Editor: Vện
Ánh mặt trời chói lọi mà không gay gắt, chiếu vào người chỉ thấy ấm áp, hết sức dễ chịu.
Chỗ Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu trú chân không xa thôn Niệm Thanh là bao, hai người không vội lên đường nên con ngựa không bị cột vào xe mà được thả rong. Nó cúi đầu gặm cỏ, lắc lông bờm, thỉnh thoảng lại chạy ra chỗ trống giãn gân cốt.
Nhưng phần lớn thời gian con ngựa vẫn quanh quẩn trong tiểu viện, canh đúng giờ Tiểu Thạch Đầu cho nó ăn.
Tiểu Thạch Đầu đút cỏ cho ngựa, con ngựa thích nhất là cỏ xanh được tắm linh khí, lúc được cho ăn là thời điểm con ngựa trông chờ nhất.
Mà dạo đần đây, Tiểu Thạch Đầu vô cùng bận rộn, bởi vì nó không chỉ chăm sóc một mình Tiểu Bạch mà còn phải trông nom thành viên mới trong nhà… chính là con cá chép kia.
Con cá suýt chút nữa bị Trọng Đạo Nam cho lên dĩa, cuối cùng nhờ Tiểu Thạch Đầu nài nỉ mới được giữ lại nuôi.
Con cá được thả vào một hồ nước nhỏ vừa mới đào trong góc tiểu viện.
Cái hồ này do Trọng Đạo Nam dùng pháp thuật tạo ra, kích cỡ hơi nhỏ nhưng nhìn rất đẹp mắt.
Quanh hồ mọc đầy cỏ xanh mơn mởn và sỏi nhỏ trơn láng, nước hồ trong vắt, trên mặt nước còn dập dềnh vài phiến lá sen, bông sen thơm ngát đung đưa không cần gió.
Cái hồ là Trọng Đạo Nam xây, nhưng thiết kế và vật trang trí là do Tiểu Thạch Đầu tự tay lựa chọn.
Thế là nhà mới của con cá hoàn thành, thoạt nhìn rất lý tưởng.
Tiểu Thạch Đầu rất thích cái hồ và con cá này, tự nhận nhiệm vụ chăm sóc nó. Cứ đến đúng giờ là Tiểu Thạch Đầu sẽ đến bờ hồ thả đồ ăn cho cá.
Cho ngựa ăn xong, Tiểu Thạch Đầu gồng hết sức mạnh di chuyển đến chỗ hồ nước dưới ánh mắt lưu luyến của con ngựa.
Trọng Đạo ngồi trên ghế dựa, tay cầm sách bằng thẻ tre, yên lặng nhìn Tiểu Thạch Đầu nỗ lực nhúc nhích.
Khác với lúc trước, bây giờ Tiểu Thạch Đầu đã ngộ ra vài kỹ năng để di chuyển thuận lợi. Đó là dùng chân khí đẩy nhanh tốc độ.
Trọng Đạo Nam không gợi ý cho nó, là do Tiểu Thạch Đầu tự nghĩ ra, bởi vì Tiểu Thạch Đầu muốn tự thân vận động. Cũng là Tiểu Thạch Đầu yêu cầu Trọng Đạo Nam ngồi yên một chỗ, không được giúp nó.
Thế nên, tuy chân khí của Tiểu Thạch Đầu rất yếu nhưng có thể vận dụng cực kỳ chuẩn xác.
Tuy nhiên, lâu lâu nó cũng mắc chút lỗi nhỏ, ví dụ như Tiểu Thạch Đầu không vận chuyển được chân khí hợp lý thì sẽ bị ngã sấp xuống đất.
Một tảng đá đồ sộ đang đứng thẳng đột ngột cắm mặt xuống đất, hình ảnh hết sức chấn động lòng người. Nhưng thật ra cú ngã không gây thương tổn cho Tiểu Thạch Đầu, cho nên Trọng Đạo Nam chỉ ngồi một bên cười tủm tỉm nhìn Tiểu Thạch Đầu nằm lăn lóc ở đó.
Mỗi khi bị ngã, Tiểu Thạch Đầu sẽ cố vận chân khí tự dựng mình lên.
Thế là chúng ta được chứng kiến cảnh tượng Tiểu Thạch Đầu nhích bên trái lăn bên phải, dịch lên trên tuột xuống dưới, nghiêng qua lắc lại. Nhìn sao cũng thấy vừa thú vị vừa đáng yêu.
Và đó cũng là tiết mục Trọng Đạo Nam hứng thú chờ xem nhất trong ngày.
Chờ đến lúc Tiểu Thạch Đầu làm đủ cách mà vẫn không đứng lên được, nó sẽ dùng âm thanh uất ức khe khẽ gọi…
“A Nam~” Chất giọng tủi thân này quả thật đáng yêu chịu không nổi mà.
Lúc đó, Trọng Đạo Nam sẽ nhẹ nhàng đưa một tay làm động tác nâng lên, Tiểu Thạch Đầu đang nằm trên đất được dựng thẳng lên.
Tiểu Thạch Đầu thoát nạn thở ra một hơi.
Trọng Đạo Nam lên tiếng hỏi, “Thật sự không cần ta giúp à?”
“Không cần đâu.” Tiểu Thạch Đầu nhìn hồ nước gần đó, chí khí hào hùng nói, “A Nam chờ mà xem, ta sẽ mang thức ăn đến cho Tiểu Hoa nhanh thôi.” Sau khi được giữ lại nuôi, con cá chép có tên mới là Tiểu Hoa.
Trọng Đạo Nam nhìn Tiểu Thạch Đầu, lại nhìn khoảng cách từ chỗ nó đến hồ sen, khẽ nhướn mày, ý cười chưa khi nào biến mất, cổ vũ nói, “Ừ, vậy Tiểu Thạch Đầu cố gắng lên nào.”
Tiểu Thạch Đầu được cổ động viên tiếp sức, tiếp tục sự nghiệp di chuyển đến hồ nước.
Nhích nhích từng chút từng chút, ngốc nghếch vụng về.
Dễ thương gì đâu.
Nhìn bao lâu cũng không thấy chán.
Đây chính là hình ảnh Trọng Đạo Nam thích nhất ở kiếp này.
Y lẳng lặng nhìn, âm thầm tạc bức tranh vào tim, chờ sau này Tiểu Thạch Đầu hóa hình được thì e là rất khó gặp lại khoảnh khắc này.
Tiểu Thạch Đầu vất vả lắm mới lết được đến bờ hồ.
Cá chép trong hồ đã sớm lú đầu lên chờ, trên đầu nó đội một góc lá sen, giương đôi mắt tròn xoe nhìn Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu vui vẻ chào nó, “Tiểu Hoa~”
Thoạt nhìn Tiểu Hoa không thích thú gì mấy, nó quẫy đuôi lặn xuống nước, chốc sau mới nhú đầu lên, Tiểu Thạch Đầu bắt đầu thả thức ăn cho nó.
Thức ăn của Tiểu Hoa đương nhiên cũng là Trọng Đạo Nam đưa cho Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu không biết y lấy thức ăn cho cá từ đâu, nhưng thấy Tiểu Hoa ăn rất ngon lành, Tiểu Hoa hưng phấn dìm thức ăn xuống nước, sau đó thong thả gặm từng chút một.
Tiểu Thạch Đầu canh đúng giờ, không dùng chân khí cho cá ăn nữa.
Mặc dù nhìn dáng vẻ Tiểu Hoa còn muốn ăn tiếp, nhưng A Nam có nói, cá ăn nhiều sẽ bị no vỡ bụng mà chết.
Tiểu Thạch Đầu không muốn Tiểu Hoa chết, cho nên nó tính toán rất kỹ lượng thức ăn hằng ngày cho Tiểu Hoa.
Cho Tiểu Hoa ăn xong, Tiểu Thạch Đầu nhìn sắc trời, giờ đã về chiều. Nó cúi đầu nhìn Tiểu Hoa bơi trong hồ, nhỏ giọng nói, “Tiểu Hoa ở đây có quen không? Phải ngoan đó nha. Nếu Tiểu Hoa ngoan thì ta sẽ bảo A Nam thả ngươi về sông.”
Không biết Tiểu Hoa có nghe Tiểu Thạch Đầu nói gì không, nó ru rú dưới đáy hồ, không ngoi lên.
Tiểu Thạch Đầu chỉ cười, nó biết Tiểu Hoa nghe được.
A Nam nói Tiểu Hoa có linh tính hơn cả Tiểu Bạch, có thể nghe hiểu người khác nói chuyện.
Thế là Tiểu Thạch Đầu có sở thích lải nhải bắt đầu hàn huyên tâm sự hết Tiểu Bạch đến Tiểu Hoa.
“Bận xong chưa?” Trọng Đạo Nam nãy giờ ngồi nhìn nhẹ giọng nói, nhận được câu trả lời của Tiểu Thạch Đầu, y nhìn thoáng qua con cá dưới nước, vuốt ve mặt ngoài của Tiểu Thạch Đầu, “Xong rồi thì qua với A Nam nhé?”
“Ừa! Tiểu Thạch Đầu đọc sách với A Nam.” Đây chính là hoạt động mà Tiểu Thạch Đầu thích nhất trong ngày đó
~Nói là đọc sách với Trọng Đạo Nam, thực tế là Trọng Đạo Nam kể chuyện cho Tiểu Thạch Đầu nghe, hoặc niệm tâm pháp linh tinh này nọ. Một ngày cứ thế trôi qua.
Hôm ấy là ngày thứ sáu từ lúc Tiểu Thạch Đầu nhận nuôi Tiểu Hoa.
Đến ngày thứ bảy, lúc Tiểu Thạch Đầu theo Trọng Đạo Nam vào sân, ngước mắt lên đã thấy một nam tử mặc áo trắng thêu hoa sen đỏ đứng đó.
Nam tử có mái tóc trắng xám, đôi mắt đen u ám không có thần thái, toàn thân toát ra tử khí âm u rợn người.
Thấy Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu vào cửa, nam tử khom người, dùng chất giọng khản đặc nói, “Bái kiến… tiên quân…”
Dường như đã rất lâu rồi nam tử không nói chuyện, âm thanh của hắn khiến Tiểu Thạch Đầu nhớ đến người trong giấc mơ. Là người đã vươn bàn tay từ dưới sông lên.
Nhưng vì người trước mắt tuy mặt mũi tái nhợt nhưng không đáng sợ như trong mơ nên Tiểu Thạch Đầu nhất thời chưa nhận ra, hắn vừa mở miệng, Tiểu Thạch Đầu lập tức nhớ ra ngay.
Trọng Đạo Nam đã đoán được tình huống này từ sớm, chỉ cụp mắt nhìn nam tử kia, Tiểu Thạch Đầu rón rén thò đầu ra từ sau lưng Trọng Đạo Nam, nghi hoặc hỏi, “Ngươi là… Thanh?”
Lúc cái tên Thanh vang lên, nam tử đang khom lưng vái chào run bắn, dường như cái tên này chứa đựng sức mạnh gì đó rất đặc biệt.
Hắn không ngẩng đầu mà khom người thấp hơn, hồi lâu sau mới mở miệng, “Ta… đúng vậy.”
Hắn là Thanh, là Thanh của Mộc Đầu, là Thủy Thanh của người dân thôn Niệm Thanh.
Thủy Thanh là một con cá chép thành tinh.
Mấy chục năm trước, hắn vốn không sống trong con sông gần thôn Niệm Thanh.
Nhưng năm đó trời đổ mưa to, một đại yêu quái không biết xuất hiện từ đâu xưng bá dưới nước, làm xằng làm bậy trên mặt đất, trận mưa năm đó càng tiếp tay cho con yêu quái lộng hành.
Thủy Thanh là yêu quái tu luyện lâu năm, hắn đấu với con yêu quái kia, chiến thắng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Cuối cùng hắn đã thắng, mặc dù thắng quá thảm.
Thủy Thanh bị trọng thương, trôi theo dòng nước đến phụ cận thôn Niệm Thanh rồi được Đại Mộc cứu.
Đại Mộc là một chàng trai lực lưỡng tráng kiện, tâm tính thiện lương.
Gã cho rằng Thủy Thanh gặp nạn nên cứu hắn lên, bất chấp khi ấy nước sông cuồn cuộn, gió dữ thét gào nguy hiểm khôn lường, cứ thế mà đưa Thủy Thanh về nhà.
Đó là lần đầu tiên Thủy Thanh tiếp xúc với loài người, lúc trước hắn chỉ núp trong bóng tối quan sát thôi. Có rất nhiều thứ hắn học được nhờ quan sát con người, ví dụ như đọc sách nhận mặt chữ.
Tuy nhiên, trước đó đã có vô số tiền lệ cho hắn biết, con người là sinh vật cực kỳ đáng sợ, và con người căm hận yêu quái.
Tuy sinh mệnh của loài người ngắn ngủi nhưng họ có thể làm ra chuyện không ai ngờ được, tuyệt đối không thể xem thường.
Thủy Thanh cũng từng gặp vài con người mưu mô thủ đoạn, cho nên hắn không muốn tiếp xúc với con người.
Cũng may là vận số của hắn không tệ, Đại Mộc là người tốt, trung hậu thật thà, đáng tin cậy, cũng ngốc nghếch vô cùng, hơn nữa… gã cực kỳ tốt với Thủy Thanh.
Bất luận là người hay yêu quái, chỉ cần có ai đó thật lòng thật dạ với mình thì sao có thể không bị rung động chứ?
Dù mới đầu, hai tên Thủy Thanh và Đại Mộc ngờ nghệch chuyện tình cảm, không ai nhận ra mình đã thích đối phương, rất thích rất thích, cứ như chỉ cần ở cùng nhau thì họ có thể sống như vậy hết một đời.
Đại Mộc nỗ lực cày cấy nuôi gia đình, Thủy Thanh làm tiên sinh dạy học được thôn dân kính trọng.
Tình cảm chất chồng đến một mức nào đó sẽ bùng nổ, bọn họ có hồ đồ đến mấy rồi cũng nhận ra, cứ thế nước chảy thành sông.
Sau đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời. Nhất là Đại Mộc đã biết thân phận yêu quái của hắn mà vẫn lựa chọn yêu hắn.
Thủy Thanh không thể nào quên cảm xúc hạnh phúc viên mãn lấp đầy cõi lòng khi ấy.
Nội tâm của hắn kiên định nói với hắn rằng, chính là người này.
Đại Mộc có là con người cũng không sao cả, tuổi thọ của Đại Mộc không lâu dài cũng chẳng là vấn đề. Hắn nguyện ý ở cùng người này, đồng sinh cộng tử, vứt bỏ trường mệnh khô khan buồn tẻ.
Sống chung chăn, chết cùng mộ.
Thế nhưng…
Con người sao quá dễ đổi thay.
Trước đó mấy ngày, Thủy Thanh vẫn còn được mọi người kính mến, hắn cũng rất thích những đứa trẻ kia, hy vọng tương lai chúng đạt được công danh, làm quan lớn để còn xây dựng thôn Niệm Thanh ngày một khá giả hơn.
Không ngờ, người láng giềng tốt nhất của Đại Mộc phát hiện Thủy Thanh là yêu quái rồi tri hô cho tất cả mọi người.
Sau đó…
Tất cả thay đổi.
Chẳng phải những người kia rất thích hắn sao? Chẳng phải rất kính trọng hắn sao? Chẳng phải cảm kích lắm sao? Hắn còn cứu mạng không ít người trong thôn mà. Tại sao, tại sao ai cũng mang vẻ mặt thù hận như vậy? Chỉ vì hắn là yêu quái à?
Mà ngay cả Đại Mộc…
Tại sao, ngay cả Mộc Đầu của hắn cũng phản bội hắn?
Thủy Thanh ngồi trước mặt Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu, kể lại chuyện của mình, gương mặt không chút biểu cảm. Sau khi biết hắn là yêu quái, những người từng được hắn giúp đỡ cũng đồng loạt trở mặt. Chỉ là, khi nhắc đến Đại Mộc, nét mặt tưởng chừng tê liệt của Thủy Thanh mới thoáng dao động.
Nhưng chỉ một thoáng mà thôi, rất nhanh lại phẳng lặng như mặt nước.
“Đại Mộc… phản bội ngươi thế nào?” Tiểu Thạch Đầu im lặng một lúc lâu, sau đó nhỏ giọng hỏi.
Trong câu chuyện của Thủy Thanh, hắn chỉ nhắc đến nỗi đau khi bị những người mình từng giao hảo phản bội, còn Đại Mộc đã làm gì thì Thủy Thanh chẳng buồn nhắc đến.
Sau khi nghe Tiểu Thạch Đầu hỏi vậy, Thủy Thanh im lặng hồi lâu, chậm rãi mở miệng, “…Đại Mộc và ta từng ước hẹn, chúng ta sẽ cùng rời khỏi thôn Niệm Thanh.”
“Vì ban ngày có rất nhiều người bao vây nhà của Đại Mộc, thậm chí còn xông vào. Đại Mộc không muốn ta bị người trong thôn đả thương, cũng không muốn ta làm hại bọn họ. Cho nên ta rời khỏi nhà của Đại Mộc, chờ đêm xuống mới xuất hiện. Sau đó chúng ta định nhân lúc tối trời bỏ trốn khỏi thôn Niệm Thanh, tìm một nơi không ai biết mình để sống.”
“Nhưng cuối cùng…”
“Người mà ta mong chờ không phải Đại Mộc, chỉ là một người khác cải trang thành Đại Mộc.”
“Thậm chí gã còn biết phải làm gì để che mắt ta, biết nhược điểm của ta ở đâu, mà những chuyện ấy ta chỉ kể cho một mình Đại Mộc.”
“Ta đã bị giết.”
Đại Mộc đã phản bội hắn.