Editor: Vện
Hai ngày sau khi đại hội chính thức khai mạc, gian hàng của Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư đóng cửa.
Tiểu Thạch Đầu đặt những túi càn khôn đầy ắp linh thạch lên bàn, trút xuống trước mặt Mạc Ngư, Mạc Ngư ngơ ngác, “Nè… ta không thể lấy nhiều như vậy.” Mạc Ngư lắc đầu, “Người đưa linh khí vào thịt cá là ngươi, phương pháp là do Đạo Nam chân nhân truyền lại, ta chỉ làm việc lặt vặt, ta không thể nhận số linh thạch này.”
Tiểu Thạch Đầu nghe xong, nụ cười trên mặt không thay đổi, “Ngươi rất cần linh thạch đúng không?”
Chỉ một câu như vậy khiến bao nhiêu lời muốn nói của Mạc Ngư bị nghẹn vào trong. Hắn nâng mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu, sự do dự rõ rệt cho thấy hắn thật sự rất cần linh thạch.
Mấy ngày nay, hắn và Tiểu Thạch Đầu kiếm được rất nhiều linh thạch, nhưng muốn đạt đến số lượng hắn cần thì… vẫn còn thiếu nhiều lắm.
Mạc Ngư không nói ra, Tiểu Thạch Đầu đã tiếp, “Trong số này, ngoại trừ linh thạch hai chúng ta kiếm được thì còn một ít A Nam cho ta nữa, nếu không đủ thì bọn ta sẽ bù vào. Coi như bọn ta cho ngươi mượn, sau này từ từ trả.”
“Chuyện này…” Mạc Ngư sững sờ nhìn Tiểu Thạch Đầu, nhất thời không nói ra lời.
Tiểu Thạch Đầu nghiêng đầu, “Tuy không biết ngươi muốn làm gì, nhưng ta cảm giác chuyện đó rất quan trọng.” Nói rồi, Tiểu Thạch Đầu nghiêm túc kéo tay Mạc Ngư, “Chúng ta là bằng hữu mà, đúng không?”
Mạc Ngư, “…Dĩ nhiên… là bằng hữu.” Mặc dù bằng hữu này kết thành quá bất thình lình.
Câu trả lời của hắn khiến Tiểu Thạch Đầu mừng rỡ, ý cười càng sâu, “Vậy thì nhận đi, đừng làm gì nguy hiểm.”
Mạc Ngư nhìn Tiểu Thạch Đầu, há miệng mấy lần, cuối cùng thở dài một hơi, nhoẻn cười nói, “Ừ, cám ơn ngươi.”
Mạc Ngư định hỏi có phải Tiểu Thạch Đầu đã biết gì rồi không, nhưng đối diện thiếu niên trước mắt, Mạc Ngư không thể thốt ra những lời đó. Có điều, số linh thạch của Tiểu Thạch Đầu quả thật giúp được hắn rất nhiều, nếu kiếm đủ linh thạch, hắn không cần phải mạo hiểm nữa.
Nhận lấy mấy chiếc túi càn khôn đựng linh thạch, Mạc Ngư nhìn theo Tiểu Thạch Đầu quay lưng chạy về chỗ Trọng Đạo Nam, nhịn không được nghĩ rằng sự xuất hiện của hai người kia thật quá đỗi thần kỳ.
Có thể quen biết họ đúng là quá may mắn.
Từ biệt Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam, Mạc Ngư xoay người rời đi, bước chân kiên định lạ lùng.
Tiểu Thạch Đầu quay lại nhìn bóng lưng Mạc Ngư, bất giác mỉm cười, Trọng Đạo Nam bế đứng hắn lên, “Đang nhìn đâu đấy?” Trọng Đạo Nam thổi vào tai Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu hô một tiếng muốn trốn, nhưng vì đang bị Trọng Đạo Nam ôm trong lòng nên không cách nào né được.
Hai người náo loạn một hồi, Tiểu Thạch Đầu nằm nhoài lên vai Trọng Đạo Nam, đầu ngón tay vờn quanh sau lưng y, chọc cho Trọng Đạo Nam hết nhịn nổi, bắt lấy ngón tay hắn, “Ngứa.”
Tiểu Thạch Đầu nhìn ngón tay mình bị A Nam chộp lấy, cười ngây ngô, chợt gọi, “A Nam.”
“Hửm?”
“A Nam, giờ không bận rộn gì nữa rồi~ chúng ta… được không…”
“Cái gì được không?”
“Ừm…” Còn chưa nói ra mà Tiểu Thạch Đầu đã tự đỏ mặt, hắn vội ném hết suy nghĩ ngổn ngang trong đầu qua một bên, ngồi thẳng lưng nói, “Chúng ta ra ngoài dạo chơi được không?”
Từ khi vào thành, hai người chưa đi dạo lần nào, chỉ xoay quanh việc bán cá kiếm linh thạch. Nếu không phải Trọng Đạo Nam thấy Tiểu Thạch Đầu quá mệt nhọc, bắt hắn nghỉ ngơi thì đối với cách làm việc nghiêm túc của Tiểu Thạch Đầu, e là hắn vẫn tiếp tục đắm chìm vô độ trong sự nghiệp bán cá vĩ đại.
Mà phải công nhận, đối với Tiểu Thạch Đầu, bán cá đã cho hắn thu hoạch rất lớn.
Hắn và Mạc Ngư trở thành bằng hữu, tu vi của bản thân tăng tiến, khả năng điều khiển chân khí điêu luyện hơn, bản thân trưởng thành hơn, Tiểu Thạch Đầu không còn quá sợ mỗi khi gặp con người, cách suy nghĩ cũng thành thục hơn, đây là những thứ mà linh thạch không mua được. Chỉ là, Tiểu Thạch Đầu vừa nhảy lên làm phú ông không được bao lâu, nháy mắt đã trở về làm tảng đá nghèo rớt mồng tơi.
Nghĩ đến đó, Tiểu Thạch Đầu thoáng thương cảm, đứng trong sân thở dài thườn thượt, dáng vẻ tang thương như thấy sóng sau xô sóng trước.
Trọng Đạo Nam nhướn mày, không hỏi gì, Tiểu Thạch Đầu đã tự động lao vào lòng y. Tiểu Thạch Đầu vùi đầu vào ngực Trọng Đạo Nam, hết sức ỷ lại, thở dài nói, “A Nam… giờ ta chỉ còn có ngươi thôi.”
“Tại sao… đột nhiên lại nói như vậy?” Trọng Đạo Nam bị ngữ điệu ông cụ non của Tiểu Thạch Đầu làm khó hiểu, rõ ràng vừa rồi còn hưng phấn muốn ra ngoài đi dạo mà, sao mới đảo mắt đã lộ ra vẻ mặt u sầu nói những lời như vậy?
Tiểu Thạch Đầu giải đáp nghi hoặc, “Haiz… định dẫn A Nam đi mua sắm, A Nam thích cái gì ta sẽ mua cái đó, ta trả tiền cho A nam, kết quả là không còn một đồng nào cả.” Hắn vẫn chưa trải nghiệm cảm giác vung tiền cho A Nam tùy tiện mua sắm mà, kiếm được nhiều linh thạch như vậy mà chẳng thể xài.
Cơ mà, Mạc Ngư cần số linh thạch đó hơn, Tiểu Thạch Đầu đã cho rồi là không tiếc.
“Ha ha…” Trọng Đạo Nam phì cười, tuy Tiểu Thạch Đầu có trưởng thành hơn, nhưng trước mặt y, hắn vẫn là tảng đá ngốc như trước kia thôi.
“Không sao cả.” Y nói, “Tiểu Thạch Đầu của ta lợi hại như vậy, sau này có thể kiếm được nhiều linh thạch hơn lần này gấp bội, đừng sốt ruột. Ta sẽ chờ đến ngày Tiểu Thạch Đầu hào phóng vung tiền cho ta tiêu xài.”
“Ừa!” Tiểu Thạch Đầu chống hông, đáp một tiếng, ánh mắt sáng ngời.
Mạc Ngư đã nhận được linh thạch, Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu bắt đầu chìm vào thế giới ngọt ngào của hai người, còn những tu chân giả trong thành thì cuống cuồng lên.
Đầu tiên là nhóm tu chân giả đến đặt hàng không tìm thấy gian hàng của Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư, phóng thần thức dò la vẫn không tìm được. Tiếp theo là những gian hàng xung quanh thấy Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư không ra bán nữa, bèn viết bảng thông báo treo lên là hai người đã nghỉ bán.
Tiếng oán than của tu chân giả trong thành huyên náo một vùng trời, mọi người dò hỏi lẫn nhau xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên không bán cá nữa? Bây giờ bọn họ ăn mãi thành nghiện, một ngày không ăn là toàn thân bứt rứt. Định nhân lúc đại hội chưa kết thúc, mua một lố về để dành, ai ngờ hai thực tu đột ngột nghỉ bán.
Đã xảy ra chuyện gì? Bị ai ép buộc à? Hay là có nguyên nhân nào khác?
Nếu cần giúp đỡ, nhóm tu chân giả tình nguyện góp sức, chỉ cần Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư tiếp tục làm cá bán là được rồi.
Có người điều tra nơi ở của Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư, muốn đích thân đến hỏi một phen, nếu khuyên được hai người bày hàng bán lại thì không còn gì hơn.
Không chỉ một hai người nghĩ như vậy mà là rất nhiều người.
Đã có Trọng Đạo Nam, dù hai người có đi nghênh ngang giữa đường, Trọng Đạo Nam vẫn có biện pháp khiến nhóm tu chân giả không thể thấy y và Tiểu Thạch Đầu, nhưng Mạc Ngư đơn độc dễ dàng bị tìm ra.
Mạc Ngư nhìn đám tu chân giả đang tận tình khuyên nhủ hắn quay về bán cá, còn cam đoan nếu hắn và Tiểu Thạch Đầu gặp rắc rối, họ sẽ ra tay trợ giúp. Tuy trong lòng rất sợ, nhưng bên cạnh không có Tiểu Thạch Đầu, Mạc Ngư khó khăn lắm mới giữ được bình tĩnh, đáp rằng, “Chư vị đạo hữu, đại hội đã khai mạc, hội đấu giá cũng sắp bắt đầu. Ta và đạo hữu Thạch Đầu đến đây không vì mục đích bán cá, ít hôm nữa sẽ rời đi, thế nên…”
Đã nói đến đó, nhóm tu chân giả cũng tự hiểu.
Mục đích của bọn họ đến đây cũng không phải vì ăn mà muốn mua hoặc trao đổi vật phẩm mình cần
May mắn là đại hội có tổ chức đấu giá, lúc đó sẽ có rất nhiều cao nhân xuất hiện, ai cũng chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, chờ hội đấu giá kết thúc, họ sẽ rời đi.
Tuy vẫn còn nhiều tu chân giả khuyên Mạc Ngư hãy quay lại bán nhưng thái độ hắn rất kiên quyết, trực tiếp đóng cửa nhốt họ ở ngoài.
Trong mắt người khác, Mạc Ngư và Tiểu Thạch Đầu có cao nhân chống lưng, cho nên tuy bất bình nhưng họ vẫn biết điều mà không dám quấy rối.
Tuy nhiên, vài tu chân giả lòng dạ hẹp hòi, họ không dám gây sự với Mạc Ngư nhưng vẫn có thể gây phiền phức cho Mạc Ngư. Họ không khuyên được Mạc Ngư cùng Tiểu Thạch Đầu, không có nghĩa là người khác không khuyên được.
Thế là hành tung của Mạc Ngư bị lan truyền đến tai những người có ý định tìm Mạc Ngư và Tiểu Thạch Đầu.
Có điều, trước khi đám đông tìm tới, Mạc Ngư đã đi trước một bước.
Hắn có chuyện quan trọng phải làm, không thể dây dưa ở đó mãi được.
Mất mấy ngày mà không tìm được Mạc Ngư, cũng không tìm ra Tiểu Thạch Đầu, hội đấu giá lại sắp bắt đầu, nhóm tu chân giả cuối cùng cũng chịu bỏ cuộc, ai làm việc nấy.
Chỉ là, không ít tu chân giả đã nhen nhóm ý nghĩ về thực tu.
Sau này gặp được thực tu, họ phải kết giao cho bằng được. Thức ăn chứa linh khí có thể tẩm bổ cơ thể, bổ sung linh lực, không thua gì đan dược, lại không phải lo vấn đề tác dụng phụ.
Một ngày trước buổi đấu giá, trong thành xuất hiện liên tiếp những luồng uy áp cực kỳ đáng sợ, tòa thành đang nhộn nhịp bỗng chốc biến thành lặng ngắt.
Ngay cả hàng quán bày ven đường cũng dọn sạch.
Tất cả tu chân giả im ắng không dám hó hé một tiếng.
Họ biết, các đại nhân vật tham dự hội đấu giá đã ra mặt.
Chênh lệch cấp bậc giữa những tu chân giả như bầu trời và đáy vực, càng lên cao chênh lệch sức mạnh càng lớn. Bất luận là hệ tu luyện hay tính tình, không ai dám đánh liều chọc giận tu chân giả tu vi thâm hậu.
Nếu đối phương đã đến kỳ Độ Kiếp, không… chỉ cần đến kỳ Hợp Thể thôi là có thể tùy ý tung chưởng giết sạch phân nửa người trong tòa thành này rồi.
Thế nên mọi người im lặng, im lặng chờ hội đấu giá mở màn.
Mí mắt Tiểu Thạch Đầu giật một cái, đột ngột quay sang nhìn Trọng Đạo Nam, thấy sắc mặt hắn không bình thường, y hỏi, “Sao vậy?”
“A Nam… ta cảm giác…” Tiểu Thạch Đầu nhíu mày, “Ta cảm giác… Tiểu Ngư gặp chuyện không hay rồi.”