CHƯƠNG 46.
Ôm chặt Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt vùi đầu vào hõm vai anh cọ cọ.
“Có, em vẫn luôn rất thích anh.”
Mặc dù biết “thích” của Hứa Kiệt khác với mình, nhưng nghe xong câu này, Hứa Quan Hạo vẫn rất vui vẻ.
Kỳ thi lần này, có lẽ bởi được Hứa Quan Hạo giúp học tiếng Anh, nên điểm tiếng Anh của Hứa Kiệt cuối cùng cũng có chút cải thiện, từ 60 lên hơn 70 điểm, xếp thứ tư trong lớp, cách hạng ba một bậc.
Lần này thi tiếng Anh xong, Hứa Kiệt cuối cùng cũng có chút lòng tin vào môn này, thế nên một tuần bắt Hứa Quan Hạo giúp cậu học từ mới hai lần, hơn nữa, tiếng Anh của Hứa Quan Hạo rất tốt, anh có thể giúp cậu luyện tập cách đặt câu và phát âm.
Trường của Hứa Kiệt nổi tiếng thi nhiều, cách một tuần lại có một kì thi nhỏ, cách một tháng là có một kì thi lớn. Đợt thi lần trước vừa qua đi, trường học bắt đầu đón quốc khánh, thế nhưng nhà trường muốn ôn luyện cho các em thi đại học từ sớm, nên theo quy tắc, quốc khánh chỉ được nghỉ ba ngày, ba ngày sau bắt đầu học bù, hơn nữa, có nghỉ cũng không được quên học tập, lúc đi học lại sẽ có một kì thi thử, khiến học sinh chỉ biết oán than.
Bởi vì trường cho nghỉ rất ít, Hứa Quan Hạo không thể đưa Hứa Kiệt đi du lịch được, anh đành phải tìm cách khác.
Buổi trưa Hứa Kiệt từ trường về nhà, Hứa Quan Hạo đã gói ghém xong hành lý, đợi Hứa Kiệt về nhà cất sách vở xong liền kéo lên xe.
Ngồi xe ba giờ mới đến được nơi cần đến, Hứa Kiệt xoa bụng xuống xe, cậu còn chưa kịp ăn uống đã bị Hứa Quan Hạo kéo đi, dọc đường ăn tạm một túi bánh lót dạ..
“Ở đây có người nấu cơm không ?” Hứa Kiệt đứng trước căn biệt thự, quay đầu hỏi Hứa Quan Hạo.
Hứa Quan Hạo đeo kính râm từ trên xe bước xuống, nghe Hứa Kiệt hỏi vậy thì trầm mặc một lúc.
“… Anh, thực ra anh cũng biết nấu cơm.”
Trên mặt viết hai chữ kinh ngạc to đùng, Hứa Kiệt tỏ vẻ không tin nhìn Hứa Quan Hạo. “Ở đây không có người làm cơm sao, cả biệt thự lớn như vậy mà chỉ có hai chúng ta ?”
Đây là một căn biệt thự ven biển, trước mặt Hứa Kiệt, là căn biệt thự ba tầng, phong cảnh rất tốt, dọc đường vào có rất nhiều cây cảnh, xanh mướt và tốt tươi.
Hai người một thế giới, Hứa Quan Hạo sẽ lo chuyện cơm nước.
Hứa Quan Hạo bỏ kính râm xuống, lôi hành lý từ trong cốp sau ra. “Mang đồ vào thôi.. Đừng để ý chuyện cơm nước! Anh sẽ lo mà! Yên tâm đi!”
Đi tới cầm lấy một chiếc vali lớn, Hứa Kiệt dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Hứa Quan Hạo. “Hình như em chưa từng thấy anh nấu cơm bao giờ.”
“Đấy chẳng qua là không có cơ hội thôi, đợi sắp xếp xong thì anh sẽ nấu cho em.”
Thấy Hứa Quan Hạo dám chắc như vậy, Hứa Kiệt đành bán tín bán nghi xách hành lý đi vào biệt thự.
“Được rồi anh làm cơm đi, em đói chết mất, chỗ này để em thu dọn.” Mang hết hành lý vào nhà xong, Hứa Kiệt liền đẩy Hứa Quan Hạo vào bếp.
“Rồi rồi!” Hứa Quan Hạo đáp một tiếng, vững vàng đi vào phòng bếp.
Hứa Kiệt thấy vậy, niềm tin tăng lên chút ít, có lẽ Hứa Quan Hạo biết nấu thật, vì vậy yên tâm xách hành lý lên phòng.
Vừa vào phòng bếp, Hứa Quan Hạo liền lập tức đóng cửa, sau đó lấy điện thoại ra bắt đầu tra.
Mất năm phút mới cài xong phần mềm hướng dẫn nấu ăn, Hứa Quan Hạo mỉm cười, mở thực đơn ra.
“Trước tiên thử làm một món đơn giản, khoai xào… Đầu tiên gọt vỏ khoai tây.”
Hứa Quan Hạo đặt điện thoại xuống, sau đó đi dạo phòng bếp một vòng, nhìn thấy tủ lạnh liền cười cười, thế nhưng vừa mở ra, anh liền đơ người.
Sao trong tủ trống không thế này ?
Hứa Quan Hạo gãi đầu, đóng cửa tủ lại, sau đó tìm trong tủ bát đĩa.
“Mì ăn liền.” Mặt đen xì, Hứa Quan Hạo tìm quanh, cuối cùng chỉ thấy mấy gói mì ăn liền, cũng may mà chưa hết hạn.
“Mì ăn liền thì mì ăn liền.” Lập tức chấp nhận sự thật, Hứa Quan Hạo cầm điện thoại tra cách nấu mì ăn liền, nhưng đương nhiên trong đó không có, cuối cùng đành xem hướng dẫn ở mặt sau vỏ gói mì.
Đầu tiên rửa bát đũa, Hứa Quan Hạo nhìn theo hướng dẫn rồi bắt đầu làm.
“Đợi năm phút là được rồi!” Anh gật đầu, đặt đếm ngược năm phút, sau đó đứng yên chờ.
Điện thoại vừa vang lên, Hứa Quan Hạo liền tắt bếp đi, lấy đũa thử chọc vào mì, thấy chín rồi thì đổ ra bát.
Ngửi ngửi hai bát mì, Hứa Quan Hạo hài lòng cười. “Làm cơm chắc cũng dễ như này thôi.”
Hứa Quan Hạo bưng hai bát mì ra ngoài, Hứa Kiệt mới dọn dẹp qua phòng, thấy anh bưng bát ra thì ngạc nhiên, không ngờ Hứa Quan Hạo cũng biết nấu ăn.
“Trong bếp không có nguyên liệu, có mỗi mì ăn liền thôi.”
“Mì ăn liền cũng được, em chết đói rồi.” Đi rửa tay xong, Hứa Kiệt ngồi xuống bàn, cầm đũa lên ăn.
Chăm chú nhìn theo động tác Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo đợi cậu ăn một miếng rồi vội vã hỏi. “Thế nào ?”
Hứa Kiệt nuốt mì, suy nghĩ một lúc rồi nói. “Đã chín.”
Hứa Quan Hạo cười cười, vươn tay nhéo má Hứa Kiệt, xong rồi cũng cúi đầu ăn.
Ăn xong, Hứa Quan Hạo dọn bếp rồi lên giúp Hứa Kiệt dọn phòng, cũng may là biệt thự này mỗi tháng đều có người đến dọn nên cũng khá sạch sẽ, chỉ cần thu xếp lại một chút, sau đó thay đổi vỏ chăn gối là được rồi.
Dọn dẹp xong, hai người chia phòng tắm rồi thay quần áo, cuối cùng gọi cho người dọn biệt thự theo định kỳ ấy, hỏi xem gần đây có siêu thị nào không để mua đồ chuẩn bị nấu bữa tối.
Siêu thị cách biệt thự nửa giờ đi, vì không đủ kiên nhẫn, nên hai người lái xe đi.
Là một siêu thị hạng trung, các loại mặt hàng tương đối phong phú.
“Tiểu Kiệt, tối nay em muốn ăn gì ?”
Nhìn rau dưa trước mặt, Hứa Kiệt nhíu mày. “Anh biết nấu gì thì mua cái đó.”
Liếc mắt nhìn Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo lấy đủ loại rau rồi bỏ vào giỏ. “Anh á, cái gì anh cũng nấu được.”
Tuy đã có chút tin tưởng rằng Hứa Quan Hạo biết làm cơm, nhưng nghe anh nói xong Hứa Kiệt lại hoài nghi, thế nhưng cậu cũng không nói ra, mà đứng chọn rau cùng Hứa Quan Hạo.
Hứa Quan Hạo mua thêm một con gà, đang định mua cá thì Hứa Kiệt ngăn lại.
“Cá để lần sau đi! Hôm nay ăn mấy cái này thôi.”
Nghe cậu nói vậy, Hứa Quan Hạo đành buông con cá ra, nói. “Hôm nay cứ như vậy đi!”
Hai người vất vả mua đồ ăn về, Hứa Quan Hạo phát hiện trong bếp không có gia vị, vì vậy lại lái xe đi đến siêu thị.
Lần này đi, lúc đi qua gian mì ăn liền, Hứa Kiệt suy nghĩ một lúc, sau đó cầm theo mấy gói mì, cậu vẫn hơi bất an, nghĩ đến Hứa Quan Hạo biết nấu mì ăn liền, nếu lúc đó không xong thì sẽ ăn mì.
Mang đống đồ vào bếp, Hứa Kiệt giúp Hứa Quan Hạo thu xếp xong, thì bị anh đẩy ra khỏi phòng.
“Lúc nấu ăn anh không thích bị nhìn, em đi ra đi.”
Bị đẩy ra khỏi bếp, Hứa Kiệt lo lắng hỏi. “Không cần em giúp thật sao ?”
“Không cần không cần, đợi nửa tiếng là xong ấy mà.” Đẩy Hứa Kiệt ra ngoài xong, Hứa Quan Hạo liền đóng cửa lại.
Nửa tiếng, đầu bếp ở nhà cũng không nấu nhanh như vậy, Hứa Quan Hạo liệu có nấu được không ?
Mười phút sau, Hứa Kiệt nghe thấy một tiếng “Rầm!”, Hứa Quan Hạo liền nói vọng ra là không có gì, nhưng chưa đầy năm phút, lại có tiếng đĩa rơi vỡ.
Ngồi không yên, Hứa Kiệt trực tiếp mở cửa phòng đi vào, liền thấy Hứa Quan Hạo đang cầm chổi quét mấy mảnh vỡ, anh thấy cậu đi vào thì tỏ vẻ không sao nói. “Anh bị trượt tay, không sao đâu!”
“Anh thực sự có thể … Cái này là gì vậy?” Mặt đầy hắc tuyến, Hứa Kiệt chỉ vào cái đĩa đen thui ở trong bếp.
“Khoai thái sợi xào chua cay.”
Vẻ mặt cứng ngắc, Hứa Kiệt nhìn thêm mấy lần nữa cũng không biết vật thể lạ kia nó giống khoai tây ở điểm nào, cậu đưa mắt nhìn chiếc điện thoại ở bên cạnh, trực tiếp cầm lên.
“Đừng xem cái đó …” Dọn mảnh vỡ xong, Hứa Quan Hạo thấy Hứa Kiệt cầm điện thoại lên thì vội vàng ngăn cản, chỉ tiếc, anh đã chậm một bước.
Trên màn hình điện thoại, là hướng dẫn xào khoai.
Đặt điện thoại xuống, Hứa Kiệt im lặng nhìn Hứa Quan Hạo, sau đó vén tay áo lên rồi ra vòi nước rửa tay.
“Để em giúp anh!”
Hứa Quan Hạo xấu hổ cười. “Lúc nãy nấu mì thấy cũng dễ, không ngờ xào rau lại khó như vậy, nhưng mà anh nấu cơm rồi, chắc không sai.” Chỉ chỉ vào cái nồi cơm điện, Hứa Quan Hạo cố vớt vát thể diện.
Đi ra chỗ nồi cơm ngửi ngửi, đúng là có mùi thơm, Hứa Kiệt gật đầu. “Chắc cũng không tệ lắm.”
“Thật ra dễ ấy mà, hướng dẫn đều ghi rất rõ, chỉ là một người làm có hơi luống cuống, hai chúng ta cùng hợp tác chắc sẽ tốt hơn.” Thấy Hứa Kiệt đeo tạp dề, hai mắt Hứa Quan Hạo lập tức sáng ngời, đặt điện thoại xuống giúp Hứa Kiệt thắt dây lưng.
Nhìn Hứa Kiệt mặc tạp dề, trong lòng Hứa Quan Hạo có chút nhộn nhạo, cánh tay vòng qua eo cậu thắt dây, đến khi Hứa Kiệt bảo cho cậu mượn điện thoại để xem hướng dẫn mới buông tay ra.
Mười phút sau, khoai cuối cùng cũng được xào xong, tuy rằng nhìn không đẹp lắm, sợi khoai không được thái đều tay, nhưng so với cái đĩa Hứa Quan Hạo làm thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Hứa Quan Hạo lấy đũa gắp thử một chút, sau đó liền dựng ngón cái khen. “Chuẩn rồi, Tiểu Kiệt nhà ta đúng là thiên tài, ngon lắm đó.”
Vốn chỉ là thử làm thôi, thế nhưng được Hứa Quan Hạo khen, cậu liền mỉm cười, rửa nồi rồi tiếp tục xào nấu.
Hứa Quan Hạo đứng bên cạnh cầm điện thoại, thi thoảng đưa cho cậu nhìn, anh đã lui xuống làm trợ thủ.
Cuối cùng hai người làm bốn món xào, lúc này cơm cũng đã chín. Có lẽ vì đồ ăn do mình tự tay làm, nên nghĩ cũng khá ngon, hơn nữa đói bụng cả ngày trời, bốn đĩa đều ăn hết sạch.
Vốn là Hứa Quan Hạo nấu ăn, cuối cùng lại đổi thành Hứa Kiệt, cũng nhờ Hứa Quan Hạo cổ vũ, khiến cậu tự tin hơn nhiều, ba ngày này chuyện cơm nước đều do Hứa Kiệt chuẩn bị, lúc về nhà, Hứa Kiệt đã có thể đem khoai tây thái đều rồi.
—
Khoai thái sợi xào chua cay.