C71. Biến hoá (trung)
2022.06.01 ~ 2022.06.09
Vệ Cẩm Hoa vẫn thong thả ung dung ở trong thư phòng múa bút vẩy mực, bộ dáng nước chảy mây trôi (1), an an tĩnh tĩnh một lòng phác hoạ lại biên cương sơn thủy trong chuyến đi lần trước, đối với chung thân đại sự lại một chút cũng không để bụng.
Vệ Cẩm Dương phát hiện này thật đúng là hoàng đế không vội mà thái giám vội (2) gần chết a. Hắn cùng Lâm tướng lo lắng không yên, đương sự thì một chút tâm tư đặt vào chuyện này cũng không có, ngay cả mấy bức họa của mỹ nhân mà hắn lại đây mà y cũng không hề liếc mắt xem một cái.
Ta thân ái đại ca, ngươi thật sự đã không còn nhỏ biết không? Một nam nhân hai mươi tư tuổi lại còn là Thái tử đương triều, cư nhiên đến bây giờ liền một cái nữ tử ở bên người cũng không có, điều này quá không bình thường đi? Cho dù là gia đình bình dân thì hài tử của ngươi cũng nên khắp nơi chạy vội mua nước tương rồi a.
Lão tử hao hết nước bọt khuyên ngươi lâu như vậy, ngươi ít nhất cũng đáp lại một tiếng a. Cứ ở chỗ này giả vờ thâm trầm, làm bộ không nghe thấy là thế nào? Đây là hạ quyết tâm muốn cùng trợ thủ đắc lực của ngươi quá cả đời sao?
“Đại ca, mấy việc đệ vừa nói, huynh suy xét thế nào?” Vệ Cẩm Dương miệng khô lưỡi khô đứng nửa ngày, vừa thấy Vệ Cẩm Hoa cuối cùng chịu buông trong tay bút vẽ, trước mắt sáng ngời, vội vàng nhân cơ hội hỏi lại.
Nhị hoàng tử điện hạ hắn đều ở chỗ này đứng một cái buổi sáng đâu. Đại ca nhà hắn vốn dĩ vẻ mặt ôn hòa vô cùng, từ sau khi biết được hắn tìm y là vì nghe theo ý của Lâm tướng đến khuyên nhủ y sớm một chút thành thân thì trở mặt phải gọi là còn nhanh hơn lật sách. Sắc mặt lập tức âm trầm đi xuống, một câu không nói liền bắt đầu vẽ tranh, mặc kệ hắn đứng ở nơi này suốt hai canh giờ. Hai canh giờ a!
Quả thực là lệnh người giận sôi. Vệ Cẩm Hoa, ngươi đến nỗi phải cư xử như tiểu hài tử thế hả? Lão tử chỉ vì muốn tốt cho ngươi mới khuyên ngươi có được không? Ngươi cư nhiên vừa nghe lão tử đến đây là để giới thiệu cô nương cho ngươi thì liền lạnh lùng đối đãi ta như vậy? Thật là tên hỗn đản!
“Đệ hy vọng ta thành thân đến thế sao? Ta thành thân đối với đệ sẽ có chỗ tốt gì đâu?” Vệ Cẩm Hoa buông bút, lặng im nhìn Vệ Cẩm Dương thật sâu thật lâu mới mở miệng, ngữ khí còn cid chút thê lương.
Nghe đối phương hỏi như vậy, Vệ Cẩm Dương cũng có chút phát ngốc. Vệ Cẩm Hoa thành thân thì đối với hắn có chỗ tốt gì sao? Kia đương nhiên là một đinh điểm chỗ tốt cũng không có a, thậm chí năm đó hắn còn bởi vì cho rằng Hiên Viên công chúa sẽ như kiếp trước trở thành đại tẩu mà buồn bã một thời gian rất dài đâu. Hắn một chút cũng không hy vọng, thậm chí còn sợ hãi mất đi Vệ Cẩm Hoa... ca ca của hắn a.
Nếu không phải bởi vì chuyện này ở trong kinh thành bị truyền đến ồn ào huyên náo, hắn thậm chí căn bản sẽ không nhớ đến vấn đề đại ca nhà hắn cũng phải thành thân. Hiện tại bên ngoài không biết có bao nhiêu người bàn luận chuyện này, Vệ Cẩm Dương hắn một lòng muốn làm một cái hảo đệ đệ tự nhiên là không thể cố tình xem nhẹ nó, làm bộ cái gì cũng không biết.
“Không phải người tới tuổi tác nhất định đều sẽ thành thân sao? Đại ca hiện tại không biết chỗ tốt của chuyện này, sau khi thành thân tự nhiên sẽ hiểu được thôi”, Vệ Cẩm Dương trầm mặc hồi lâu, trong lòng tuy đã loạn thành một cuộn chỉ rối lại mạnh mẽ tự mình trấn định, liều mạng nói cho bản thân, hiện tại hắn nói những lời này đều là vì tốt cho đại ca hắn.
Rốt cuộc, ước nguyện ban đầu của Lâm tướng cùng với những người khác khi khuyên Vệ Cẩm Hoa sớm ngày thành thân đều là vì tốt cho y, mà làm hảo đệ đệ của y, hắn không phải càng là nên đứng về phía nào muốn tốt cho y sao?
Vậy nên, cho dù Vệ Cẩm Hoa vì vậy mà không cao hứng, hắn cũng muốn kiên trì tiếp tục khuyên y, bởi vì không biết là nguyên nhân gì đã khiến tâm tư của đại ca hắn ngây ngô hơn nhiều so với vị Thái tử điện hạ ở kiếp trước rồi a. Hiện tại tuy rằng Vệ Cẩm Hoa phản cảm việc này nhưng đường dài biết sức ngựa lâu ngày thấy lòng người, chung quy cũng sẽ có ngày y hiểu được bọn họ đều là vì tốt cho y.
Mà Vệ Cẩm Dương hy vọng rất nhiều năm về sau hồi tưởng lại, đại ca hắn sẽ nhớ ra người đệ đệ này cũng nằm ở trong số đó.
“Huống hồ, một người nam nhân có thân thể công năng bình thường, cũng không có nửa điểm muốn xuất gia thanh tâm quả dục, ai lại không yêu nhuyễn ngọc ôn hương, mỹ tửu giai nhân đâu? Đại ca tội gì cứ muốn khổ sở ủy khuất chính mình như vậy?” Vệ Cẩm Dương u oán nói nhỏ, ánh mắt có chút thất thần nhìn bức họa cảnh sắc của biên quan tái bắc mỹ lệ đang trải dài trên án thư của Vệ Cẩm Hoa, hắn không biết vì sao không khí sẽ trở nên ngưng trọng như vậy.
“Nga?” Hắn tiếng nói vừa dứt, ánh mắt của Vệ Cẩm Hoa cũng liền dần dần bắt đầu trở nên băng lãnh thâm trầm, trên môi còn treo lên một mạt ý cười cực kỳ trào phúng, khiến người khác cảm thấy nguy hiểm vô cùng, “Nam nhân kẻ nào không yêu nhuyễn ngọc ôn hương, mỹ tửu giai nhân? Tội gì cứ muốn ủy khuất chính mình? Nói như vậy, ngươi là khi nào đã không có ủy khuất chính mình rồi?”
Nụ cười của Vệ Cẩm Hoa càng thêm âm trầm đáng sợ, y cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm Vệ Cẩm Dương.
“Chúng ta không phải đang nói đến chuyện của huynh sao, tự dưng lôi đệ ra làm gì? Huống hồ đệ còn chưa thành thân, cũng không có cô nương nào ở quân doanh, như thế nào sẽ phát sinh loại sự tình này đâu?” Vệ Cẩm Dương bị y nhìn chằm chằm đến có chút sợ hãi, không biết Vệ Cẩm Hoa từ đâu có được nhiều lực áp bách lớn như vậy, trực tiếp làm người ta không rét mà run (3).
Thái tử điện hạ chỉ yên lặng đưa mắt thâm trầm đánh giá hắn, tựa hồ đang suy xét thật giả trong lời nói của hắn, nhìn đến hắn sợ hãi sởn tóc gáy, vội vàng đứng thẳng.
“Hơn nữa, đệ đã đáp ứng đại ca, trước hai mươi tuổi sẽ không thành thân, đệ hiện giờ chỉ mới mười tám a, còn tận hai năm nữa đâu. Nam tử hán đại trượng phu tất nhiên là nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy.” Vệ Cẩm Dương bị y nhìn đến cả người không tốt, có chút hư trương thanh thế mà bổ sung.
Nghe hắn nói như thế, Vệ Cẩm Hoa mới dời đi tầm mắt, xem như không lại dùng ánh mắt đầy tính áp bách có thể hù chết người kia tiếp tục nhìn chằm chằm hắn. Chỉ là khí tràng đáng sợ trong điện cũng không vì y dời đi tầm mắt mà được đến giảm bớt, Vệ Cẩm Dương ngay cả hô hấp cũng không dám phóng mạnh, cứ giữ nguyên tư thế quân trạm thẳng tắp mà đứng.
Hắn tuyệt không nghĩ tới Thái tử điện hạ sẽ bởi vì chuyện thành thân hay không này mà phản ứng quá mức dọa người như thế. Lần sau cho dù đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không lại nhiều quản mấy chuyện như vậy.
Cũng không biết lặng im bao lâu, trong phòng cơ hồ ngay cả không khí cũng bắt đầu đình chỉ lưu động, Vệ Cẩm Hoa mới lại lần nữa ngẩng đầu lên nhìn về phía Vệ Cẩm Dương.
Vệ Cẩm Hoa chăm chú nhìn người trước mặt thật lâu, lâu đến mức Vệ Cẩm Dương cơ hồ phải suy xét lại chính hắn có lẽ đã làm sai cái gì rồi thì y mới thở dài một hơi, yếu ớt (4) nói ra.
“Cẩm Dương, đệ có hay không từng nghĩ tới, kỳ thật ta đã có người mình thích, việc ngoại tổ phụ bọn họ cứ liên tục cưỡng bách ta đi tiếp thu người khác đối với ta mà nói trừ bỏ thống khổ cũng không còn cảm nhận nào khác?”
Người đang đứng ở trước mặt y lúc này vĩnh viễn cũng nhìn không ra nghe không hiểu hàm nghĩa trong lời y nói cùng tình cảm trong mắt y. Bởi vì ở trong thế giới của hắn, bọn họ cũng chỉ là huynh đệ mà thôi, trừ cái này ra đã không còn khả năng nào khác.
“Đại ca đã có người mình thích sao?” Vệ Cẩm Dương thất thần lặp lại lời của Vệ Cẩm Hoa, trong một khoảnh khắc rất ngắn bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt đến tìm không thấy thanh âm của chính mình. Hắn thế nhưng phân không rõ trong lòng hiện tại đến tột cùng là mất mát nhiều một ít vẫn là khổ sở nhiều một ít.
“Tư vị khi yêu một người chính là luyến tiếc hắn, vứt không xong, quên không được, thời thời khắc khắc vướng bận hắn,...” Cũng không nhớ rõ đã qua bao lâu, năm đó khi hắn dò hỏi Vệ Cẩm Hoa yêu một người tư vị sẽ như thế nào, đáp án của y giờ phút này lại rõ ràng quanh quẩn ở bên tai hắn, mà trong lòng hắn lại chỉ có tràn đầy chua xót cùng thê lương. Làm huynh đệ nhiều năm như vậy, hắn thế nhưng trì độn đến nỗi chưa bao giờ phát hiện đại ca hắn sớm đã vì một người nào đó mà lưu ra một vùng đất trống rộng lớn ở trong lòng y.
Nguyên lai năm đó khi nói những lời này, đại ca hắn cũng đã ái mộ một người sao? Nguyên lai đại ca hắn không phải đơn thuần đến không hiểu ái tình là gì a. Nguyên lai... bản thân hắn rõ ràng cái gì cũng không biết, còn ở nơi này nhảy nhót xen vào việc người khác, thật là không biết có bao nhiêu buồn cười a.
“Nếu đại ca đã có người trong lòng, vậy tại sao còn chậm chạp không chịu thành thân?” Vệ Cẩm Dương có chút cô đơn ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Cẩm Hoa, không hiểu hỏi lại.
Đại ca hắn vì sao đã có người mình thích còn không chạy nhanh đón nàng vào cửa, ngược lại đối với hôn sự của mình hết kéo lại kéo đâu? Thích một người không phải là muốn ở bên cạnh người đó sao? Hắn cảm thấy hẳn là sẽ không tồn tại nữ nhân nào có thể cự tuyệt được đại ca nhà hắn, vậy vì sao đến bây giờ bên cạnh y vẫn không có ai đâu? Hắn nghĩ trăm lần cũng không hiểu được.
“Ta bây giờ còn có rất nhiều thứ vẫn chưa ổn định xuống dưới, còn chưa đủ khả năng giúp hắn vứt bỏ hết thảy áp lực cùng cản trở, đủ sức vì hắn chống đỡ một mảnh thiên địa.” Vệ Cẩm Hoa nhìn Vệ Cẩm Dương, suy nghĩ lại tựa hồ đã bay tới địa phương nào đó rất xa rất xa, “Hiện tại ta còn không có đủ tự tin đi yêu cầu hắn lựa chọn đến bên cạnh ta, cho nên điều duy nhất ta có thể làm chỉ là không thành thân mà thôi.”
“Huynh chưa từng thử qua làm sao biết sẽ không có khả năng đâu? Cứ chờ đợi như vậy chỉ sợ sẽ có rất nhiều biến cố phát sinh a“. Vệ Cẩm Dương không biết cái gì gọi là luyến ái nhưng hắn đã xem qua người khác là như thế nào nói chuyện yêu đương, những người đó không phải đều là biết rõ không thể lại vẫn làm đến cùng, làm đến khi chờ được kỳ tích xuất hiện sao?
Ngay cả thử đều chưa từng thử qua, Vệ Cẩm Hoa như thế nào có thể xác định sẽ không có khả năng đâu? Vệ Cẩm Dương đối với tình yêu như vậy của y là có nghĩ trăm lần cũng không hiểu được.
“Ta tuyệt đối sẽ không ở thời điểm chưa có át chủ bài trong tay hay bất luận cái gì có thể nắm chắc liền dễ dàng mạo hiểm hướng con mồi xuống tay. Một khi ta xuống tay nhất định phải là một kích tất trúng.” Vệ Cẩm Hoa vẫn nhìn sâu vào Vệ Cẩm Dương, ngũ vị tạp trần nói tiếp, “Cũng có lẽ ta sẽ vĩnh viễn không thể xuống tay... Ai biết được đâu? Ít nhất, ít nhất trước khi hắn tìm được người bên cạnh thì ta sẽ không thành thân.”
Tuy rằng không hiểu ý nghĩ cùng quan niệm của Vệ Cẩm Hoa nhưng Vệ Cẩm Dương đối với chủ kiến của người khác từ trước đến nay đều lựa chọn tôn trọng. Rốt cuộc đó là cảm tình cùng nhân sinh của y, chỉ có y mới là chủ nhân của chính mình, là người có được toàn quyền lựa chọn, cho dù hắn có là huynh đệ thân thiết thế nào thì điều mà hắn có thể làm bất quá chỉ làm yên lặng làm người đứng xem thôi.
Vệ Cẩm Dương trong lòng ngũ vị tạp trần mà ngầm thuận theo suy nghĩ của đại ca hắn, trong tay ôm một đống tranh vẽ gia môn khuê tú bị Lâm tướng nhờ vả đưa đến đây, liền vẫn duy trì tâm tình trầm trọng như vậy đi ra đại môn của Vinh Hoa Điện.
Hắn không thể không thẳng thắn thừa nhận, ngay lúc biết được có một người khác đã sớm siêu việt địa vị đệ đệ của chính mình ở trong lòng Vệ Cẩm Hoa, hắn vẫn có rất nhiều khổ sở cùng cô đơn, tựa như một cái tiểu hài tử bởi vì bỗng nhiên mất đi chú mục cùng quan tâm vốn có mà cảm thấy mất mát.
Hắn chỉ có thể yên lặng ở trong lòng nói cho chính mình, cho dù bọn họ trước kia là một đôi huynh đệ rất thân thiết, nhưng hiện tại hai người đều đã trưởng thành, đừng nói có người mình thích, cho dù tương lai thú thê sinh hài tử cũng đều là chuyện hết sức bình thường, hắn không nên có loại cảm xúc này.
Vệ Cẩm Dương đang dùng sức vỗ vỗ gương mặt của chính mình, nỗ lực muốn lôi kéo bản thân từ bên trong tình trạng mơ màng hồ đồ, thất hồn lạc phách kia đi ra, lại không ngờ bỗng dưng ở ngự hoa viên bị một người nhìn qua thần sắc còn hoảng hốt gấp mười lần hắn đụng phải.
“Vệ Cẩm Trình, ngươi đây là làm sao vậy?” Vệ Cẩm Dương đứng vũng gót chân, một bên nhặt lên một đám mỹ nhân đồ rơi rụng đầy đất, một bên nhận ra người kia liền hỏi.
“Ta... Ta...” Vệ Cẩm Dương nguyên bản chỉ là thuận miệng hỏi một câu, không nghĩ rằng vị kia luôn luôn tâm cao khí ngạo, thường xuyên thích đấu võ mồm với hắn lúc này không chỉ nhìn qua thất hồn lạc phách mà ngay cả trong giọng nói cũng có một tia khóc nức nở.
“Làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi tiểu hoàng... không, thám hoa lang không cần ngươi?” Vệ Cẩm Dương chưa bao giờ thấy qua vị đệ đệ dị mẫu này có bộ dáng chật vật như vậy, vừa duỗi tay nâng hắn từ trên mặt đất ngồi dậy, vừa hài hước nói lời vui đùa, hy vọng có thể triệu hoán hồn phách đã không biết bay đến tầng mây thứ mấy của hắn. Dù sao bình thường chỉ cần nói chuyện như vậy thì hắn liền bắt đầu tạc mao, gân cổ lên cãi lại.
Lời vừa ra khỏi miệng, Vệ Cẩm Dương đều bị suy nghĩ của chính mình chọc cười. Đều do Vệ Cẩm Trình khi còn nhỏ vẫn luôn là cái tiểu hoàng thúc khống, thế nên mỗi khi muốn trêu chọc tên này thì cũng chỉ có thể trêu hắn luyến thúc. Hiện tại Vệ Cẩm Trình đã đuổi theo thám hoa lang chạy mãn thành, Vệ Cẩm Dương trong chốc lát cũng chưa kịp sửa lại thói quen trêu chọc hắn cùng tiểu hoàng thúc.
Vệ Cẩm Dương lại không ngờ rằng một câu trêu đùa đơn giản như vậy có thể dẫn tới Vệ Cẩm Trình vốn dĩ thất thần chực khóc liền đột nhiên thật sự khóc oà lên, nước mắt lạch cạch rơi xuống đất.
“Tiểu hoàng thúc... tiểu hoàng thúc nói... nói y thích ta.”
Tác giả có lời muốn nói: Bán manh lăn lộn, cầu nhắn lại! Moah moah!
~~~~~
(1)
“Hành vân lưu thủy” (行云流水): mây trôi, nước chảy; (thơ văn, biểu diễn) lưu sướng, tự nhiên; xem như bình thường, không đáng lo ngại.
i. Trong nghệ thuật cải lương có điệu tên “Lưu thủy hành vân“.
(2)
“Hoàng đế bất cấp thái giám cấp” (皇帝不急太监急): hoàng đế không vội thái giám vội; người trong cuộc không lo lắng, vội vã mà người xung quanh lại lo lắng, khẩn trương đưa ra biện pháp giải quyết.
i. Nhà Thanh có quy định về thời gian thị tẩm, nếu hết thời gian mà hoàng đế còn chưa “kết thúc” thì thái giám đứng bên ngoài sẽ hô to “Đã đến giờ” để nhắc nhở, trường hợp đã hô ba lần mà vẫn chưa xong thì thái giám sẽ vào quấn chăn đưa phi tử rời đi. Cho nên hoàng đế không vội thì thái giám vội a! (Hông ngờ còn có vụ này.)
(3)
“Đảm chiến tâm kinh” (胆战心惊): quả mật (đảm) run lập cập (chiến) trái tim (tâm) hoảng sợ (kinh), run rẩy, sợ hãi, rùng mình; không rét mà run.
(4)
“U u” (幽幽): (âm thanh, ánh sáng) yếu ớt; (môi trường) yên tĩnh; (người) thần thái ung dung; sâu xa, tầm xa.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Lúc đọc đến mấy giọt nước mắt này mình đã ngây thơ cho rằng, oa, thì ra nhóc còn chưa hiểu rõ lòng mình, ngạo kiều xíu thôi, chắc sau vụ này liền biết được mình thích ai rồi, từ nhỏ đã luyến thúc thời kỳ cuối mà... và mình đã bị lừa. Vệ Cẩm Trình là tên thối tha khốn kiếp ghê tởm nhất cái truyện này, làm con chẳng ra gì, làm huynh đệ chẳng ra gì, làm một thằng đàn ông càng chẳng ra gì.
Minh Ngọc thì vợ ảnh nghe Thái tử gia đồn đãi không tốt mấy, chắc ảnh đổ vỏ thôi. Minh Lãng thì quá thảm rồi, vớ phải thằng khốn này. Minh Châu sang Hiên Viên sống thế nào thì đến phiên ngoại luôn mà tác giả cũng không nhắc đến. Phu thê Vân Tương Vương cả đời vì nước vì dân mà sao cả ba đứa con đều lận đận quá. Chắc tác giả không muốn ngược cặp chính nên hành mấy nhân vật phụ cho đỡ ghiền.
./.