Trọng Sinh Chi Tri An Như Phỉ

Chương 2: Chương 2




Ngày hôm sau thời điểm Trần Phỉ tỉnh dậy, vẫn còn chìm đắm trong mộng xuân. Tuy rằng hiện tại không rõ thân phận mình, ngoại trừ chỉ biết mình vẫn được gọi là Trần Phỉ.

Trần Phỉ mỗi ngày đều vui cười hớn hở, loại cảm giác tháng ngày ăn no chờ chết này cũng quá nhẹ nhàng a…

Hôm nay, rốt cuộc đã xuất hiện một người đầu tiến đến thăm cậu: Tống Lan.

Tống Lan ngũ quan như ngọc, vóc người thon dài, khí chất bất kham (), từ cái cằm nhỏ ngang ngạnh cùng ngữ khí khó chịu, có thể thấy được đây là vị ngạo kiều quân.()

()ngổ ngược ngang ngạnh không chịu bị trói buộc không chịu gò bó không chịu vào khuôn phép

()ý là bá chủ yêu kiều kiêu ngạo á, ta không muốn dịch trong chính văn, sợ mất nghĩa!!!! ^^

Tống Lan cau mày, vẻ không tình nguyện mà nói: “Tô Khả Khả nhờ tôi nói với cậu một tiếng xin lỗi … haizzz … đây là hoa quả.”- Vừa giống như mang theo điểm ghét bỏ: “Không có chuyện gì nữa, tôi đi đây.”

Trần Phỉ từ trong lời nói của ngạo kiều quân rút ra ba điểm:

1, Xương đùi nhỏ bị gãy của chủ thể cùng với cô gái tên Tô Khả Khả có quan hệ, từ cái tên này, hẳn phải là một cô gái xinh đẹp chứ?

2, Chủ thể cùng với cái vị ngào kiều quân này chắc chắn có quan hệ gì đó, thế nhưng không biết vì nguyên nhân gì, dáng vẻ rõ ràng rất ghét, lại vẫn bỏ công đến đây xem tình hình của mình?

3, Chắc không phải là mô tuýp nhân vật chính đại sát tứ phương chứ! Mẹ nó, tại sao lại cứ chọc người trìu mến như vậy làm gì!

Trần Phỉ trong lòng sóng lớn mãnh liệt, trên mặt vẫn không chút biến sắc.

Duy trì trạng thái gương mặt không hề có cảm xúc: “Không có chuyện gì, chỉ là tôi cái gì cũng không nhớ rõ.”

Trần Phỉ vốn là phỏng theo nội dung vở kịch kinh điển Trọng sinh đã từng xem, làm như mất trí nhớ sự thực. Còn té gãy chân cùng với mất trí nhớ có gì liên quan, cái này không phải là cả người bị thương quá độ sao!! Trần Phỉ mặt không sợ hãi, dù có người hoài nghi muốn xét nghiệm DNA, cũng sẽ không tra ra được gì.

Tống Lan tất nhiên hiểu lầm ý tứ của Trần Phỉ, nhíu mày càng chặt. Trần Phỉ lúc trước mặc kệ cùng ai nói chuyện, đều luôn mang theo vài điểm cẩn thận từng li từng tí một, cả người không hề có cảm giác tồn tại. Nhưng bây giờ đột nhiên trở nên như thế, Tống Lan mím mím môi, không nghĩ ra được một từ cho thích hợp. Trần Phỉ hiển nhiên đã hoàn toàn thay đổi, lẽ nào là vì sự cố lần này? Trong lòng Tống Lan trong nháy mắt cảm thấy hổ thẹn, lại nghĩ đến Tô Khả Khả, xin lỗi cũng xin lỗi rồi, đối phương cũng đã tiếp nhận, lập tức lại đem điểm hổ thẹn trong lòng xóa đi.

“Hừ, phí nằm bệnh viện đã nộp.”- Tống Lan ngạo mạn nói, suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm sự quan tâm: “Cậu cứ an tâm dưỡng bệnh đi!”

Trần Phỉ đợi một lát, chỉ nhận được hai câu này, một điểm tin tức hữu dụng cũng không có! Thật là nóng ruột mà! Bất quá, đối phương nhận trách nhiệm thanh toán hết tiền viện phí, trẻ nhỏ dễ dạy a! Ngạo kiều cái gì, đại nhân ta rộng lượng tha thứ cho ngươi đó!

Nhận thấy Tống Lan không hề quan tâm đến bệnh nhân, ý định muốn rời đi. Trần Phỉ làm sao có thể buông tha dễ dàng như vậy được, phải lấy được một chút thông tin gì đó chứ, một chân nhảy dựng lên giữ Tống Lan lại, dùng vẻ mặt đến con ruồi nhìn thấy cũng cảm thấy đau trứng mà nói: “Chờ chút! Chờ chút! Có chút việc muốn hỏi cậu.”

Tống Lan một mặt ghét bỏ, vẻ mặt nhăn nhó, muốn đem Trần Phỉ gạt đi, lại kiêng kỵ cậu là bệnh nhân. Trần Phỉ một điểm nhãn lực nhận thấy đều không có, liều mạng lôi kéo đem Tống Lan đẩy đến bên giường ngồi xuống, chính mình thì ngồi ở trên ghế, cùng Tống Lan mặt đối mặt.

“Khục khục!” – Trần Phỉ hắng giọng một cái, tha thiết từ ái nhìn Tống Lan, đàng hoàng trịnh trọng mở miệng: “Cậu tên là gì?”

Tống Lan mặt giật giật, quyết định không đi tính toán với một bệnh nhân, tuy rằng không biết Trần Phỉ có ý gì, vẫn là lạnh lùng rên một tiếng, đáp: “Tống Lan.”

“Khục, là như vậy à, Tống Lan huynh đệ…”

“Ai là huynh đệ với cậu!”- Tống Lan rốt cục ý thức được, gạt tay Trần Phỉ đi.

Trần Phỉ cũng không thèm để ý, “Tống Lan huynh đệ a, là như vậy, tôi không nhớ rõ đã phát sinh chuyện gì.” – Nói xong lại tha thiết nhìn Tống Lan.

“Cậu đừng nghĩ sẽ làm trò gian gì, Tô Khả Khả đã rất hổ thẹn. Cậu…”- Nhìn đôi mắt Trần Phỉ đang chăm chú nhìn mình, vừa đen vừa sáng, Tống Lan không biết tại sao, đem từ “hại người” nuốt xuống, “Nói chung, cậu cứ cẩn thận dưỡng thương đi, đừng nghĩ làm trò gian gì nữa!”- Câu nói sau cùng mang theo vài phần uy hiếp không nhẹ a.

Trần Phỉ chờ mong cả buổi, rốt cục biết được một chút tin tức lượng: Cô gái tên Tô Khả Khả đại khái là không hề có hổ thẹn, nằm viện tới nay đã ba ngày, ngay cả một lần cũng không có đến xem qua, thậm chí lời xin lỗi đều là từ miệng người khác. Hơn nữa nhìn dáng vẻ Tống Lan bảo vệ Tô Khả Khả, xem ra quan hệ giữa hai người này không đơn giản. Trần Phỉ trong lòng xem thường, bất luận nguyên nhân là gì, nguyên chủ té gãy chân, cô gái tên Tô Khả Khả kia lại khỏe mạnh, đúng là thật bất bình mà.

Trần Phỉ bày ra bộ dáng của một người mất trí nhớ, như là bị đả kích: “Tôi không nghĩ sẽ làm trò gian gì, tôi quả thật không nhớ mà, tôi biết là không ai tin tưởng tôi, cho rằng tôi đang diễn kịch truyền hình đúng không? Thế nhưng cảm giác cái gì cũng không biết thật sự rất khó chịu…”- Trần Phỉ nói rầm rì, thật sự có điểm buồn bã ủ rũ, tuy rằng cậu thiên tính lạc quan, không có tim không có phổi, thế nhưng ở trong bệnh viện ba ngày mà không biết gì cả, cho dù mặt ngoài là không thèm để ý, nhưng vẫn là rất khó chịu đó. Lại nói, nguyên chủ phỏng chừng là đụng ở đầu, đi đời nhà ma, hiện tại bị Trần Phỉ chiếm thân thể, mặc dù việc trọng sinh này không do Trần Phỉ có thể khống chế, thế nhưng Trần Phỉ vẫn thấy trong lòng vô cùng hổ thẹn.

Tống Lan nhìn chằm chằm vào mắt Trần Phỉ, cẩn thận đánh giá Trần Phỉ có phải là nói thật hay không, đôi mắt to kia vừa nãy còn ánh lên nét cười vui vẻ, hiện tại đều bị vẻ thương cảm thay thế. Tống Lan phảng phất có một cảm giác không tên, có chút hơi không dễ chịu, nghiêng đầu đi, di chuyển thân thể hơi hướng về phía sau.

Kỳ thực liên hệ với dáng vẻ ngày hôm nay của Trần Phỉ, trong lòng đã tin bảy, tám phần.

Ho khan một tiếng, Tống Lan kỳ quái mở miệng: “Làm sao lại mất trí nhớ được? Lẽ nào là trúng vào đầu? Tôi đi gọi bác sĩ tới xem một chút.”

“Không cần, hiện tại không có chút nào đau đầu, bác sĩ cũng nói không có vấn đề, chính là chuyện của quá khứ không nhớ ra được, cậu hãy kể một chút về tôi, nói không chừng tôi liền nhớ ra gì đó.”- Trần Phỉ rối rít đè vai Tống Lan lại.

Thời điểm Trần phỉ biết được chính mình sống lại, cũng lo lắng là kỳ thực nguyên chủ là người có hai mặt nhân cách, là tâm thần phân liệt đó (điện ảnh hay có loại này lắm a). Thế nhưng ký ức của mười chín năm kia lại rõ rõ ràng ràng, không thể không nói Trần Phỉ là cả nghĩ quá rồi. Sau khi bác sĩ kiểm tra sơ bộ khối thân thể này, không có bất kỳ tụ huyết nào, Trần Phỉ cũng an tâm.

Nếu bác sĩ cũng kết luận rằng Trần Phỉ mất trí nhớ, Tống Lan hẳn là sẽ tin trăm phầm trăm, hoàn toàn không hề nghĩ tới Trần Phỉ này không phải là Trần Phỉ kia.

“Cậu muốn biết cái gì?” – Tống Lan không phải một là người có tính kiên trì, hoàn toàn là vì xuất phát từ ánh mắt của Trần Phỉ, cùng có chút hổ thẹn ở trong lòng, Trần Phỉ không chỉ té gãy chân, còn mất trí nhớ. Ngạo kiều quân Tống Lan kỳ quái lên tiếng hỏi.

“Tôi muốn biết mình là ai, ở đâu, tuổi tác, nghề nghiệp balabalabala ……..”

Trần Phỉ thế mới biết, nguyên thể cũng là mười chín tuổi, đang là sinh viên năm hai, học ngành kế toán, cha mẹ không biết. Trần Phỉ không khỏi không cảm khái, đây thật sự là ý trời mà, Trần Phỉ kia cũng là học kế toán, hơn nữa đặc biệt yêu thích game, có một chút danh tiếng trên mạng nữa chứ. Tống Lan là bạn học của hắn, phòng ở ngay đối diện.

Tin tức cơ bản đã hỏi rõ ràng, cũng không sợ sau khi xuất viện không có nơi nào để về.

Tin chắc chính mình hiện tại đã là Trần Phỉ, cõi lòng đầy chờ mong hỏi: “Vậy tôi có bạn gái không?”

Tống Lan trong nháy mắt sắc mặt trở nên rất quái lạ, như là đã hòan toàn tin tưởng cậu thật sự là mất trí nhớ, nói rất khẳng định: “Không có, cậu làm gì mà có bạn gái.”

Trần Phỉ vô cùng thất vọng, biểu hiện cũng không chút che dấu, cường đại mà thở dài một hơi. Thân thể này thanh thanh tú tú đến thế, tuy rằng không soái bằng Tống Lan, thế nhưng vóc người cũng rất cân xứng, bắp thịt không ít, cũng nên có một em gái đáng yêu nào đó để ý đến chứ.

Con mẹ nó! Vẫn là thời cơ chưa tới sao!

Đời trước Trần Phỉ là cái con mọt game, từ sáng đến tối cùng một đám đàn ông đấu đá cùng nhau, tình yêu chân thành của chính mình là cái máy tính, chưa từng có một mảnh tình vắt vai. Lẽ nào nguyên chủ đời này cũng là như vậy?

A!

NO!

KHÔNG PHẢI CHỨ!

Hiện tại Trần Phỉ xin hứa: Rời xa vai nam chính trong BG, rời xa mấy em gái ngu muội, yêu quý sinh mệnh, làm nhân vật chính của chính mình!

Mẹ nó, Trần Phỉ thật sự đối với mấy em gái yêu mù quáng có bóng ma trong lòng rồi!

“Tống Lan huynh đệ a, giữa chúng ta có phải là có hiểu lầm gì đó không? Chuyện đã qua tôi đều không nhớ rõ, nếu như có cái gì cần phải xin lỗi, ở đây tôi liền nói tiếng xin lỗi với cậu, anh em là đừng để trong lòng.”- Trần Phỉ một mặt chân thành.

Trước kia không muốn nhận yếu thế về mình, không quan tâm đến ai, càng đừng nói sẽ xin lỗi ai, nhưng tình huống hiện tại lại khác rồi, gây thù hằn quá nhiều hiển nhiên không phải chuyện tốt, còn chuyện trước kia, hoàn toàn có thể chậm rãi hiểu rõ. Nếu như Tống Lan cùng nguyên chủ thật sự không thể điều hòa lại quan hệ, sau đó lại tính sổ cũng không muộn, trước tiên cứ tìm hiểu tình hình rồi hãy nói tiếp. Nói theo một cách khác, Trần Phỉ cũng là một người xấu bụng sao?

Sắc mặt Tống Lan từ lúc vào cửa đến giờ rốt cuộc cũng có một điểm chuyển biến, cẩn thận ngẫm lại, kỳ thực Trần Phỉ cũng không có lỗi gì với mình cả, ấn tượng đối với Trần Phỉ đại thể đều là đến từ Tô Khả Khả, thêm vào mỗi lần nhìn thấy Trần Phỉ nói chuyện luôn khúm núm, trong lòng liền cảm thấy khó chịu. Hiện tại Trần Phỉ đã mất trí nhớ, nói chuyện cũng không có gây cho người khác cảm thấy chán ghét nữa, Tống Lan ngẫm nghĩ lại thái độ chính mình có phải là đã quá không đúng rồi không.

Muốn Tống Lan cúi đầu đến nhận sai là không thể, ngữ khí nói chuyện cũng tốt hơn rất nhiều: “Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.”

Trần Phỉ đã moi được tin tức mà mình muốn nghe, cũng không thèm để ý, liền phất tay một cái: “Siêng đến đây chút nha, lần sau nhớ mua nhiều táo ngon đến nữa nhé.”- Nói xong ngoe nguẩy cầm lấy một quả táo đỏ to nhất, ở trên tay áo xoa xoa, bắt đầu gặm.

Vừa rồi còn lôi kéo chính mình không cho đi, hiện tại hết cần liền vứt bỏ. Tống Lan cảm giác trong lòng có chút khó chịu, là một người dù ở bất cứ đâu đều là tiêu điểm, thái độ này của Trần Phỉ tổn thương đến lòng tự ái của cậu rồi.

Trần Phỉ lần này đúng là an tâm nhàn nhã, khẽ hát, hưởng thụ gặm quả táo nghe răng rắc răng rắc.



Tống lan về tới trường, Tô Khả Khả đã tan học, đang chờ cậu cùng nhau ăn cơm trưa.

Tô Khả Khả rất áy náy hỏi Tống Lan: “Trần Phỉ tha thứ cho tớ không, tớ thật sự không phải cố ý, vốn là muốn đi xem cậu ấy thế nào, nhưng tớ còn nhiều tiết quá, giáo sư đã phân phó bài tập hết cả rồi.”

Dáng dấp tràn đầy hổ thẹn kia, thật là làm cho người ta thương yêu mà, Tống Lan cũng không ngoại lệ, vội vã an ủi cô nàng: “Tình trạng hiện tại của Trần Phỉ rất ổn, cậu đừng quá tự trách mình nữa.”

Kỳ thực thì trước đó, Tống Lan nguyên bản đối với Tô Khả Khả cũng không có cảm giác gì đặc biệt, thế nhưng Tô Khả Khả xinh đẹp đến vậy, rất có khí chất, lại nghe người ta ám chỉ rằng Tô Khả Khả thầm mến mình, liền cứ như vậy lúc nào cũng muốn ở cùng một chỗ với cô nàng. Càng gần gũi nhau, Tô Khả Khả tỏ ra ôn nhu lại biết lý lẽ, hoàn toàn đặt cậu ở vị trí ưu tiên, tự tôn của Tống Lan được thỏa mãn rất nhiều. Bên cạnh nhau nửa năm, cảm tình cũng sâu đậm thêm một chút. Lần này đồng ý thay Tô Khả Khả đi xin lỗi, nguyên nhân cũng khá dễ hiểu thôi.

Tô Khả Khả cười cười hài lòng, Tống Lan từ một công tử ngạo mạn, trở nên biết săn sóc người khác như vậy, hoàn toàn đều là công lao của chính mình. Có lúc chính là cần phải lấy nhu thắng cương, không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.