Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 82: Chương 82: Tinh Hồn (hạ)




C81. Tinh Hồn (hạ)

2022.08.17 ~ 2022.08.18

Sự thật chứng minh quan binh của Tử Vân quốc bọn họ tốc độ vẫn là rất nhanh, Vệ Minh Lãng vừa mới bắt lấy Thương Lãng không bao lâu, một đại đội người mang theo đèn đuốc đã nhanh chóng xông tới đám võ lâm giặc cỏ dám cả gan bắt cóc thành viên hoàng thất, sau đó nên bắt liền bắt nên trói liền trói.

Một cọc sự kiện ô long không thể hiểu được liên lụy đến huynh đệ bọn họ liền như vậy lặng yên không tiếng động rơi xuống màn che.

“Nhị điện hạ, ngươi thử xem hiện tại cổ tay có thể hoạt động được sao?” Vệ Minh Lãng vừa chú ý tới một bên tay trật khớp mềm rũ vô lực của Vệ Cẩm Dương liền lập tức tiến đến, lòng bàn tay vận khởi một cổ nội lực đem nơi bị trật khớp chuyển về đúng vị trí.

“Tê”, xương khớp đột ngột bị người bẻ lại khiến Vệ Cẩm Dương nháy mắt đau đến xuyên tim, phải hút một ngụm khí lạnh. May mắn là sau khi thả lỏng bĩnh tĩnh trở lại, hắn thử giật giật cổ tay liền có thể xác định lần bẻ khớp này là thật sự giúp được hắn, “Đã không có gì đáng ngại, đa tạ tiểu hoàng thúc diệu thủ hồi xuân.”

Vệ Cẩm Dương có chút không thể tưởng tượng nhìn cổ tay mình trừ bỏ có chút đau đớn chẳng đáng kể thì đã không còn gì trở ngại, có thể hoạt động tự nhiên như cũ. Mức độ sùng bái của hắn đối với Vệ Minh Lãng đã bay lên đến một độ cao mới, hiện giờ ở trong cảm nhận của hắn, Vệ Minh Lãng đã chính thức đá bay Vệ Cẩm Hoa, trở thành người đáng tin cậy nhất trong số những người đồng trang lứa.

Tiểu hoàng thúc cũng quá đa tài đa nghệ rồi, võ công cao cường không nói, cư nhiên còn biết y thuật, tay của hắn bị trật khớp lâu như vậy, y chỉ vừa lướt mắt qua, xem cũng không cần xem kỹ, càng không cần sử dụng bao nhiêu công phu liền “vèo” một cái, trong lúc hắn còn chưa kịp phản ứng đã giúp hắn nắn lại, kia kêu một cái mau chuẫn tàn nhẫn a.

Vệ Cẩm Trình chỉ tiểu gà trống kiêu ngạo kia thật sự là quá có phúc rồi, mới có thể được một nhân vật toàn năng, ở trên giang hồ còn tiếng tăm lừng lẫy như Vệ Minh Lãng yêu thích. Vệ Cẩm Dương nhìn cái tay đã biến tốt của mình, lại lần nữa như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, bắt đầu não bổ.

“Sự tình lần này đều do Du Ly liên lụy hai vị điện hạ, vốn là ân oán trên giang hồ lại ngoài ý muốn khiến hai vị bị cuốn vào tai họa bất ngờ này, còn thỉnh hai vị điện hạ thứ tội.”

Vệ Mình Lãng một trương mặt than là thói quen đã sớm hình thành, ngay cả khi nói lời xin lỗi thì ngữ khí cũng vẫn lạnh băng như cũ.

“Không sao, vì hợp tác giữa chúng ta còn có thể tiếp tục càng thêm lâu dài, sự tình lần này xem như không đáng giá nhắc tới.” Vệ Cẩm Hoa ý vị thâm trường đưa mắt liếc nhìn Vệ Minh Lãng một cái, “Nói như thế nào thì ta cùng Du Ly đều là châu chấu ở trên cùng sợi dây thừng không phải sao? Nếu tương lai có chỗ nào Du Ly có thể giúp sức, ta cũng sẽ không nương tay.”

Vào lúc này, Vệ Minh Lãng trong mắt Thái tử gia hoàn toàn không phải là tiểu hoàng thúc đại biểu cho Vân Tương Vương phủ, mà chỉ là Võ phán Tinh Hồn đại biểu cho một phân đà của Du Ly Quỷ Vực, thứ có thể ràng buộc quan hệ giữa bọn họ cũng chỉ là lợi ích mà thôi.

“Điện hạ yên tâm, ta sẽ lập tức cùng tôn chủ hội báo thương nghị việc này. Ta đảm bảo quyết định xử lý mà Du Ly đưa ra nhất định sẽ không khiến điện hạ thất vọng.” Vệ Minh Lãng ngầm hiểu nhìn thẳng đáp lại ánh mắt của y, lời nói trừ bỏ ngữ khí lạnh băng còn có chút ý tứ việc công xử theo phép công.

“Nghe nói Vô Thượng quỷ chủ từ trước đến nay đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, không biết lần sau ta có hay không may mắn được một lần diện kiến tôn chủ của quý giao đâu?” Vệ Cẩm Hoa như suy tư gì nhẹ vuốt cằm, tươi cười cũng có chút ẩn ý.

“Cái này chỉ sợ là còn phải chờ ta truyền thư trở về bẩm báo tôn chủ rồi mới có thể cấp điện hạ hồi đáp.” Vệ Minh Lãng thần sắc bất động, ngay cả thanh điệu cũng không hề có chút biến đổi, đáp án đưa ra càng vô cùng quy củ.

Thấy y trả lời như thế, Vệ Cẩm Hoa cũng không hề nhiều lời thêm nữa. Hai vị này từng người trong lòng cất giấu tâm tư âm trầm, khiến người ta thấy không rõ bọn họ rốt cuộc đang tính toán cái gì, vậy nên bầu không khí lại lập tức lạnh xuống, lâm vào cục diện yên tĩnh đáng sợ.

“Khụ khụ, kia cái gì... tiểu hoàng thúc ngươi vẫn luôn hỗn giang hồ, vậy ngươi biết Uyên Ương Cổ có cách nào hóa giải không?” Vệ Cẩm Dương thật sự thừa nhận không nổi trạng thái quỷ dị này, giả vờ ho khan vài tiếng, quyết định nói sang chuyện khác, thuận tiện hỏi thăm một chút cổ trùng trên người hắn cùng Vệ Cẩm Hoa nên giải quyết thế nào.

Thẳng thắn mà nói, cổ trùng thứ này nghe đến còn rất mơ hồ nhưng Vệ Cẩm Dương từ lúc bắt đầu cũng không cảm thấy nó là thứ gì không thể giải được. Vốn dĩ trong thiên hạ này không có gì là tuyệt đối, đúng chứ? Hắn tin tưởng nếu đã có người có thể tạo ra Uyên Ương Cổ thì tất nhiên cũng có người tìm được cách phá giải nó.

Không phải có câu gọi là 'thiên hạ thần y xuất giang hồ, giang hồ thần y xuất tà giáo' hay sao? Vệ Minh Lãng thân là một trong ba vị đứng đầu của thiên hạ đệ nhất tà giáo, Vệ Cẩm Dương cảm thấy loại chuyện như giải cổ độc vẫn là tìm y hỗ trợ có vẻ tương đối đáng tin cậy.

Dù sao người có thể ở địa phương tinh phong huyết vũ như chốn giang hồ hỗn ra tên tuổi thì ai lại có thể không có chút bản lĩnh nào nha?

“Thương Lãng đối với các ngươi hạ Trường Tương Tư Thủ Uyên Ương Cổ?” Vệ Cẩm Dương vừa dứt lời, Vệ Minh Lãng lập tức hơi hơi nhăn lại mi, chỉ có điều ánh mắt lại quét về phía Vệ Cẩm Hoa.

Chẳng lẽ lão tử thật sự không có tồn tại cảm như vậy sao? Lão tử là biểu đệ của ngươi, còn là đệ tử do lão cha ngươi một tay dẫn dắt, từ nhỏ hỗn ăn hỗn uống ở nhà ngươi, vì cái quỷ gì rõ ràng câu hỏi là lão tử hỏi ngươi nhưng ngươi lại đi nhìn Vệ Cẩm Hoa? Nhị hoàng tử điện hạ vô duyên vô cớ lại lần nữa bị biến thành phong nền, thế nên không vui mà ở trong lòng hậm hực chửi thầm.

“Không sai”, Vệ Cẩm Hoa mặt không biến sắc, thập phần ngắn gọn đơn giản trả lời, dường như cảm thấy bị hạ thứ cổ trùng này cũng không phải đại sự gì.

“Tiểu hoàng thúc nghe nói qua?” Vệ Cẩm Dương tuy trong lòng chửi thầm, vẫn không kìm lòng được mở to hai mắt, chuyên chú nhìn về phía Vệ Minh Lãng.

Thấy đại ca hắn trả lời ngắn gọn như thế, cho dù tồn tại cảm thật sự rất thấp thì Vệ Cẩm Dương cũng phải kiên cường nhảy ra. Nói giỡn, hai chỉ cổ trùng này liên quan đến chung thân đại sự hạnh phúc tương lai của hai người họ, không thể để Vệ Cẩm Hoa tùy tùy tiện tiện hai chữ liền sơ lược cho qua.

“Trường Tương Tư Thủ là cấm cổ của Vu Cổ Thần Giáo, do vị tổ sư lập giáo Cổ Vương Chi Vương chế tạo. Cổ Vương Chi Vương nguyên bản hy vọng loại cổ này có thể trở thành một đôi tình cổ, khiến người trúng cổ đối lẫn nhau sinh ra tình yêu, nhờ đó đạt tới mục đích bên nhau lâu dài. Thế nhưng kết quả lại không được như vậy, đôi cổ trùng này chỉ có thể khiến người trúng cổ sinh ra ham muốn nhục dục mãnh liệt, trừ bỏ đối phương rốt cuộc vô pháp cùng kẻ khác phát sinh da thịt chi thân, lại không cách nào khiến bọn họ đối lẫn nhau sinh ra tình yêu, cho dù là một đinh điểm cũng không có. Vậy nên nó xem như bị liệt vào hàng ngũ phế cổ.” Vệ Minh Lãng không hổ là hỗn giang hồ, quả nhiên không gì không biết.

“Ngọa tào! Thứ biến thái như vậy, Cổ Vương Chi Vương còn đem nó nghiên cứu chế tạo là muốn chơi cái quỷ gì a?” Vệ Cẩm Dương nghe xong chỉ nghĩ lật bàn. Hắn liền nói cổ trùng này có vấn đề, nếu không hắn như thế nào cũng không đối với Vệ Cẩm Hoa sinh ra chút tình tố nào đâu. Nháo nửa ngày, liền thật sự là một đôi phế cổ chỉ biết khống chế nhục dục không quản được cảm tình.

Thật sự khiến người ta nổi điên! Biết rõ là phế cổ, tên khốn Thương Lãng cư nhiên còn dám đem ngoạn ý nhi này loại trên người bọn họ? Vệ Cẩm Dương tâm tình kém đến cực hạn, hoàn toàn đã quên con cổ trùng trên người hắn là do chính hắn bắt lấy, không phải Thương Lãng gieo vào.

“Theo ký lục, Cổ Vương Chi Vương đã từng yêu một người nam tử, nhưng vị nam tử kia chỉ thích nữ tử, thậm chỉ còn vô cùng yêu thương thê tử của mình. Vì để có được tình cảm của vị nam tử kia, Cổ Vương Chi Vương mới hao tổn tâm cơ chế tạo ra đôi cổ trùng này. Thế nhưng ông ta không nghĩ rằng thứ mình làm ra được chỉ là một đôi phế cổ có thể không chế thân thể lại căn bản câu thúc không được nhân tâm. Loại cổ này trở thành Cổ Vương Chi Vương nét bút hỏng trong sự nghiệp cùng với đau đớn cả đời, bởi vậy mới bị Vu Cổ Thần Giáo liệt vào cấm cổ, không cho phép hậu nhân nghiên cứu chế tạo.” Vệ Minh Lãng giải thích thập phần kỹ càng tỉ mỉ, điều này xác minh mạng lưới tình báo của Du Ly Quỷ Vực bọn họ thật sự rất cường đại, ngay cả loại chuyện gạo xưa thóc cũ (1) như vậy cũng có thể phiên ra được.

Đối với vị tiểu hoàng thúc bề ngoại diện than kỳ thật bên trong lại muộn tao cực kỳ bát quái, thậm chí có thể so với giang hồ Bách Hiểu Sinh... Vệ Cẩm Dương tỏ vẻ thập phần vô ngữ.

“Sau lại thế nào?” Đến lúc này vốn luôn cao lãnh như Vệ Cẩm Hoa cũng tựa hồ đối với kết cục của cố sự kia sinh ra chút tò mò.

Chậc, tiểu trong suốt Vệ Cẩm Dương lại ở trong lòng âm thầm phân tích, có phải loại người mặt ngoài nhìn qua càng đứng đắn thì bên trong càng cất giấu một viên bát quái tâm hay không? Thậm chí so với mấy vị thẩm thẩm nhà bên chỉ có hơn chứ không kém? Như thế nào tiểu hoàng thúc cùng đại ca nhà hắn đều là cái dạng này a?

“Vị nam tử kia ở thời điểm đó cũng là hiệp khách nổi danh trên giang hồ, nội công thập phần thâm hậu nhưng cũng chỉ có thể chống chọi được ba ngày, sau đó không chịu nổi phải bò lên giường của Cổ Vương Chi Vương. Xong việc, bởi vì căm ghét hành vi ti tiện của Cổ Vương, người này thà rằng xuất gia cũng không muốn cùng đối phương ở cùng nhau. Cổ Vương Chi Vương đến cuối đời vẫn là kẻ cô đơn.” Cho dù đang kể một câu chuyện ân oán tình thù như vậy, Vệ Minh Lãng trên mật vẫn như cũ không hề có biểu tình, vừa nói vừa cầm tay Vệ Cẩm Dương chuẩn bị bắt mạch.

“Từ từ, ngao ba ngày liền, chẳng lẽ thứ kia của hắn còn không bị cắn rớt sao?” Lực chú ý của Vệ Cẩm Dương luôn là bị hấp dẫn theo hướng kỳ kỳ quái quái, hai mắt tràn ngập nghi hoặc nhìn Vệ Minh Lãng.

“Hạ thể đau đớn chỉ là bởi độc tố do cổ trùng trong lúc phát tác sinh ra, đi theo huyết dịch tuần hoàn đưa đến bộ vị này, kết hợp với nhân tố nào đó sinh ra phản ứng khiến người bị hạ cổ có loại ảo giác đang bị nó cắn nuốt mà thôi. Trừ bỏ tâm lý khó nhịn, căn bản sẽ không đối thân thể thật sự gây ra thương tổn.” Vệ Minh Lãng mặt vô biểu tình vừa nghiên cứu mạch tượng vừa trả lời.

“Cho nên, đây là Thương Lãng lừa ta? Vẫn là Tổ sư gia của hắn lừa hắn?” Vệ Cẩm Dương tâm tình rắc rối phức tạp khó có thể miêu tả.

“Ngươi cảm thấy đâu?” Vệ Minh Lãng bắt mạch xong liền buông tay, nhìn hắn hỏi lại. Y thật sự cảm thấy vị cháu trai kiêm biểu đệ này nhìn thế nào cũng thiên chân giống hệt Vệ Cẩm Trình a, đều là tiểu hài tử không thế nào lớn lên.

“Ta cảm thấy chín phần là bị tên khốn Thương Lãng kia lừa.” Vệ Cẩm Dương đứa nhỏ này cũng thành thật, đối với trưởng bối hỏi chuyện từ trước đến nay đều là hỏi gì đáp nấy.

“Ân, không sai, ngươi chính là bị hắn lừa.” Ánh mắt vạn năm bất biến của Vệ Minh Lãng rốt cuộc cũng xuất hiện một tia bất đắc dĩ, ngẩng mặt nhìn Vệ Cẩm Dương một cái, lại quay đầu nghiêng hướng Vệ Cẩm Hoa, “Các ngươi đã xảy ra da thịt chi thân?”

“Đúng vậy.” Vệ Cẩm Hoa trả lời thập phần thản nhiên, biểu cảm lúc này tựa hồ chỉ là bị người ta hỏi “Huynh đệ các ngươi hôm nay đã cùng nhau ăn điểm tâm?”

Không chỉ có y, Vệ Minh Lãng khi nghe đến tin tức này thì phản ứng cũng thập phần bình đạm, một hỏi một đáp giống như miêu tả loại thực nghiệm gì đó mà thôi.

Trái ngược với hai người bọn họ phản ứng bình tĩnh, còn thản nhiên ở trước mặt hắn dùng thái độ nghiên cứu học thuật đề cập đến chuyện đã phát sinh, Vệ Cẩm Dương tự cho mình là một thanh niên tốt chính trực bình thường vẫn lập tức thiêu đỏ lỗ tai, vô pháp nghe bọn họ tiếp tục đối thoại, hắn chỉ nghĩ tìm cái khe đất chui xuống dưới.

“Dược Tọa, thủ hạ dưới trướng Văn phán của Du Ly chúng ta gần đây vừa vặn đang nghiên cứu loại cổ trùng Trường Tương Tư Thủ này. Ta vốn dĩ có thể dựa theo phương pháp y dạy cho ta, dùng nội lực giúp các ngươi đem cổ trùng bức ra, nhưng đó chỉ là trường hợp các ngươi vẫn luôn chịu đựng không có phát sinh da thịt chi thân. Hiện tại, các ngươi cũng chỉ có thể chờ đến lúc y thật sự chế tạo ra được giải dược mà thôi.” Vệ Minh Lãng câu này nói ra không hề mang theo một chút cảm tình dư thừa nhưng trong nháy mắt có thể khiến Vệ Cẩm Dương nguyên bản mặt đỏ tai hồng lập tức bị xối một chậu nước lạnh.

Hắn lúc này hối hận đến muốn điên, hối hận tại sao lúc đó không thể tự tát bản thân mình một bạt tai.

“Ngươi nói lão tử như thế nào lại không đợi thêm chút nữa đâu? Ngươi nói lão tử trúng cái tà gì liền tin tưởng chuyện ma quỷ của tên khốn Thương Lãng đâu?” Vệ Cẩm Dương tức giận đến đấm ngực dậm chân, hối hận đến cơ hồ liền phải nôn ra một ngụm máu tươi.

Nguyên lai, chỉ kém một chút như vậy, chỉ kém một chút hắn liền có thể cùng trận huynh đệ loạn luân dày vò như luyện ngục này gặp gỡ thoáng qua, không hề lây dính vào. Đáng chết! Hắn như thế nào liền Thương Lãng nói cái gì cũng tin đâu? Vệ Cẩm Dương khắc sâu cảm thấy nhân sinh tựa như một hồi tu hành, trên đường tu hành lại phát sinh một trò khôi hài hoang đường khiến hắn bị đánh rớt khỏi nhân gian a.

“Hảo, Cẩm Dương. Này cũng không phải chuyện lớn gì, đều đã xảy ra, hiện tại đệ có hối hận cũng không kịp, hối hận không phải là phương thức có thể giải quyết vấn đề.” Vệ Cẩm Hoa nhìn đến phản ứng của Vệ Cẩm Dương thì trong lòng vi diệu sinh ra một ít không thoải mái, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt, chỉ ôn nhu sờ sờ sợi tóc của hắn, tựa như khi bọn họ còn nhỏ, ý đồ trấn an đệ đệ nhà mình.

“Người đau lại không phải ngươi, ngươi đương nhiên không sao cả.” Vệ Cẩm Dương bất mãn lẩm bẩm, hiện tại hắn bỗng nhiên lại cảm thấy chỗ nào đó có điểm không thoải mái.

Kỹ thuật của Vệ Cẩm Hoa là hắc lịch sử trong cả đời y. Hơn nữa kỹ thuật lạn như vậy lần đầu tiên đề thương ra trận vốn dĩ cũng không phải là hắn tới 'hưởng thụ', lại bởi vì một hồi ô long không thể hiểu được mà bị người 'làm', cái này kêu hắn như thế nào có thể không hối hận đâu?

Thấy đệ đệ nhà mình biểu tình trên mặt càng thêm buồn bực không vui, Vệ Cẩm Hoa nguyên bản còn có chút tâm tình tích tụ lại bỗng nhiên có chút muốn cười, y nhịn rồi lại nhịn cuối cùng vẫn là khẽ cười ra tiếng, ôn nhu xoa xoa sợ tóc mềm mại của hắn.

Đơn giản là bởi vì liền ngay tại thời khắc này, y mới có chút chân thật cảm nhận được Vệ Cẩm Dương đã thuộc về mình.

“Tiểu hoàng thúc, hy vọng của chúng ta toàn bộ liền giao vào tay ngươi. Ngươi nhất định phải đốc xúc một chút vị Dược Tọa kia, thỉnh y cần phải mau chóng tạo ra giải dược a.” Chỉ là đối mặt với ôn nhu như nước của Vệ Cẩm Hoa, người trong lòng y lại làm như không thấy, còn đem ánh mắt chân thành tha thiết phóng tới trên người nam nhân khác. Vệ Cẩm Dương lúc này đã hoàn toàn nhận định tiểu hoàng thúc của hắn là người đáng tin cậy nhất trên đời.

Nhìn đệ đệ bảo bối lại ngóng trông muốn giao phó người khác giải trừ mối ràng buộc vừa mới được gieo trên cơ thể hai người bọn họ, Vệ Cẩm Hoa trong lòng lập tức dâng lên một cổ bất mãn vừa kinh vừa cấp, tuy đã nhanh chóng bị y giấu đi nhưng cũng thật sự khiến chính y cũng lắp bắp kinh hãi.

Vệ Cẩm Hoa đột nhiên nhận ra, từ sau khi phát sinh loại chuyện thân mật này, cảm tình của y dành cho Vệ Cẩm Dương rốt cuộc đã vô pháp giống như trước chỉ là đơn thuần đem đối phương trở thành nơi ký thác tâm hồn, không hề trộn lẫn bất kỳ tạp niệm nào. Hơn nữa, loại biến đổi này ngay cả chính bản thân y cũng không biết đến tột cùng là tốt hay không tốt.

Đại ca bên này tâm tư xoay chuyển trăm hồi, mà ở bên kia, sau khi lấy được khẳng định chắc chắn của Vệ Minh Lãng rằng dựa vào khả năng của Dược Tọa nhất định có thể chế ra giải dược, đệ đệ y đã buông lỏng tinh thần, không còn rối rắm vấn đề này.

“Lần này hai vị điện hạ xảy ra chuyện, Du Ly cũng cần thiết gánh vác phần lớn trách nhiệm. Vì tính đến an nguy của điện hạ, Du Ly nguyện ý đưa tặng hai mươi cao thủ trong giáo đến bảo hộ điện hạ. Rốt cuộc giá trị vũ lực trung bình giữa người trong giang hồ so với ám vệ vẫn là có chênh lệch nhất định, còn thỉnh điện hạ nhận lấy bọn họ.” Vệ Minh Lãng lại lần nữa nhìn Vệ Cẩm Hoa, búng tay một cái, từ trong bóng tối lập tức xuất hiện hai mươi người, đồng loạt quỳ một gối trên mặt đất đợi lệnh.

Vệ Cẩm Hoa nhìn hai mươi cao thủ không biết từ nơi nào đột ngột xuất hiện này thì không nói một từ, ánh mắt thâm trầm, thật lâu sau lại không biết nghĩ tới cái gì mới mở miệng, “Ta chỉ cần mười người, nhiều hơn liền không cần.”

Kỳ thật, Thái tử điện hạ sớm đang âm thầm huấn luyện một đám ám vệ không thua gì võ lâm cao thủ, lần này ra ngoài bởi vì không dự đoán trước lại không nghĩ sớm như vậy liền sử dụng bọn họ nên mới lâm vào hiểm cảnh.

Hiện giờ Vệ Minh Lãng đã thay mặt Du Ly tặng người, tuy rằng Vệ Cẩm Hoa chán ghét bị người mà y không khống chế được vây quanh nhưng bởi vì còn phải duy trì quan hệ giao dịch với Du Ly cộng thêm không muốn lộ ra át chủ bài, y đành phải nhận lấy một nửa nhân số xem như kết thúc.

“Không thành vấn đề.” Vệ Minh Lãng ngược lại nhanh chóng tiếp nhận, không hề có vẻ muốn thay đổi ý tưởng của Vệ Cẩm Hoa.

“Tiểu hoàng thúc, ngươi có thể cũng cho ta mười người được không?” Vệ Cẩm Dương vẫn luôn ở bên cạnh yên lặng đảm đương phông nên, vừa nghe đến đây lập tức nghiêm túc lên, tựa hồ cũng nghĩ tới cái gì, liền không hề câu thúc mà trực tiếp cùng Vệ Minh Lãng đưa ra yêu cầu.

Nghe thấy đệ đệ nhà mình đột ngột muốn người, Vệ Cẩm Hoa thật sự có chút kinh ngạc, còn người bị yêu cầu lại trước sau như một không hề thay đổi sắc mặt.

“Đương nhiên cũng không thành vấn đề. Ta sẽ dựa theo tình huống của điện hạ chuyên môn chọn ra mười vị cao thủ phù hợp tới bảo vệ.” Vệ Minh Lãng tuy mặt vô biểu tình, đáp ứng lại thập phần sảng khoái.

“Kia ngược lại không cần, ta không cần mười vị cao thủ”, Vệ Cẩm Dương trên mặt lúc này là biểu tình nghiêm túc khó gặp, hiển nhiên là phải trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới có thể đưa ra yêu cầu này, “Ta hy vọng hoàng thúc cho ta mười người, từng người có chuyên môn chức nghiệp, giỏi về dược lý, dùng độc, chế tác khí giới, thiết kế bẫy rập,... cứ dựa theo như vậy mà cho ta, có được hay không?



Vệ Minh Lãng lần này cũng phải kinh ngạc nhíu mi, ngay sau đó giống như loáng thoáng đoán ra dụng ý của hắn mà lại giãn khai, “Hẳn là có thể, ở Du Ly cao nhân về những phương diện này vẫn là có, bọn họ học đồ hoặc là môn hạ cũng có không ít người rảnh rỗi có thể tiếp thu công tác ở nơi khác.”

“Như vậy là được. Ở biên quan ta có một chi đội ngũ đang trong quá trình huấn luyện, ta hy vọng có thể khiến bọn họ trở thành đội ngũ tinh anh, từng người đều có thuật nghiệp chuyên biệt, còn đang lo lắng không biết đi đâu tìm sư phó cho bọn họ a. Không ngờ gặp được tiểu hoàng thúc đưa người đến cửa.” Vệ Cẩm Dương cũng không chút nào có ý muốn chơi cái gì thần bí ở trước mặt hai vị trưởng bối.

Dù sao hắn mượn những người này để làm gì, cuối cùng Vệ Minh Lãng cũng có thể từ những người đó được đến tin tức, mà đại ca nhà mình thì hắn căn bản không nghĩ đến lừa gạt y.

“Điện hạ có ý tưởng này, ta làm hoàng thúc kiêm biểu ca tất nhiên là sẽ toàn lực duy trì. Điện hạ yên tâm, ta nhất định sẽ nghiêm túc chọn lựa những người có thực lực cũng có kinh nghiệm đến truyền thụ cho binh lính.” Vệ Minh Lãng nghe đến đây, trên gương mặt băng sơn vạn năm không khỏi hiện lên một mạt tán thưởng đối với ý tưởng của Vệ Cẩm Dương.

Tác giả có lời muốn nói: Cố lên cố lên cố lên!

~~~~~

(1)

“Trần chi ma lạn cốc tử” (陈芝麻烂谷子): hạt gạo thóc đã quá cũ kỹ bị chà xát đến nát nhừ; đề cập đến những thứ đã lỗi thời hoặc không liên quan.

~~~~~

Editor có lời muốn nói:

Vệ Cẩm Dương thật là đứa trẻ đơn thuần, còn Vệ Cẩm Trình là đứa trẻ bị sủng hư, cũng chỉ có Vệ Minh Lãng ngài chắc là mắc nợ hắn nên mới bị hắn nhiếp hồn a.

./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.