CHƯƠNG 29.
Cầm cốc chuẩn bị ly khai, Hứa Quan Hạo quay đầu thì thấy Hứa Kiệt giở sách vở được nửa chừng, sau đó quay sang nhìn anh chăm chú.
“Sao vậy ?”
Nhận ra mình đang chăm chú nhìn Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt quay đầu ho nhẹ một tiếng. “Không có việc gì.”
Hứa Quan Hạo cong khóe môi, xoa xoa đầu Hứa Kiệt. “Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức muộn.” Xong rồi cầm cốc ra khỏi phòng.
Đóng cửa phòng lại, Hứa Quan Hạo khẽ cười, tâm tình vui vẻ đi xuống phòng bếp, tự tay rửa sạch cốc.
“Cậu chủ, cậu Kiệt uống xong rồi sao ?”
Cất cái cốc đi, Hứa Quan Hạo gật đầu. “Sau này ngày nào bác cũng chuẩn bị sữa, đừng để người khác mang vào.”
Chỉ đưa sữa thôi mà cũng có thể vui vẻ như vậy, quản gia Kim thầm thở dài. “Tôi biết rồi.”
Một tuần này với Hứa Kiệt mà nói, trôi qua rất bình yên, thế nhưng với Hứa Quan Hạo thì ngược lại, thật không dễ dàng gì. Ngày đó Ngụy Tử Tân có nhắc như vậy, không được dán lấy Hứa Kiệt, cũng không được hỏi han quá nhiều.
Một tuần lễ này, khiến Hứa Quan Hạo vui vẻ nhất là mỗi lần được ở gần Hứa Kiệt, trước kia anh luôn kiếm cớ đi theo cậu, dùng mọi biện pháp để thăm dò thông tin, tuy rằng mỗi lần hỏi, Hứa Kiệt đều lãnh đạm trả lời, nhưng khi trả lời xong thì chỉ im lặng, giống như nói thêm một câu cũng thấy phiền. Còn giờ đây, anh nhịn không hỏi han nữa, nhưng có một lần ăn xong, Hứa Kiệt chủ động kể cho anh nghe chuyện ở trường, chuyện này trước kia chưa từng có.
Trước đây anh nghĩ, nếu mình không hỏi, Hứa Kiệt sẽ không nói cho anh nghe bất cứ chuyện gì, khiến anh có cảm giác mình đứng ngoài thế giới của cậu. Anh không hề nghĩ, Hứa Kiệt tan học về lại chủ động kể chuyện cho anh nghe, nói ở trường gặp lại người bạn cũ.
Nghĩ tới đây, Hứa Quan Hạo không khỏi vui vẻ, đưa mắt về ảnh chụp Hứa Kiệt trên màn hình vi tính, sau đó tắt máy đi ra khỏi phòng.
“Bác Kim, Tiểu Kiệt đã về chưa ?” Liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đã quá giờ tan học của Hứa Kiệt rồi.
Thấy Hứa Quan Hạo đi ra, bác Kim đặt đồ đang cầm trong tay xuống. “Cậu Kiệt chưa về sao ? Không phải cậu chủ đang đau dạ dày à, mau mau nghỉ ngơi đi, khi nào cậu Kiệt về tôi sẽ gọi.”
Hứa Quan Hạo nhíu mi, sao giờ này em ấy vẫn chưa về, anh muốn gọi điện hỏi tài xế một chút, nhưng cầm điện thoại lên rồi lại buồn bã đặt xuống.
“Cậu chủ, mau nghỉ đi! Giờ hẵng còn sớm mà, cậu Kiệt sẽ về ngay thôi.”
Anh mím môi, quay đầu nhìn cửa lớn, trong lòng có chút lo lắng. “Bác Kim, bác nói cháu có nên gọi cho Tiểu Kiệt hay không ?”
Chỉ về muộn một chút thôi đã sốt ruột thế này! Bác Kim lắc đầu. “Gọi làm gì ?”
“Nói cháu đau dạ dày.”
Bác Kim nghiêm mặt, trong lòng có chút phức tạp. “Không phải đã nói không được như trước, sẽ không quản cậu Kiệt nữa rồi hay sao ?”
“Sao bác biết ?”
Bác Kim thở dài, nói. “Lần trước tôi vô tình nghe được cậu chủ nói chuyện điện thoại.”
Hứa Quan Hạo bừng tỉnh, chẳng trách lần này Hứa Kiệt trở về, bác Kim cũng không tỏ vẻ buồn giận, anh còn nghĩ Hứa Kiệt không nói không rằng muốn theo cha ruột sẽ khiến bác Kim không vui, tính định nhắc nhở bác Kim một chút, ai ngờ Hứa Kiệt xuất viện rồi, bác Kim vẫn một vẻ như trước kia, không để lộ ra tâm tình gì khác biệt.
Bác Kim thấy sắc mặt Hứa Quan Hạo có chút thay đổi, nghĩ rằng vì bác đã biết chuyện nên xấu hổ, tính định an ủi thiếu gia nhà mình.
“Bác Kim, bác nói cháu nên làm gì đây ? Không gọi điện thoại, hay là thử hỏi tài xế một chút nhé.”
Thần sắc cứng đờ, bác Kim cất những lời định khuyên vào trong lòng.
“Tiểu Kiệt mà biết cháu lén gọi cho tài xế sẽ tức giận mất.” Bác Kim còn chưa trả lời, Hứa Quan Hạo đã tự phân tích.
Cuối cùng, Hứa Quan Hạo cũng không gọi điện thoại nữa, ngồi xuống sô pha không ngừng nhìn ra ngoài cửa.
Bác Kim cuối cùng chịu không được. “Cậu chủ, cậu mau về phòng đi, lát nữa cậu Kiệt về tôi sẽ dẫn cậu ấy lên phòng cậu.”
“Dẫn lên phòng cháu ?” Phải rồi, lúc về phòng Hứa Kiệt sẽ đi qua phòng anh, Hứa Quan Hạo nghe bác Kim nói vậy thì có chút động tâm.
Trông Hứa Quan Hạo đã động tâm nhưng vẫn còn do dự, bác Kim thở dài nói. “Cậu chủ yên tâm, tôi sẽ không nói những điều không cần thiết, bây giờ cậu chủ ngồi đây chờ, cậu Kiệt nhìn thấy cậu đợi cũng sẽ không thoải mái.”
Đúng rồi, chính anh nói Hứa Kiệt tan học muốn làm gì thì làm, bây giờ mà chờ…
“Được rồi! Cháu về phòng đây, Tiểu Kiệt về bác nói cho cháu biết một tiếng là được, không cần dẫn em ấy lên phòng cháu đâu.”
….
Giờ tan học, Hứa Kiệt vốn đã gọi tài xế đến đón rồi, thế nhưng lại bị Vương Vọng kéo đi, nói là hôm nay có một tiết học vũ đạo, sắp đến muộn mất rồi, nên xin Hứa Kiệt cho đi nhờ xe.
“Ông vẫn học vũ đạo sao ?”
“Đương nhiên rồi, đây là điều kiện để tôi tiếp tục học cấp ba với ông già đó.” Vương Vọng nhìn đồng hồ đeo tay, có chút nóng nảy.
Từ trường đến lớp học vũ đạo, ngồi xe buýt mất đến nửa giờ, nhưng ngồi xe thường chỉ mất mười lăm phút thôi.
“Đến rồi, may mà kịp.. A Kiệt, vào xem tôi nhảy không ?”
Liếc nhìn bên ngoài trường dạy vũ đạo, có vẻ là trường chính quy. “Thôi không, để hôm khác đi.”
“Được rồi. Đúng là con ngoan, ngày nào cũng về nhà đúng giờ, thôi kệ ông đấy, tôi vào lớp đây.” Vương Vọng cầm cặp sách rồi chạy thẳng vào trong.
Hứa Kiệt cười cười, bảo tài xế lái xe về nhà.
Vừa về nhà, Hứa Kiệt đã hướng sô pha nhìn.
“Cậu Kiệt đã về rồi.”
“Vâng, anh ấy đâu rồi ? Chưa đi làm về sao ?”
Sắc mặt khẽ đổi, bác Kim nặng nề thở dài, nhìn Hứa Kiệt rồi lắc đầu nói. “Cậu chủ hôm nay khó chịu trong người, mới trưa đã về nhà rồi.”
“Khó chịu ? Sao vậy ?”
Bác Kim dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Hứa Kiệt, sau đó trầm giọng nói. “Lúc cậu Kiệt bỏ đi, cậu chủ nói muốn tìm cậu về, cuối cùng chỉ về có một mình, sau đó liền giam mình trong phòng, chẳng chịu nói chuyện với ai, mấy hôm sau vất vả đi ra ngoài, cuối cùng khi về nhà lại say khướt, ba ngày liền không ăn, chỉ uống rượu tì tì, thiếu chút nữa chảy máu dạ dày. Sau đó lại nghe tin cậu bị tai nạn xe, thức trắng mấy đêm để chăm sau cậu, khi ấy dạ dày cũng hay đau, nhưng vì mải lo cho cậu nên cũng không để ý, đến trưa này thì lại phát bệnh, nằm trong phòng cả ngày rồi.”
Bác Kim nói xong, trông Hứa Kiệt có vẻ áy náy và ngạc nhiên thì tiếp lời. “Cậu chủ ban nãy còn nói muốn cùng cậu ăn cơm, nhưng mà đau quá không xuống giường được, nên bảo tôi nói cậu ăn trước đi, không cần để ý đến cậu ấy.”
“Thế anh ấy đã ăn gì chưa ?”
Bác Kim xoay người đi đến phòng bếp. “Nào có ăn được gì đâu, tôi dặn đầu bếp nấu canh rồi, lát mang lên cho cậu chủ uống.”
Hứa Kiệt nhíu mày, đi vào phòng bếp, nhìn bác Kim bưng bát canh thì vội vàng đi tới. “Để cháu mang lên cho.”
“Nhưng cậu còn chưa ăn cơm mà ?”
Hứa Kiệt bưng bát canh. “Lát cháu ăn cũng được.”
Vẻ mặt bác Kim khẽ biến đổi, thầm thở dài trong lòng, cậu Kiệt tuy luôn tỏ vẻ lãnh đạm, nhưng cũng nhẹ dạ lắm. “Hay là để tôi bưng cơm lên, hai người ở trong phòng cậu chủ mà ăn, cậu cũng nhắc cậu chủ ăn nhiều một chút, không ăn sao dạ dày chịu được.”
Nghe bác Kim nói vậy, Hứa Kiệt khẽ gật đầu, tự mình mang canh lên phòng Hứa Quan Hạo, để bác Kim chuẩn bị cơm.
Đến trước cửa phòng Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt đổi tay cầm bát canh, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi.”
Hứa Kiệt nghiêng tai nghe, thanh âm Hứa Quan Hạo quả thật có chút mệt mỏi.
Cậu mở cửa đi vào phòng, chỉ thấy Hứa Quan Hạo đang tựa người vào thành giường, laptop đặt trên chăn, thấy cậu bước vào thì không khỏi ngạc nhiên.
“Tiểu Kiệt, em về rồi.” Hứa Quan Hạo vội vàng cất laptop, sau đó vén chăn lên định đứng dậy.
Hứa Kiệt bước nhanh tới, một tay giữ lấy Hứa Quan Hạo, tay kia đưa chén canh qua.
Bị Hứa Kiệt giữ lấy vai, Hứa Quan Hạo ngạc nhiên ngồi yên lại, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Hứa Kiệt hỏi. “Bác Kim nói anh bị đau dạ dày, sao vậy ? Giờ còn đau không ?”
Nghe Hứa Kiệt hỏi, Hứa Quan Hạo cụp mi mắt, kéo chăn lên che cái tay đang ấn dạ dày kia. “Đỡ rồi.”
Hứa Kiệt giật chăn lại, liền thấy tay Hứa Quan Hạo đang xoa xoa ấn ấn trước bụng, nhìn xong buông mắt, sau đó đắp lại chăn cho người.
Hứa Quan Hạo vì chăm sóc cho cậu suốt mấy tháng mà gầy đi không ít, bây giờ nhìn kĩ, lại thấy sắc mặt người vừa tiều tụy vừa tái nhợt.
“Uống thuốc chưa ?” Hứa Kiệt không khỏi lo lắng, bác Kim nói, Hứa Quan Hạo đã về từ trưa, thế nhưng đến giờ dạ dày vẫn còn đau, lâu như vậy, không phải rất nghiêm trọng sao.
Nhìn Hứa Kiệt lo lắng, Hứa Quan Hạo cố gắng ngồi thẳng dậy, bỏ cái tay xoa dạ dày xuống. “Không đau, sớm khỏi rồi, em còn chưa ăn cơm! Hai ta xuống ăn thôi.”
Giữ Hứa Quan Hạo đang muốn đứng lên, Hứa Kiệt bưng bát canh tới trước mặt Hứa Quan Hạo. “Em nhờ bác Kim mang cơm lên phòng rồi, đây là canh thuốc bác Kim chuẩn bị, mau uống đi cho nóng.”
Ngơ ngác nhận lấy bát canh, Hứa Quan Hạo nhìn Hứa Kiệt đứng trước mặt, tim không khỏi đập rộn, đồng thời lại có cảm giác như muốn khóc.
Hứa Kiệt ngồi xuống bên cạnh, một tay xoa lưng Hứa Quan Hạo, tay kia nhẹ nhàng xoa phía trước dạ dày.
“Tiểu Kiệt..” Cả người Hứa Quan Hạo cứng đờ, thanh âm có chút run rẩy.
“Mau uống nhanh đi, lát nữa cũng ăn thêm một chút cơm.” Hứa Kiệt vừa xoa vừa dịu giọng nói.
Hứa Quan Hạo cúi đầu, khóe miệng cong cong, bưng bát canh lên uống cạn.
Bác Kim dẫn người bưng cơm vào, thì thấy Hứa Kiệt cúi đầu xoa lưng giúp Hứa Quan Hạo, mà Hứa Quan Hạo dùng ánh mắt ôn nhu say đắm nhìn Hứa Kiệt..