Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Chương 35: Chương 35




Editor: Vện

Trăng mờ gió lộng, Vương Nguyệt Nương trốn trong bãi tha ma, nàng đang hấp hối.

Càng vào sâu, ánh trăng hắt bóng xuống mặt đất càng thêm lạnh lẽo, khu rừng âm u thi thoảng vang lên tiếng quạ kêu. Những bia mộ trải dài như bất tận, vô số bia đá đổ nát hoang tàn, vải trắng phất phơ, lửa ma trơi xanh biếc lập lòe trôi nổi.

Vương Nguyệt Nương rất sợ những nơi như thế này, nhưng bây giờ đây là chỗ duy nhất nàng có thể ẩn nấp.

Trốn vào đây… Sau khi nàng chết, liệu có ai tốt bụng đào một cái hố chôn cất nàng, dựng một tấm bia vô danh cho nàng không?

Nghĩ vậy, lòng dạ đau thắt từng cơn, Vương Nguyệt Nương quỳ sụp xuống đất khóc nức nở, nhưng âm thanh phát ra toàn là tiếng tru của hồ ly.

Nàng không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành thế này, hôm đó vốn là ngày hạnh phúc nhất đời nàng, nàng sẽ trao duyên gắn kết với Trọng Trường ca ca, sau này Trọng Trường ca ca sẽ thành tướng công của nàng, hai người sẽ nắm tay nhau đi đến cuối đời.

Thế nhưng…

Tại sao cái người được tôn xưng là tiên nhân kia lại nói nàng là yêu quái?

Nàng sống nhiều năm như vậy sao không biết bản thân mình là yêu quái nhỉ?

Tiên nhân kia thì nói chắc như đinh đóng cột, còn biến nàng thành hồ ly, lúc đó Vương Nguyệt Nương vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cũng không biết tại sao mình lại biến thành hồ ly.

Chẳng lẽ sự thật đúng như tiên nhân kia nói, nàng đúng là hồ ly sao? Nhưng mà… nhưng tại sao tiên nhân còn nói nàng đã giết Vương Nguyệt Nương thật?

Nàng chính là Vương Nguyệt Nương mà!

Nhưng nàng có giải thích đến mấy cũng không thể nào nói được tiếng người. Nàng thấy người xung quanh nhìn nàng bằng ánh mắt sợ hãi, ngay cả cha nàng cũng tin lời Phù Vân đạo nhân, sau khi nghe tiên nhân nói nàng đã giết Nguyệt Nương thật, ông hận không thể lột da xẻ thịt nàng.

Rốt cuộc nàng đã làm gì sai mà bị trừng phạt như vậy? Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ làm việc gì ác nhân thất đức mà?

Mãi đến khi bị bắt trói, Vương Nguyệt Nương mới hồi phục tinh thần, nhưng nàng có kêu gào cách mấy cũng chỉ nhận được ánh mắt thù hận của mọi người, ai cũng bảo nàng là yêu quái.

Nếu nàng thật sự là yêu quái thì tại sao lúc vừa bị biến thành hồ ly, ngay cả bò thôi cũng nghiêng ngả?

Tại sao không có ai tin nàng hết vậy?

Tứ chi bị trói cứng vào cột, đau quá.

Những người láng giềng thân thiết vây quanh, đứng dưới đài nhìn nàng chòng chọc, miệng quát to, “Hay lắm!”

Khoảnh khắc đó, nàng thật sự rất phẫn hận.

Tại sao không một ai tin nàng hết vậy? Tại sao tất cả đều tin lời tiên nhân kia? Rõ ràng… rõ ràng tên kia toàn phát ngôn xằng bậy, gã không phải tiên nhân!

Nếu là tiên nhân thật thì sao lại biến nàng thành hồ ly chứ?

Hận thù mãnh liệt trỗi dậy, chính nàng cũng không biết mình đã làm gì mà chạy thoát được, chờ nàng bình tĩnh lại thì nhận ra mình đang mang một thân máu me đầm đìa rời khỏi đó.

Tiếp đó là hành trình trốn chạy.

Người trong thành Tiên Duyên túa ra truy lùng nàng, muốn núp cũng không có chỗ núp, với lại tứ chi nàng đã bị thương, không thể chạy nhanh.

Trốn được đến bây giờ cũng nhờ ông trời phù hộ cả, sau đó nàng còn thấy Trọng Trường ca ca nữa…

Trọng Trường ca ca tin nàng… ha ha ha…

Chỉ cần như thế thôi, nàng có chết… cũng không sao hết đúng không?

Nhưng… thật sự không cam lòng…

Vương Nguyệt Nương nằm trên cỏ, tư duy càng lúc càng chậm chạp, thật sự không cam lòng.

Tại sao lại xuất hiện một tên gian ác biến nàng thành hồ ly, mà tên ác ôn kia còn được vạn người tôn sùng kính trọng? Ngay cả cha mẹ cũng tin tên kia, cho rằng nàng đã chết…

Thật hận, thật sự rất hận.

“Nguyệt Nương!”

Lúc Nguyệt Nương cảm thấy ý thức của mình sắp hoàn toàn biến mất, bên tai bỗng dưng nghe được giọng nói thân quen, cơ thể cứng đơ vì lạnh được ủ ấm. Vương Nguyệt Nương chất chứa hận thù cong khóe môi, khẽ gọi, “Trọng Trường… ca ca…” Sau đó ngất lịm.

Vương Nguyệt Nương được tìm thấy ở một bãi tha ma ngoài thành.

Tuy bây giờ cổng thành Tiên Duyên đã bị phong tỏa nhưng không phải không có cách chuồn ra, người canh gác ở hướng bãi tha ma cũng rất ít. Có là quan sai oai phong lẫm liệt cũng chẳng dám nán lại bãi tha ma, chỉ muốn nhanh chóng đến nơi khác.

Vương Nguyệt Nương chạy được khỏi thành Tiên Duyên mà trốn vào bãi tha ma này có thể xem như quá may mắn.

Vì xúc động trước sự thâm tình của Trương Trọng Trường nên Trọng Đạo Nam đã giúp hắn tính ra vị trí hiện tại của Vương Nguyệt Nương. Còn phần làm sao để tìm nàng thì là chuyện của Trương Trọng Trường.

Trương Trọng Trường bất chấp tất cả, tìm mọi cách trốn ra ngoài thành, cuối cùng tìm được Vương Nguyệt Nương đã suýt tắt thở trong bãi tha ma.

—o0o—

Đêm hôm khuya khoắt, bên ngoài chỉ còn tiếng gõ mõ của phu canh từ xa vọng lại.

Vì trong thành có yêu quái lẩn khuất nên gã phu canh rất sợ, tốc độ gõ mõ nhanh hơn ngày thường rất nhiều. Tiếng mõ ngừng lại thì màn đêm trở nên hoàn toàn tĩnh lặng.

Trong không khí tĩnh mịch đó, Tiểu Thạch Đầu nghe tiếng có vật gì đó đập vào cửa sổ.

Tiểu Thạch Đầu đang ngủ mở mắt ra, Trọng Đạo Nam cũng dậy theo hắn.

Bảo Tiểu Thạch Đầu nằm yên trên giường, Trọng Đạo Nam khoác thêm áo ra mở cửa sổ, thấy Trương Trọng Trường vẻ mặt lo âu đứng dưới sân. Trọng Đạo Nam quét mắt qua trước ngực hắn, nhẹ nâng tay, Trương Trọng Trường từ từ bay lên.

Trương Trọng Trường suýt la thành tiếng, nhưng vì Nguyệt Nương, tuy trong lòng hắn rất sợ, vô số tưởng tượng và suy đoán chất chồng lên nhau nhưng hắn cố gắng áp xuống hết.

Sau khi bay vào phòng, Trương Trọng Trường quỳ xuống, ôm trong ngực áo ra một con hồ ly cứng đờ, run giọng van nài, “Cầu xin ngài… cầu xin ngài hãy cứu Nguyệt Nương.”

Trọng Đạo Nam cúi đầu nhìn con hồ ly trong tay Trương Trọng Trường một hồi, nói, “Nàng bị thương rất nặng.”

Trương Trọng Trường choáng váng, gần như không nhìn rõ được Trọng Đạo Nam ngay trước mắt, hắn run rẩy, dốc hết hy vọng hỏi, “Vậy… vậy có cách nào cứu nàng không?”

Hắn hỏi xong, Trọng Đạo Nam không nói gì, chỉ nhìn hắn. Nỗi tuyệt vọng của Trương Trọng Trường ngày một nặng hơn, hắn nhịn không được quay sang nhìn Tiểu Thạch Đầu bên cạnh y, Tiểu Thạch Đầu nhẹ dạ lại không hề lên tiếng.

Mặc dù Tiểu Thạch Đầu cũng muốn giúp Vương Nguyệt Nương và Trương Trọng Trường nhưng hắn sẽ không gò ép A Nam.

Bất luận là cứu hay không cứu, hoặc là không thể cứu thì quyết định cũng nằm trong tay A Nam, Tiểu Thạch Đầu sẽ không can thiệp, bởi vì hắn biết A Nam luôn có lý do của y, mà hắn thì luôn luôn đứng về phía y.

Trương Trọng Trường thấy Tiểu Thạch Đầu không nói giúp, Trọng Đạo Nam cũng im lặng, nỗi bi thương gần như nhấn chìm hắn. Hắn muốn chết ngay lập tức, vậy là có thể xuống cõi âm theo Nguyệt Nương rồi.

Hắn không thấy rõ người trước mắt nữa, chỉ cảm giác được Nguyệt Nương đang ôm trong lòng.

Đang đau khổ tột độ, cuối cùng cũng nghe Trọng Đạo Nam nói, “Nghỉ ngơi trước đã, Nguyệt Nương của ngươi còn sống.”

Nói xong, Trọng Đạo Nam phất tay áo, Trương Trọng Trường ngã lăn ra đất, chìm vào giấc ngủ. Nhưng dù đang ngủ mà vẫn vững vàng ôm con hồ ly máu me đầy mình.

Con hồ ly này không thể xem là đẹp, bộ lông nâu đỏ vương rất nhiều máu, tứ chi bám đầy bụi đất và máu khô. Cái đuôi trụi lũi, lông đuôi không có xù lên như hồ ly thường gặp.

Nó nằm cứng đơ, cứ như đã chết.

Cũng thật vất vả cho Trương Trọng Trường có thể nhận ra nó.

Tiểu Thạch Đầu nhìn Trương Trọng Trường và con hồ ly trong tay hắn, giật giật tay áo Trọng Đạo Nam, dựa đầu vào cánh tay Trọng Đạo Nam, nhỏ giọng hỏi, “…Còn sống hả?”

Trọng Đạo Nam biết Tiểu Thạch Đầu đang hỏi về Vương Nguyệt Nương bị biến thành hồ ly, y kéo Tiểu Thạch Đầu vào lòng, nhẹ giọng đáp, “Còn sống.”

Tiểu Thạch Đầu thuận thế ôm eo Trọng Đạo Nam, dụi đầu vào ngực y, khẽ thở dài, vùi mặt vào lòng y, “Còn sống là tốt rồi…”

Còn sống là còn hy vọng.

Trọng Đạo Nam vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Thạch Đầu, tay còn lại vẫy một cái với Trương Trọng Trường và hồ ly, hai người họ biến mất.

Tiểu Thạch Đầu quay lại, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Trọng Đạo Nam, y bế hắn lên, “Đừng lo, bọn họ vẫn ổn, ta chỉ dùng thuật che mắt để giấu bọn họ thôi.”

“A Nam tốt bụng quá à.” Tiểu Thạch Đầu ôm cổ Trọng Đạo Nam, nói khẽ.

Nghe Tiểu Thạch Đầu khen vậy, Trọng Đạo Nam cười rất quái dị, nụ cười chẳng có chút bao dung nào, y lắc đầu, “Không, ta không phải người tốt đâu.”

Nếu thế gian này không có Tiểu Thạch Đầu, dù được sống lại, Trọng Đạo Nam có thể khẳng định việc duy nhất y sẽ làm là hủy diệt toàn giới tu chân thêm một lần nữa, không chừa một ai.

Y tốt như vậy cũng vì có Tiểu Thạch Đầu mà thôi.

Bởi vì Tiểu Thạch Đầu muốn người có tình sẽ thành quyến thuộc, bởi vì Tiểu Thạch Đầu thích những việc tốt lành, bởi vì Trương Trọng Trường và Vương Nguyệt Nương không thể thương tổn Tiểu Thạch Đầu của y.

Bằng không…

Bất luận hai người kia yêu đương sâu đậm đến mấy đi nữa y cũng giết chứ không giang tay cứu đâu.

Y làm tất cả cũng là vì Tiểu Thạch Đầu thôi.

Tiểu Thạch Đầu giơ hai tay véo má Trọng Đạo Nam, xoa nắn để nụ cười của y biến dạng.

Hắn không có nhiều sức lực, Trọng Đạo Nam không thấy đau, chỉ trố mắt, nương theo ánh trăng yên lặng quan sát Tiểu Thạch Đầu của y.

Tiểu Thạch Đầu thả tay ra, lại chọt vào má Trọng Đạo Nam, vẻ mặt hơi xấu hổ, hành vi vừa rồi là tay nhanh hơn não, hắn chỉ làm theo trực giác, trước đó hắn đâu dám nhéo mặt A Nam, cơ mà… cảm giác nhéo mặt A Nam thích quá à

~Suy nghĩ trong đầu đã có xu hướng lệch lạc, Tiểu Thạch Đầu giải thích, “Ta không thích nụ cười vừa rồi của A Nam.”

Ánh mắt Trọng Đạo Nam dịu dàng khôn xiết, “Ừ, vậy không cười thế nữa.”

Tiểu Thạch Đầu rất vui.

Tiểu Thạch Đầu hưng phấn dụi vào cổ Trọng Đạo Nam, hôn một cái vào má y, “Vừa rồi bị nhéo có đau không?”

“Không đau.”

Tiểu Thạch Đầu mím môi, hỏi lại, “Thật sự không đau hả?”

Trọng Đạo Nam ôm Tiểu Thạch Đầu về giường, suy nghĩ một chốc, nói, “…Thật ra có hơi đau.”

Tiểu Thạch Đầu lập tức nói, “Vậy hôn cho hết đau nè~” Xong mừng rỡ xán đến hôn.

Kiếp này, Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu rất thích trò hôn hít, chơi mãi không biết mệt. Trọng Đạo Nam lạnh lùng uy nghiêm trong mắt người khác bây giờ bị Tiểu Thạch Đầu hôn tới tấp, y nói, “Còn hơi đau đấy.”

“Vậy hôn nhiều thêm cho hết đau~”

Trọng Đạo Nam lại bị hôn chùn chụt.

Hai người hôn càng lúc càng mãnh liệt, hồi lâu sau, Tiểu Thạch Đầu mơ mơ màng màng hỏi, “A Nam… Vương Nguyệt Nương kia có phải hồ ly tinh không?”

Trọng Đạo Nam kéo Tiểu Thạch Đầu vào lòng, nhìn hắn cuộn người rúc sát vào mình, y vén mấy sợi tóc rũ xuống trán hắn, dịu giọng nói, “Nàng không phải hồ ly tinh.”

Tiểu Thạch Đầu hơi khó hiểu, “Nếu nàng không phải hồ ly thì tại sao lại biến thành hồ ly vậy?”

“Thế giới bao la, kiến thức mà chúng ta biết chỉ như một giọt nước giữa đại dương. Có vô vàn pháp thuật, bảo khí thần kỳ, mà chúng ta chỉ thấy được một, hai cái. Nếu động vật có thể biến thành người thì người cũng có thể biến thành động vật.”

“Tức là biến thành yêu quái hả?” Tiểu Thạch Đầu nghe được trọng điểm.

“Bây giờ nàng chỉ bị biến thành hồ ly thôi chứ không phải hồ ly tinh.” Nếu biến được thành hồ ly tinh thì đâu đến nỗi thê thảm thế này.

Tiểu Thạch Đầu dán sát rạt vào Trọng Đạo Nam, dụi vào ngực y, mơ màng nói, “Thật đáng sợ.”

Nói xong câu đó, Tiểu Thạch Đầu không nói gì nữa, lát sau, Trọng Đạo Nam nghe tiếng hít thở đều đều, Tiểu Thạch Đầu đã ngủ rồi. Trọng Đạo Nam ôm chặt Tiểu Thạch Đầu, kéo chăn đắp kín cho hắn.

Càng khuya càng lạnh, nếu không đắp chăn, có khi mai lại ốm thì khó chịu lắm.

Tiểu Thạch Đầu đã ngủ, Trọng Đạo Nam thì vẫn tỉnh táo.

Như y vừa nói, thế giới bao la, kiến thức mà con người biết được quá ít ỏi. Có vài chuyện nhờ Trọng Đạo Nam đã trải qua một kiếp mới biết được.

Ví dụ như Vương Nguyệt Nương quả thật không phải yêu quái, nàng chỉ bị người ta biến thành động vật.

Nhưng hiện tại oán khí trên người Vương Nguyệt Nương quá nặng, nặng hơn người bình thường rất nhiều. Nếu hận thù tiếp tục tăng lên thì Vương Nguyệt Nương sẽ bị oán khí nuốt chửng, chuyển hóa từ một người sống thành yêu quái.

Yêu quái có thể biến thành người, đương nhiên người cũng có thể biến thành yêu quái.

Còn những chuyện như oan hồn biến thành ma quỷ hại người thì thấy mãi thành quen rồi.

Vừa rồi y im lặng lâu như thế là do đang tự hỏi nên cứu hay không cứu, cứu rồi thì tiếp theo phải làm gì?



Hôm sau, Trương Trọng Trường vừa thức giấc đã thấy một bóng người đi đứng loạng choạng, tay ôm một chậu gỗ chầm chậm bước vào phòng.

Người kia không thể xem là cao lớn, bước chân không vững, nhìn hết sức phù phiếm. Hắn còn ôm cái chậu to như vậy, nhìn thôi cũng toát mồ hôi thay hắn, chỉ sợ thiếu niên kia sơ ý vấp ngã.

Bậc cửa lại khá cao, nếu không cẩn thận…

Trương Trọng Trường nín thở nhìn thiếu niên kia bưng chậu gỗ đến gần mình, sợ mở miệng sẽ làm hắn hốt hoảng mà ném bay chậu.

Cũng may thiếu niên làm người ta thấp thỏm kia đi rất cẩn thận, đến trước bậc cửa thì chậm rãi bước qua, không xuất hiện tình huống vấp ngã.

Thiếu niên kia vào phòng, Trương Trọng Trường thấy rõ mặt hắn mới thở phào.

Thiếu niên đúng là Tiểu Thạch Đầu.

“Tiểu Thạch Đầu?” Trương Trọng Trường ngồi dậy, muốn xuống giường bưng giúp chậu gỗ, nhưng hai chân vừa chạm đất đã suy yếu ngã trở về.

Tiểu Thạch Đầu đặt chậu gỗ xuống, quay lại cười ngượng ngùng với Trương Trọng Trường, “Trương công tử dậy rồi hả.”

Trọng Đạo Nam ngồi nơi khác lên tiếng, “Bây giờ ngươi còn yếu lắm, nghỉ ngơi nhiều vào.”

Khi Trọng Đạo Nam nói chuyện, lúc đó Trương Trọng Trường mới phát hiện hóa ra trong phòng có người khác.

Hắn nhìn thoáng qua Trọng Đạo Nam, nói với Tiểu Thạch Đầu, “Chân của ngươi hình như đi đứng không thuận tiện, không nên làm mấy việc này đâu.” Nếu Tiểu Thạch Đầu bị ngã, khoan nói đến việc khiến người khác thấy xót, cái vị Trọng Đạo Nam kia thoạt nhìn không dễ trêu vào kia e là sẽ phát hỏa. Dù chưa thấy Trọng Đạo Nam phát hỏa lần nào nhưng Trương Trọng Trường cũng chẳng muốn chứng kiến.

“Là ta muốn làm mà~” Tiểu Thạch Đầu vui vẻ đến bên cạnh Trọng Đạo Nam, lúc Trọng Đạo Nam đưa tay vuốt trán hắn thì nụ cười càng thêm hạnh phúc, “Chậu nước đó là cho Vương cô nương dùng đấy.” Tiểu Thạch Đầu rất hài lòng khi giúp được người khác.

Vương cô nương…

Nguyệt Nương!

Nguyệt Nương đâu?!

Từ lúc mới dậy, Trương Trọng Trường luôn thấy hình như mình đã quên chuyện gì đó rất quan trọng, giờ mới nhớ lại hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Thạch Đầu thấy hắn như vậy, cuối cùng cũng yên tâm.

“Vương cô nương ngay kế bên ngươi kìa.” Tiểu Thạch Đầu nhắc.

Kế bên?

Trương Trọng Trường quay lại, thấy ngay Vương Nguyệt Nương nằm ngay ngắn ở phía trong.

Đúng là dung nhan thân quen chứ không phải hình dạng hồ ly.

Trương Trọng Trường ngơ ngác nhìn Vương Nguyệt Nương nằm đó, sợ tất cả chỉ là giấc mộng, tỉnh mộng rồi biết phải làm sao?

Tiểu Thạch Đầu mỉm cười chọt cánh tay Trọng Đạo Nam, Trọng Đạo Nam hiểu ý, mang Tiểu Thạch Đầu rời khỏi phòng.

Sau khi ra ngoài, Tiểu Thạch Đầu hít vào một hơi rồi thở ra, tâm trạng nhẹ nhõm hẳn, “Hay quá, Trương công tử không có quên Vương cô nương.”

Đã bảy ngày trôi qua từ lúc Trương Trọng Trường mang Vương Nguyệt Nương bị biến thành hồ ly đến khách điếm cầu cứu.

Trong bảy ngày này đã xảy ra không ít sự kiện.

Không cần biết vị tiên nhân kia làm gì với thành Tiên Duyên, Trọng Đạo Nam dùng pháp thuật che mắt với căn phòng bên cạnh, cho Trương Trọng Trường và Vương Nguyệt Nương lánh trong đó, người phàm không thể nhận ra chỗ khác thường.

Sau đó thì giúp Vương Nguyệt Nương khôi phục hình người.

Tu chân giả có rất nhiều pháp thuật che mắt có thể dễ dàng đánh lừa mọi người. Nhưng chuyện xảy ra với Vương Nguyệt Nương đã vượt quá phạm vi pháp thuật che mắt.

Trong giới tu chân, pháp thuật loại này cực kỳ khó gặp, nhưng kiếp trước Trọng Đạo Nam đã từng thấy.

Kiếp trước, trong số các tu chân giả đuổi giết y, có một môn phái sở hữu pháp thuật này. Bọn họ có thể che giấu hơi thở, tự biến hình thành người khác hoặc những sinh vật khác. Những người kia đuổi giết y vì thứ mà y đang nắm giữ, có thể nói là giở hết mọi thủ đoạn. Biến thành người bình thường để tiếp cận y, biến thành chim tước, cây cỏ để giám sát y, thậm chí có tên còn biến thành Tiểu Thạch Đầu định mê hoặc y.

Đa số các môn phái trong giới tu chân thích dùng pháp thuật đánh nhanh diệt gọn, chỉ có môn phái kia chú trọng thuật biến hình, Trọng Đạo Nam tự thân trải nghiệm cũng học được chút ít.

Muốn giúp Vương Nguyệt Nương khôi phục hình người cần một vài điều kiện. Y đã thương lượng với Trương Trọng Trường, Trương Trọng Trường đồng ý không chút do dự.

Điều kiện là, một khi thất bại sẽ mất mạng, nếu thành công thì rủi ro sẽ là mất trí nhớ, thế nhưng Trương Trọng Trường vẫn chấp nhận.

Mà kết quả… thật sự quá tốt đẹp.

Còn oán khí trên người Vương Nguyệt Nương…

Nếu Trương Trọng Trường ra sức khuyên nhủ, chẳng mấy chốc oán khí sẽ tiêu tan thôi.

Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu rời khỏi khách điếm, ra phố đi dạo.

Hai người ở yên trong khách điếm mấy ngày liền, thành Tiên Duyên chẳng còn náo nhiệt như ngày đầu mới vào nữa.

Mất chừng ấy ngày mà không tìm ra hồ ly tinh, nhóm người thường thả lỏng không ít, trên phố đã lục tục vài người bày sạp buôn bán.

Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu thong dong đi dọc phố, cũng chẳng thu hút sự chú ý.

Tiểu Thạch Đầu theo sau Trọng Đạo Nam, đường phố vắng vẻ yên tĩnh, vô cùng thoải mái, cảm giác như đã rất lâu rồi chưa ra ngoài tản bộ với A Nam.

Bỗng dưng hơi nhớ khoảng thời gian còn là tảng đá, sáng nào A Nam cũng dắt hắn ra ngoài đi dạo.

Nhưng mà…

Tiểu Thạch Đầu len lén giương mắt nhìn Trọng Đạo Nam, đấu tranh nội tâm một lúc, sau đó dè dặt giơ tay cầm mấy đầu ngón tay Trọng Đạo Nam.

Trọng Đạo Nam cúi đầu rũ mắt nhìn tay mình, khẽ cong khóe môi, nắm cả bàn tay Tiểu Thạch Đầu vào tay mình. Tiểu Thạch Đầu tươi cười rạng rỡ.

“A Nam A Nam, mình đang đi đâu vậy?”

“Chúng ta đến gặp vị Phù Vân đạo nhân kia được không nào?”

“Ừa… được đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.