Trọng Sinh Chi Tri An Như Phỉ

Chương 15: Chương 15




Gần đây Trần Phỉ càng ngày càng không thể chịu được, một tháng này Cận Tri An có lúc sẽ kè kè theo cậu đi học, đi đến chỗ Lâm Thụy để làm việc cũng đi theo, mỗi ngày ăn cơm đều ăn cùng nhau. Cận Tri An vào sáng sớm rất thích ăn mì vằn thắn ở trong trường học, Trần Phỉ nhớ cái ngày mời hắn đi ăn, liền cảm thấy một trận ê mặt, lần đó ông chủ có hỏi tại sao lại đến nữa, buổi sáng đã tới rồi mà, nhưng là bởi vì cậu, Cận Tri An mới phải nhọc công như vậy.

Mỗi ngày tiếp xúc ngày một nhiều hơn, còn có anh mắt chứa đầy tính xâm lược kia của Cận Tri An, Trần Phỉ có thể ý thức được đây là nguyên nhân gì, cậu cảm giác rất phức tạp, chỉ hy vọng mọi chuyện đừng đi quá xa…

Ngày hôm nay là ngày Trần Phỉ chính thức đi làm được một tháng, Cận Tri An kéo lấy Trần Phỉ đi ăn mừng.

Khi trở về, Trần Phỉ xiêu xiêu vẹo vẹo ngã lên giường, Cận Tri An đi rửa ráy, Trần Phỉ mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ.

Cận Tri An mặc áo tắm chà sát tóc phát ra tiếng sồn sột, bất đắc dĩ nhìn một đoàn ở trên giường trong giây lát, liền đi đến đánh thức ai kia dậy, làm ai kia bốc hoả một trận.

Vừa tắm xong, tóc cũng mặc kệ dù vẫn còn ướt sũng, nhẹ nhàng cởi giày giúp Trần Phỉ, mùa hè mặc cũng không nhiều lắm, áo thun quần soóc không cần phải cởi, đặt Trần Phỉ nằm ngay ngắn lại, một tay để trên bụng cậu. Cảm giác trên bụng có cái gì đó nhẹ nhàng đè lên, Trần Phỉ nhỏ giọng lầm bầm một tiếng, cũng không có mở mắt ra.

Nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán Trần Phỉ ra, nhìn chăm chú khuôn mặt của người mà mình đã khắc sâu vào tâm khảm, gò má hiện ra vẻ hồng hào khỏe mạnh, mũi thở nhẹ nhàng chập trùng.

Bờ môi phấn nhạt tựa hồ muốn đầu độc người khác, mỗi một đường vân nhỏ trên môi đều như mời gọi. Tay phải xoa mặt Trần Phỉ, ngón cái dừng lại bên môi, nhẹ nhàng ma sát khóe môi.

Cận Tri An không dự định tiếp tục làm một quân tử, trước mặt là người mà mình đã mơ tưởng từ lâu, khắc chế lại bình tĩnh, từng bước áp sát tới, căn bản là phải trước tiên thu hồi một chút lợi tức mới được.

Chầm chậm cúi người, gần kề trần phỉ bên trái khóe môi, trịnh trọng ấn xuống, nhẹ nhàng ma sát di động khiến toàn bộ môi dán vào, mềm mại xúc cảm không kìm lòng được để Cận Tri An nhắm mắt lại.

Đầu lưỡi cẩn thận dò xét, tinh tế miêu tả từng ngóc ngách, so với tưởng tượng càng thêm vui tươi cùng mềm mại hơn, ngậm lấy môi mút mút, chợt quả đoán bứt ra, Cận Tri An sợ nếu tiếp tục nữa thì chính mình sẽ không nhịn được.

Cả môi Trần Phỉ biến sáng lấp lánh, đỏ au, vừa nhìn liền biết mới bị chà đạp xong. Màu hồng nhạt cũng dần dần từ cổ bò đến cuối sợi tóc, như là đang toả ra nhiệt khí rất lớn, con ngươi vòng tới vòng lui, lông mi run run.

Cận Tri An cười cười, hệt như không có chuyện gì xảy ra, đi đến trên giường mình nằm xuống, dáng vẻ rất bình thản. Có lúc một ít ám chỉ không có tác dụng, vẫn là cần một chút công khai mới được, bằng không tên ngốc kia cứ yêu thích giả ngu.

Bên này, Trần Phỉ đột nhiên đưa mắt lườm một cái, cương cứng thân thể vẫn còn chưa dám động, tay nhẹ nhàng lần đến môi, xoa xoa, như là muốn lưu giữ lại xúc cảm vừa nãy.

Trong nháy mắt đó hô hấp quấn quýt, Trần Phỉ hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ, ngoại trừ căng thân thể duy trì bất động, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Tim vẫn còn ầm ầm đập rất nhanh, trừng lớn hai mắt nhìn trần nhà, Trần Phỉ muốn khống chế lại trái tim đang nhảy loạn, thế nhưng vô phương cứu chữa.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Trần Phỉ trưng ra nguyên một bản mặt gấu trúc chính hiệu, cả đêm không làm sao ngủ được, suy nghĩ vớ vẩn, mơ mơ màng màng, trong đầu ngoại trừ Cận Tri An thì vẫn là Cận Tri An.

Cận Tri An người ta sắc mặt thật hồng hào, tinh khí ngời ngời. Trần Phỉ căm giận bứt bứt chăn, uổng phí tự mình suy nghĩ suốt đêm, người ta căn bản không có coi là chuyện to tát a!

Hiện tại game chế tác đã chính thức khởi động, Cận Tri An thành lập một công ty, vẫn là cùng Lâm Thụy hợp tác, tài chính riêng lẻ của một người sẽ không đủ.

Toàn bộ kế hoạch chế tác game ở trong vòng một tháng này đã hoàn thành, mỹ thuật viên cùng biên trình viên đều đã vào vị trí của mình, chuẩn bị bắt đầu tiền kỳ chế tác. Tuy rằng Trần Phỉ còn rất muốn ngạo kiều thêm một chút, thế nhưng cậu thật sự muốn tham dự chế tác game, cùng Cận Tri An mỗi ngày đều gặp mặt cùng tiếp xúc.

Chỉ cần tự thôi miên mình, chưa từng xảy ra gì cả, chưa từng xảy ra gì cả, ta ngủ, nhất định là như vậy!

Trần Phỉ niệm thần chú, cố quên đi cảm giác không dễ chịu trong lòng, dáng vẻ làm bộ như không có chuyện gì, lại không chút nào ý thức được biến hóa trên mặt đã sớm bán đứng chính mình rồi.

Cận Tri An không cho phép Trần Phỉ tiếp tục trốn tránh, cùng Trần Phỉ càng thêm thân mật, chăm sóc cũng càng thêm cẩn thận, Trần Phỉ cũng chưa bao giờ biểu hiện ra dáng dấp không thể tiếp thu ý tứ của tình yêu kia, vậy tại sao không thử một lần chứ?

Trần Phỉ đương nhiên rõ ràng tâm ý của Cận Tri An, thế nhưng chẳng lẽ muốn chính mình mở miệng hay sao, cậu không nói tôi làm sao biết a, con mẹ nó chứ! Tôi cũng chỉ có thể giả vờ không biết thôi, đau trứng lắm biết không hả! Trần Phỉ yên lặng nhổ nước bọt, tại sao không dùng một đao, gọn gàng dứt khoát.

Cả hai bọn họ, một người muốn nước ấm luộc ếch, một người thì muốn giải quyết nhanh chóng.

Thế nhưng tiền kỳ chế tác game hoàn toàn không cho họ một chút khe hở, bận bịu rối tinh rối mù. Tăng ca thành chuyện thường như cơm bữa, khi ở trường cũng bàn luận về dự án lần này, phong hoa tuyết nguyệt gì gì đều không có thời gian nghĩ đến.

Trần Phỉ sụt hết vài cân, Cận Tri An nhìn thấy mà đau lòng, nhưng nhận ra dáng vẻ Trần Phỉ tràn ngập nhiệt huyết, chỉ đành đốc thúc Trần Phỉ, không cho phép cậu kiêng ăn, uy hiếp cậu phải ăn nhiều hơn một chút, còn định sẽ giám sát Trần Phỉ uống thuốc bổ nữa.

Cận Tri An biết mình bình thường sẽ không như vậy, nhưng cũng không có để ý. Trần Phỉ thì hoàn toàn chìm đắm vào dự án, cái gì cũng không muốn làm hết ngoài nó, nên cũng mặc Cận Tri An cũng làm sao thì làm.

Đây là phiên bản chiến đấu võng du, trên thị trường đa số là tiên hiệp Cổ Phong hoặc là bản Q võng du, nếu như làm thành công, game này sẽ là phiên bản chiến đấu võng du đệ nhất. Nhũng pha như quyền hoàng đã là kinh điển, hiện tại chỗ bọn họ lấy cơ sở trên tăng cường thêm ý tưởng mới.

Ngoại trừ nhân vật, đặc hiệu, âm thanh cũng hoàn toàn là cao hơn hơn vài bậc so với bên ngoài, nhiệm vụ game cùng hình thức nhất định phải đa nguyên hóa, thỏa mãn hứng thú nhiều người hơn.

Mỗi ngày thảo luận luôn có thể nảy ra tia lửa mới, Trần Phỉ cảm giác làm việc cùng Cận Tri An rất hợp ý, mọi ý tưởng của cả hai như đồng nhất, ngầm hiểu ý nhau.

Cận Tri An vô cùng dung túng với Trần Phỉ, vừa muốn yêu thương cậu, cũng là vì cậu mà kiêu ngạo, có thể cùng mình đứng chung một chỗ, Cận Tri An thật sự rất thưởng thức loại cảm giác này.

Hôm nay vẫn như thường lệ đi đến công ty, Tô Nặc liền bưng lên một tách cà phê, đặt ở trên bàn Trần Phỉ. Trần Phỉ nhấp một hớp nhỏ, nói: “Chị Nặc, vẫn là chị phao cà phê uống ngon nhất.”

Tô Nặc so với Trần Phỉ lớn hơn năm tuổi, đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, từ cái lần nào đó Trần Phỉ uống cà phê do Tô Nặc tự tay phao, cậu đã hết mực khen ngợi Tô Nặc, sau đó mỗi ngày Tô Nặc đều sẽ phao một tách cà phê, đặt ở trên bàn Trần Phỉ. Tô Nặc như một chị gái tốt bụng như vậy, Trần Phỉ đối với Tô Nặc ấn tượng tốt vô cùng.

Tô Nặc cười tao nhã: “Tiểu Phỉ còn cùng chị khách khí nữa sao.”

Cận Tri An thì thật sự không cảm thấy vừa mắt với Tô Nặc, thế nhưng cố gắng không biểu hiện ra ngoài, nếu như vì không vừa mắt ai đó mà khai trừ vô căn cứ, thế chẳng phải là quá chú ý đến tư tình sao, hơn nữa Tô Nặc năng lực rất giỏi, điểm này là không có thể phủ nhận.

Không chịu nổi Trần Phỉ cùng Tô Nặc vừa nói vừa cười vui vẻ đến vậy, mượn cớ gọi Trần Phỉ lại: “Trần Phỉ, cậu tới đây xem cái này một chút.” – Âm thanh quả thực là lãnh khốc vô tình.

“Chị Nặc, tôi đi một chút.”

“Đi đi.”- Tô Nặc vỗ vỗ cánh tay Trần Phỉ.

Cận Tri An nhìn xuyên thấu qua bức tường pha lê mà bốc hỏa, mặc dù biết Trần Phỉ khi chăm chú tới chuyện gì thì sẽ không nghĩ tới những thứ khác, Trần Phỉ cùng Tô Nặc cũng không thể nào, thế nhưng chính là không chịu nổi Tô Nặc bày ra dáng vẻ cứ như rất thân thiết với Trần Phỉ lắm vậy.

Trần Phỉ còn tưởng rằng thật sự có chuyện gì, mấy ngày nay hai người nghĩ ra ý tưởng gì đều sẽ nói cho đối phương: “Chỗ nào có vấn đề à?”

Mục đích chính của Cận Tri An là mang Trần Phỉ rời đi con bạch tuột nguy hiểm kia, làm gì có vấn đề nào đâu, hàm hàm hồ hồ nói: “Không có chuyện gì, giải quyết xong rồi.”

Trần Phỉ ngây thơ hoàn toàn không cảm thấy có cái gì không đúng, đáp một tiếng rồi trở về lại chỗ ngồi.

Buổi trưa Tô Nặc lại tới mời Trần Phỉ cùng đi ăn cơm, mà giờ cơm luôn là thời gian hiếm hoi để Cận Tri An cùng Trần Phỉ được ở cùng nhau, hắn làm sao có khả năng cho phép người kia chạy đi lung tung, liền tìm cớ đem người nào đó mang đi.

Cận Tri An cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ, cái cô Tô Nặc này làm gì mà cứ thân mật quấn quýt lấy Trần Phỉ như vậy, liệu có phải cô ta đã có tình cảm khác thường gì với người của mình chăng, là yêu à, muốn lấy lòng Trần Phỉ chứ gì.

Trần Phỉ lại tỉnh tỉnh mê mê, không khéo cô ta đánh động được tới Trần Phỉ của mình thì coi như xong. Cận Tri An cảm thấy nhất định phải tăng nhanh tiến trình, không thể tiếp tục để Trần Phỉ trốn tránh như vậy nữa.

Ăn cơm trưa xong, nào có nghĩ đến Tô Nặc mang trái cây cho Trần Phỉ, nói là sau khi ăn trái cây, cố ý chọn cho Trần Phỉ một quả táo đỏ mà cậu thích ăn nhất.

Cận Tri An lúc này có thể xác định Tô Nặc đây là có ý đồ riêng, cô ta tuy rằng che giấu tốt, thế nhưng với ánh mắt tinh tường của Cận Tri An, đây rõ ràng chính đang ôm mộng với Trần Phỉ.

Buổi tối trở về trường học, Cận Tri An cảm thấy tất yếu cần phải tìm người nào đó cố gắng nói chuyện một chút.

Hai người thu thập sạch sẽ, Trần Phỉ đã sắp mở mắt không nổi nữa, nhanh chóng bò lên giường liền chuẩn bị ngủ say như chết.

Cận Tri An ngồi đến bên giường Trần Phỉ, vò vò mái tóc mềm nhuyễn của cậu, cúi người kề sát ở thái dương cậu, lẩm bẩm nói: “Ngủ ngon, Trần Phỉ.”

Trần Phỉ chỉ vừa mới nằm xuống nhắm mắt lại, làm sao có khả năng liền ngủ, cũng không thể giả bộ ngủ nữa, lập tức mở mắt ra, vừa vặn cùng Cận Tri An bốn mắt nhìn nhau.

Cận Tri An nghiêm túc nhìn chằm chằm Trần Phỉ, không cho Trần Phỉ trốn khỏi tầm nhìn.

Khoảng thời gian này hai người rất tự nhiên ở cùng nhau, Trần Phỉ hoàn toàn có thể tiếp thu được chính mình tiến gần đến cậu, Cận Tri An cũng khẳng định Trần Phỉ đã nhìn ra rồi, hơn nữa hai người hợp ý như vậy, Cận Tri An mới dám mạo hiểm không tiếp tục để Trần Phỉ lừa mình dối người nữa.

Trần Phỉ đỏ bừng mặt, nhỏ giọng lúng túng đáp lại: “Ngủ ngon.”

Cận Tri An không dự định để Trần Phỉ mê hoặc mình: “Cậu không dự định cùng tôi nói chút gì sao?”

“Có … có cái gì mà nói a … ngủ đi.” – Trần Phỉ có vẻ như bị hụt hơi rồi.

“Nhưng là tôi có lời muốn nói, Trần Phỉ.” – Cận Tri An tiến đến bên tai Trần Phỉ, nửa ôm lấy cậu, nỉ non hô hấp ở trên lỗ tai cậu. Ngứa ngứa, Trần Phỉ không dễ chịu liền nghiêng đầu đi, lỗ tai đã đỏ tươi ướt át, vành tai mỏng manh hiện lên một tầng màu sắc ám muội.

“Tôi yêu em, Trần Phỉ.” – Âm thanh đưa tình của Cận Tri An khiến Trần Phỉ đã quên mất phải giãy dụa, Cận Tri An chậm rãi siết chặt cánh tay, đem người chăm chú ôm vào trong ngực.

Hai cái cổ tương giao, có thể cảm nhận được nhịp đập huyết dịch của nhau.

“Ừm.” – Trần Phỉ trầm thấp ở trong mũi phát ra âm thanh, chậm rãi cũng siết chặt cánh tay, đáp lại cái ôm ấp này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.