Phiên ngoại 5. Hoa mộng
2022.10.13 ~ 2022.10.14
"Tuyên Kiêu Kỵ Vương yết kiến!"
Nghe giọng nói tiêm tế của thái giám truyền chỉ vang lên, Vệ Cẩm Dương trong lòng đầu tiên là cảm thấy ngưng trọng, hoàn toàn không biết nên đối mặt với Vệ Cẩm Hoa như thế nào, nhưng Tân hoàng đã hạ chỉ, giờ phút này vô luận ra sao hắn đều không thể không đi.
Đi theo thái giám chưởng sự thân cận của Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương cố sức nâng lên bước chân vô cùng nặng nề của chính mình, trong lúc vô tri vô giác liền đứng trước Dưỡng Tâm Điện.
Trước đây, nơi này từng là chỗ của Kính Hòa Đế.
Mà hiện tại nó thuộc về Vệ Cẩm Hoa, không, nên gọi là Ung Hoa Đế.
Tới cửa Dưỡng Tâm Điện, thái giám chưởng sự liền đứng lại không hề có ý tiến vào, giống như trước đó đã được căn dặn qua. Vệ Cẩm Dương đành phải một thân một mình mang theo tâm như núi đè mà đi vào cung điện huy hoàng tráng lệ kia.
"Thần đệ tham kiến hoàng huynh. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Vệ Cẩm Dương vào cửa liền quỳ một chân xuống hành lễ, căn bản chưa từng ngẩng đầu nhìn đến thiên tử đang ngồi trên ngôi vị cữu ngũ chí tôn. Không biết vì sao, Vệ Cẩm Hoa của hiện tại khiến hắn vô cùng sợ hãi.
"Tiểu Dương tới rồi, còn không mau lại đây để hoàng huynh nhìn xem! Trẫm nhớ rõ, Trẫm đã có nhiều ngày chưa từng thấy qua ngươi, không biết ngươi mấy ngày gần đây đều đang làm những gì?" Vệ Cẩm Hoa vẫn ôn hòa như trước đây, mở miệng nói chuyện liền khiến người ta cảm giác như tắm mình trong gió xuân, "Hôn sự cùng Liễu thị đã chuẩn bị đến đâu rồi? Đây chính là do Tiên đế tứ hôn nha, không thể chậm trễ!"
Nhưng bên trong lời nói tự xưng một chữ "Trẫm" liền nhắc nhở thân phận hiện tại của y đã thay đổi.
Nghe được y kêu mình, Vệ Cẩm Dương không những không tiến lên, ngược lại còn cảnh giác lui về phía sau hai bước, "Đa tạ hoàng thượng quan tâm, thần đệ không dám."
"Tiểu Dương, ngươi đang sợ Trẫm? Trẫm chẳng lẽ thật sự đáng sợ như vậy sao? Khiến cho ngươi ngay cả ngẩng đầu xem Trẫm một cái cũng không dám?" Thấy hắn lui bước, ý cười trên mặt của Vệ Cẩm Hoa cũng lạnh xuống, ngữ khí châm chọc, "Không dám? Trong thiên hạ này còn có chuyện gì mà Kiêu Kỵ Vương điện hạ không dám làm sao?"
"Thần đệ sợ hãi." Vệ Cẩm Dương một lần nữa cẩn thận lùi lại phía sau, trong lòng càng khắc sâu Vệ Cẩm Hoa giờ phút này sớm đã không hề là Thái tử đại ca của hắn.
"Sợ hãi?" Vệ Cẩm Hoa đột ngột vỗ mạnh án thư, ánh mắt lạnh lẽo nói, "Ngươi gặp qua Thái hậu, đến thiên lao thăm Vệ Cẩm Vinh ý đồ giết Trẫm, từ trong tay Lâm Giản bắt được thứ đồ vật giả tạo gọi là di chiếu của Tiên đế, thậm chí thu được ngọc tỷ truyền quốc Vệ Cẩm Trình lấy cắp, nhưng một cái cũng chưa từng nộp lên triều đình mà lén lút cất giấu ở trong phủ của ngươi."
Vệ Cẩm Hoa lạnh lùng nhìn hắn, bên trong giọng nói không hề mang theo một chút cảm tình, "Ngươi thật sự là nên sợ hãi a, Kiêu Kỵ Vương."
Vệ Cẩm Dương quỳ trên mặt đất, nhìn thái giám phủng ra di chiếu và thư tay của Tiên đế cùng với ngọc tỷ truyền quốc, những thứ lẽ ra hẳn là còn nằm ở vương phủ của chính mình, lập tức liền biết bản thân đã không còn đường lui.
Vệ Cẩm Hoa đây là muốn bắt lấy hắn khai đao.
Không, hoặc là nói, sở hữu những người biết được chân tướng đều phải bị y nhất nhất trừ khử. Thật là buồn cười a, Vệ Cẩm Dương hắn đời trước bởi vì mưu nghịch mà chết, đời này lại cũng chạy không thoát vận mệnh, cũng chết vì mưu nghịch.
Chẳng qua, đời trước hắn là tên ăn chơi trác táng, là loạn thần tặc tử ai cũng có thể giết chết, là gian thần mưu nghịch trừng phạt đúng tội.
Mà đời này, Vệ Cẩm Hoa mới thiên chân vạn xác là kẻ thí phụ sát đệ cướp ngôi vua, còn Vệ Cẩm Dương hắn là đại tướng quân trung liệt.
Vận mệnh có đôi khi thật sự là một thứ thật buồn cười a.
Vệ Cẩm Hoa cũng không thèm nhìn tới hắn, tiến lên phía trước vuốt ve ngọc tỷ mất mà tìm lại, từ trên cao nhìn xuống Vệ Cẩm Dương, thanh âm lãnh đạm không hề có chút nhân tình, "Chuyện tới bây giờ, ngươi còn có gì muốn giải thích?"
"Bệ hạ đối với mọi việc trong kinh thành quả nhiên là rõ như lòng bàn tay a." Vệ Cẩm Dương ngẩng đầu nhìn y, phát ra một tiếng than thở không biết là kinh ngạc vẫn là tự trào phúng chính mình.
Vệ Cẩm Hoa một chút cũng không bận tâm hắn, rất giống một vị la sát gặp thần giết thần gặp quỷ giết quỷ, từng câu từng chữ ban bố khẩu dụ, "Kiêu Kỵ Vương hợp với An Vương, Tổng binh Trung ương quân Lâm Giản giả tạo di chiếu cùng thư tay của Tiên đế, đánh cắp ngọc tỷ truyền quốc, mưu đồ soán vị tạo phản, nay xử tử tại chỗ nhằm răn đe cảnh cáo, những kẻ còn lại toàn bộ giam vào thiên lao."
Thắng làm vua thua làm giặc (1).
Đen nói thành trắng, trắng nói thành đen, thượng vị giả chính là có đặc quyền như vậy.
Vệ Cẩm Hoa hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn trước khi triệu kiến hắn, thị vệ lập tức tiến vào đè lại Vệ Cẩm Dương.
"Ngươi là cốt nhục của phụ hoàng sao?" Chuyện tới nước này, Vệ Cẩm Dương cũng biết đại thế đã mất, ngược lại không hề giãy giụa mà chỉ đường đường chính chính hỏi ra một câu hắn vẫn luôn rất muốn hỏi đối phương.
Hắn chỉ muốn biết người mà hắn kêu nhiều năm 'đại ca' có thật sự là huyết mạch chí thân của hắn hay không.
Vệ Cẩm Hoa yên lặng nhìn Vệ Cẩm Dương, sau đó cũng không lảng tránh ánh mắt của hắn mà trả lời, "Ta là hài tử của Vệ gia."
Vệ Cẩm Dương bị ấn quỳ gối tại chỗ, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, trong lòng biết rõ y đây là cam chịu bản thân không phải là cốt nhục của Kính Hòa Đế. Hắn nhắm mắt lại, cực lực đè xuống nghẹn ngào dâng trào trong cổ họng, hỏi tiếp một vấn đề mà có lẽ cũng là câu nói cuối cùng của chính mình khi còn sống, "Phụ hoàng rốt cuộc chết như thế nào?"
"Phụ hoàng tự nhiên là có cách chết thuộc về chính hắn." Vệ Cẩm Hoa yên lặng nhìn Vệ Cẩm Dương, không biết trong lòng y đang suy nghĩ thế nào.
Hảo, thực hảo.
Người mà hắn tự tay nâng đỡ lên đế vị không chỉ không phải là thân ca ca ruột thịt của hắn mà thậm chí còn vô cùng có khả năng chính là kẻ thù giết cha. Vệ Cẩm Dương nháy mắt cảm thấy lần này nếu hắn xuống đến hoàng tuyền, liệt tổ liệt tông của Vệ thị thật sự sẽ không nhìn mặt hắn.
Mà Vệ Cẩm Dương hắn cho dù trọng sinh một lần cũng chú định phải thua vào tay Vệ Cẩm Hoa, có chết cũng là hắn tự tìm.
Chẳng trách được người khác.
Chỉ là lại một lần nữa liên lụy mẫu hậu, Tiểu Lục cùng Lưu gia.
Ngay lúc tinh thần của Vệ Cẩm Dương đang rơi xuống vực sâu, Vệ Cẩm Hoa liền vỗ vỗ tay, lập tức có cung nhân liền dâng lên một bầu rượu, y tự mình rót đầy một ly, đưa tới bên môi của Vệ Cẩm Dương, "Tới, Nhị đệ, chính ngươi ngoan ngoãn uống xong ly rượu ngon này đi. Uống xong rồi, chúng ta liền sẽ không bao giờ là huynh đệ."
Trước sau hai đời, cách chết đều giống hệt nhau.
Trọng sinh với hắn mà nói, căn bản không hề giúp được cái gì, Vệ Cẩm Dương cười khổ, "Vệ Cẩm Hoa, ngươi từ nay về sau sẽ không còn là Thái tử đại ca của ta. Duy nguyện kiếp sau vĩnh viễn không cần gặp lại."
Sau đó hắn liền thuận theo uống cạn ly rượu trong tay Vệ Cẩm Hoa.
Rượu cạn, Vệ Cẩm Hoa búng tay một cái, thị vệ cùng cung nhân lập tức lui ra ngoài. Vệ Cẩm Dương nháy mắt tê liệt ngã xuống trên mặt đất, cả người mềm nhũn tựa như một bãi bùn, thần trí đều trở nên mơ hồ, hắn cảm thấy chính mình ước chừng thật mau liền sẽ chết.
Nhưng Vệ Cẩm Hoa vào lúc này lại 'xuy' một tiếng cười đến vô cùng âm lãnh, một tay đem hắn từ trên mặt đất kéo vào tẩm điện rồi vứt lên giường, "Duy nguyện kiếp sau không còn gặp lại? Ngươi cho rằng ta muốn giết ngươi sao?"
Trong lúc thần trí hoảng hốt, Vệ Cẩm Dương tựa hồ cảm giác được bàn tay của Vệ Cẩm Hoa ái muội sờ soạng gương mặt mình, dẫn đến hắn toàn thân đều run rẩy.
"Tiểu Dương, đệ còn nhớ khi còn nhỏ đệ đặc biệt thích quấn lấy ta, nói đệ thích ta nhất sao? Đại ca cũng thích đệ nhất, như thế nào bỏ được giết Tiểu Dương nha?" Vệ Cẩm Hoa thong thả ung dung lột đi y phục trên người Vệ Cẩm Dương, thanh âm ôn hòa lại khiến người nghe cảm thấy sởn tóc gáy, "Ta muốn vĩnh viễn cùng đệ ở bên nhau. Đệ yên tâm đi, mẫu hậu cùng Tiểu Lục ta sẽ chiếu cố thật tốt, nhưng 'Vệ Cẩm Dương' từ hôm nay cũng đã chết, về sau trừ ta ra đệ sẽ không có cơ hội tiếp xúc đến bất cứ vật còn sống nào... cho đến khi ta sắp chết đi lại tự tay giết chết đệ, kéo đệ xuống hoàng lăng chôn cùng, đệ đời đời kiếp kiếp đều không cần vọng tưởng thoát khỏi ta a..."
"Ca ca..." Vệ Cẩm Dương nằm trên giường nhìn y, đúng lúc này chợt nở rộ một nụ cười mang tính trẻ con vô cùng ngớ ngẩn.
Sau đó... Vệ Cẩm Hoa liền từ bên trong ác mộng bừng tỉnh. Y giơ tay sờ soạng mồ hôi lạnh trên trán, hơi quay người lại liền nhìn thấy Vệ Cẩm Dương còn đang ngủ say bên cạnh chính mình, theo bản năng liền từ phía sau đem hắn kéo vào trong lòng ngực, ôm thật chặt thật chặt.
"Huynh làm gì nha? Khuya rồi a." Tựa hồ bị động tác của Vệ Cẩm Hoa đánh thức, Vệ Cẩm Dương tức giận đẩy tay y, mơ hồ nỉ non nói.
Vệ Cẩm Hoa ngược lại càng đem người ôm chặt hơn, "Không có gì, chỉ là cảm thấy có đệ thật tốt!"
"Bệnh tâm thần, cũng không chê tao đến hoảng!"
******
Vệ Cẩm Hoa sáng sớm liền ngồi trên xe lăn bằng gỗ, được Vệ Cẩm Dương giúp đỡ thượng triều. Sau khi hạ triều, chuyện thứ nhất y tính toán làm là đi Từ Ninh Cung hướng Lưu thái hậu thỉnh an. Từ khi y hạ chỉ lập Vệ Cẩm Dương làm hoàng hậu, Từ Ninh Cung bên kia vẫn luôn nháo sự không ngừng.
"Đệ nói, hôm nay đệ phải đi Binh bộ kiểm tra, huynh dứt khoát cũng đừng đi, hoặc là chờ đệ quay về lại đi cũng không muộn." Vệ Cẩm Dương gãi gãi đầu, ảo não nhìn Vệ Cẩm Hoa, một lần nữa khuyên nhủ y.
Rõ ràng Kiêu Kỵ Vương hắn không có thú thê, hiện tại lại mạc danh lâm vào trạng thái 'mẹ chồng nàng dâu' loạn đấu a...
Thật là hai đầu đều luống cuống!
"Đệ yên tâm, ta sẽ không có việc gì. Sự tình luôn là phải giải quyết, chỉ có mỗi ngày đều đi mới có thể làm mẫu hậu nhìn ra quyết tâm ở bên nhau của chúng ta. Nàng không thể hoàn toàn tiếp thu chuyện này thì sẽ luôn sinh khí, cứ tiếp tục như vậy cũng khí hư thân mình." Vệ Cẩm Hoa cong môi cười lệnh người cảm thấy như tắm mình trong gió xuân.
"Nhưng mà, mẫu hậu không thích huynh như vậy, huynh còn vội vàng mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt nàng, nàng mới có thể tức chết đi..." Vệ Cẩm Dương đối với loại tình cảnh này vẫn là trở tay không kịp, "Nếu không, vẫn là trễ một chút, chờ đệ trở lại cùng nhau đi."
Muốn tiếp thu loại sự tình này là phải tuần tự tiệm tiến, dù sao cũng không thể cưỡng bách mẫu hậu hắn lập tức đồng ý a.
Vệ Cẩm Hoa nhìn hắn, mỉm cười bất đắc dĩ, "Chẳng lẽ, một người què chân như ta, đệ còn lo lắng ta đem mẫu hậu ăn luôn sao?". Đọc tru