Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Chương 6: Chương 6




Các đệ tử hâm mộ Trọng Đạo Nam rất nhanh đã mất bóng khỏi đỉnh Thập Tuyệt, mấy tảng đá họ mang đến cũng biến mất luôn.

Đêm hôm ấy, Tiểu Thạch Đầu được Trọng Đạo Nam dỗ vào giấc, khúc mắc với mấy tảng đá “xinh đẹp” kia cũng từ từ tan đi. Đặc biệt, Trọng Đạo Nam còn dán mặt vào nó, nhẹ nhàng nói, “Ngươi mới là tảng đá xinh đẹp nhất.” Lời này thành công khiến tâm tình Tiểu Thạch Đầu bay lên mây.

Tiểu Thạch Đầu là một tảng đá thích bình yên.

Nó có thể lẳng lặng sống cuộc đời nhạt nhẽo chứ không thích thay đổi. Từ khi Trọng Đạo Nam xuất hiện, Tiểu Thạch Đầu cảm thấy cứ như bây giờ là hạnh phúc lắm rồi, nó cho rằng cuộc sống từ nay về sau đều sẽ như vậy.

Mỗi ngày thức dậy đúng giờ đi tản bộ, khi về A Nam sẽ đọc sách cho nó, phơi nắng, tắm rửa xong rồi ngủ.

Đối với một tảng đá như Tiểu Thạch Đầu, cách sinh hoạt thế này đã là vô cùng “muôn màu muôn vẻ” rồi.

Có điều, tất cả không như nó mong muốn.

Mùa hạc di cư, Tiểu Thạch Đầu phát hiện dạo này Trọng Đạo Nam hơi mất tập trung. Lúc phơi nắng, y thường xuyên ngẩn người, không biết đang nghĩ gì.

Tiểu Thạch Đầu nhìn bộ dáng trầm tư của A Nam, không định quấy rầy.

Nó biết khuyết điểm của mình, nó chỉ là một tảng đá không có tri thức, lúc xảy ra chuyện, dù muốn cũng không thể nào giúp được người khác. Cho nên việc duy nhất nó có thể làm là yên lặng làm bạn và không tạo thêm phiền phức cho người ta.

Tiểu Thạch Đầu tin tưởng A Nam có thể nhanh chóng giải quyết mọi vấn đề, nó chỉ cần nằm đây, im lặng dõi theo A Nam.

Ai bảo bọn họ là bạn đời cơ.

Mới đầu Tiểu Thạch Đầu không biết bạn đời là gì, sau đó nó hỏi A Nam, A Nam bảo là.

“Bạn đời tức là mãi mãi ở cùng nhau, nương tựa lẫn nhau, dù đối mặt với gian nan trắc trở gì cũng sẽ cùng nhau vượt qua. Nếu một người bị thương tật, người kia sẽ chăm sóc. Như bây giờ ngươi vẫn chưa hóa hình người, ta sẽ chăm sóc ngươi. Chờ sau này ta già rồi, Tiểu Thạch Đầu có chăm sóc ta không?”

Tiểu Thạch Đầu biết già là gì, nó từng gặp rất nhiều cụ già hay lên núi một mình lúc về đêm.

Tóc bọn họ bạc trắng, mặt có rất nhiều nếp nhăn, đi đứng không nhanh nhẹn, nhiều người còn chống gậy, rõ là mệt gần chết mà vẫn cố leo lên núi. Thi thoảng có vài người quá mệt sẽ dựa vào nó để nghỉ lấy sức.

Mới đầu nó còn ngây ngô, quả thật không biết tại sao mấy người này chờ đêm xuống mới leo núi, chẳng lẽ bọn họ không biết ban đêm có nhiều dã thú hay sao? Nhưng dần dần, nó đã hiểu ra.

Những cụ già này lên núi là để tìm cái chết.

Bọn họ đã lớn tuổi quá rồi, sống cũng chỉ làm gánh nặng cho người thân. Bọn họ nhân lúc màn đêm buông xuống để lên núi, bình thản chờ đợi cái chết. Bất luận là bị dã thú ăn thịt, hoặc ngã từ trên núi xuống, hoặc những nguyên do khác… thì đó cũng là mục đích của họ.

Tiểu Thạch Đầu không biết con người dưới núi như thế nào, nhưng mỗi khi thấy các cụ già lê từng bước chân run rẩy lên núi im lặng chờ chết, Tiểu Thạch Đầu xót xa vô cùng.

Thế nên lúc A Nam hỏi Tiểu Thạch Đầu “Chờ sau này ta già rồi, Tiểu Thạch Đầu có chăm sóc ta không?”, Tiểu Thạch Đầu lập tức trả lời, “Ta nhất định sẽ chăm sóc A Nam! Ta sẽ biến A Nam thành ông lão hạnh phúc nhất thế gian!” Nó tuyệt không muốn A Nam giống những cụ già đó, một thân một mình vào núi, sau đó không bao giờ trở về nữa.

Sau khoảng thời gian Tiểu Thạch Đầu cho là Trọng Đạo Nam mất tập trung, y bắt đầu sắp xếp lại đỉnh Thập Tuyệt.

Y bố trí thêm nhiều pháp trận xung quanh tiểu viện, đồng thời thiết lập pháp trận ẩn mình và pháp trận phòng ngự, dùng rất nhiều linh thạch thượng phẩm để tăng hiệu quả.

Y chuyển số lương thực nuôi trồng vào bên trong tiểu viện, khoảnh sân nhỏ vốn đã dồi dào linh khí nay càng thêm đậm đặc.

Điều này rất có lợi cho việc tu hành của Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu nhìn Trọng Đạo Nam bận rộn, chờ Trọng Đạo Nam sắp đặt xong, y mới nói với Tiểu Thạch Đầu đang phơi nắng, “Có thể ta phải đi mấy ngày.”

Tiểu Thạch Đầu nghe xong liền thấy buồn hiu, y như ngày hôm đó, có rất nhiều con người lên núi, một người được gọi là quản sự chỉ vào nó, “Phần đầu của tảng đá này to quá nè, mài nhẵn nó chắc sẽ có công dụng.”

Thế là mấy người kia khiêng hết đá quanh đó chất lên xe, bao gồm cả Tiểu Thạch Đầu, chở nó đi xa khỏi nơi nó đã sinh sống suốt bao nhiêu năm.

Nó không thích cảm giác đó một chút nào hết, nhưng nó không có khả năng chống cự.

A Nam chuẩn bị nhiều ngày như vậy, quyết định rời đi ắt đã sớm có trong đầu rồi. Cho nên Tiểu Thạch Đầu cực kỳ không vui nhưng vẫn dùng ngữ điệu bình thường hỏi, “A Nam phải đi bao lâu?”

Trọng Đạo Nam dựa vào Tiểu Thạch Đầu, hơi nheo mắt. Ánh nắng phủ lên người vô cùng ấm áp, thoải mái đến mức làm người ta sinh lười biếng, “Chắc khoảng mười ngày.” Y hơi nghiêng đầu, hai gò má thay phiên áp vào bề mặt bóng loáng của Tiểu Thạch Đầu, “Ta sẽ cố gắng về sớm, có thể chỉ mất bảy ngày thôi.”

“Vậy… vậy A Nam mang ta đi theo được không?” Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ một hồi, cẩn thận hỏi, “Ta nhất định không quấy rầy A Nam đâu, A Nam chỉ cần mang ta theo là được rồi. Tuy cái đầu của ta hơi to, nhưng nếu A Nam gặp nguy hiểm, ta có thể dùng thân thể bảo vệ A Nam đó!”

Đây là việc duy nhất để Tiểu Thạch Đầu kiêu ngạo.

Tuy hình dáng của nó không đẹp, đầu cũng hơi to, không tiện theo A Nam ra ngoài nhưng nó có thể dùng thân thể để bảo vệ A Nam mà!

Nếu có người ném đồ vào A Nam hoặc muốn thương tổn A Nam, thân thể của nó to như vậy, chỉ cần chặn phía trước là có thể che được A Nam, vậy là A Nam sẽ không bị thương nữa!

Tâm ý của Tiểu Thạch Đầu biểu hiện rõ ràng như vậy, Trọng Đạo Nam nghe xong, nụ cười trên môi không nhìn ra là dịu dàng hay bi thương, nhưng rất nhanh đã bị y che giấu. Y tự nói với mình, tất cả đã không giống lúc trước nữa. Y nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Thạch Đầu, “Tiểu Thạch Đầu thật lợi hại.” Y nhẹ giọng nói.

Tiểu Thạch Đầu được A Nam khen, vui vẻ cười khanh khách, vậy nó cũng không hẳn là quá mức vô dụng đúng không?

Nhưng mà sau khi khen Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam vẫn nói, “Không mang ngươi theo được.”

Buồn bã lại dâng lên, Tiểu Thạch Đầu trề môi, cố nén cảm giác khó chịu, nhưng vẫn thấy buồn, nên nó chỉ “Ừa” một tiếng rồi im lặng.

Cảm giác giống như bị A Nam vứt bỏ vậy.

Bởi cho nên Tiểu Thạch Đầu ghét nhất là cuộc sống bị thay đổi.

Nếu sinh hoạt từ nay về sau cứ lặp đi lặp lại như vậy, không bao giờ thay đổi thì tốt biết bao nhiêu? Nhưng chính Tiểu Thạch Đầu cũng biết suy nghĩ của nó là bất khả thi.

Cuộc sống không thể nào trùng lặp mãi, hơn nữa A Nam chỉ đi vài ngày, sẽ về nhanh thôi mà.

A Nam không mang nó theo, đừng bảo là ở ngoài có tảng đá khác… Xì! Nhất định là A Nam có lý do chính đáng! Vậy nên nó chỉ cần ở nhà chờ A Nam về là được.

Cúi đầu suy tư hết nửa ngày, Tiểu Thạch Đầu tự vực dậy tinh thần bắt đầu quan tâm chuyện khác.

“Chỗ A Nam muốn đi có xa không?”

“…Hơi xa.”

“Vậy phải đi bao lâu mới đến?”

“Ngự kiếm phi hành, chắc khoảng một ngày một đêm.”

“…Nghe thấy xa quá à.” Tiểu Thạch Đầu vẫn còn ấn tượng lúc Trọng Đạo Nam ngự kiếm phi hành đưa nó lên đỉnh Thập Tuyệt, tuy nó không được trải nghiệm trực tiếp nhưng vẫn cảm giác được tốc độ khi đó nhanh cỡ nào. Thân là một tảng đá lúc nào cũng bò lăn dưới đất, kỷ niệm được bay trên trời đúng là suốt đời khó quên. Nó nhớ rất rõ, nếu không phải nó không có tay, nhất định nó sẽ bám chặt A Nam không chịu buông.

“Bay xa vậy liệu có lạnh không?”

Trọng Đạo Nam mỉm cười, “Người tu chân như chúng ta là nóng lạnh bất xâm mà.”

“Thật lợi hại…” Dù là đá nhưng nó vẫn cảm nhận được nhiệt độ chênh lệch giữa hạ và đông. Nó nhớ là loài người hay nói mùa đông rất vất vả. Thật không ngờ A Nam có thể nóng lạnh bất xâm!

“Nhưng mà… nóng lạnh bất xâm là cái gì?”

Trọng Đạo Nam im lặng một lát, “…Chờ ta về rồi dạy ngươi đọc sách nhận mặt chữ.”

Tiểu Thạch Đầu, “Ừa~” Thích nhất được A Nam đọc sách cho nó nghe, rất là êm tai, hi hi hi.

Trọng Đạo Nam rời đi ngay hôm sau.

Tiểu Thạch Đầu thức dậy trên chiếc giường lạnh như băng, cảm giác cực kỳ mất mát.

Đá vốn đã lạnh, nhiệt độ không khác gì mặt đất. Phơi nắng mới có thể ấm lên, nhưng khi mặt trời lặn sẽ nhanh chóng hạ nhiệt ngay.

Nhưng từ khi được tắm rửa, còn có người ôm ngủ, nó đã khác hẳn những tảng đá khác. Mỗi sáng thức dậy, nó không còn là tảng đá lạnh ngắt nữa mà được hơi ấm bao bọc. Đó là nhiệt độ của A Nam, điều này khiến Tiểu Thạch Đầu cảm giác như nó cũng là con người, giống như A Nam vậy.

Cảm giác đó hết sức hạnh phúc.

Nhưng hôm nay thức dậy, Tiểu Thạch Đầu lại biến trở về tảng đá lạnh như băng rồi.

Tiểu Thạch Đầu buồn héo hắt, cứ nằm yên nhìn nóc nhà, không muốn động đậy, nó chỉ muốn nằm lì ở đó chờ đến lúc A Nam về. Chỉ vài ngày thôi mà, đối với một tảng đá không có khái niệm về thời gian, vài ngày chắc sẽ trôi qua chỉ trong nháy mắt.

Thế nên Tiểu Thạch Đầu cố sức “nháy mắt”…

Căn phòng trống trải vẫn thế, A Nam không có về.

“…” Nếu hôm qua nó lăn lộn khóc lóc om sòm với A Nam, liệu A Nam có chịu mang nó theo không, thật hối hận, tại sao hôm qua nó không làm vậy, lần sau nhất định phải lăn tới lăn lui, lăn đến khi nào A Nam đồng ý mới thôi!

Nhưng đó là những chuyện của sau này.

Tiểu Thạch Đầu buồn bã nằm trên giường lâu thật lâu, cửa phòng bật mở.

Người đến là một đệ tử Vấn Thiên Tông.

Trước khi đi, Trọng Đạo Nam đã nói về Tiểu Thạch Đầu, hắn là đệ tử được Trọng Đạo Nam nhờ chăm sóc Tiểu Thạch Đầu.

Các đệ tử Vấn Thiên Tông dùng công phu “nuôi đá” để thể hiện với Trọng Đạo Nam, đệ tử Thanh Quy này cực kỳ sùng bái Trọng Đạo Nam, khả năng điều khiển chân khí cũng khá là thông thạo. Mặc dù không bằng được Trọng Đạo Nam nhưng chí ít cũng không làm rơi hoặc làm Tiểu Thạch Đầu bị va đập.

Thanh Quy là đệ tử hâm mộ số một của Trọng Đạo Nam, cũng là một trong số ít những đệ tử có tu vi cao nhất Vấn Thiên Tông. Không giống các đệ tử khác, Thanh Quy làm việc rất cẩn trọng và tỉ mỉ.

Theo yêu cầu của Trọng Đạo Nam, hắn nâng Tiểu Thạch Đầu xuống giường, dẫn ra ngoài đi dạo.

Linh khí trong tiểu viện này rất đậm, Thanh Quy không phải lo vấn đề tìm nguồn bổ sung linh khí. Hắn chăm chú điều khiển chân khí dẫn Tiểu Thạch Đầu đi dạo quanh tiểu viện hai vòng, mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu không chớp lấy một cái.

Từ đầu đến cuối Tiểu Thạch Đầu không nói tiếng nào, nhưng cảm giác bị nhìn chằm chặp như vậy rất khó chịu.

Tên đệ tử này thật kỳ cục, tại sao cứ nhìn nó trừng trừng vậy? Hắn muốn làm gì nó sao?

Thanh Quy nhìn Tiểu Thạch Đầu một lúc lâu, nhìn đến lúc cạn hết linh lực mới đặt Tiểu Thạch Đầu xuống bệ ngọc, Thanh Quy ngồi kế bên, linh lực khôi phục rất nhanh, dường như còn tăng hơn lúc trước một chút.

Sau khi ngồi xuống, Thanh Quy lại tiếp tục nhìn Tiểu Thạch Đầu trân trân, cuối cùng kỳ quái nói, “Chả thấy chỗ nào đặc biệt.” Tại sao Đạo Nam chân nhân lại thích tảng đá này nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.