CHƯƠNG 17
Hứa Kiệt đột nhiên hỏi như vậy, không chỉ khiến Nhậm Lịch ngạc nhiên, mà Nghiêm Nhiễm cũng bất giác nhíu mày, có chút tức giận kéo góc áo Hứa Kiệt.
“Chỉ là một vài chuyện làm ăn thôi, ba khiến Hứa Quan Hạo bị vướng chân một chút, cũng không làm gì nghiêm trọng cả.”
Không khí rơi vào trầm mặc, Hứa Kiệt mở cửa xe rồi ngồi xuống, Nghiêm Nhiễm cũng theo ngồi bên cạnh, Nhậm Lịch rất nhanh đã khởi động xe.
Dọc đường đi Hứa Kiệt vẫn giữ nguyên vẻ trầm mặc, Nghiêm Nhiễm thì ngược lại tỏ ra rất cao hứng, nghĩ rằng cuối cùng cậu cũng thoát khỏi tay Hứa Quan Hạo.
Nhậm Lịch lái xe, thi thoảng lại qua gương chiếc hậu nhìn Hứa Kiệt, vài lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ chuyên tâm lái xe.
Nhậm Lịch lái đến ngoại thành, dừng trước cổng một căn biệt thự, sau đó sắp xếp phòng cho Hứa Kiệt và Nghiêm Nhiễm.
“Tiểu Vũ, mấy ngày này con tạm ở lại đây, đợi ba an bài một chút, sau đó ba sẽ đưa con rời khỏi đây.”
Hứa Kiệt thôi quan sát gian phòng, khẽ nhíu mày. “Rời khỏi đây ?”
“Không sai, ba sẽ lo thủ tục xuất ngoại cho con, Hứa Quan Hạo rất nhanh sẽ phát hiện con rời khỏi thôi, thế nhưng yên tâm đi, anh ta và con không có quan hệ máu mủ, mấy năm trước lại cắt đứt quan hệ cha con về mặt pháp lý, tuy rằng vẫn là người giám hộ của con trên danh nghĩa, nhưng chỉ cần hai ta làm giám định người thân, luật pháp sẽ công nhận quan hệ của cha con ta, chúng ta là ruột thịt, anh ta sẽ không thể đưa con đi được nữa, đến lúc đó ba sẽ dẫn con xuất ngoại, ông bà con đều ở Mĩ cả.. Còn cả Nghiêm Nhiễm, ba biết con thích con bé, con đi rồi Hứa Quan Hạo nhất định sẽ không bỏ qua cho cô bé, ba sẽ an bài cho cả nhà cô bé cùng đi với ta.”
Nhậm Lịch vui vẻ kể cho Hứa Kiệt kế hoạch của mình, Nghiêm Nhiễm đứng bên nghe liền đỏ mặt, sau đó ngượng ngùng cười. Kế hoạch này Nhậm Lịch đã sớm nói với cô, cô cũng chuẩn bị tư tưởng cho bố mẹ mình, cả hai đều đồng ý rời khỏi nơi này, cùng nhau ra nước ngoài.
Nhậm Lịch nói xong, thấy Hứa Kiệt vẫn lặng yên như cũ, tựa hồ không hứng thú với kế hoạch của mình, thậm chí kể từ lúc gặp mặt tới giờ, cậu vẫn rất bình tĩnh.
“Tiểu Vũ, con không muốn đi cùng ba sao ?”
Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của hai người trước mặt, Hứa Kiệt thở dài. “Sao bác biết cháu là con trai bác, nếu giám định xong kết quả không phải như vậy thì làm sao ? Còn có, cháu muốn biết tại sao năm đó mình lại bị đưa tới cô nhi viện.”
Nghe Hứa Kiệt hỏi vậy thì Nhậm Lịch thở phào một cái, còn tưởng thằng bé không muốn đi! Sau khi biết được tình cảm của Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt nhất định sẽ muốn tránh khỏi. Cho nên suy đi tính lại thật lâu, cuối cùng Nhậm Lịch để Nghiêm Nhiễm nói cho Hứa Kiệt, vì nếu không biết chuyện này, thâm tình mười năm khó thể buông xuống mà rời Hứa Quan Hạo.
“Chắc chắn con là con của ba, ba dám khẳng định điều này. Kỳ thực ba tìm con đã ba năm rồi, khi ấy mẹ con gặp chuyện không hay nên mới giao con cho em trai mình, là cậu của con nhờ chăm sóc. Ai ngờ cậu con lại đưa con tới cô nhi viện chứ. Ba năm trước ba tới tìm cậu con, nghe chuyện con được đưa tới cô nhi viện thì lại đến đấy tìm. Trẻ được cô nhi viện nhận nuôi thì nhiều lắm, viện trưởng đưa cho ba danh sách trẻ được nhận nuôi, ba tra mãi, suốt ba năm đằng đẵng mới xác định con là đứa bé cần tìm.. Còn có, cậu con lúc ấy có đưa con hình cha, con có thể lấy ra đối chiếu.”
Nghe đến đó, nghi hoặc trong lòng Hứa Kiệt cũng giảm dần, thế nhưng lại có chút mờ mịt. Đúng là cậu muốn được gặp cha mình, kiếp trước đến tận lúc chết cậu vẫn không thể gặp, trong lòng luôn thấy không yên. Khi ấy cậu cũng rất tò mò về cha mẹ mình, thế nhưng giờ đây, một chút cậu cũng không muốn biết, lại càng chẳng quan tâm.
Lúc Nhậm Lịch nói sắp xếp cho cậu rời đi, rời khỏi Hứa Quan Hạo, trong lòng cậu không khỏi phức tạp, đây đúng là mong muốn của cậu, thế nhưng lại nghĩ đến người, nếu biết cậu rời đi người sẽ cảm thấy thế nào, rồi người sẽ sống ra sao, khi mà kiếp này người chẳng thế trói buộc cậu được nữa.
Tối nay Hứa Kiệt sẽ ngủ lại đây, Nhậm Lịch và Nghiêm Nhiễm cũng lưu lại. Nhậm Lịch nói, cha mẹ của Nghiêm Nhiễm đã được lo ổn thỏa, sẽ không phải chịu cơn thịnh nộ của Hứa Quan Hạo.
Đêm xuống, Hứa Kiệt gối đầu lên tay, mở mắt ngẩn ngơ nhìn trần nhà. Trong đầu cậu toàn là hình ảnh Hứa Quan Hạo, không biết bây giờ người đang cảm thấy thế nào. Hẳn là người đã biết cậu bỏ đi rồi, có lẽ cũng đã biết chuyện cậu được gặp cha, di động của cậu từ buổi trưa đã bị Nhậm Lịch cầm lấy.
Tiếng đập cửa vang lên, Hứa Kiệt không để ý, thẳng đến khi cửa phòng bị mở ra cậu mới lấy lại tinh thần, thấy Nghiêm Nhiễm bước vào liền ngồi dậy.
Nghiêm Nhiễm nhẹ nhàng bước tới, trên gương mặt là một nụ cười ôn nhu, đi tới mép giường ngồi xuống bên cạnh cậu.
Trông thấy vẻ mặt Nghiêm Nhiễm, Hứa Kiệt buông mi mắt, thấp giọng nói. “Bởi vì mình mà cậu bị Hứa Quan Hạo làm tổn thương, thật sự xin lỗi, còn cả bố mẹ cậu nữa, đã lớn tuổi rồi mà…. vì chuyện này mà phải xa xứ. Mấy hôm nữa gặp họ mình sẽ đích thân nói xin lỗi. Nếu lúc ấy rời đi được, mình sẽ cố gắng chăm sóc mọi người… cho đến khi mọi chuyện ổn định.”
Nụ cười trở nên cứng ngắc, Nghiêm Nhiễm không tin nhìn sang Hứa Kiệt. “A Kiệt, mấy lời này là có ý gì.” Cho tới bây giờ cô vẫn nghĩ hai người chưa thực sự chia tay, tất cả chỉ vì Hứa Quan Hạo bắt Hứa Kiệt làm vậy.
Hứa Kiệt quay đầu, nhìn về phía góc tường khẽ thở dài. “Xin lỗi.”
Vành mắt đã dần đỏ ửng, Nghiêm Nhiễm nắm lấy tay Hứa Kiệt, thế nhưng Hứa Kiệt lại tránh ra. “A Kiệt, vì sao, mình không hiểu.”
Vì sao ư, chẳng lẽ để cậu nói với Nghiêm Nhiễm, bởi vì cậu vốn là sống lại, với mọi người mới chỉ một tháng, còn với cậu đã là năm năm, tình cảm đã sớm không còn như trước, năm năm, nói trắng ra thì người Nghiêm Nhiễm thích là một cậu bạn bằng tuổi, là cậu của những ngày non nớt hiếu kỳ với nữ sinh, còn lúc này đây, cậu đã sớm không tò mò dăm ba chuyện ấy, với Nghiêm Nhiễm căn bản không còn thích, chỉ còn lại áy náy với những chuyện Hứa Quan Hạo đã làm, và chút cảm giác cảnh còn người mất.
Thấy Hứa Kiệt trầm mặc, Nghiêm Nhiễm bắt đầu sụt sịt khóc, nhìn cô ấy như vậy, trong lòng Hứa Kiệt lại càng áy náy và buồn rầu.
Không biết làm cách nào để Nghiêm Nhiễm vui lên, Hứa Kiệt sợ nói ra lại càng khiến Nghiêm Nhiễm thêm thương tâm hiểu lầm, vì vậy đành đưa khăn tay cho Nghiêm Nhiễm, sau đó lặng lẽ ngồi bên cạnh.
Nghiêm Nhiễm khóc nức nở, gần một giờ sau mới bắt đầu nguôi ngoai, dùng cặp mắt sưng đỏ đáng thương ngẩng lên nhìn Hứa Kiệt. “A Kiệt, chúng mình không thể quay lại sao ? Trong lớp có rất nhiều bạn theo đuổi mình, so với cậu mình cảm thấy họ rất trẻ con, chỉ có cậu là chín chắn thành thục, mình nghĩ cậu khác họ nên mới chấp nhận cậu, vì chuyện này mà hai đứa bị thầy giáo nhắc nhở, nhưng bây giờ cậu lại muốn chia tay.” Nói rồi Nghiêm Nhiễm lại khóc lên, lần này cũng không dùng tới khăn mà trực tiếp lấy tay quệt nước mắt, khóc hệt như một đứa bé, chẳng còn giống một nữ sinh hiền dịu nết na.
Nhìn Nghiêm Nhiễm như vậy, Hứa Kiệt đang trầm mặc đột nhiên khẽ cười, nét mặt cũng trở nên ôn nhu. Kiếp trước Hứa Quan Hạo đưa tới ảnh chụp kết hôn của Nghiêm Nhiễm, kì thực khi ấy Nghiêm Nhiễm vẫn còn rất trẻ, có khi còn chưa đủ tuổi làm đơn đăng ký kết hôn, thế nhưng trong ảnh chụp, hai người mỉm cười rất hạnh phúc. Thế nên từ khi sống lại, mỗi lần nhớ tới chuyện này, cậu đều nghĩ Nghiêm Nhiễm sau khi chia tay mình sẽ gặp được một tình yêu chân chính, người khiến cô nguyện ý kết hôn. Có lẽ khi ấy Nghiêm Nhiễm cũng sẽ như cậu bây giờ, đưa đoạn tình cảm của họ đặt vào ký ức, thời còn hồn nhiên non nớt và ngây ngô.
Đặt khăn giấy vào trong tay Nghiêm Nhiễm, Hứa Kiệt suy nghĩ một chút rồi cất lời. “Cậu cũng không giống các bạn khác, rất ôn nhu xinh đẹp.”
Hứa Kiệt nhớ lại cảm xúc của mình lúc ở kiếp trước nói, Nghiêm Nhiễm nghe vậy thì ngưng khóc ngước mắt lên nhìn cậu, cậu tiếp lời: “Thế nhưng cậu không thấy tụi mình vẫn còn nhỏ sao ? Cậu và mình đều không rõ yêu là gì, chẳng qua cảm thấy rất hay ho, nên cũng giống như các bạn khác nói yêu đương. Trước lúc yêu chúng mình còn chưa nói chuyện với nhau đúng không, có lẽ bởi cậu cũng giống mình, muốn được làm bạn với nhau ? Nhưng vì mọi người trong lớp nói đều gọi đó là yêu đương nên chúng mình cũng nghĩ như vậy, bây giờ mình với cậu chia tay, cũng đâu phải không nói chuyện với nhau nữa, chúng mình vẫn có thể làm bạn mà.”
Những năm cấp hai, tất cả mọi người bắt đầu rì rào chuyện yêu đương, trong trường có rất nhiều cặp đôi, nhưng hầu như đôi nào cũng vậy, chia tay thì như nước với lửa, cứ thế mà tuyệt giao, không nói chuyện lại càng không gặp gỡ. Có lẽ hiện tại Nghiêm Nhiễm khóc thương tâm như vậy, cũng bởi vì nghĩ “chia tay = tuyệt giao”.
Nghe Hứa Kiệt giải thích xong, Nghiêm Nhiễm im lặng nửa ngày rốt cuộc ngừng khóc, cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng lên nhìn Hứa Kiệt. “Vậy sau này cậu sẽ không không nói chuyện với mình chứ!”
“Sẽ không.”
“Chúng ta là bạn tốt.”
“Ừ, là bạn tốt. Cũng không có gì khác trước, mình vẫn ăn cùng cậu, cậu có chuyện sẽ lại kể cho mình nghe, lúc sinh nhật mình vẫn sẽ tặng quà cho cậu.” Thời gian trước nói là yêu đương, chứ thực chất hai người giống như bạn bè hơn. Thân mật gì đó hả, chỉ đơn giản là nắm tay một cái, thế nhưng rất nhanh đã buông rồi, còn hôn môi ấy hả, không có đâu, đến hôn trán Nghiêm Nhiễm cậu còn chưa thử, hai người còn không thân mật bằng cậu với Hứa Quan Hạo.
Đột nhiên lại nghĩ tới Hứa Quan Hạo, lòng Hứa Kiệt trĩu xuống, trên mặt có chút không tự nhiên.
Nghiêm Nhiễm cũng không để ý Hứa Kiệt đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, chỉ là nghe Hứa Kiệt nói vậy, tâm tình đã khá lên nhiều, cảm giác đau khổ cũng bay mất tiêu, đồng thời vì lời khen của cậu mà có chút vui vẻ.