỗ, hoa văn chạm trổ tinh tế như ẩn như hiện dưới lớp bụi mờ, trên bàn thờ đặt một cái gì đó tròn tròn, đều cùng chất liệu gỗ và hoa văn điêu khắc.

Trang Thiển thận trọng bước qua, muốn chạm vào.

ÔNG…

Trên bàn thờ dày đặc bụi mù phát ra một tầng ánh sáng, một tầng màu bạc ngăn tay của Trang Thiển lại, Trang Thiển nhíu mày, đem nguyên lực vận chuyển đến bàn tay, lại dùng sức, tầng bạc mỏng manh nổi lên từng vòng từng vòng gợn sóng, chậm rãi khuếch tán, rồi biến mất, nhưng tay Trang Thiển vẫn không chạm được thêm một li nào.

Thu tay lại, tầng màu bạc liền biến mất, Trang Thiển lùi xuống: “Cố Thần, anh thử xem?”

Một hồi sau, Cố Thần cũng lui lại, chỉ để lại một cái bàn thờ tích đầy bụi hệt như căn phòng nhiều bụi bặm này, bình thường đến không thể bình thường hơn.

“Đó là linh lực.” Cố Thần nói.

Trang Thiển tư lự: “Hẳn là một vật truyền thừa, có thể chúng ta không phải là người hữu duyên, cho dù có thể lực cũng không đủ để phá cấm chế.”

Bước đầu phán đoán, vật tròn tròn trên bàn thờ có thể là nguyên nhân khiến cho đám tang thi dị thường, nhưng thứ đồ vật đó lại không có bất kỳ dao động năng lực gì, giống như căn phòng tro bụi này hoàn toàn làm cho người ta nhìn nó không có cảm giác gì đặc biệt.

Trang Thiển cùng Cố Thần nhìn nhau, hai người lấy ra vũ khí nắm chặt trong tay.

Bên phải gian phòng này có một cánh cửa nhỏ, Cố Thần đẩy nó ra.

Bên ngoài chính là sảnh chính của từ đường. Cửa chính cùng rường cột đều phết sơn đỏ, trên nền đất có một bàn đá, trước sảnh chính đặt một bức tượng thần, sau vách tường bày tượng thần cùng bàn thờ chính là căn phòng nhỏ lúc nãy. Trước tượng thần bày một loạt bài vị, trên đó chằn chịt tên, danh tự đều mang họ Trương, hoàn toàn là dáng vẻ của một từ đường hết sức bình thường. Nhưng không được bình thường chính là, đất trống trong sảnh chính lại đứng hơn hai mươi con tang thi bậc một, bọn nó ngơ ngác nhìn về phía tượng thần, ánh mắt đục ngầu không mảy may chuyển động, tựa như bị thứ gì đó hấp dẫn, ngoài cửa lớn, trong phạm vi cửa, đứng đầy tang thi bình thường, càng đến gần cửa thì gần như là thăng cấp.

Trang Thiển cùng Cố Thần cẩn thận điều chỉnh hô hấp, chậm rãi men theo tường mà đi, tận lực không kinh động đến đám tang thi; ba cấp đầu tiên, tang thi không có thị lực, bọn nó dựa vào cảm giác để phán đoán con mồi, thường thì so với đôi mắt còn chính xác hơn nhiều; nhưng điều đó lại không có hiệu quả với cách giấu hơi thở của hai người Trang Thiển. Nhưng là chỉ đối với tang thi bậc một, trên lý thuyết thì tương đương với Trúc cơ kỳ; phương thức bọn họ vận dụng năng lượng có chút thô sơ cùng không có chút quy tắc nào, tuy đặc tính của tang thi có thể bù đắp những khuyết điểm, một chọi một thì sẽ kém xa với Trang Thiển và Cố Thần. Nhưng mà, đối mặt hơn hai mươi con tang thi bậc một, Trang Thiển với Cố Thần chỉ đành lực chọn tránh né.

Ánh mắt Cố Thần ẩn ý bảo Trang Thiển quan sát tượng thần.

Trang Thiển nhìn qua, phía dưới tượng thần, sắp xếp mấy hàng bàn dài, từ cao đến thấp rồi đi dần xuống đều xếp bài vị, chất liệu gỗ của bàn dài cùng khung bài vị rất giống nhau, hơn nữa đám tang thi đứng ngăn cản tầm mắt, cho nên Trang Thiển không phát hiện ra. Ở giữa một cái bàn nhỏ là một cái lư hương be bé, trên đó cắm đầy phần cây của nhang đã tàn hết, tàn nhang rơi vãi đầy trên lư hương, có một ít đã bị gió thổi bay, nhưng hai bên lư hương không có trưng hoa quả hay thức ăn gì, mà chỉ đặt hai cái đĩa.

Bộ dáng của đĩa theo kiểu thanh hoa, trong hai cái đĩa đều được đặt hai ngọc bội hình tròn nho nhỏ. Ngọc bội đại khái chỉ cỡ móng tay cái, bên phải có màu trắng, bên trái lại là mặc ngọc (X: màu đen đó mà, để nguyên văn lun cho văn thơ), nhưng thoạt nhìn thì chất liệu có chút bình thường, bên phần ngọc màu trắng hơi đục ngả vàng, màu đen lại hơi bụi, nhìn sơ thì có chút giống đá cuội, không biết vì sao lại đặt ở đây nữa. Trang Thiển híp mắt, chú ý tới từ đường tích một lớp bụi thiệt dày, nhưng hai cái đĩa lại vô cùng sạch sẽ, thậm chí tro nhang rơi đầy bàn cũng không dính vào.

Đột nhiên, thứ trên tay Trang Thiển cùng Cố Thần rung nhẹ, đây là đồng hồ chuyên dụng bọn họ mua trước mạt thế, có rất nhiều công năng, đúng giờ thì báo động, còn là kiểu tình nhân.

Nhưng Trang Thiển cùng Cố Thần chưa kịp quản đồng hồ trên tay, thì bọn họ đã cảm giác được, nguyên lực cùng ma lực trong từ đường thế mà giảm bớt đi, linh lực lại đột ngột nồng đậm hơn, điều này so với việc linh lực ở địa cầu đang dần khô kiệt thì thật không có khả năng.

Trang Thiển và Cố Thần nắm chặt lấy vũ khí, vận chuyển nguyên lực chạy qua kinh mạch toàn thân, nhìn chằm chằm vào bàn thờ. Trong hai cái đĩa thanh hoa kia, hai miếng ngọc bội nho nhỏ đang tỏa sáng, màu trắng càng lúc càng trong suốt lóng lánh, màu đen thì càng ngày càng đen đậm đẹp vô cùng, tựa như ánh sáng của mặt trăng đang hoà với bầu trời đêm đen.

Ngọc bội bên trắng phát ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, màu đen lại tỏa ra ánh sáng đen, hai loại ánh sáng đan xen vào cùng nhau, chậm rãi tạo ra một mạng lưới rộng lớn, từ từ khuếch tán ra khắp từ đường, ánh sáng đen trắng hòa vào nhau đảo qua khiến hơi thở của tang thi trở nên mạnh lên, hơn nữa còn bắt đầu hưng phấn. Trang Thiển nhìn thấy, không ít tang thi muốn nhào lên, lại bị vòng phòng hộ mà ngọc bội tạo ra chắn lại.

Dần dần, ánh sáng càng lúc càng đến gần, Trang Thiển cùng Cố Thần đều cảm nhận được nguồn năng lượng đang nghênh diện mà đến, bọn họ không có đường lui, nhưng cũng không nhận thấy có nguy hiểm, vì thế chỉ đứng yên cảnh giác. Rất nhanh, ánh sáng chạy qua bọn họ, một cỗ linh lực rót vào da thịt, từ tốn tan ra trong thân thể, bọn họ cảm nhận được năng lượng trong cơ thể tăng mạnh lên từng chút.

Ngọc bội có vấn đề! Trang Thiển với Cố Thần đối mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương nhận được tin tức giống mình.

“Gào!!!” Đột nhiên, một con tang thi bậc một xông tới, Trang Thiển và Cố Thần nháy mắt né tránh, móng sắt của tang thi lưu lại một dấu vết thật sâu trên tường.

Hai người nhận ra, pháp thuật trên người đã biến mất.

Không có thời gian để tự hỏi từng việc, đám tang thi bắt đầu ngửi được hương vị ngọt ngào, năng lượng đang kêu gọi, nó đến từ chỗ sâu trong huyết quản khát khao đối với lực lượng, tang thi cấp một đều hào hứng chuẩn bị tấn công, thậm chí khi áng sáng đảo qua đám tang thi bình thường bên ngoài thì chúng cũng dần áp sát về phía từ đường, nhưng nhận ra khí tức của tang thi bậc một lại không dám tiến vào.

Oanh_

Lá chắn bằng băng trong tay Trang Thiển ngăn lại công kích của một tang thi, nhưng tiếp theo đầu vai cậu lại bị con khác tấn công, cậu cúi người lăn một vòng, móng nhọn mang theo kình phong rít qua trên đỉnh đầu cậu, không kịp đứng dậy, Trang Thiển lại lăn tiếp thêm hai vòng, nhiều tang thi cũng bắt đầu tiến hành công kích, sau đó cậu nhạnh nhẹn nhảy lên, nguyên lực cùng ma lực trong không khí bị cậu điều động mau chóng ngưng tụ thành một hỏa cầu nho nhỏ, rồi kéo dài ra, trở thành dạng cây châm.

Lúc này, ba con tang thi bậc một rống lớn xông lên, tang thi cấp một hành động khá nhanh, tay cùng răng nanh đã trở nên phi thường lợi hại, âm thanh tê rống làm cho không khí càng thêm khủng bố và khẩn trương. Trang Thiển tập trung vận chuyển pháp thuật, năng lượng hệ hỏa biến thành châm run lên một cái trong không trung, nhanh nhẹn lao ra, nó có rất nhiều, rất nhỏ, cũng rất nhanh, chỉ có thể nhìn thấy từng dãy tơ nhỏ màu đỏ chói xẹt qua, những tiếng gầm rú phẫn nộ né tránh của tang thi đã chứng minh được uy lực của nó.

Trang Thiển thừa dịp lúc tang thi tạm thời không phản kích được, mau lẹ chạy đến cửa nhỏ, Cố Thần cũng đã thoát được khỏi dây dưa với đám tang thi, vừa lúc tập hợp cùng Trang Thiển.

Trang Thiển nhanh tay đóng cửa lại, đúng lúc có một cánh tay của tang thi đánh đến cửa, phát ra âm thanh nặng nề. “Gào gào!!!” Tang thi ngoài cửa xôn xao, không ngừng công kích cửa nhỏ, nhưng cửa nhỏ lại vẫn hiên ngang bất động. Thật không hiểu cửa này được làm từ gì nữa, dường như cho tới nay không ai từ sảnh chính vào được cửa căn phòng nhỏ này.

Trang Thiển thở phào một hơi, cùng Cố Thần lui về trong thông đạo.

Cửa đá siêu dày “oanh” một tiếng khép chặt lại, ngăn cản ánh sáng từ phía ngoài, Diệp Hi Văn nhanh chóng tiến lên nghênh đón, mỗi người tự tạo ra một quả cầu ánh sáng nhỏ.

Trang Thiển vừa rồi chỉ dùng khoảng hai phần năng lượng, hiện tại cũng đã khôi phục được hơn nửa, cậu điều chỉnh hô hấp một chút, bình phục trở lại. Cố Thần đi bên cạnh cậu, trong không gian có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, tuy vừa rồi cũng không có gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp hiểm cảnh như vậy, vẫn không tự chủ được là lo lắng cho người mình yêu.

Trong đường hầm, mơ hồ nghe được tiếng ầm ĩ xôn xao của đám tang thi bên ngoài đã dần lui, chúng nó trở nên nóng nảy và mê muội, không cam lòng gào rống, nhưng lại không cảm nhận được hơi thở của con mồi.

Trang Thiển thu lại tâm trạng, thấy được Đường Duẫn Triết đứng trong phòng, Trương Mộ Vũ cương ngạnh đứng cách cậu ta một khoảng nhất định, không khí giữa thằng nhóc cùng cậu ta có chút sượng ngắc. Trang Thiển nhìn Diệp Hi Văn, phát hiện ánh mắt thiếu niên nhìn thằng nhóc cũng không mấy tốt đẹp hệt như từ ban đầu.

“Sao thế?” Trang Thiển dựa vào Cố Thần, suy nghĩ một chút rồi nhìn vũ khí vẫn chưa có dùng trên tay, thu vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.