Editor: Vện
Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu không dừng chân trong sơn cốc quá lâu.
Sau khi lành vết thương, Trọng Đạo Nam không đưa Tiểu Thạch Đầu và Ếch tiên sinh về ngay vì bên ngoài vô cùng náo nhiệt. Tu chân giả lũ lượt đổ về Nam Hải muốn canh thời khắc bí cảnh mở ra, như vậy làm sao mà về?
Chờ tình hình dần dần lắng xuống, Trọng Đạo Nam mới đưa Tiểu Thạch Đầu và Ếch tiên sinh về.
Trước lúc Tiểu Thạch Đầu rời đảo, động vật và yêu quái chạy nạn ở vùng biển xung quanh đã vô cùng thưa thớt, sau khi Tiểu Thạch Đầu đi, đảo vô hình tự động phong tỏa, không một tu chân giả nào ở Nam Hải có thể lạc lên đảo.
Nhóm Tiểu Thạch Đầu về đến đảo vô hình, lập tức được chào đón nồng nhiệt.
Nói cho đúng là Tiểu Thạch Đầu được chào đón nồng nhiệt.
Đám yêu quái và động vật nhỏ thân thiết vây quanh Tiểu Thạch Đầu biểu đạt nỗi nhớ. Sau khi về đảo, Ếch tiên sinh nhìn cảnh tượng đó, lại nhìn Trọng Đạo Nam lẻ loi cách đó không xa, không có yêu quái động vật nào có gan đến gần y, Ếch tiên sinh cười một tiếng rồi đi tìm nhà ếch.
Đi theo Tiểu Thạch Đầu lâu như vậy, Ếch tiên sinh cũng nhớ vợ và bầy ếch con, không biết trong thời gian qua bầy ếch con đã lớn đến đâu rồi, vợ ếch như thế nào rồi.
Được nhóm yêu quái động vật hoan nghênh như vậy, Tiểu Thạch Đầu rất vui.
Tuy đám yêu quái động vật cùng loài trông y hệt nhau, vậy mà Tiểu Thạch Đầu có thể gọi tên chính xác từng con, đó cũng là một trong những nguyên nhân chúng yêu thích Tiểu Thạch Đầu.
Vất vả lắm mới trấn an được đông đảo yêu quái và động vật, Tiểu Thạch Đầu quay lại nhìn Trọng Đạo Nam yên lặng đứng gần đó.
Trọng Đạo Nam mặc trường bào trắng, đứng dưới ánh mặt trời, mái tóc đen như mực xõa dài sau lưng. Dung nhan tuấn mỹ mang ý cười thản nhiên, cứ thế lẳng lặng nhìn hắn. Hàng mi dài đổ bóng khiến đôi mắt trầm tĩnh như nước càng thêm thâm thúy.
Tiểu Thạch Đầu ngắm Trọng Đạo Nam đến mê muội, thầm nghĩ bạn đời của mình đẹp trai quá sức.
Tiểu Thạch Đầu ngây ngốc nhoẻn cười.
Trọng Đạo Nam đến cầm tay hắn, dắt Tiểu Thạch Đầu vẫn đang cười ngu, hoàn toàn đắm chìm trong sắc đẹp đi mất.
Sau đó, bọn họ về nhà.
Tuy sơn cốc kia chứa rất nhiều kỷ niệm của kiếp trước, nhưng trong kiếp này, căn nhà và khoảnh sân này mới đúng là nhà của bọn họ.
Nhiều ngày không gặp, tình cảm giữa Tiểu Bạch và Tiểu Hoàng thân thiết hơn nhiều, Tiểu Hoàng tuy vẫn thích bắt nạt Tiểu Bạch nhưng cũng rất quan tâm Tiểu Bạch. Chúng nó thấy Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu về thì hưng phấn lượn quanh mãi, đến khi Tiểu Thạch Đầu cho đi chơi mới chịu đi.
Tiểu Thạch Đầu đứng trong sân nhìn bốn phía, nửa ngày sau mới thở ra một hơi, cuối cùng cũng về đến nhà rồi.
Sinh hoạt trên đảo vô hình vẫn êm ả và đều đặn, không hề có sóng to gió lớn, nhưng Tiểu Thạch Đầu cực kỳ thích cuộc sống bình lặng như vậy.
Bi kịch đã không tái hiện, tình hình có một chút thay đổi.
Nhóm tu chân giả đổ về Nam Hải đang nghĩ cách khiến bí cảnh mở ra lần nữa, người kéo đến còn đông hơn hai lần trước.
Những tu chân giả tiến vào bí cảnh hai đợt trước quên mất mọi chuyện là vì tâm ma của Trọng Đạo Nam. Lần này Trọng Đạo Nam không có trong bí cảnh, cũng không xuống tay với đám tu chân giả, thế mà tình hình của nhóm người mới vẫn không khá hơn hai nhóm trước chút nào.
Quả thật, trong bí cảnh có rất nhiều báu vật, nhưng muốn đem báu vật về, gần như tất cả tu chân giả phải đánh đổi bằng tính mạng.
Tranh đấu trong đó khốc liệt cỡ nào, Tiểu Thạch Đầu không biết, hắn chỉ nghe A Nam nói, vì bí cảnh Nam Hải mà giới tu chân đại thương nguyên khí, e là hơn trăm năm nữa cũng không thể hồi phục. Bởi vì những tu chân giả lợi hại nhất đã bỏ mạng trong bí cảnh, bao gồm một tán tiên khác của giới tu chân.
Đúng vậy, trong nhóm người thứ ba tiến vào bí cảnh cũng có một tán tiên, tán tiên này cũng cùng chung số phận với tán tiên trước đó, một đi không trở lại.
Giới tu chân có tổng cộng năm tán tiên, đảo mắt chỉ còn ba.
Giới tu chân trở nên trầm lắng, vì có tấm gương của những người đi trước, không tu chân giả nào muốn vội vàng xông vào bí cảnh Nam Hải tìm cơ duyên và báu vật nữa.
Đối với những chuyện này, Tiểu Thạch Đầu chỉ biết cảm thán, cũng không cảm thấy gì nhiều.
Ai cũng muốn báu vật, cho nên họ phải trả cái giá xứng đáng với lựa chọn của mình. Tiểu Thạch Đầu đã biết đạo lý này từ trước khi gặp A Nam, là một tảng đá chỉ có thể nằm mãi trên núi, Tiểu Thạch Đầu quan sát động vật và cây cối xung quanh, lại nghe ông Hòe già kể chuyện nên mới biết.
Nhắc mới nhớ, những mối quan hệ trên đảo đã có sự thay đổi, thay đổi này có liên quan đến những yêu quái và tu chân giả được Tiểu Thạch Đầu cứu ở hội đấu giá.
Quan hệ giữa yêu quái và tu chân giả xưa nay vốn không hòa hợp, bản thân những tu chân giả bị bắt lên đài đấu giá tương đối đặc biệt.
Ví dụ điển hình nhất là họ có thể chất của lô đỉnh.
Vẫn có tu chân giả tu luyện một cách thuận buồm xuôi gió, họ được gọi là thiên tài. Tuy nhiên, thiên tài thì đâu có nhiều, đại đa số tu chân giả dù có tư chất tốt nhưng vẫn không thể đạt đến trình độ cao như vậy.
Muốn cấp bậc vượt mặt người khác, cách thứ nhất là không ngừng khổ luyện, cách thứ hai là tìm báu vật phụ trợ thúc đẩy tốc độ tu luyện.
Trong mắt họ, những tu chân giả có thể chất lô đỉnh không được xem là con người nữa mà chỉ là một vật phẩm hỗ trợ tu luyện.
Trong điều kiện bình thường, không thể nhận ra ai có thể chất lô đỉnh, bởi vì họ vẫn sinh hoạt và tu luyện giống hệt những tu chân giả khác. Điều khác biệt là tu vi của họ có thể bị rút lấy bằng những phương pháp hấp thụ đặc thù, hiệu quả còn tốt hơn các loại đan dược thượng đẳng, hơn nữa không có tác dụng phụ và không xảy ra bài xích.
Lô đỉnh bị hấp thụ cũng không bị phế tu vi, họ có thể tu luyện lại với tốc độ còn nhanh hơn trước. Sau đó tu vi của họ lại tiếp tục bị hấp thụ như một vòng tuần hoàn.
Người có thể chất lô đỉnh còn hiếm gặp hơn thiên tài tu chân, nhưng không phải là không thể tìm được.
Ngoài họ thì vẫn còn vài người có thể chất đặc biệt khác. Trong mắt đám tu chân giả lòng dạ độc ác, họ không khác gì đan dược, đó là lý do họ bị đưa lên đài đấu giá cùng những yêu quái mà chẳng một ai lấy làm thắc mắc.
Trong khoảnh khắc đó, họ cảm thấy sợ hãi chính đồng loại mình còn hơn yêu quái.
Mới đầu, khi Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu mua lại toàn bộ sinh vật sống, họ cho rằng Tiểu Thạch Đầu cũng tàn nhẫn như những tu chân giả kia.
Không ít người muốn tìm đến cái chết hoặc phó mặc cho trời, thẫn thờ như con rối.
Nhưng mà Tiểu Thạch Đầu là người rất ôn hoà, hắn sẽ không ép họ thay đổi suy nghĩ, hắn chỉ muốn họ cảm nhận được thiện ý, cho họ biết cuộc đời họ không chỉ có một con đường dẫn đến địa ngục.
Mặc dù những người này không phải yêu quái, Tiểu Thạch Đầu cũng không “kỳ thị” bọn họ.
Còn nhóm yêu quái được cứu thoát vô cùng cảm kích Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu không biết sắp xếp cho họ thế nào nên giao họ cho Trọng Đạo Nam, hắn chỉ thông qua hành động thực tế để cải thiện quan hệ với họ thôi.
Đến bây giờ, Trọng Đạo Nam về rồi mới giao việc cho họ.
Tiểu Thạch Đầu biết những tu chân giả và yêu quái đó đã trở thành thuộc hạ của Trọng Đạo Nam, trong lòng rất hưng phấn. Tin tức về bí cảnh Nam Hải cũng là do họ thu thập về.
Thỉnh thoảng, Tiểu Thạch Đầu thấy họ về đảo bẩm báo vài chuyện cho Trọng Đạo Nam.
Tiểu Thạch Đầu mừng thay cho họ, bởi vì hắn nhận ra những tu chân giả và yêu quái kia đã tự tin và có sức sống hơn nhiều.
Đó là việc tốt mà, không phải sao?
A Nam nói, bất kỳ sinh vật nào cũng phải tìm được “chính mình”, phải biết xác định mình là ai, như vậy thì mới có thể sống một cách tự tin và thoải mái.
Thật ra Tiểu Thạch Đầu không hiểu lắm, nhưng vẫn thấy A Nam nói rất có lý.
Dù sao thì ai ai cũng sống vui vẻ là chuyện tốt mà. Như Tiểu Thạch Đầu ngày nào cũng sống vui vẻ này.
Những người đó được phái ra ngoài xây dựng thế lực, sản nghiệp cho bản thân và Trọng Đạo Nam. Một ngày nọ, Trọng Đạo Nam đột ngột hỏi Tiểu Thạch Đầu, “Có muốn gặp sư phụ ta không?”
Tiểu Thạch Đầu chớp chớp mắt, đứng ngây người.
Vô số suy nghĩ chạy qua trong đầu hắn.
Sư phụ của A Nam? Đúng rồi… A Nam hẳn phải có sư phụ chứ, hình như trước đây A Nam đâu có đề cập đến… Nếu sư phụ của A Nam phát hiện hắn là yêu quái rồi phản đối kịch liệt thì biết làm sao đây?
Liệu sư phụ của A Nam có thích hắn không? Có ghét bỏ hắn không? Sư phụ A Nam có nghiêm khắc không?
Mà quan trọng nhất, sư phụ của A Nam là ai nhỉ?
“A Nam…” Tiểu Thạch Đầu chớp mắt, khó khăn lắm mới bắt lại tâm hồn treo ngược cành cây, “A Nam, sư phụ của A Nam là ai vậy? Tiểu Thạch Đầu chưa nghe A Nam nhắc đến bao giờ.” Trong câu chuyện về kiếp trước, A Nam cũng chưa khi nào nhắc đến sư phụ y.