Editor: Vện
Tiểu Thạch Đầu là tảng đá có chất lượng giấc ngủ vô cùng tốt.
Làm đá nhiều năm như vậy mà số lần nó ngủ mơ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thế mà đêm nay Tiểu Thạch Đầu lại nằm mơ.
Tiểu Thạch Đầu chưa nhận ra mình đang mơ, nó chỉ cảm giác như mình đang bồng bềnh giữa dòng sông, cơ thể nhẹ hẫng được nước sông cuốn đi.
Trước mặt là trời xanh mây trắng, sau lưng là dòng nước mát lành, bên tai còn nghe được tiếng sóng vỗ rì rào, tiếng gió lùa qua lùm cây và tiếng chim hót, cả hương hoa thoang thoảng quẩn quanh.
Khung cảnh êm ả thanh bình, hết sức lý tưởng.
Tiểu Thạch Đầu thư thái nhắm mắt, thích đến mức muốn tan thành bọt nước.
Sau đó, Tiểu Thạch Đầu cảm giác dòng nước dao động, có ai đó vừa bước xuống sông và đang đến gần nó.
Đang khoái chí hưởng thụ nên Tiểu Thạch Đầu hoàn toàn không đề phòng, với lại, sâu trong nội tâm có một giọng nói báo với nó là người kia không nguy hiểm, có thể tin tưởng.
Thế nên Tiểu Thạch Đầu vẫn nhắm mắt, mặc cho người kia tiếp cận.
Người kia đến bên cạnh nó, nhìn nó một hồi, sau đó bật ra tiếng cười rất khẽ rồi gọi nó một tiếng.
Tiểu Thạch Đầu mù mờ, nó không nghe rõ người kia gọi cái gì. Ngay lúc đang nghi hoặc, một đôi tay ấm áp bỗng phủ lên mặt nó, nhẹ nhàng lướt qua hai gò má.
Động tác hết sức dịu dàng chứa đựng quý trọng vô vàn, loại cảm xúc ngọt ngào khó hiểu bỗng chốc dâng lên trong lòng Tiểu Thạch Đầu. Người kia đi vòng ra phía sau, giang tay ôm nó vào lòng.
Bàn tay to lớn di chuyển trên thân thể, men theo cổ luồn vào trước ngực. Cơ thể nóng hừng hực dán sát vào lưng nó, khiến nó tự động sinh ra cảm giác an tâm lạ thường, không thể từ chối.
Đôi chân rắn chắc kẹp lấy đùi nó, dường như người kia muốn hòa nhập nó vào trong cơ thể mình.
Cứ như bọn họ vốn là một thể.
Tiểu Thạch Đầu thấy vành tai mình nóng lên, hóa ra người kia đang hôn lên tai nó. Nâng niu, nóng bỏng, là khát vọng muốn hôn môi.
Chẳng biết bọn họ đã lên bờ từ lúc nào.
Người kia đặt nó nằm xuống lớp cỏ non xanh mướt. Cảm xúc mãnh liệt của đối phương lây qua Tiểu Thạch Đầu, nó cảm thấy đại não mình bắt đầu hưng phấn.
Nhưng trong đầu Tiểu Thạch Đầu luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Rõ ràng cảm giác rất phấn khích nhưng nội tâm của Tiểu Thạch Đầu chống cự.
Lúc đôi tay người kia mò đến nửa thân dưới, Tiểu Thạch Đầu cuống cuồng lên, lập tức mở bừng mắt.
Hắn phát hiện mình đã hóa hình người, nhưng đôi mắt không thể nào nhìn rõ mặt đối phương. Ngay khoảnh khắc thấy mình được đặt lên cỏ, Tiểu Thạch Đầu nhận ra nam nhân kia là một người hoàn toàn xa lạ.
Hắn không biết người này là ai cũng không biết gã tính làm gì mình, nhưng trực giác của Tiểu Thạch Đầu chống cự quyết liệt.
“Thanh…” Người kia lại nỉ non một cái tên, lần này Tiểu Thạch Đầu đã nghe rõ đối phương gọi mình là gì.
“Ta không phải Thanh, ta là Tiểu Thạch Đầu.” Tiểu Thạch Đầu bực bội trừng gã, “Ngươi là ai? A Nam đâu? Mau xuống khỏi người ta!” Tiểu Thạch Đầu vươn tay tính đẩy gã ra.
Nhưng sức lực của gã này quá lớn, động tác của Tiểu Thạch Đầu được gã xem là một loại tình thú. Hai tay Tiểu Thạch Đầu bị gã bắt lấy rồi đưa lên miệng hôn hít.
Vừa nhột vừa lạnh, gã kia hôn dọc cánh tay, xán đến tính hôn môi Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu giãy dụa, “Buông ra!”
“Đừng cố gắng, Thanh…”
“Ta không phải Thanh gì hết!”
“Thanh… ngươi sao vậy? Ngươi giận ta à?”
“Đã nói ta không phải Thanh gì đó mà!” Gã kia chớp thời cơ hôn lên mặt Tiểu Thạch Đầu, nội tâm của nó rốt cuộc cũng bùng nổ. Nó khóc òa lên, không biết đào đâu ra sức mạnh hất văng gã kia.
“Không được đụng vào ta! Hu hu hu! Không được chạm ta! Ta là Tiểu Thạch Đầu! A Nam! A Nam đang ở đâu vậy! Hu hu hu!”
Không biết vì sao Tiểu Thạch Đầu lại biến trở về hình dạng tảng đá đè lên người gã kia, nó vừa gọi A Nam vừa khóc nấc, hai hàng đá mẹ đá con tuôn ra ào ạt từ vị trí con mắt.
Nam nhân kia bị Tiểu Thạch Đầu đè cho không thở nổi, gã muốn ngồi lên nhưng nước mắt đá tí hon cứ liên tục nện vào người gã.
“Thanh…” Nam nhân kia vẫn tiếp tục gọi.
Tiểu Thạch Đầu nghe vậy thì càng khóc lớn hơn, “Ta không phải Thanh! Ta là Tiểu Thạch Đầu mà!”
“Thanh…”
“Ta là Tiểu Thạch Đầu! Hu hu hu… A Nam ơi…”
Tiểu Thạch Đầu thường ngày di chuyển khó khăn, bây giờ thì nhảy bần bật trên người nam nhân kia hệt cái lò xo, mỗi lần đè xuống là đập cho gã đau đến sốc hông, cuối cùng gã không dám gọi Thanh nữa mà kêu, “…Tiểu Thạch Đầu…”
“Hu hu hu ngươi giấu A Nam của ta đi đâu rồi! Sao không thấy A Nam đâu hết!”
“Tiểu Thạch Đầu ngươi bò xuống đi…”
“A Nam ngươi đang ở đâu… tên này muốn cưỡng hôn ta nè hu hu hu…”
“Tiểu Thạch Đầu?”
“Hu hu hu…”
“Tiểu Thạch Đầu? Sao lại khóc vậy? Tiểu Thạch Đầu?”
“A… A Nam…”
Tiểu Thạch Đầu vừa khóc sướt mướt vừa kêu gào bị Trọng Đạo Nam đánh thức, sau khi thức giấc thì thấy ngay gương mặt A Nam gần trong gang tấc.
Tiểu Thạch Đầu lập tức nhào vào lòng Trọng Đạo Nam, khóc còn thương tâm hơn, vừa khóc vừa nói, “A Nam hu hu hu… ngươi bị người ta giấu ở đâu vậy? Tiểu Thạch Đầu không tìm thấy ngươi…”
Trọng Đạo Nam vỗ về Tiểu Thạch Đầu, dò hỏi, “Tiểu Thạch Đầu bị sao vậy? Gặp ác mộng à? Sao lại khóc thương tâm thế?”
Tối nào Tiểu Thạch Đầu cũng nằm trong lòng Trọng Đạo Nam mà ngủ, cho nên lúc Tiểu Thạch Đầu khóc thì Trọng Đạo Nam lập tức bị đá mẹ đá con chôn sống. Nhưng so với thảm cảnh bị đá chôn thì Trọng Đạo Nam đau lòng vì Tiểu Thạch Đầu gặp ác mộng hơn.
Rốt cuộc Tiểu Thạch Đầu mơ thấy gì mà khóc thương tâm đến vậy?
Tiểu Thạch Đầu khóc trong lòng Trọng Đạo Nam hồi lâu mới bình tĩnh lại, nó nhìn xung quanh, xác định đúng là căn phòng thân quen, người bên cạnh mình đúng là A Nam, cuối cùng cũng yên tâm. Nó uất ức kể với Trọng Đạo Nam, “A Nam… vừa rồi đi đâu vậy? Có người hôn ta đó, ngươi biết không?”
“Hôn ngươi?” Trọng Đạo Nam trầm mặt, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thì là… ta đang trôi trên mặt nước, rất thoải mái… Sau đó bỗng dưng xuất hiện một người, hắn hôn vành tai ta. Còn sờ soạng khắp người ta, hôn tay và vai ta nữa…” Tiểu Thạch Đầu càng nói càng thấy khó chịu, âm thanh run lên, “Ta nói là không được hôn mà hắn không nghe… hắn cứ luôn gọi Thanh…”
Tiểu Thạch Đầu càng nghĩ càng ức, lại muốn khóc tiếp.
Trọng Đạo Nam vươn tay vuốt ve toàn thân nó, Tiểu Thạch Đầu đột nhiên thấy có một chỗ vừa được sưởi ấm, A Nam rời môi khỏi đỉnh đầu nó.
“Hôn chỗ này à?” A Nam nhẹ giọng nói.
Tiểu Thạch Đầu sắp bốc hơi, lắp bắp gọi, “…A… A Nam…”
“Bị hôn ở đó đúng không?” Trọng Đạo Nam lại hôn Tiểu Thạch Đầu thêm một cái.
“Không… không phải chỗ đó…”
“Vậy là ở đây?” Trọng Đạo Nam xoa bề ngoài của Tiểu Thạch Đầu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, cứ như trước mắt y không phải một tảng đá mà là tuyệt sắc mỹ nhân y yêu tha thiết, lúc y hôn lên môi Tiểu Thạch Đầu, biểu cảm gương mặt vẫn vô cùng thành kính.
“Ở trên… nhích lên trên chút xíu.” Đại não của nó đình chỉ mọi hoạt động, tảng đá nóng như thiêu như đốt nói nhỏ như tiếng muỗi.
Trọng Đạo Nam hôn nhích lên một chút.
Tiểu Thạch Đầu lại lí nhí nói, “Qua phải chút xíu.”
Trọng Đạo Nam lại hôn nhích qua phải.
Tiểu Thạch Đầu hoàn toàn quên mất cảm giác ghê tởm khi bị người lạ đụng chạm, toàn thân nó nóng hừng hực, “Không phải rồi~ là bên kia kìa.”
Tiểu Thạch Đầu cứ sửa chỗ này không đúng, chỗ kia không phải, mãi đến hơn nửa đêm, Trọng Đạo Nam gần như đã hôn hết toàn thân nó. Nếu chuyện này xảy ra với người khác thì đúng là cực kỳ điên khùng, thế nhưng dưới ánh mắt quý trọng của Trọng Đạo Nam thì tất cả đều trở nên thuận lý thành chương.
Hơn nữa, trong lúc hôn môi, Trọng Đạo Nam có thể cảm nhận được Tiểu Thạch Đầu không giống bình thường. Cái bóng được ánh nến hắt ra không phải một người một đá mà là một nam tử và một thiếu niên.
Tiểu Thạch Đầu…
Tiểu Thạch Đầu không còn biết trời trăng gì nữa rồi.
Trong cơn phấn khích, nội tâm Tiểu Thạch Đầu sinh ra một chút cảm giác tội lỗi.
Nó không phải tảng đá hay nói dối đâu, nhưng sau lúc A Nam hôn môi nó, Tiểu Thạch Đầu bất chợt nảy ra ý nghĩ này, nếu nó nói vị trí hôn không đúng thì có phải A Nam sẽ hôn tiếp hay không?
Tiểu Thạch Đầu vốn đã ý thức được vừa nãy mình nằm mơ, cảm giác bị người lạ hôn, dù là trong giấc mơ cũng cực kỳ khó chịu, nhưng lúc được A Nam hôn thì nó chỉ ước gì mình có thể hóa hình người.
Ước gì…
Ước gì lúc đó nó mang hình người chứ không phải một tảng đá.
Vậy là nó có thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh A Nam, ở chung với A Nam, dù lúc được A Nam đụng chạm cũng sẽ không biến thành kỳ quái, đúng không?
Thật ra Tiểu Thạch Đầu cũng biết hành động chăm sóc một tảng đá của Trọng Đạo Nam bị người ta nhìn bằng ánh mắt rất quái dị.
Nhưng mà…
Nhưng mà A Nam thích nó như vậy, ngay cả lúc nó còn mang hình dạng tảng đá mà y vẫn không chê, đúng là tốt quá!
Ừm… với lại nó không cố ý nói dối đâu… nó chỉ… nó chỉ…
Nó chỉ muốn được A Nam hôn nhiều hơn thôi mà!