Trọng Sinh Chi Tự Do

Chương 53: Chương 53




CHƯƠNG 53.

Kể từ khi tốt nghiệp, đã lâu rồi Hứa Quan Hạo không viết nhiều như vậy, anh và Hứa Kiệt ngồi trong thư phòng viết suốt cả buổi chiều, mãi đến tối mới chép xong được một nửa. 

Hứa Quan Hạo vốn muốn  rủ Hứa Kiệt đi trượt tuyết, thế nhưng vì lo chuyện bài tập, hai người quyết định trước mắt giúp Hứa Kiệt làm bài, sang năm mới thì đi chơi sau.

Sáng ngày ba mươi, bác Kim kêu gọi người làm dọn dẹp quét tước nhà cửa, sau đó thì làm cơm tất niên. Người trong biệt thự bận bận rộn rộn, còn Hứa Quan Hạo và Hứa Kiệt thì ngồi trên phòng, tiếp tục làm bài tập.

Buổi sáng lúc tỉnh lại, ăn sáng xong, bá Kim đã gọi mọi người ra dọn dẹp, trong nhà nhiều người đi tới đi lui, Hứa Quan Hạo và Hứa Kiệt vì không muốn bị làm phiền, nên về phòng chui vào chăn, kê cái bàn nhỏ ra làm bài.

Hứa Quan Hạo ngồi viết một mạch, còn Hứa Kiệt thi thoảng lại dừng lại ngẫm nghĩ, cặp mày cũng nhíu chặt lại.

“Hay là anh làm tiếng Anh giúp em đi.” Lại một lần nữa bị bí, Hứa Kiệt đặt bút xuống, quay đầu hướng Hứa Quan Hạo nói.

“Không được, tiếng Anh em không tốt, phải tự làm bài đi.” Hứa Quan Hạo không ngẩng đầu, vừa viết vừa từ chối.

Hứa Kiệt mím môi, đành cầm bút lên làm, thế nhưng chỉ được mười phút đã lại bí, cậu bực mình ném bút xuống, quay đầu nhìn Hứa Quan Hạo, tiến sát lại nói. “Nhưng tiếng Anh khó, cứ thế này thì còn lâu mới xong.”

Ngừng bút, Hứa Quan Hạo cười cười, quay đầu nhìn Hứa Kiệt, giọng nói có chút giễu cợt. “Tiểu Kiệt, em đang làm nũng với anh sao ?”

Hứa Kiệt ngẩn ra, nhớ tới giọng mình ban nãy, hai tai liền đỏ lên, thần sắc cũng có chút tức giận. “Không có.”

Không nhịn được bật cười, Hứa Quan Hạo nhéo tai Hứa Kiệt. “Em vì cái môn này mà làm nũng với anh, tự nhiên anh thấy ghen tị với tiếng Anh quá.”

Hứa Quan Hạo cười xong, thấy Hứa Kiệt càng tức giận, vì vậy ngưng cười nói. “Anh còn chưa viết xong, em cứ làm đi, lát nữa anh sẽ xem giúp em.”

Nhìn quyển vở tiếng Anh, Hứa Kiệt đành bất đắc dĩ gật đầu, một lần nữa cúi xuống làm.

Hứa Quan Hạo chép bài giúp Hứa Kiệt xong thì đến bên cạnh giúp cậu làm tiếng Anh, gặp phải chỗ nào Hứa Kiệt không hiểu, anh liền giảng cho cậu.

“Ngữ pháp câu này sai rồi, em xem ở đây…” Chỉ tay vào vở, Hứa Quan Hạo tỉ mỉ giảng.

Lúc Hứa Quan Hạo giảng bài, Hứa Kiệt ghé mắt nhìn gò má anh. Vẻ mặt anh nhu hòa, thanh âm rất trầm ấm, khiến Hứa Kiệt nhìn anh đến ngẩn người.

Cảm nhận được ánh mắt Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo ngưng giảng ngẩng lên nhìn cậu, thấy Hứa Kiệt chăm chú nhìn mình, vì vậy liền đỏ mặt.

“Khụ, Tiểu Kiệt…” Khẽ gọi tên Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo chỉ chỉ vào quyển vở.

Phục hồi tinh thần, Hứa Kiệt tiếp tục nghe anh giảng.

Ngồi suốt cả buổi, cuối cùng đến chiều hai người cũng làm xong tiếng Anh, cả hai nhìn nhau thở phào.

Bữa cơm tất niên, bác Kim chuẩn bị rất phong phú, nhưng lại khao người làm trong nhà, mọi người làm việc vất vả cả buổi sáng, đến xế chiều mới được nghỉ ngơi, con trai bác Kim ở bên ngoài trở về nhà, Hứa Quan Hạo biết được liền cho bác Kim nghỉ.

Để cảm tạ bác Kim, nhà họ Hứa đã mua cho bác một căn nhà, gia đình bác Kim từng sống ở đấy, chỉ là sau này khi vợ bác mất, con trai lại làm việc ở bên ngoài, thế nên bác Kim ở lại nhà họ luôn, chỉ khi nào con trai trở lại mới quay về nhà.

Căn biệt thự rộng lớn chỉ còn Hứa Quan Hạo và Hứa Kiệt, nhưng cả hai không vì vắng vẻ mà thấy trống trải, ngược lại vẫn rất vui vẻ ăn bữa tất niên.

Hứa Quan Hạo từ hầm rượu lấy ra rất nhiều rượu ngon, bác Kim không ở đây nên không có ai khuyên bảo, hơn nữa vì mừng năm mới, Hứa Quan Hạo cũng uống nhiều hơn, còn lôi Hứa Kiệt vào uống cùng.

Hứa Kiệt biết Hứa Quan Hạo thích uống rượu, thế nhưng anh chỉ hay uống ở bên ngoài, đồng thời vì công việc nên Hứa Quan Hạo kiểm soát rất tốt, hơn nữa lại không uống say, còn Hứa Kiệt, mặc dù được Hứa Quan Hạo luyện uống, nhưng cũng không thể uống nhiều, chỉ đủ biết thế nào là rượu ngon rượu dở.

Hứa Quan Hạo mở một chai rượu mới, Hứa Kiệt nếm thử xong thì hai mắt sáng lên, rất hiếm khi cậu thấy loại rượu nào đặc biệt ngon, cho dù biết đó là rượu tốt, nhưng cũng không đủ để thích.

Hứa Quan Hạo thấy Hứa Kiệt thích thì cười cười rót cho cậu một chén. “Hóa ra em thích rượu rum Bacardi, có người nói rum không phải là loại rượu dễ chịu, chỉ những người có tinh thần mạo hiểm mới ưa loại rượu này.” Gương mặt ửng đỏ,     Hứa Quan Hạo đã uống rất nhiều rượu, tuy không say, nhưng vẫn bị cồn ảnh hưởng.

Hứa Quan Hạo nói xong cũng mỉm cười, thấy Hứa Kiệt lại nhấc một chén lên uống, ánh mắt anh rơi vào yết hầu cậu.

Trong lòng có chút khô nóng, Hứa Quan Hạo nắm chặt tay, nụ cười trên môi dần tiêu thất, buông chén rượu trong tay. “Anh đi toilet.”

Bỏ lại một câu, Hứa Quan Hạo vội vã vào phòng tắm.

Lấy nước lạnh rửa mặt, Hứa Quan Hạo ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, ánh mắt đầy đè nén.

Nếu Hứa Kiệt thấy được, chắc em ấy sẽ thấy ghê tởm! Hứa Quan Hạo thở dài, cởi nút áo ra rồi ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Anh ngẩn người ngồi trên sàn nhà, ánh mắt không có tiêu cự, cũng không biết chính bản thân mình nghĩ gì, đến khi cửa phòng tắm bị gõ, anh mới khôi phục tinh thần.

“Anh làm gì vậy? Không sao chứ!” Hứa Kiệt uống thêm vài ly mới phát hiện Hứa Quan Hạo vẫn chưa rời phòng tắm, vì vậy có chút lo lắng hỏi.

Vội vàng bò dậy, Hứa Quan Hạo mở cửa ra rất nhanh. “Anh không sao.”

Thấy Hứa Quan Hạo đang để ngực trần, Hứa Kiệt đảo mắt qua. “Sao lâu thế.”

Nhìn đồng hồ đeo tay, Hứa Quan Hạo kinh ngạc. “Muộn thế này rồi, sáng mai còn phải đi thăm mộ, nhanh ngủ thôi.. em tắm ở phòng này, anh qua bên kia tắm.”

Đầu năm đi thăm mộ, đây vốn là thói quen nhà họ, đồng thời nếu còn sớm, Hứa Quan Hạo muốn đi thăm mộ bố mẹ anh, Hứa Kiệt cũng muốn thăm mộ mẹ mình, mọi năm cậu đều giúp anh đốt vàng mã, năm nay cậu đã có thể tự đốt cho mẹ mình.

Hứa Quan Hạo tắm xong lau khô tóc rồi về phòng Hứa Kiệt, bước đi có hơi lảo đảo.

Mắt mở to, trông thấy Hứa Kiệt say, Hứa Quan Hạo có chút ngoài ý muốn và kinh ngạc.

Hôm nay Hứa Kiệt cũng uống nhiều rượu, vừa rồi vẫn không sao, thế nhưng tắm xong thì cồn bắt đầu có tác dụng, mơ màng đi ra khỏi phòng tắm.

Hứa Kiệt đi nghiêng ngả suýt chút nữa ngã, may mà Hứa Quan Hạo đỡ lấy kịp, Hứa Quan Hạo đỡ Hứa Kiệt lên giường nằm, sau đó giúp cậu lau khô tóc, nhìn cậu đến ngẩn người.

Lấy tay vuốt ve gương mặt cậu, Hứa Quan Hạo mím môi, sau đó cúi đầu hôn môi cậu.

Động tác không quá lớn, Hứa Quan Hạo chỉ dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm môi Hứa Kiệt, trong lòng vừa khẩn trương vừa hạnh phúc.

Lúc Hứa Quan Hạo rời người ra, lại thấy Hứa Kiệt mở to mắt bình thản nhìn mình, tim anh như muốn ngừng đập, run rẩy định cất tiếng, suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi. “Tiểu.. Tiểu Kiệt..”

Thấy Hứa Kiệt mặt không đổi sắc, Hứa Quan Hạo có chút chột dạ. “Anh.. anh vừa..”

“Hứa Quan Hạo, không nên hôn em!” Cắt ngang lời anh, Hứa Kiệt bình tĩnh nói.

Tim nặng trĩu, Hứa Quan Hạo trầm mặc, dùng thanh âm trầm thấp hỏi. “Vì sao ?”

“Anh như vậy khiến em cảm thấy rất tội lỗi.” Chăm chú nhìn anh, Hứa Kiệt lập tức đáp lời.

Cả người cứng đờ, Hứa Quan Hạo quỳ gối bên Hứa Kiệt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, lông mày cũng nhíu chặt lại. “Em cảm thấy tội lỗi! Vì sao … Anh không phải cha em, cũng không phải anh trai em, chúng ta không có quan hệ huyết thống.”

“Nhưng trong lòng em, anh là người em tôn kính nhất, Hứa Quan Hạo, anh hôn em sẽ khiến em cảm thấy tội lỗi, cảm thấy mình biến chất.”

Thần sắc chấn động, Hứa Quan Hạo nhìn Hứa Kiệt vẫn bình tĩnh, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, áp lực càng đè chặt, hóa ra trong lòng Hứa Kiệt, giữa hai người là một khoảng cách dài như thế.

Giật mình sửng sốt, thanh âm Hứa Quan Hạo pha chút tự giễu. “Em cảm thấy biến chất, hóa ra trong mắt em anh đã biến chất. . .” Nói xong, vẻ mặt anh như muốn khóc.

Hứa Quan Hạo nhắm mắt lại, để nước mắt không chảy ra, thế nhưng anh đột nhiên mở mắt, nhìn Hứa Kiệt nằm trên giường, trong mắt ẩn hung tợn.

“Nếu anh đã sa đọa, sao em không cùng anh, anh không cần trong mắt em mình phải hoàn mỹ tốt đẹp, anh chỉ muốn em ở bên anh.” Nắm chặt vai Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo chăm chú nhìn cậu, nói xong không đợi Hứa Kiệt trả lời, trực tiếp cúi xuống hôn môi.

Bởi vì say rượu, phản ứng của Hứa Kiệt có chút trì độn, mãi đến khi cảm nhận được đầu lưỡi anh xâm nhập khoang miệng mới giật mình tỉnh rượu, vội vàng đẩy Hứa Quan Hạo ra.

Đột nhiên bị Hứa Kiệt đẩy ra, nhìn thấy ánh mắt cậu tức giận và căng thẳng, Hứa Quan Hạo dùng sức đè tay Hứa Kiệt lại.

“Em thích anh, em đã nói sẽ chấp nhận anh.” Ở bên tai Hứa Kiệt nói một câu, Hứa Quan Hạo lần thứ hai cúi xuống hôn môi cậu.

Bị Hứa Quan Hạo trói buộc, Hứa Kiệt không khỏi cả kinh, cảm nhận đôi môi anh cường ngạnh, cậu tỉnh rượu hoàn toàn, lấy chân đạp Hứa Quan Hạo ra, đến khi Hứa Quan Hạo kêu đau mới xoay người chế trụ anh.

“Anh làm gì ?” Cánh tay giữ lấy cổ Hứa Quan Hạo, giọng Hứa Kiệt tràn đầy lửa giận.

“Em đã nói sẽ chấp nhận anh..” Bị Hứa Kiệt giữ lấy, Hứa Quan Hạo không chống trả, chỉ nhìn cậu nhẹ giọng nói một câu.

“Anh..” Tim khẽ run, đôi mắt anh tràn đầy ngoan lệ và tuyệt vọng.

“Tiểu Kiệt, em đã nói sẽ chấp nhận anh.” Viền mắt Hứa Quan Hạo đỏ lên.

Hứa Kiệt trầm mặc, dần dần thả lỏng lực tay mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.