(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chương 59: Cách khuyên nhủ khác biệt
—oOo—
Làm thế nào mới có thể thuyết phục cha buông tha nhiệm vụ lần này? Cố Khâm nghĩ tới rất nhiều lý do, thế nhưng cuối cùng ngay cả bản thân cũng không thể nào thuyết phục được chứ đừng nói tới Cố Hoằng nhất định phải gánh lấy tránh nhiệm kia. Cố Khâm thậm chí còn nghĩ tới việc ngửa bài với cha, thẳng thắn về thân phận tới từ tương lai của mình, nói cho cha biết trong tương lai cha chính là hy sinh tại đó. Nhưng như vậy thì cha sẽ nghe hắn sao? Không, không thể nào. Cho dù biết rõ phía trước có mai phục, biết rõ sẽ có nguy hiểm tới tính mạng, với tính tình của Cố Hoằng thì vẫn tuyệt đối không chọn lùi bước.
Cố Khâm cảm giác đầu mình đã sắp nổ tung. Cái chết của Cố Hoằng quả thực chính là tâm ma của hắn, rõ ràng trong ngày thường, khi đối mặt với cha tâm tình của hắn cũng không có biến đổi gì nhiều, chỉ là thân cận hơn một chút so với người lạ mà thôi, chỉ khi nào liên quan tới chuyện sống chết, toàn bộ tâm trạng của hắn mới thay đổi hoàn toàn, rơi vào trạng thái hết sức lo âu, không cách nào bình tĩnh suy nghĩ được. Hắn rõ ràng biết rằng không nên như thế, thế nhưng hắn lại không cách nào dừng những suy nghĩ linh tinh ấy lại được.
Lúc này, các quân giáo sinh bị nhốt ngoài cửa đang mắt lớn trừng mắt nhỏ. Lần đầu tiên Cố Khâm không chút nào giấu diếm mà thể hiện ra phiền muội của mình rõ ràng ra như vậy, thậm chí ngay cả Hình Chiến cũng bị nhốt ở ngoài cửa. “Đây là… có chuyện gì vậy?” Alvin cẩn thận quan sát khí tràng cùng biểu tình của Hình Chiến. Đối phương cũng không có bất mãn gì đối với hành động của Cố Khâm cả.
“Không có gì.” Hình Chiến nhìn chằm chằm vào cánh cửa, “Giải tán.” Sau đó y đưa tay mở cửa phòng, nghiêng người đi vào rồi rất nhanh lại trở tay khóa cửa lại, ngăn cách tất cả ánh mắt tò mò ở ngoài cửa.
Nghe thấy tiếng động, Cố Khâm đang ngồi tại mép giường nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Hình Chiến có chút mê mang luống cuống. Hình Chiến ngồi xuống phía đối diện hắn, “Muốn nói cái gì? Tôi nghe.” Y không biết cách an ủi người khác, càng không biết khuyên bảo người khác thế nào. Trừ lắng nghe ra, y không có biện pháp khác, nhưng dù sao cũng vẫn tốt hơn giấu ở trong lòng rồi chui vào bế tắc hơn nhiều.
Ánh mắt của Cố Khâm từ đầu tới cuối vẫn dừng ở trên gương mặt Hình Chiến, nghe được giọng nói của đối phương, giống như lúc này mới hồi phục tinh thần, ánh mắt dần dần khôi phục tiêu cự. Yên lặng hồi lâu, hắn đứng lên mở miệng, thế nhưng nội dung câu nói lại là ngoài ý muốn của Hình Chiến.
Hắn nói, “Tôi muốn đánh cậu.”
Không sai, mặc dù trên phương diện lý trí đã đồng ý với cách làm của Hình Duệ, thế nhưng Cố Khâm vẫn không cách nào xóa bỏ bất mãn của mình đối với Hình Duệ được. Hắn thật sự rất muốn vì chuyện này mà đánh cho vị thống soái tối cao của Liên minh này một trận, có điều, loại hành động tranh cãi vô lý này khẳng định chỉ là mộng tưởng hão huyền. Mặc dù là vậy, trước mặt mình còn có một tên Hình Chiến nữa, cái gọi là đời cha ăn mặn đời con khát nước chính là vậy, đánh không được ông bố thì đánh con trai cũng được!
Hình Chiến sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt Cố Khâm. Khi y phát hiện đáy mắt đối phương đậm đặc chiến ý, chắc chắn là nghiêm túc xong, y cũng đứng lên, “Sẵn sàng.”
Hai người đứng đối diện nhau, trong lúc nhất thời giương cung bạt kiếm.
Không biết là ai ra tay trước, bọn họ trực tiếp ra tay tại nơi chật hẹp này. Hai chân trước tiên dây dưa tại một chỗ, khóa lại khả năng di chuyển của đối phương, ai cũng không làm gì được người còn lại. Vì thế chiến trường lại chuyển tới trên tay. Nắm đấm của Cố Khâm từ đầu tới cuối luôn nhắm thẳng vào mặt Hình Chiến. Hình Chiến ngửa đầu tránh né hoặc giơ tay ngăn cản, thỉnh thoảng còn phản kích lại.
Ban đầu họ còn chỉ dùng một tay, sau đó càng đánh càng hăng, hai tay đồng thời gia nhập chiến cuộc, trong không gian chật hẹp phát ra tiếng xé gió cùng âm thanh cơ thể va chạm, giống như đang biểu diễn cho người khác xem mà không phải là đánh cận chiến. Lúc này nếu như có người vây xem, nhất định là sẽ hoa hết mắt mà hô to thật đã.
“Cậu không thể ngoan ngoãn đứng một chỗ không động, để cho tôi đánh một quyền thật thoải mái sao?” Cố Khâm khó chịu bĩu môi một cái. Không gian chỗ này quá hẹp, không thi triển được, cho nên chỉ có thể dùng động tác tay thôi khiến hắn còn dư rất nhiều tinh lực.
“…” Hình Chiến không trả lời. Dù cho thể chất của y cao hơn một cấp lớn so với Cố Khâm, nhưng so trên phương diện đấu tay không thì y cũng không hơn Cố Khâm là bao, bởi vì y quen sử dụng những chiêu thức phóng khoáng mạnh mẽ mà nghiền ép đối thủ, mà những chiêu đòi hỏi kỹ xảo như thế này lại phù hợp với Cố Khâm hơn.
Hình Chiến không trả lời, ngoại trừ vì y cho rằng không cần phải trả lời ra, thì còn có một phần là vì y không hề thoải mái giống như Cố Khâm, mà ngược lại còn có chút quá sức khi phải đối phó với đối phương. Cho tới lúc này y phần lớn là né tránh, rất ít phản kích, cũng không phải là y cố ý nhường Cố Khâm, mà là Cố Khâm thực sự đang chiếm thượng phong. Chỉ là nếu y chỉ tránh né thì cũng không vất vả như vậy, Cố Khâm muốn đánh y cũng không dễ dàng như thế. Hình Chiến cho rằng muốn phá tình trạng bế tắc, chỉ có thể dựa vào ưu thế về thể lực của mình. Cố Khâm đã tiêu hao nhiều sức lực như thế, hẳn là sẽ không chống đỡ được quá lâu.
Hiển nhiên Cố Khâm cũng biết điểm này. Hắn bắt đầu không nhịn được, “Chúng ta trao đổi điều kiện thì sao? Cậu để tôi đánh một quyền, tôi có thể đáp ứng cậu một chuyện.”
Đây có thể coi là một câu nói đùa, hắn căn bản không nghĩ tới Hình Chiến sẽ đồng ý. Cho nên khi Hình Chiến ngừng lại không tránh né nữa, chữ “Được” còn chưa nói hết, nắm đấm của Cố Khâm đã hôn lên khóe miệng đối phương, thậm chí còn không kịp giảm bớt lực đánh tới. “Bốp!” Âm thanh va chạm thể hiện rõ ra hắn xuống tay nặng tới mức nào, nắm đấm đụng vào hàm răng cứng rắn ngược lại lại khiến xương ngón tay cũng đau nhức không kém gì.
“Shh…” Cơ thể dây dưa của hai người cuối cùng cũng tách ra. Cố Khâm buông tay hít sâu, cảm giác xương ngón tay của mình cũng đã sắp gãy tới nơi. Hình Chiến quả đúng là một chút lợi ích cũng khó mà lấy, đặc biệt lựa chọn vị trí này, hiển nhiên là vì để cho hắn cũng cảm nhận được cảm giác đau giống thế. Vốn tưởng rằng đánh đối phương một quyền là mình sẽ thống khoái, ai nghĩ tới ngược lại lại càng bực bội!
Hình Chiến khẽ vuốt khóe miệng bị thương, ánh mắt nhìn Cố Khâm lại sáng ngời đến khác thường, tới mức khiến cho Cố Khâm ngứa răng mà xông tới định cho y một quyền nữa. Lần này Hình Chiến chuẩn xác nắm lấy cổ tay hắn, chân phải cuốn lấy bắp chân trái của hắn, lập tức kéo người ngã xuống giường.
Một tay khác của Hình Chiến thuận thế siết tay Cố Khâm đan xen mười ngón lại với nhau, cúi đầu tới gần hơn, nhưng thủy chung lại cách một đoạn khoảng cách ngắn không đáng kể. Cố Khâm như bị quỷ xui khiến mà thè lưỡi liếm liếm khóe miệng bị thương của đối phương, nếm được một ít vị sắt trong máu, hắn lại theo bản năng liếm một chút, ngay sau đó miệng hắn liền bị Hình Chiến chặn lại.
Hai người đã sớm quen thuộc với chuyện hôn môi. Bọn họ biết rõ mỗi một góc trong miệng đối phương, trong lúc hôn môi còn có vài động tác nhỏ theo bản năng, rất nhanh đã đắm chìm trong nụ hôn nóng bỏng.
Đầu lưỡi Cố Khâm vào lúc lơ đãng sẽ đụng phải vết thương tại khóe miệng. Bình thường, với loại đau đớn mức độ này, Hình Chiến ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái, chỉ là lúc này ngược lại lại càng khiến độ nhạy cảm tại khoang miệng tăng lên, khiến cho khoái cảm càng rõ ràng hơn, toàn thân nóng bừng không thể khống chế, động tác giữa môi lưỡi ngày càng lộn xộn bừa bãi, hô hấp không cách nào tiếp tục vững vàng, trở nên dồn dập, không khí cũng ngày càng nóng lên.
Hồi lâu sau, bọn họ mới kết thúc nụ hôn rất dài này. Hai người ôm nhau hưởng thụ dư âm một lúc, cho tới khi hô hấp đều đặn trở lại. Hình Chiến khàn giọng hỏi bên tai Cố Khâm, “Khá hơn rồi?”
Lỗ tai nhạy cảm của Cố Khâm giật giật, nhẹ nhàng đẩy đối phương ra, “Ừ, tốt hơn nhiều.”
Thoải mái mà phát tiết xong, Cố Khâm thở ra một hơi thật dài. Hắn tự nhìn lại hành động có chút bế tắc của mình. Tại sao hắn luôn suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục cha buông tha nhiệm vụ, mà không phải là dựa vào chính năng lực của mình để thay đổi tương lai? Sống lại một lần, hắn liều mạng nâng cao thực lực của mình còn không phải là vì một khắc ấy sao? Đến lúc chân chính đối mặt hắn sao lại chỉ muốn trốn tránh? Cái này căn bản không phù hợp với tính cách của mình! Mai phục là cái gì? Satan là cái gì? Đến đây hết đi! Hắn cũng không tin lần này có biến số là mình tồn tại, Satan còn có thể chiếm được lợi ích!
Thấy Cố Khâm một lần nữa khôi phục tinh thần phấn chấn, Hình Chiến bỗng nhiên nói một câu, “Cậu vừa mới nói, tôi để cậu đánh một quyền, cậu đáp ứng tôi một chuyện, còn giữ lời không?”
Cố Khâm nheo mắt, cảm thấy đáp ứng không phải chuyện gì tốt, cho nên cuối cùng quyết định chơi xấu, “Tôi có nói những lời này sao?”
Hình Chiến ý vị thâm trường mà nhìn hắn một cái, “Tôi nhớ.” Sau đó xoay người đi về phía phòng tắm. Cố Khâm vừa mới thở phào nhẹ nhõm xong, Hình Chiến đã đi tới cửa lại quay đầu lại, “Cùng nhau?”
Câu nói mang theo ám chỉ giống như một lời mời này khiến cho vành tai Cố Khâm đỏ lên, hắn nghiêm túc cự tuyệt, “Cậu trước đi.”
Trên thực tế, từ lúc sáng sớm lên đường đi ra chiến trường thực hiện nhiệm vụ, cho tới lúc Antonio xuất hiện, rồi quyết định kế hoạch cứu viện, trở lại cứ điểm Sainasi cũng chỉ mới qua có một buổi sáng.
Lúc ăn trưa Hình Chiến và Cố Khâm cùng ra khỏi phòng, gặp đám Alvin tại phòng ăn.
“Ai nha, Hình Chiến, miệng cậu sao lại…” Alvin đằng hắng một tiếng, “Giờ lại vẫn bị đánh?” Nhìn bộ dáng tâm tình không tệ của Cố Khâm, chẳng lẽ Hình Chiến chính là dùng loại phương thức này để khuyên bảo đối phương? Chậc, thật đúng là khác biệt…
“Tôi đánh.” Cố Khâm rất đứng đắn trả lời, ngay sau đó rất nhanh đã chuyển đề tài tới trận chiến vừa mới xảy ra không lâu. Hắn miêu tả đặc điểm của Satan khổng lồ một lần nữa, hơn nữa còn nói cặn kẽ phương pháp giải quyết. Cố Khâm kể lại một cách khách quan, không thêm mắm thêm muối gì vào, thế nhưng lại khiến cho mọi người có cảm giác kỳ lạ, kinh hoàng đến mức tay chân lạnh như băng. Mặc dù vậy, bọn họ vẫn rất nghiêm túc ghi nhớ mỗi một câu nói của Cố Khâm, dù sao thì sớm muộn họ cũng sẽ phải đối mặt với chúng.
Cuối cùng, Mina xắn tay áo lên, “Trải qua cuộc chiến cường độ cao như thế, cơ giáp của hai anh cũng cần sửa chữa bảo dưỡng rồi! Để tôi kiểm tra cơ giáp của các anh một chút đi!” Cuối cùng mình cũng có đất dụng võ!
Nhưng không đợi Mina thử tay nghề, sau khi ăn cơm trưa, Hứa Thiếu Phong liền tập trung tất cả quân giáo sinh lại, tuyên bố chuyện đơn vị Chó điên dưới tay hắn sẽ theo Thượng tướng Cố Hoằng đi cứu viện cho Thượng tướng Mendel.
“Nghe cho kỹ đây, lính mới! Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, tôi nhận được chỉ thị của cấp trên, nhiệm vụ lần này chọn lựa trên tinh thần tự nguyện, nếu các cậu không muốn tham gia, phía trên sẽ điều các cậu tới những đơn vị khác để tiếp tục tiến hành thực tập tại tiền tuyến. Nếu như các cậu quyết định tham gia, vậy thì, từ giờ khắc này trở đi, các cậu sẽ chính thức gia nhập quân đội, trở thành quân nhân chân chính! Các cậu sẽ không được hưởng thụ chiếu cố đặc thù của quân giáo sinh nữa, các cậu giống như tất cả binh lính khác đều phải thời khắc đối mặt với uy hiếp của tử vong!” Ánh mắt lạnh lùng của Hứa Thiếu Phong quét qua tất cả mọi người, “Cẩn thận nghĩ cho kỹ, một khi đã lựa chọn, các cậu sẽ không còn đường lui! Tại đây, tôi thật sự đề nghị các cậu lui khỏi đội ngũ của tôi, bởi vì tôi không cần mấy tên lính mới kéo chân binh lính của tôi!”
Hứa Thiếu Phong hoàn toàn chọc giận đám tinh anh này. Đây là sao? Chẳng lẽ qua biểu hiện thời gian lúc trước, đối phương còn không nhìn ra cố gắng cùng thay đổi của họ sao?! Bọn họ không yếu hơn những binh lính kia một chút nào, bọn họ không phải kẻ yếu, bọn họ chẳng qua là kém hơn về kinh nghiệm mà thôi!
“Báo cáo! Tôi lựa chọn ở lại!” Niên Lăng Húc là người đầu tiên bước ra khỏi hàng, ngay sau đó, trừ Hình Chiến và Cố Khâm không tỏ thái độ gì, những người khác đều không cam lòng yếu thế, nhao nhao bày tỏ quyết tâm kiên trì của mình.
Thần sắc trên mặt Hứa Thiếu Phong không thể hiện ra hắn có hài lòng với kết quả này hay không, sắc bén trong lời nói không chút thay đổi, “Lính mới! Đây thực sự chính là chiến dịch đầu tiên trong đời các cậu, các cậu phải luôn nhớ cây đao thời thời khắc khắc treo trên đầu các cậu — tỷ lệ tử vong 30% của lính mới khi lần đầu tiên ra chiến trường kia! Trên chiến trường, địch không chết chính là các cậu chết! Trước mặt các cậu chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là xông về phía trước! Nếu các cậu dám lùi bước, chưa cần tôi dạy dỗ các cậu, bọn xâm lược sẽ không để cho các cậu hối hận, chúng vĩnh viễn sẽ không để cho các cậu có cơ hội đào binh đâu!”
– Hết chương 59 –
Anh Khâm, may mà răng anh Chiến chắc, anh đánh mạnh đến mức đau cả tay anh mà cũng không bị rụng, không thì… m( )m
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});