Trọng Sinh Chi Tướng Quân VS Tướng Quân

Chương 16: Chương 16




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Chương 16: Sân khấu của Cố Khâm

Chỉ có thể dùng cụm từ “không thể tưởng tượng nổi” để hình dung.

oOo

“A?” Sau khi Cố Khâm nhận được tin tức hệ thống xong thì lại thấy hứng thú. Nhiệm vụ cũng không đặc biệt, chỉ là ngoại trừ vị trí của chủ hạm ra thì trên địa đồ cũng không thể hiện đầy đủ hoàn toàn những điểm khác, bọn hắn cần phải tự đi thăm dò, “Điều động một nửa phi thuyền trinh thám, mở Bước nhảy không gian, tọa độ tùy chọn, cứ sáu phi thuyền trinh thám thì làm thành một tổ.”

Nếu để chủ hạm hoặc những chiến hạm khác tiến hành Bước nhảy không gian thì sẽ vô cùng tiêu hao năng lượng, không có tọa độ cùng sự tự tin tuyệt đối thì sẽ không có ai làm chuyện ngu xuẩn như thế. Nhưng thể trọng của phi thuyền trinh sát nhỏ, mà tấm địa đồ đối chiến này lại không vô hạn giống như vũ trụ chân chính, vì thế mà sẽ nhanh chóng thu được thông tin hơn, cho nên Cố Khâm mới ra lệnh như thế.

Rất nhanh, trên bản đồ vốn tối đen đã có lác đác vài khu vực sáng lên, “Các tổ chia thành sáu đội nhỏ phân tán ra, chú ý theo dõi xung quanh và quay hình ảnh lại.” Bản đồ khu vực dần dần được hiện ra rõ ràng, phá giải độ khó mà Tạ Hoan tăng thêm dễ như ăn cháo. Cố Khâm tất nhiên không biết địa đồ bên phe địch vốn không bị che đậy, thậm chí còn đánh dấu vị trí của bọn họ. Đương nhiên là hiện tại có hay không thì cũng đã không còn quan trọng nữa.

“Trưởng quan! Phát hiện quân địch!” NPC rất nhanh đã báo cáo với Cố Khâm, cũng chiếu lên hình ảnh mà phi thuyền do thám quay lại – chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, quân địch đã bày ra một trận hình phòng ngự lấy chủ hạm làm trung tâm. Ở phía ngoài cùng là chiến hạm cấp A cỡ lớn, ở giữa là chiến hạm cỡ trung, ở bên trong là chiến hạm cỡ nhỏ. Các chiến hạm lớp lớp xếp liên tiếp nhau, vây quanh chủ hạm tạo thành một hình trụ, tầng tầng bao bọc lại chủ hạm, từ xa nhìn lại giống như khối trụ bằng sắt đang di động.

“Uây!” Alvin không khỏi thán phục. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một trận hình giống như thùng phi bằng sắt như thế.

“Nhìn qua thì có vẻ như bọn họ muốn dùng toàn bộ binh lực tiến hành phòng ngự để kéo dài thời gian, họ không nghĩ đến chuyện tấn công sao?” Ý nghĩ xoay chuyển trong đầu Cố Khâm, hắn lập tức hiểu ra suy nghĩ của Tổng chỉ huy Roger bên đối phương, bên đó đang muốn ép họ lấy cứng đối cứng.

Bởi vì con tin ở trong tay đối phương, chỉ cần bọn họ không bị tan rã, tập trung toàn bộ sức mạnh để phòng ngự, như vậy Cố Khâm và Hình Chiến bên này sẽ không còn tác dụng, chỉ có thể lựa chọn mạnh mẽ công kích vào họ. Mà toàn bộ bảy người bên tổ chủ lực đều là năm trên đã có kinh nghiệm nhất định, Alvin và Phương Vi Hùng bên tổ tân sinh lại là người mới, trận đối chiến này lập tức hình thành cục diện bảy đấu hai, có thể phát huy sở trường, né tránh sở đoản đến mức cao nhất.

“Hiện tại chúng ta đánh như thế nào?” Alvin chờ mong mà nhìn Cố Khâm.

“Đánh như thế nào? Chỉ cần cho toàn quân ép sát, dùng hỏa lực cạy mở vỏ ngoài của họ ra là được.” Cố Khâm truyền đạt mệnh lệnh tiến hết tốc lực về phía trước, “Máy bay không người lái đi đầu, theo sau là chiến hạm cỡ lớn, tiếp đó là chiến hạm cỡ trung, các chiến hạm loại nhỏ thì bổ sung vào những vị trí còn trống. Chiến hạm đột kích và chiến đội cơ giáp đợi lệnh ở phía cuối đội ngũ. Alvin, cậu phụ trách khống chế đội chiến hạm đột kích. Phương Vi Hùng, thực lực của cậu còn chưa đủ để có thể điều khiển toàn bộ đội đột kích, cứ hành động theo NPC là được. Chiến đội cơ giáp ẩn nấp vào trong đội đột kích. Chưa có lệnh của tôi, tất cả mọi người không ai được phép manh động.”

Lúc này trên chủ hạm chỉ có Alvin làm phụ tá là ở bên cạnh Cố Khâm, thấy chỉ có thể lựa chọn cách lấy cứng đối cứng, hắn có chút thất vọng khi không thể được quan sát các chiến thuật đặc sắc ở khoảng cách gần. Bỗng nhiên Alvin lại phát hiện một điểm kì lạ, tất cả đội chiến hạm đều đã xông lên, chỉ có chủ hạm bất động tại chỗ, “Nếu công kích toàn lực thì sao chủ hạm lại ở yên tại chỗ? Thêm vào hỏa lực của chủ hạm hẳn là sẽ có thể đánh vỡ hàng phòng ngự của quân địch, cứu con tin ra nhanh hơn chứ?”

“Nhiệm vụ của chúng ta là cứu con tin và đưa con tin trở lại điểm xuất phát trong ba tiếng. Sau khi cứu con tin ra, chỉ cần quay lên chiến hạm, mở ra thiết bị truyền tống giữa chủ hạm và chiến hạm, trực tiếp đưa con tin tới đây thì sẽ không phải lo lắng về nguy hiểm trên đường đi nữa, hơn nữa có thể tiết kiệm thời gian quay trở về. Đương nhiên điều quan trọng nhất chính là tôi chắc chắn mình không cần hỏa lực của chủ hạm vẫn có thể cạy ra vỏ ngoài của đối phương trong thời gian quy định.” Cố Khâm tự tin cong khóe môi.

“Tôi thấy bọn họ thật hèn hạ, làm thế này cậu cũng không thể phát huy trình độ chiến thuật của cậu được.” Alvin vẫn rất phiền muội, “Nếu như chúng ta là bên giam giữ con tin thì tốt rồi, nhất định sẽ không làm con rùa rụt đầu giống bọn họ.”

Cố Khâm buồn cười, “Trong chiến thuật không phân chia ra cái gọi là đê tiện với không đê tiện cả. Chỉ cần là phương án có thể hoàn thành nhiệm vụ thì chính là một phương án tốt. Trên thực tế, Roger bố trí như thế này là vững chắc nhất, sử dụng trận hình phòng ngự này cũng bảo vệ cho chủ hạm ở mức độ tốt nhất. Roger quả thực rất có thiên phú, cho anh ta thời gian nhất định anh ta sẽ trở thành một quan chỉ huy không tồi.”

“Quá bảo thủ, lại không đủ bạo dạn.” Hình Chiến nghe được Cố Khâm khen Roger qua bộ đàm, chỉ đánh giá như thế.

Hình Chiến nhớ lại về người tên Roger Brown này, trong tương lai hắn quả thực trở thành một Tướng quân. Bởi vì hắn là con trai sĩ quan phụ tá của hiệu trưởng trường quân sự Đệ Nhất, Nguyên soái Hình Duệ từng coi trọng muốn bồi dưỡng hắn, nhưng tác phong của hắn lại quá cứng nhắc, không biết linh hoạt, cuối cùng chỉ đành sắp xếp cho hắn làm Tướng quân phòng thủ tại một tinh hệ. Mãi tới trước khi Hình Chiến sống lại, Roger Brown vẫn không có thành tựu gì lớn, chỉ dừng lại ở cấp bậc Thiếu tướng như lúc trước mà không tiến thêm một bước nào. Có điều lần này, bởi vì có biến số là Cố Khâm, Roger đúng là có chút thay đổi, còn sau này hắn có thể đi tới mức nào thì đành phải xem vận mệnh của hắn.

“Đối với một quân giáo sinh chưa trải qua chiến trường, cậu cũng không thể yêu cầu quá cao được.” Trước đây Cố Khâm chưa từng nghe nói tới Roger, vì thế nên hắn chỉ coi đối phương là một quân giáo sinh bình thường.

Hình Chiến hừ một tiếng không nói gì nữa.

“Cái kia, nếu Hình Chiến các hạ là bên bắt giữ con tin thì sẽ làm thế nào?” Phương Vi Hùng không nhịn được tò mò mà hỏi.

Không biết Hình Chiến đang hờn dỗi cái gì mà không hề trả lời, cuối cùng Cố Khâm vẫn phải mở miệng, “Tôi nghĩ cậu ta sẽ đặt phòng ngự chủ yếu trên chủ hạm, làm đối phương tưởng rằng con tin ở bên trong đó, sau đó tự hắn mang theo con tin bên người, lái chiến hạm dẫn dắt một phần quân lính đi công kích chủ hạm của địch.” Cố Khâm đã sớm thấy rõ được Hình Chiến tin tưởng vào thực lực của bản thân hơn là những NPC được hệ thống phân phối kia, “Đương nhiên đây chỉ là một suy đoán, cái tên này luôn có kế hoạch không theo lẽ thường, phải dựa theo tình huống cụ thể mới phân tích được.”

Thảo luận xong thì bộ đội chủ lực cũng đến phạm vi công kích. Mọi người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, ngoại trừ đội chiến hạm đột kích và chiến đội cơ giáp ở phía sau cùng, tất cả hạm đội đều do Cố Khâm tự mình khống chế.

Lên sàn đầu tiên chính là máy bay không người lái. Những điểm đen dày đặc tựa như đạn pháo ùn ùn kéo tới, đồng thời tiến công, nổ tung thành từng đóa từng đóa cầu lửa chói mắt phía phía ngoài chiến hạm cỡ lớn của quân địch. Trong nháy mắt, ánh lửa cùng những mảnh vụn che kín tầm nhìn, chỉ còn có thể phán đoán vị trí của hai bên thông qua hình ảnh trên máy dò cảm ứng.

Vào lúc này thao tác như thần của Cố Khâm nhanh chóng triển khai, hai tay của hắn lướt như bay trên màn hình giả lập, bố trí tất cả các đội chiến hạm mà hắn khống chế trong tay, bày ra vô số trận hình tiến hành công kích liên tiếp không ngừng, phối hợp chặt chẽ tầng tầng lớp lớp, khiến cho chiến hạm địch rơi vào ảo giác bản thân đã lâm vào tình cảnh bốn bề đều là địch.

Các đội chiến hạm đan xen bay tới bắn ra laze, đạn pháo, mưa bom bão đạn tạo thành quỹ đạo chói mắt mà nguy hiểm, hình thành vô số tấm lưới lớn hoa lệ, từ từ thu nhỏ, tiến hành cắt nát trận hình phòng ngự vốn ngay ngắn có thứ tự của quân địch. Chỉ chốc lát sau, hàng phòng ngự nhìn như khối trụ sắt kia liền sụp đổ, bị cô lập thành từng mảng lớn lớn nhỏ nhỏ, bất tri bất giác bị chia cắt với chủ hạm càng ngày càng xa! Mà Cố Khâm chỉ dùng vỏn vẹn có mười phút để làm tất cả những điều này!

Alvin thấy toàn bộ quá trình ở khoảng cách gần, hai mắt đều đã sắp nứt ra mà rơi xuống. Hắn căn bản không rõ cố Khâm rốt cuộc là đã ra mệnh lệnh gì, chỉ nhìn thấy được chiến hạm quân địch như bị một đôi bàn tay lớn quét đi quét lại, bên này đẩy một lần, bên kia quét một lần, sau đó cả đám liền ngoan ngoãn bị dắt mũi phân tách thành vài đám nhỏ, chậm rãi lăn xa khỏi chủ hạm. Hắn rốt cuộc đã hiểu được tại sao Cố Khâm lại nói căn bản không cần dùng tới hỏa lực của chủ hạm, chỉ dựa vào thao tác của Cố Khâm thôi đã không tốn thời gian mà quét sạch hạm đội của đối phương rồi.

Ở ngoài chiến trường, quan sát đối chiến tại góc độ người xem xong, Angus trầm mặc một lúc lâu rồi mới thở ra một hơi dài, “…Tôi rốt cuộc cũng hiểu chiến tích của Thương Lang là như thế nào, cậu ta không hổ là truyền kỳ khu chiến thuật. Đổi thành là anh, anh có làm được không?”

“Không thể.” Tạ Hoan cũng rất giật mình khi thấy thực lực của Cố Khâm. Hắn đúng là có thể cùng lúc khống chế chiến hạm giống như vậy, nhưng đến mức cùng lúc làm nhiều việc, vừa phân cách chiến hạm quân địch thành các khu vực khác nhau vừa chặt chẽ nhốt đối phương lại thì hắn tuyệt đối không làm được. Một quân giáo sinh chưa trải qua chiến trường lại có thể đạt tới trình độ này, chỉ có thể dùng cụm từ “không thể tưởng tượng nổi” để hình dung.

“Nếu không phải thể chất của Cố Khâm thật sự rất tệ thì tôi nhất định phải yêu cầu Viện nghiên cứu cố gắng nghiên cứu cấu tạo gien của cậu ta xem sao. Không đúng, còn có Hình Chiến nữa! Tôi đã nói với anh, nếu không phải vì thể chất của tôi cao hơn cậu ta một cấp thì tôi e là cũng đánh không lại cậu ta.” Angus khó khăn nói.

Tạ Hoan là người rõ ràng nhất trình độ đánh đối kháng của Angus. Một người có thể làm cho hắn thừa nhận tài nghệ không bằng thì chính là đại biểu đối phương thật sự rất mạnh. Nghĩ tới trình độ chiến thuật của Z không thua kém gì với Thương Lang, Tạ Hoan có thể nói là cuối cùng cũng cảm nhận được vì sao Angus lại cứ đi cảm khái về chuyện hai người kia rốt cuộc là lớn lên kiểu gì.

Lúc này bên phòng chỉ huy trên chủ hạm của Roger đã hỗn loạn thành một đoàn, “Trưởng quan! Đại đội số 3 đã bị bao vây rồi! Thỉnh cầu trợ giúp!”

“Đại đội số 5 cũng đã bị bao vây!”

“Đại đội số 6…”

Ba vị phụ tá của Roger bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.

“Đệch! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Binh lực của đối phương ở đâu ra mà nhiều như thế?!”

“Ở đâu cũng có! Không xong rồi Roger, chúng tôi không có cách nào tới gần chủ hạm hơn nữa!”

Niên Lăng Húc tính tình nóng nảy cũng giục, “Roger, cậu còn chờ cái gì? Nhanh phái đội đột kích của tôi ra ngoài mau! Còn tiếp tục như vậy chúng ta còn quân để dùng sao?!”

Roger đang cố gắng duy trì phòng ngự sắt ở bên ngoài chủ hạm cũng mồ hôi đầy đầu giống họ, “Không được, đội đột kích của đối phương còn chưa xuất hiện, các cậu cũng không thể đi ra ngoài! Những người khác không cần để ý tới chủ hạm bên này, đi ngăn cản những chiến hạm đang vây quanh các cậu lại, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài tới lúc ấy, không thể để cho họ có cơ hội công kích chủ hạm!”

Lúc này, các chiến hạm loại nhỏ tạo thành “vỏ sắt” để phòng ngự bên ngoài chủ hạm lại trở thành trói buộc, khiến cho chủ hạm không thể dùng hỏa lực để hỗ trợ những hạm đội khác. Thế nhưng một khi tản lớp vỏ sắt này ra, chủ hạm sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị công phá. Cân nhắc thiệt hơn, Roger vẫn quyết định theo kế hoạch ban đầu, câu giờ ba tiếng. Nhưng là… Hắn liếc nhìn thời gian, mới chỉ qua có không tới ba mươi phút, bọn họ thật sự có thể kiên trì tới thời khắc thắng lợi đó sao?

– Hết chương 16 –

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.