Editor: Vện
“Tiểu Thạch Đầu…” Tầm mắt Tiểu Thạch Đầu không tự chủ nhìn theo giọt nước chảy từ cổ xuống xương quai xanh, lăn dọc lồng ngực Trọng Đạo Nam rồi hòa vào nước…
Tiểu Thạch Đầu ngượng ngùng dời mắt sang chỗ khác, “Dĩ nhiên… dĩ nhiên là có hứng thú chứ.”
Hơi nóng bốc lên như sương mù khiến mọi thứ trông mờ mờ ảo ảo.
Cái mông lung khiến người ta có cảm giác như đang trong mộng, bên cạnh còn có A Nam vóc dáng kiện mỹ.
Trước đó Tiểu Thạch Đầu quá tập trung ngâm nước, trong đầu cũng chỉ nghĩ đến chuyện gặp sư phụ A Nam nên không chú ý, bây giờ nhìn là bắt đầu đỏ mặt.
Chỉ là toàn thân Tiểu Thạch Đầu vốn đã đỏ như cà chua, Trọng Đạo Nam không phát hiện gò má đỏ bừng của hắn.
Tuy Trọng Đạo Nam không thấy Tiểu Thạch Đầu đỏ mặt nhưng vẫn rất hài lòng với biểu hiện thẹn thùng của Tiểu Thạch Đầu.
Y nhếch môi, kéo Tiểu Thạch Đầu vào lòng, da thịt cọ xát, có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm và mạch đập càng lúc càng nhanh của đối phương.
Chẳng cần nói gì, chỉ dựa vào nhịp tim đập là có thể biết rõ tâm tình kích động của nhau.
Ngay lúc này, Tiểu Thạch Đầu quên khuấy chuyện trưởng bối, Trọng Đạo Nam ném luôn ánh mắt ai oán của đám động vật nhỏ qua một bên.
Hai người yên lặng ôm nhau, cảm giác ấm áp an bình tràn ngập cõi lòng.
Cái nóng hầm hập từ trong tim lan ra toàn thân, nóng hơn cả nước trong thùng, nóng như thiêu như đốt.
Bây giờ Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam không còn quan tâm việc tắm rửa nữa.
Lúc này mà làm chuyện gì thân mật hơn cũng là đương nhiên thôi.
Dù sao thì bầu không khí cũng quá thích hợp còn gì.
Từ khi được Tiểu Thạch Đầu tháo gỡ khúc mắc, Trọng Đạo Nam hơi khác trước một chút, y trung thực với cảm xúc của bản thân, cũng dễ dàng biểu đạt tâm tình hơn.
Trọng Đạo Nam cảm thấy như đã lâu lắm rồi y chưa thân cận với Tiểu Thạch Đầu, y cúi xuống hôn nhẹ lên cổ Tiểu Thạch Đầu.
Cái hôn nhẹ phớt như cánh bướm lướt qua mà chứa đựng sự quý trọng vô vàn.
Cơ thể đang bỏng cháy, nụ hôn lại đem đến cảm giác mát lạnh.
Tâm trí Tiểu Thạch Đầu bị cái hôn và đôi tay đang mân mê khắp người hắn hút đi mất.
Cực kỳ dịu dàng, khiến người ta quyến luyến, nhưng mà…
“Không được.”
Tiểu Thạch Đầu bắt lấy tay Trọng Đạo Nam, vận hết sức lực giãy ra khỏi lồng ngực Trọng Đạo Nam, khó khăn lắm mới tìm về lí trí.
Tiểu Thạch Đầu mặt đỏ gay, dùng biểu cảm vô cùng vô cùng nghiêm túc nhìn Trọng Đạo Nam, lặp lại, “Không được.”
Bây giờ Trọng Đạo Nam không chỉ nghi ngờ cuộc đời nữa, y nhìn Tiểu Thạch Đầu thật lâu mới hỏi, “Tại sao không được?”
Trọng Đạo Nam biết Tiểu Thạch Đầu có hứng rhú, đồng thời cũng thích được y đụng chạm.
Trọng Đạo Nam nhớ rõ trước đây Tiểu Thạch Đầu cực kỳ thích được vuốt ve, còn to gan táy máy tay chân với y nữa.
Nhưng bây giờ Tiểu Thạch Đầu nói gì, không được?!
Tiểu Thạch Đầu khẽ nhíu mày, hết sức thành thật giải thích cho Trọng Đạo Nam, “Nếu làm chuyện thân mật, rồi đến lúc đi gặp sư phụ A Nam mà mang bộ dạng như sắp tinh tẫn nhân vong thì biết làm sao?”
Trọng Đạo Nam, “…Ai dạy ngươi mấy cái này?” Tất cả chỉ là dối trá.
Tiểu Thạch Đầu nhìn chằm chặp gương mặt bình tĩnh, bình tĩnh đến mức vô cảm của Trọng Đạo Nam, hắn cảm giác được nội tâm y đang dậy sóng. Vì sự an toàn của đám động vật nhỏ và yêu quái đã lén đưa sách của người phàm cho hắn, Tiểu Thạch Đầu quyết định đánh chết cũng không nói.
Thế nên Tiểu Thạch Đầu mím môi, dáng vẻ “Ta không thể nói, mặc kệ ngươi có làm gì cũng không nói đâu”.
Trọng Đạo Nam nhìn Tiểu Thạch Đầu bắt đầu biết “phản kháng” y, đột nhiên thấy hối hận, hối hận vì đã nhắc đến chuyện dẫn Tiểu Thạch Đầu đến gặp sư phụ.
Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
Trọng Đạo Nam muốn dạy lại Tiểu Thạch Đầu, trước đây y nói gì Tiểu Thạch Đầu cũng tin, cũng không từ chối bất cứ yêu cầu nào của y.
Nhưng bây giờ Tiểu Thạch Đầu muốn lấy diện mạo đẹp nhất để đi gặp sư phụ Trọng Đạo Nam, hắn ôm tư tưởng “thà giết lầm chứ không bỏ sót”, bất luận Trọng Đạo Nam nói thế nào Tiểu Thạch Đầu cũng không bị lay động.
Ngoài miệng Tiểu Thạch Đầu còn nói cứng, nhưng hành động… được rồi, Tiểu Thạch Đầu không làm gì cả, chỉ quyết tâm ngồi đó thành thật ngâm nước nóng.
Tắm nước nóng xong, Tiểu Thạch Đầu lôi kéo Trọng Đạo Nam đi chăm sóc cơ thể.
Trọng Đạo Nam theo sau Tiểu Thạch Đầu, cùng hắn thực hiện đủ các bước công tác chuẩn bị.
Bình thường, Trọng Đạo Nam sẽ không bao giờ làm những việc này, nhưng vì Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam sẵn sàng chấp nhận.
Trọng Đạo Nam xưa nay trầm ổn lạnh lùng lần đầu tiên cảm giác Tiểu Thạch Đầu không yêu mình.
Luôn cảm thấy dạo gần đây Tiểu Thạch Đầu không quan tâm đến y nữa.
Trọng Đạo Nam mất hứng.
Tiểu Thạch Đầu mẫn cảm phát hiện Trọng Đạo Nam không vui, thế là hắn dành thời gian an ủi Trọng Đạo Nam, còn nhiều lần nhắc đến tầm quan trọng của việc ra mắt trưởng bối.
Trọng Đạo Nam, “…”
Trọng Đạo Nam săn sóc Tiểu Thạch Đầu thành quen, lúc này đương nhiên không thể ngăn cản Tiểu Thạch Đầu mà còn phải ủng hộ, dốc toàn lực mà ủng hộ.
Trọng Đạo Nam ngậm đắng nuốt cay giúp Tiểu Thạch Đầu chỉnh trang nhan sắc.
Ngoài ra, chúng yêu trên đảo cũng sôi nổi góp sức, cống hiến toàn bộ bí quyết làm đẹp cho Tiểu Thạch Đầu, còn giúp Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam bảo dưỡng từ đầu đến chân.
Không thể không nói, tay nghề của đám yêu quái cũng không đến nỗi tệ, tuy dưới góc nhìn của con người thì phương pháp của chúng hơi bị rùng rợn. Đám yêu quái có cách làm đẹp riêng, sau khi lăn lộn một vòng, ngay cả Trọng Đạo Nam cũng cảm giác như mình đang phát sáng.
Tiểu Thạch Đầu lại càng không cần phải nói, quả thật y như trứng gà lột vỏ, tảng đá như sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Trọng Đạo Nam nhìn Tiểu Thạch Đầu cười vui vẻ toàn thân tỏa sáng, bao nhiêu buồn bực trước đó chợt không cánh mà bay.
Trọng Đạo Nam cho rằng chỉ thế là xong, nhưng không…
“Ngoại trừ chăm sóc bề ngoài, còn phải chú ý những điều khác nữa.” Tiểu Thạch Đầu lại nghiêm túc nói với Trọng Đạo Nam, sau đó Trọng Đạo Nam phát hiện Tiểu Thạch Đầu theo lũ mèo trên đảo học lễ nghi.
Tiểu Thạch Đầu giải thích cho Trọng Đạo Nam, “Tiền bối mèo trước đây từng sống nhiều năm trong chốn người phàm, ngay cả lễ nghi cung đình tiền bối mèo cũng biết hết, cho nên ta theo tiền bối mèo học quả là không thể tốt hơn, A Nam xem cách tiền bối mèo bước đi có phải rất duyên dáng không?”
“Tiểu Thạch Đầu… ngươi cũng nhiệt tình quá mức rồi.” Trọng Đạo Nam không biết nói gì, bỗng dưng thấy buồn cười.
Tiểu Thạch Đầu ngửa đầu, mỉm cười nói, “Đương nhiên rồi, bởi vì đi gặp sư phụ của A Nam là chuyện quan trọng lắm luôn đó!”
Tiểu Thạch Đầu biết dù xảy ra chuyện gì, A Nam vẫn sẽ đứng về phía hắn, mãi mãi che chở hắn vô điều kiện, nhưng mà…
Nhưng Tiểu Thạch Đầu không muốn A Nam khó xử vì mình.
Giống như những câu chuyện hắn được nghe.
Một bên là ái nhân, một bên là thân nhân, lúc hai bên phát sinh mâu thuẫn, người đứng giữa chính là người khó xử nhất.
Tiểu Thạch Đầu đã đọc rất nhiều tiểu thuyết viết về tình huống đó nên hắn không bao giờ muốn A Nam bị khó xử.
Sư phụ của A Nam…
Hẳn cũng là người quan trọng với y mà, không phải sao?
Bởi vậy Tiểu Thạch Đầu phải cố gắng hơn nữa, cố gắng biến thành một tảng đá xuất sắc.
Coi như sư phụ của A Nam phát hiện hắn là yêu quái, coi như sư phụ A Nam không thích cách ăn nói của hắn cũng sẽ không bất mãn những phương diện khác.
Tóm lại…
Tiểu Thạch Đầu không muốn A Nam buồn lòng vì mình.
A Nam là người hắn thích nhất trên đời mà, sao hắn có thể làm A Nam mất vui được chứ?
Tiểu Thạch Đầu không nói gì hết, Trọng Đạo Nam chỉ cần nhìn nụ cười và câu trả lời như chuyện đương nhiên của Tiểu Thạch Đầu là đã cảm nhận được tình cảm của hắn.
Cảm giác ấm áp đong đầy cõi lòng Trọng Đạo Nam, loan đến tận đuôi mắt, trông như sắp tuôn trào đến nơi.
Trọng Đạo Nam bước đến ôm Tiểu Thạch Đầu vào lòng.
Y cầm tay Tiểu Thạch Đầu, cứ thế ôm hắn, nhỏ giọng hỏi, “Tiểu Thạch Đầu mệt không?”
“Không mệt.” Tiểu Thạch Đầu cười hì hì trả lời.
“Tiểu Thạch Đầu có thích làm những việc này không?” Giọng y vừa trầm vừa vô cùng dịu dàng, như dòng nước êm ả quấn quanh Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu chịu không nổi, “…Ừm… Không có vấn đề gì hết á.”
Một tảng đá trời sinh đất dưỡng sao có thể thích lễ nghi quy củ cơ chứ?
Tảng đá hồn nhiên thích sống vui vẻ như Tiểu Thạch Đầu chưa khi nào ép buộc bản thân làm chuyện mình không thích.
Tiểu Thạch Đầu làm tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho y thôi.
Vì yêu thương y, vì không muốn thấy y bị khó xử, vì muốn sư phụ y thích hắn.
Vì yêu thương y mà không ngừng học tập, vì y mà làm những chuyện chẳng có ý nghĩa gì trong mắt người ngoài.
Tất cả là vì yêu thương y…
Trọng Đạo Nam cảm thấy tim mình sắp tan thành vũng nước rồi, y ôm siết Tiểu Thạch Đầu, khẽ mỉm cười. Tiểu Thạch Đầu cũng không muốn rời khỏi lồng ngực ấm áp, cứ mặc cho Trọng Đạo Nam ôm, hắn suy nghĩ một hồi, nhỏ giọng hỏi, “Sư phụ của A Nam là người thế nào?”
Đây không phải lần đầu tiên Tiểu Thạch Đầu thắc mắc điều này, chỉ là Trọng Đạo Nam không trả lời.
Mà lần này, sau khi Tiểu Thạch Đầu hỏi, Trọng Đạo Nam suy tư một lát, đáp rằng, “Ông ấy… tính tình lãnh đạm, nhưng là một người tốt.”
“Hở? Lãnh đạm như thế nào? Giống A Nam hả?”
“Tiểu Thạch Đầu thấy ta lãnh đạm à?” Trọng Đạo Nam thấp giọng cười hỏi, giọng trầm mà vang, tim Tiểu Thạch Đầu nhộn nhạo như có cọng lông vũ phớt qua.
“Trong mắt người khác thì A Nam lạnh lùng lắm đó.” Tiểu Thạch Đầu nhỏ giọng giải thích.
“Thế à…”
“Đúng vậy đó~”
Cơn gió nhẹ thổi qua, khẽ cuốn bay từng câu nói, lặng lẽ mà an nhiên.