(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chương 52: Đôi mắt đằng sau lưng
—oOo—
Cố Hoằng là Thượng tướng có uy vọng cao nhất tại quân khu Đệ Tứ, thậm chí ở trong lòng rất nhiều người còn có địa vị cao hơn cả Nguyên soái Hình Duệ. Nếu như hiện tại hắn đi tranh vị trí Nguyên soái Hình Duệ, e rằng số người ủng hộ hắn cũng sẽ có không ít.
Reynold lập tức liên lạc với Hứa Thiếu Phong. Chỉ trong chốc lát sau, trên màn hình đã xuất hiện một thanh niên cà lơ phất phơ ngồi gác hai chân trên bàn ở chính giữa màn hình, trên người dù mặc quân trang nhưng vẫn mang theo vẻ lưu manh, đang dùng một con dao găm sắc bén chầm chậm gọt vỏ táo, chiều rộng mỗi dây vỏ không tới nửa cm, ngăn nắp lại đẹp đẽ.
Reynold vỗ mạnh lên bàn, “Phong tử, cậu đừng chỉ lo mỗi Hình Chiến không! Còn có Cố Khâm con trai của Thượng tướng Cố Hoằng nữa đấy! Đệch đệch đệch! Cậu không thấy được dáng vẻ dạy dỗ người của thằng nhóc đó đâu, rất giống Tướng quân năm đó!” Thấy được vị cấp trên mình tôn kính nhất có một người thừa kế ưu tú như vậy, hắn đặc biệt kích động. Nếu như để cho hắn biết được là kẻ nào phân tán lời đồn con trai Tướng quân là một tên công tử bột không có chí tiến thủ thì hắn nhất định phải lôi đối phương ra ngoài đánh cho một trận, đây rõ ràng là đang bốc phét mà!
“Cố Khâm? A, người yêu của Hình Chiến sao…” Hứa Thiếu Phong không nhìn màn hình, vẫn hết sức chăm chú như trước mà tập trung vào việc trên tay, lơ đãng hỏi, “Anh cảnh cáo bọn họ theo lời tôi chưa?”
“Đương nhiên là rồi! Đứa nào đứa nấy sợ đến sắc mặt trắng bệch ra! Kết quả bị Cố Khâm răn dạy một trận, hiện tại đi tới phòng huấn luyện liều mạng luyện tập rồi!” Reynold hồi phục tâm tình, “Tôi nói này, cậu thật sự xin danh ngạch tử vong sao?”
“Ha, làm sao mà xin được? Mỗi lần đưa mấy tên tóc vẫn để chỏm kia đi ra tiền tuyến thực tập, đơn vị nào chả xin danh ngạch tử vong? Mà có đơn vị nào được thông qua chứ? Cái tên bảo thủ trong quân bộ kia lại còn con mẹ nó chửi rủa tôi một trận thậm tệ, nói đơn vị có tỷ lệ sống sót cao nhất như đơn vị của tôi lại còn có mặt mũi đi xin thứ này! Đệch! Cũng không nhìn xem xem nhiệm vụ chúng tôi nhận là nhiệm vụ gì!” Tay Hứa Thiếu Phong run lên, vỏ táo liền bị đứt mất. Hắn tiện tay vứt chỗ vỏ đã gọt ra phía sau, chuẩn xác ném vào thùng rác ở trong góc, sau đó lại lấy một quả táo còn nguyên vỏ ra gọt tiếp.
Reynold nghi ngờ hỏi, “Cậu xin mấy cái?”
“Năm!” Hứa Thiếu Phong đương nhiên mà trả lời.
Reynold líu lưỡi, “… Cậu còn dám đứng ra mở miệng xin sao? Thảo nào mà Diệp lão lại tức giận. Mấy lần trước người ta đều chỉ xin có một hai cái biết không? Hai mươi quân giáo sinh cậu một hơi xin luôn năm cái danh ngạch tử vong, trong số này còn có sáu người ở bên kỹ thuật không lên chiến trường, nói cách khác trong mười bốn người sẽ rụng mất năm người, cậu không lo rằng mấy ông hiệu trưởng kia chạy tới bóp chết cậu sao?”
Hứa Thiếu Phong phỉ nhổ một tiếng, “Thế này đã tính là gì? Kinh nghiệm một tí cũng không có mà đã đòi ra tiền tuyến, tỷ lệ tử vong của lính mới lần đầu lên chiến trường còn có 30% đấy, năm người không phải là vừa đủ sao!” Một câu nói xong, vỏ táo lại bị đứt mất. Hắn trực tiếp bổ xuống một dao cắt quả táo thành hai nửa, trở tay “Phập” một cái cắm dao găm xuống mặt bàn, “Tôi không có hứng thú với những người khác, anh xem chừng cái tên Hình Chiến kia cho tôi là được. Tôi đây còn muốn cố gắng nhìn một cái xem kẻ khiến cho em trai bảo bối của tôi nhớ mãi không quên kia là tuýp đàn ông như thế nào.”
“Em trai Hứa Thiếu Dương của cậu? Tôi nói này, cậu chiều cậu ta như vậy sớm muộn gì cũng sẽ có ngày cậu ta ngã đau mà thôi.” Reynold cũng đã từng nghe nói qua về vị tiểu thiếu gia yếu ớt kia.
“Chậc, anh không biết cái gọi là ghét cho ngọt cho bùi sao?” Hứa Thiếu Phong cắn một miếng táo.
“Cậu thật sự ghét cậu ta?” Reynold hoài nghi.
Hứa Thiếu Phong không nói gì nhai nhai vài lần, nuốt miếng táo xuống mới lại ha ha vài tiếng, “Phí lời.” Hắn nện một quyền lên trên bộ đàm, trực tiếp ngắt liên lạc.
Lúc này Hình Chiến được hắn quan tâm trọng điểm đang đứng cùng một chỗ với Cố Khâm nhìn các học viên huấn luyện đổ mồ hôi như mưa trên sân. Hình Chiến bất thình lính nói một câu, “Rất tốt.”
Cố Khâm lại cho rằng y đang muốn nói tới trạng thái của các học viên, “Cũng tạm được, chí ít còn biết nghe lời, biết nỗ lực. Có điều nỗi sợ với tử vong không phải có thể tiêu trừ chỉ bằng vài câu nói, chỉ hy vọng bọn họ có thể biến sợ hãi thành động lực mà thôi.”
“Ý tôi nói là cậu.” Hình Chiến quay đầu nhìn Cố Khâm chăm chú. Càng ở bên đối phương càng lâu, y càng không thể rời mắt khỏi hắn. Trong quá khứ y từng không tin vào cái thứ đồ vật không có ý nghĩ như mị lực này, nhưng tới hiện tại, thứ đặc biệt hấp dẫn y ở trên người Cố Khâm này hẳn chính là mị lực đi. Ánh mắt Hình Chiến đột ngột tối sầm lại, dùng sức nắm chặt tay Cố Khâm. May là, người này bây giờ đã là của hắn.
Cố Khâm trong lúc lơ đãng đã bị ánh mắt thâm thúy của Hình Chiến hút vào, ngơ ngác mà nhìn lại y, mãi tới khi thanh âm của Mina truyền tới hắn mới tỉnh lại, “Oa oa! Thương Lang thật đẹp trai!” Mina mang theo vẻ mặt mê trai đi tới, ngẩng đầu ưỡn ngực, “Khi nãy tôi đã thông báo với những người khác là cơ giáp của hai anh đã bị tôi nhận thầu rồi đó! Thương Lang, anh nói xem sáu người chúng tôi hiện tại nên làm gì đây?”
“Tự các cô xem xét rồi làm thôi.” Cố Khâm quả thật không biết nên xử lý với bên kỹ thuật như thế nào, “Tôi cũng chuẩn bị đi huấn luyện đây.” Lúc này hắn mới giơ lên cái tay bị Hình Chiến nắm chặt, “Buông ra, cậu như vậy tôi hoạt động làm sao được?”
“Cùng nhau.” Hình Chiến sóng vai với hắn, cùng đi vào sân huấn luyện.
Lời Cố Khâm nói ngày đó không chỉ có Reynold nghe thấy mà ngay cả một vài binh lính núp trong chỗ tối cười trộm chờ xem trò hay của đám quân giáo sinh lúc ấy cũng nghe được. Trong nháy mắt kia, bọn họ còn tưởng rằng là vị trưởng quan nào đang giáo huấn mấy học viên này, kết quả bình tĩnh nhìn lại, đối phương thế nhưng còn đang mặc đồng phục học sinh… Ặc, phải nói là tố chất của học viên khóa này cũng không tệ lắm nhỉ.
Chuyện này rất nhanh đã được chuyền đi khắp chiếc chiến hạm vận tải. Thấy nhóm quân giáo sinh này thật sự liều miệng huấn luyện, các binh sĩ quả thực cũng có cảm giác ngột ngạt. Thân là binh lính trên chiến hạm vận tải, cơ hội chân chính đối địch của bọn họ khá ít, vì lẽ đó mà cũng sẽ lười nhác một chút. Hiện tại họ lại phát hiện các quân giáo sinh mình vốn coi là chỉ biết bám váy mẹ lại đều đang cố gắng, vậy nên nhất thời họ không còn dám thư giãn nữa, lo lắng sẽ bị những lính mới chưa từng lên chiến trường này hạ thấp, đến lúc đó thì mặt mũi còn biết để đâu nữa?
Sau đó lại nhìn thấy đối luyện của bọn họ, các binh sĩ cũng ngứa tay, chủ động yêu cầu luận bàn với bọn họ, so sánh mới phát hiện ra các tinh anh này không hổ là tinh anh, ngoài trừ thiếu hụt một ít cảm giác máu tanh và tàn nhẫn ra thì thực lực của họ vẫn là danh bất hư truyền, vì thế mà ấn tượng đối với bọn họ cũng dần dần thay đổi. Đương nhiên, khiến cho các binh sĩ được mở rộng tầm mắt nhất chính là Hình Chiến và Cố Khâm, chiêu thức hai người sử đụng đều là những chiêu thức được sử dụng trong quân đội, hơn nữa còn thuần thục tàn nhẫn hơn cả những binh lính lâu năm, đấu hết một vòng mà cũng không có ai có thể thắng bọn họ cả! Bọn họ thật sự không phải là vị trưởng quan nào giả làm quân giáo sinh sao!
Mãi tới khi biết tới thân phận của hai người, một người cha là Nguyên soái, người còn lại thì cha là Thượng tướng Cố Hoằng, tất cả mới thoải mái trở lại. Thật đúng là hổ phụ vô khuyển tử! Đặc biệt là tại quân khu Đệ Tứ nơi tên của Cố Hoằng còn nổi bật hơn cả Hình Duệ thì bọn họ thật sư đối xử với Cố Khâm không khác gì cấp trên, không chỉ bởi vì hắn có cha là một vị Thượng tướng, mà còn bởi vì những lời giáo huấn các học viên hắn nói lúc mới tới kia đã đâm trúng vào tim họ, hơn nữa thực lực của hắn mạnh mẽ mà lại không phải kiểu người không coi ai ra gì, mọi người đối với hắn tâm phục khẩu phục. Trái lại với đó, Hình Chiến mạnh hơn hắn lại không nổi tiếng bằng.
Mỗi ngày Reynold đều sẽ liên lạc với Hứa Thiếu Phong một lần, mở miệng ngậm miệng đều là con trai Thượng tướng Cố Hoằng làm gì như thế nào, Cố Khâm làm gì như thế nào, so với việc con trai mình được người kính trọng còn kích động hơn. Hứa Thiếu Phong cáu tiết ngồi ngay tại chỗ phi thẳng con dao găm bay vèo qua màn hình giả lập, “Tôi con mẹ nó bảo anh nhìn kỹ Hình Chiến chứ không phải Cố Khâm!”
Reynold mắt cũng không chớp một lần, bình chân như vại mà hỏi ngược lại, “Cậu có nghe rõ ràng mấy ngày nay tôi khen Cố Khâm như thế nào không? Không rõ để tôi lặp lại lần nữa.”
“Nghe rõ đã nghe rõ rồi! Con mẹ nó anh không thể đổi đề tài khác sao?!” Hứa Thiếu Phong đau đầu mà ấn ấn huyệt thái dương. Tuy rằng hắn dẫn dắt đơn vị mũi nhọn này khiến cho những người khác không ai dám đắc tội, thế nhưng trong “những người khác” kia lại không có Reynold. Trong quân đội, ngoại trừ cấp trên trực tiếp là không thể đắc tội ra thì tiếp theo chính là sĩ quan hậu cần, nhỡ đâu tiếp tế thiếu mất một hai cân thì muốn khóc cũng không biết đi đâu mà khóc. Vì thế nên trước mặt sĩ quan hậu cần, dù đơn vị có ngang ngược tới cỡ nào cũng không dám ngang ngược với họ! Nếu không phải là biết tính tình của mình hợp khẩu vị của Reynold, Hứa Thiếu Phong cũng tuyệt không dám trắng trợn không kiêng dè như thế. Bình thường gây chuyện không lớn không nhỏ thì cũng không vấn đề gì, nhưng nếu đó là điểm mấu chốt và nguyên tắc của Reynold thì hắn nhất định sẽ phải thoái nhượng.
Reynold nhếch miệng cười, “Nghe rõ tôi khen Cố Khâm thế nào là được.” Tiếp đó thần sắc của hắn lại trở nên nghiêm túc, “Như vậy tiếp theo tôi nói cho cậu biết, Hình Chiến mạnh hơn so với Cố Khâm.”
Lời vừa nói ra, Hứa Thiếu Phong đột nhiên nheo mắt lại.
“Ha ha, lúc này cậu có thể phải cẩn thận một chút, biết đâu đấy sẽ ngã tại trên người thằng nhóc đó đây!” Lần này Reynold lại là người cắt đứt liên lạc trước.
Hơn mười ngày trôi qua, chiến hạm vận tải cuối cùng cũng đi tới cứ điểm Sainasi tại tiền tuyến. Đây là một hành tinh thể tích không lớn, mặt trên xây kín các công trình quân sự của Liên minh Nhân loại, hơn nữa từ đây còn có thể thấy được ánh lửa chiến tranh sáng lên từ nơi xa xôi trong vũ trụ. Thời khắc này, nhóm tinh anh của trường quân sự mới chính thức cảm giác được bọn họ cách chiến tranh gần tới mức nào.
Chiến hạm vận tải đáp xuống đất. Các tinh anh của trường quân đội mang theo vẻ mặt cứng ngắc mà đi ra bên ngoài, không nghĩ tới đơn vị nghe đồn là lưu manh này lại đã xếp thành hành chờ bọn họ, mấy ngàn người đứng chen chúc trong sân tập không quá rộng, đen kịt một mảnh.
Đám quân giáo sinh khi ở trên chiến hạm vận tải đã tự mình biết mình, đương nhiên là hiểu được rằng trong mắt những binh sĩ này họ phi thường không được hoan nghênh, thế nhưng hiện tại đối phương lại bày ra trận thế lớn như thế này, người không biết còn tưởng là họ đang hoan nghênh vị trưởng quan nào đó tới đây giám sát. Thế nhưng từng ánh mắt của bọn họ đều tràn ngập ác ý, giống như đàn sói đối lúc nào cũng sẵn sàng chuẩn bị nhào lên, rõ ràng đây là muốn lập uy với bọn họ, khiến bọn họ nhất thời thần kinh căng thẳng, dựng cả tóc gáy.
Vị sĩ quan cầm đầu mang quân hàm Thiếu tá, khóe miệng cong thành một đường cong ngả ngớn, “Hoan nghênh các cậu, tinh anh của các trường quân sự.” Trong ngữ khí mang theo trào phúng nói không rõ thành lời, hắn giơ tay lên, siết nắm tay lại.
” Ô ——!” Binh lính đứng sau cùng một lúc hét lớn, chấn động đến mức mặt đất dưới chân cũng phải rung động, lỗ tai ong ong, theo đó còn có sát khí dày đặc mùi máu tanh như muốn che kín cả trời, ép xuống khiến những quân giáo sinh này đều cảm thấy khó thở, run rẩy truyền ra từ tận trong tâm, hai chân cũng không tự chủ được mà run lên, cư nhiên không thể cử động được! Thậm chí nếu lùi về sau một bước là sẽ bởi vì chân mềm nhũn mà ngồi phịch xuống đất, phản ứng bản năng của cơ thể hoàn toàn không cách nào khống chế nổi.
Cố Khâm và Hình Chiến đồng thời tiến về phía trước bước một bước, đứng chắn trước mặt tất cả mọi người —— nơi đây là chiến trường, là chiến trường mà bọn họ quen thuộc! Máu trong cơ thể đều đang sôi trào, trong nháy mắt phảng phất như đã đánh thức mãnh thú đã ngủ say rất lâu trong cơ thể, uy thế phát động toàn bộ không chút nào kiềm giữ, phá tan không khí vốn bị ngưng tụ, thậm chí mơ hồ vượt qua cả khí tràng tạo thành bởi mấy ngàn binh lính!
Các học viên phía sau họ chỉ thấy áp lực trên người được giảm bớt, lại có thể hoạt động như bình thường, chỉ là mồ hôi lạnh đã thấm ướt quần áo họ mặc trên người.
Đồng tử Hứa Thiếu Phong co rút lại. Lúc này trong mắt hắn, hai người này còn chỗ nào giống quân giáo sinh nữa, phải là hai vị sĩ quan có kinh nghiệm lâu năm trên sa trường, mới có thể nắm giữ uy thế mạnh mẽ đến như vậy!
– Hết chương 52 –
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});