Editor: Vện
Cuối cùng, Tiểu Thạch Đầu vẫn tiếp tục bỏ thuốc, hắn lựa ra tất cả những loại thuốc tạo cảm giác “yêu”, trộn lại bỏ hết vào thức ăn.
Sau khi tăng liều lượng thuốc, Tiểu Thạch Đầu nhìn mà câm nín.
Khắp nơi tràn ngập hương vị tình yêu sến sẩm!
Chắc là vì dược tính, hoặc cũng vì tu chân giả không biết thế nào là yêu thật sự, cho nên người có thể tự giải trừ dược tính, hướng đến đại đạo chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Cũng vì thuốc mà không khí vốn nặng nề sát khí bây giờ biến thành hồng phấn yêu đời.
Tiểu Thạch Đầu chẳng cần ra khỏi hang cũng thấy được những hành vi lãng mạn bày tỏ tình cảm của đám tu chân giả.
Tu chân giả muốn làm gì lãng mạn chỉ cần phất tay một cái là xong.
Tuy núp xa quá không nhìn rõ diện mạo đôi nam nữ kia, nhưng vẫn có thể thấy màn mưa hoa đổ xuống từ không trung, phượng cầu hoàng gắn bó keo sơn, bầu trời bị che kín bởi vô số vệt sáng hồng. Ngay cả yêu quái muốn tập kích tu chân giả cũng phải cắn răng biến màu da thành màu hồng để dễ tiếp cận.
Tiểu Thạch Đầu lẻ loi ôm Ếch tiên sinh ngồi trên sườn dốc đằng xa, một người một ếch ngồi mọc mốc ngắm nhóm tu chân giả yêu đương.
Ngoài cảnh tỏ tình, Tiểu Thạch Đầu và Ếch tiên sinh còn thấy những cặp nam nữ, nam nam hoặc nữ nữ cùng cưỡi nai trắng tao nhã thả bước trong rừng. Cũng có cặp đôi thuộc hai môn phái đối nghịch đau khổ vì mối tình vụng trộm, cuối cùng ôm nhau thề thốt không rời không bỏ.
Và rất rất nhiều trường hợp khác…
Tiểu Thạch Đầu và Ếch tiên sinh nhìn không chớp mắt, vừa khiếp sợ vừa không thể tin nổi, đến giờ mà Ếch tiên sinh vẫn không biết nói gì, Tiểu Thạch Đầu cũng im lặng.
Không vui gì hết…
Thật sự không vui chút xíu nào…
Cứ như người trong thiên hạ đều chìm đắm trong mật ngọt ái tình, toàn thế gian chỉ còn mỗi hắn là tảng đá cô đơn không ai yêu.
Mà quan trọng là Ếch tiên sinh và Tiểu Thạch Đầu đâu có ai đang độc thân, chỉ là ái nhân không có bên cạnh thôi mà.
Phu nhân của Ếch tiên sinh đang ở đảo vô hình, tiếp nhận công việc hằng ngày của Ếch tiên sinh, dẫn bầy ếch con đi dạo, đồng thời truyền đạt kiến thức, dạy dỗ chúng. Tiểu Thạch Đầu thì thảm hơn, hắn biết chắc A Nam đang ở ngay đây mà tìm mãi không gặp, giờ có muốn ngọt ngào với A Nam cũng không được.
Thất vọng quá đi mà.
Tiểu Thạch Đầu bĩu môi ôm Ếch tiên sinh, nhìn chòng chọc những cặp tình nhân trong rừng, lẩm bẩm, “Sau khi về ta cũng phải cưỡi nai trắng cùng A Nam… Ta cũng muốn được A Nam ôm vào lòng, muốn A Nam mỉm cười nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng, sau đó ta sẽ dựa vào ngực A Nam, ngoảnh đầu lại cười hạnh phúc…”
“A Nam sẽ cho ta xem hoa quỳnh nở rộ khắp núi, pháo hoa rực rỡ giữa trời đêm, cả lồng đèn tinh xảo nữa, lãng mạn hơn bọn họ nhiều!” Những người này đâu có được tặng quà như hắn.
“A Nam còn ôm ta cùng ngự kiếm phi hành, đẹp trai hơn mấy người nhiều! Với lại A Nam hiểu ta nhất!”
Tiểu Thạch Đầu mất hứng tự nói nhảm, Ếch tiên sinh trong ngực hắn cũng nhớ lại kỷ niệm, “Vợ ta cũng thương ếch già ta lắm, mỗi ngày nấu đồ ăn ngon cho ta, còn lo lắng ta mệt nhọc mà bóp vai đấm lưng cho ta… ta nhớ vợ quá…”
“Ta cũng nhớ A Nam quá à…” Tiểu Thạch Đầu tiếp lời Ếch tiên sinh.
Hai người im lặng một lát, Tiểu Thạch Đầu và Ếch tiên sinh nhìn đám nam nữ khoe ân ái mà đồng loạt thở dài.
Tình yêu đúng là có sức mạnh vĩ đại, nhóm tu chân giả kia sa chân vào tình yêu rồi thì hoàn toàn quên béng chuyện Thiên Tẫn chân nhân.
Xem mãi mà Tiểu Thạch Đầu biết luôn kịch bản náo loạn của bọn họ, các cặp đôi hành xử như thể giây tiếp theo là tình cảm sẽ tan vỡ, bọn họ vì vậy mà một đêm bạc đầu, sau đó nhập ma.
Kịch bản quá rung động lòng người mà.
Nhưng Tiểu Thạch Đầu có ngốc mới tin, bởi vì họ làm tất cả chỉ vì một mục đích thôi, đó là khoe ân ái.
Tình yêu chiếm hết thời gian và sức lực của nhóm tu chân giả, còn tinh hoa của đất, Thiên Tẫn chân nhân, tán tiên này kia… dẹp hết qua một bên đi.
Tán tiên là người tu vi thâm hậu nhất nơi đây, cũng là người muốn bắt Thiên Tẫn chân nhân để cướp tinh hoa của đất, dược tính của thuốc tình yêu trong người hắn không quá ổn định.
Bình thường, Tiểu Thạch Đầu hay thấy tán tiên kia đứng trước vách núi, ánh mắt u sầu che giấu thâm tình không hối hận.
Có thể nói, khi đó là lúc tán tiên vô hại nhất, chỉ cần tránh xa hắn là an toàn.
Nhưng thỉnh thoảng tán tiên kia lại có dấu hiệu “tỉnh táo”.
Mới đầu, Tiểu Thạch Đầu cũng không ngờ tán tiên lại bị dược tính ảnh hưởng, có thể nói là thành công bất ngờ, nhưng nếu tán tiên tỉnh táo thì phải tìm cách khác giải quyết, nếu không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Biết đâu tán tiên thấy cảnh nhóm tu chân giả sa đọa, từ bỏ tất cả vì yêu, rồi tức giận quá mà phá hủy bí cảnh thì sao?
Khoan nói A Nam và hắn đều đang ở trong bí cảnh, Tiểu Thạch Đầu không biết cách thoát khỏi bí cảnh, hắn có ngốc đến mấy cũng không muốn thấy tán tiên bạo phát.
Thế là xuất hiện tình huống Tiểu Thạch Đầu tò tò theo sau tán tiên… muốn giới thiệu đối tượng cho hắn.
Chỉ cần làm sao cho tán tiên không có thời gian suy nghĩ chuyện khác thì số lần hắn tỉnh táo sẽ càng lúc càng giảm xuống.
Lần đầu Tiểu Thạch Đầu phát hiện tán tiên có dấu hiệu tỉnh táo, lúc đó hắn đang ở ngay bên cạnh tán tiên, Tiểu Thạch Đầu trực tiếp chạy đến trước mặt tán tiên, hô to, “Hạo Quân chân nhân! Ngươi có thể yêu… con ếch của ta được không?!”
Tiểu Thạch Đầu định hỏi có thể yêu ta được không, may mà dừng lại kịp lúc, nếu tán tiên thật sự “yêu” hắn thì rắc rối to, thế là đối tượng biến thành Ếch tiên sinh.
Ếch tiên sinh bị Tiểu Thạch Đầu dùng hai tay giơ ra trước mặt tán tiên, vẻ mặt ngơ ngác “ộp” một tiếng, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tán tiên bắt đầu thanh tỉnh cũng đần mặt ra, hắn nhìn con ếch với lớp da nhơn nhớt và đôi mắt to tròn trong tay Tiểu Thạch Đầu, nét mặt thay đổi liên tục, khó khăn nói, “Không… ta không thể chấp nhận… trong lòng ta đã có người khác rồi, mặc dù người đó đã không còn…”
“Hạo Quân chân nhân! Chuyện đó không thành vấn đề… vị tiền bối ngươi thích không còn tồn tại nữa, sao ngươi không thể quan tâm đến người ái mộ ngươi được chứ?” Tiểu Thạch Đầu bộc phát hết khả năng nhanh mồm nhanh miệng của kiếp này, trên thực tế hắn cũng không biết trong đầu mình đang nghĩ gì, hắn chỉ không muốn để tán tiên này hoàn toàn tỉnh táo, “Ngươi xem con ếch này đáng yêu cỡ nào! Tuy vẫn còn nhỏ nhưng mà nó thật sự yêu ngươi đó!”
“Ộp!!!” Cuối cùng Ếch tiên sinh đã hiểu rõ tình hình, toàn thân như bùng nổ, nó vặn vẹo từ chối, vì quá kích động, Ếch tiên sinh kêu một tràng dài ộp ộp ộp ộp.
Ộp liên tục như vậy, phối hợp với lời nói của Tiểu Thạch Đầu và bầu không khí nghiêm trang, giống như Ếch tiên sinh đang phụ họa cho Tiểu Thạch Đầu.
Hạo Quân chân nhân lùi lại ba bước, quay đầu sang chỗ khác, dùng ống tay áo rộng thùng thình che mặt, “Không… ngươi không hiểu… ta sẽ không yêu một yêu quái…”
Nói xong, Hạo Quân chân nhân không còn kiên nhẫn nhìn con ếch ái mộ mình, xoay người chạy trối chết.
Tiểu Thạch Đầu túa mồ hôi lạnh ngồi phịch xuống đất, Ếch tiên sinh được thả ra, cực kỳ bực bội, nghiêm khắc khiển trách Tiểu Thạch Đầu, “Ộp ộp ộp!”
Tiểu Thạch Đầu ôm Ếch tiên sinh vào ngực, người vẫn còn run, “Xin lỗi Ếch tiên sinh… Tiểu Thạch Đầu sợ Hạo Quân chân nhân tỉnh lại, vừa rồi chỉ là nói linh tinh thôi.” Thật ra lúc đó trong đầu hắn chẳng có ý tưởng nào cả, Tiểu Thạch Đầu chỉ bức thiết muốn ngăn cản Hạo Quân chân nhân tỉnh táo.
Sau lần đó, Tiểu Thạch Đầu hiểu được, Hạo Quân chân nhân dù gì cũng là tán tiên, ý chí kiên định hơn tu chân giả bình thường.
Tuy có khả năng Hạo Quân chân nhân không biết thế nào là yêu, nhưng rõ ràng dược tính ảnh hưởng đến hắn ít hơn tu chân giả khác.
Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này nên Tiểu Thạch Đầu liên tục đi tìm đối tượng cho Hạo Quân chân nhân.
Hạo Quân chân nhân là tán tiên, bất luận là diện mạo, phong độ hay thực lực đều bỏ xa những tu chân giả khác, đương nhiên sẽ có người thích.
Người thích hắn không chỉ có một, hai mống mà là rất nhiều.
Coi như bây giờ mọi người đều đang phát cuồng vì yêu, nhưng sức mạnh của Hạo Quân chân nhân vẫn còn đó, cả đám chỉ trốn đằng xa lén nhìn Hạo Quân chân nhân chứ không ai dám chạy ra thổ lộ.
Tiểu Thạch Đầu không muốn Hạo Quân chân nhân suy nghĩ chuyện khác nên không ngừng cổ vũ tiếp sức cho nhóm người hâm mộ, còn chạy tới chạy lui giúp đỡ họ.
Tiểu Thạch Đầu cảm thấy trí thông minh cả đời mình bị chuyện này làm tiêu hao hết rồi.
Phải làm “bà mai”, lại còn là “bà mai” cho tán tiên, đây không phải chuyện một tảng đá có thể làm đâu! Nhất là người thích Hạo Quân chân nhân đông như vậy, Tiểu Thạch Đầu rất muốn khóc, nhưng hắn không được khóc, hắn phải tiếp tục công tác mai mối.
Chỉ cần hắn có thể cầm chân những tu chân giả này, A Nam sẽ bớt gặp nguy hiểm hơn, chỉ cần A Nam an toàn, không bị những người này đuổi giết, việc gì Tiểu Thạch Đầu cũng làm.
Bận rộn mấy ngày liền, bà mai Tiểu Thạch Đầu trực tiếp bị ném qua một bên.
Tiểu Thạch Đầu vui như mở cờ, bây giờ hắn chỉ cần ngồi một chỗ tiếp tục nhìn mọi người khoe ân ái, Tiểu Thạch Đầu ôm Ếch tiên sinh, nghĩ ngợi…
Nếu có A Nam bên cạnh thì hay quá.
Sau đó…
A Nam thật sự xuất hiện.