Cả hai người cứ như vậy quấn lấy nhau một hồi lâu không tách rời và cũng sau khoảng thời gian chìm đắm trong môi hôn này, quần áo của cả hai người càng lúc càng trở nên xộc xệch.
Một phần là do đôi chút hành động theo bản năng hoặc thói quen, một phần thì lại là vì phải không ngừng lăn lộn, chỉnh sửa tư thế khi nằm trên giường, thế nên mới dẫn đến cớ sự như vậy.
Mùi thơm thoang thoảng tựa hương hoa hồng từ trên người Rose tản mát ra, không ngừng xông vào trong mũi Đình Tấn khiến cho con thú trong người hắn càng lúc càng trở nên khó kiểm soát.
Bỗng, đúng lúc bàn tay của Đình Tấn được Rose chủ động đem đặt lên ngực nàng thì…
‘Lạch cạch…’
Cánh cửa phòng đột nhiên bị người khác mở ra mà không hề có bất cứ tiếng gõ cửa hay lời kêu gọi nào, khiến Đình Tấn và Rose giật thót cả tim.
Chỉ mới vừa cảm nhận được một chút xúc cảm mềm mại và mịn màng từ trên da thịt truyền tới thì Đình Tấn đã bị tiếng mở cửa này làm cho tuột hết cảm xúc.
Đặc biệt là với Rose, khi nàng vẫn còn đang chồm lên phía bên trên người Đình Tấn. Nàng muốn chống đỡ thân thể ngồi dậy, nhưng có vẻ như trong cơn hoảng loạn khiến nàng bị rối, hành động trắc trở hơn nhiều.
Đình Tấn biết rằng, đã quá muộn cho Rose để rút lui rồi, thế nên trong tình huống này, hắn quyết định làm liều, một tay vòng ra đưa nàng ôm vào trong lòng, để cho khuôn mặt nàng vùi vào giữa lồng ngực hắn, tốc độ nhanh đến chớp nhoáng.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng đã mở ra được một nửa và ấy thế là bốn thân ảnh quen thuộc của Ameerah, Louis và Terrell cùng với David xuất hiện ở phía sau cánh cửa, mà người mở cửa không ai khác chính là Ameerah.
Phỏng chừng, cô nàng chưa hiểu chuyện nên cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nên cứ khơi khơi như thế mà mở cửa. Hậu quả là cả nhóm bốn người bọn họ liền bắt gặp được một cảnh tượng hết sức nóng bỏng mà mình không nên thấy.
Chỉ trong nháy mắt, khi cánh cửa chưa kịp hoàn toàn mở rộng ra hết cỡ, Terrell đã phát hiện ra được tình cảnh bên trong.
-“Hội trưởng, chúng ta nghe Long nói ngươi đã… ứm ứm…”
Chính vì thế hắn liền đột xuất đưa hai bàn tay to lớn của mình ra, bịt mắt và bịt luôn cả miệng Ameerah lại, ngăn không cho nàng lên tiếng nói ra nốt những lời phía sau.
Lẽ dĩ nhiên còn lại Louis đứng sát bên cạnh Ameerah thì sẽ do David phụ trách, mục đích ngăn không cho trẻ vị thành niên nhìn thấy cảnh nóng trước mắt.
Hai người bọn họ trông về phía Đình Tấn cùng với Rose đang ngỡ ngàng nhìn lại mình mà liên tục cúi đầu ra hiệu, tựa như đang muốn nói ‘Xin lỗi hội trưởng’, ‘Xin lỗi chỉ huy’ vậy.
Vừa ra hiệu, cả hai người David và Terrell cùng nhau ôm lấy Ameerah với Louis, hai kẻ đang không hiểu chuyện gì xảy ra và liên tục vùng vẫy muốn thoát ra khỏi sự trói buộc, lui từng bước ra bên ngoài.
“Khống Vật Thuật”
Ngay khi bốn thân ảnh kia hoàn toàn khuất dạng khỏi hành lang bên ngoài căn phòng, Đình Tấn mới cố gắng sử dụng một chút MP bèo bọt, chưa hoàn toàn khôi phục của mình để vận dụng “Khống Vật Thuật” đóng cửa lại.
Rose và Đình Tấn có chút bối rối. Cả hai người vẫn còn giữ nguyên tư thế nằm ôm nhau trên giường một lúc lâu vì không biết phải làm gì tiếp theo. Là cứ tiếp tục hay là ngừng lại tại đây? Trong đầu bọn họ như đang có cuộc đại chiến giữa hai lối suy nghĩ này.
Và rồi, vẫn là Rose chịu làm người chủ động mở màn trước tiên. Một bàn tay của nàng lại đưa ra vuốt ve ngực hắn, dần dần tiến chậm từng chút một xuống phía bên dưới.
Cũng trong khoảnh khắc chớp nhoáng đó, Đình Tấn đã kịp đưa ra một bàn tay của mình để bắt lại cái tay đang tác quai tác quái của Rose lại.
-“Đừng!”
Đồng thời hắn nhẹ giọng gọi lên một tiếng.
Trong ánh mắt ngạc nhiên và ngỡ ngàng của Rose, Đình Tấn cố gượng cười, có chút ngập ngừng, ấp úng nói.
-“Ừm… ta… hiện tại ta còn đang trong thời kì suy yếu nhiều lắm, không làm nổi những chuyện đó đâu.”
‘Phì…’
Nhìn bộ dạng cười như đang muốn khóc của Đình Tấn kết hợp với lời nói của hắn, Rose dù đã đưa tay bịt miệng nhưng cũng không tài nào kìm được nên đã phì cười ra một tiếng.
Quả thật Đình Tấn nói cũng không sai, cả Rose cũng hiểu được điều đó. Tuy nhiên lúc vừa nãy, trong lúc hai người đùa nhau mà chính nàng cũng đã không kiểm soát được bản thân nên dẫn đến mọi chuyện diễn ra quá đà, vượt khỏi tầm kiểm soát.
Nàng cũng hiểu rõ một chuyện, Đình Tấn chịu khó lùi bước như vậy cũng là một cách nhường nhịn, để cho một cô gái như nàng không bị quá mất mặt mà thôi. Chính vì điều đó, cả hai tuy rằng có hơi ngại ngùng nhưng cũng không đến nỗi phải lập tức trở mặt, tránh né nhau ngay.
Nằm gối đầu trên bộ ngực gầy yếu của Đình Tấn, Rose đảo mắt vòng quanh tựa như đang có suy nghĩ gì đó trong đầu. Một lúc sau, nàng vừa mỉm cười rạng rỡ vừa dịu dàng nói.
-“Nếu thế thì ngươi tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng sức cho mau khỏe lại đi. Hẹn ngươi khi khác chúng ta lại tiếp tục vậy.”
Nói đoạn, không cho Đình Tấn kịp phản ứng, nàng đột kích một cú đầy bất ngờ, nháy mắt đã chồm người lao tới trước mặt hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Khi Đình Tấn vẫn còn đang ngơ ngác vì quá mức ngạc nhiên trước hành động đó thì Rose đã bình thản thu hồi đôi môi của mình.
Tiếp đó, nàng chậm rãi chống người đứng dậy, giống như chuyện đó không hề có vấn đề gì to tát lắm, cũng tương tự một kiểu xã giao bình thường mà thôi.
Bất quá, Đình Tấn nào có biết được rằng, ngay khi Rose vừa xoay lưng rời đi, gương mặt nàng đã ửng đỏ lên như một cô gái trẻ chỉ mới 18 đôi mươi, vừa mới biết yêu.
Thật khó có thể tưởng tượng được, đối với một cô gái điệp viên già dặn, nhiều kinh nghiệm như nàng lại cũng có thể để lộ ra một loại biểu cảm chân thật đến như vậy mà không cần phải diễn xuất ra.
Ấy thế là Đình Tấn cứ như vậy được yên tĩnh nghỉ ngơi trên giường bệnh của mình. Mắt nhìn ra ngoài cửa sổ của khoảng thuyền, trông thấy trời xanh thăm thẳm, biển rộng mênh mông vô bờ, tâm hồn của hắn không khỏi trở nên buông lỏng ra.
Từng ý nghĩ miên man xuất hiện trong đầu, từng gương mặt quen thuộc dần hiện lên trong trí nhớ của hắn. Là Katelyn, là Lý Uyên, là một vài cô gái hắn đã từng gặp qua trong thời điểm trước khi trùng sinh.
Rồi bất chợt, gương mặt của Rose lại hiện ra và cấp tốc che lấp hết những thân ảnh đó. Đột xuất xảy ra điều này khiến hắn không khỏi ngẩn người ra, có chút phân vân vì định hướng tình cảm của mình.
-“Chỉ là một đoạn tình cảm thoáng qua trong lúc mất kiểm soát mà thôi…”
Cuối cùng, Đình Tấn lắc lắc đầu mình tựa như muốn đuổi bay đi hết những ý nghĩ vu vơ này. Hắn còn tự thầm nhủ với bản thân, để trấn an lại con tim đang dao động của mình.
Đúng vậy, làm một tên đàn ông như hắn thì dù muốn một lòng hướng về Katelyn, cô gái mà hắn đã định ra sẽ là người đi theo mình đến suốt cuộc đời, nhưng có đôi lúc hết thảy mọi chuyện cũng sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát như lúc này.
Đó là thời điểm mà hắn không tài nào kiểm soát được ham muốn của mình. Càng đừng nói chi là chuyện đó lại xảy ra vào ngay trong thời điểm mà hắn đang bị suy yếu cả về tinh thần và thể chất như hiện tại.
Có thể nói, chuyện ấy đã thuộc về một loại bản năng của giống đực. Mà trong khi đó Rose lại là một người phụ nữ phương Tây, khá cởi mở trong những chuyện ấy.
Hơn thế nữa, thân phận của nàng còn là một tên gián điệp cao cấp, thì lẽ dĩ nhiên những chuyện như vậy sẽ không thể nào tránh khỏi. Việc sinh ra đôi chút va chạm nhỏ cũng là chuyện thường tình.
...
Trong lúc Đình Tấn suy nghĩ vu vơ thì thời gian cũng nhanh chóng trôi đi như một dòng nước. Chiếc du thuyền dần dần tiến vào gần với khu vực neo đậu bến cảng của thành phố FLY thuộc nước Entire Land hơn. Rải rác một vài chiếc thuyền dần dần xuất hiện ở bên trong tầm mắt mọi người trên du thuyền.
‘Toa… toa…’
Càng tiến gần vào trong đất liền, tàu thuyền qua lại càng trở nên đông đúc tấp nập hơn. Tiếng còi tàu không ngừng hét vang inh ỏi trong khung cảnh nhộn nhịp của du khách trên bến cảng.
-“Yeahhh… về nhà rồi.”
Ameerah đứng trên boong thuyền, trong lúc đang chờ đợi cầu thang của du thuyền thả xuống thì liên tục gào rống trong hưng phấn và kích động.
Chỉ tội nghiệp Louis ở bên cạnh bị nàng coi làm Ô-văn-sin phải xách theo mớ hành lý hỗn độn, chất thành đống của nàng.
-“Ngươi trở về có dự định gì không?”
Ngồi trên xe lăn, Đình Tấn hơi quay đầu về phía sau, cất giọng hỏi.
Vẫn ăn mặc bộ đồ áo vải mỏng, quần jean thun bó sát, tuy nhiên đã được chỉnh chu lại gọn gàng hơn, Rose thản nhiên lắc đầu nói.
-“Sau khi về sẽ theo kế hoạch đi báo cáo cho Đại Tá John Connor, tiếp đó thì chắc sẽ được một đoạn thời gian nghỉ ngơi sau nhiệm vụ. Nghe nói ngươi đang chơi trò chơi Anh Hùng gì đó, ta nghĩ chắc sẽ thử tiến vào đó tham gia xem thế nào.”
-“Chúng ta có phải theo báo cáo không?”
Nhớ đến tên Báo Đen, Đình Tấn không khỏi cau mày, thắc mắc hỏi lại Rose.
Có vẻ như hiểu được Đình Tấn không muốn có thêm phiền phức, Rose trầm ngâm đôi chút rồi mới lên tiếng nói.
-“Chắc không cần thiết đâu, dù sao cũng đã có đội của Vansy về báo cáo rồi, thêm các ngươi nữa cũng là dư thừa. Cám ơn thì chắc có lẽ là ngươi không cần đâu nhỉ?”
Nói đến câu sau cùng, nàng bỗng nhiên cúi người xuống, thì thào vào tai hắn, giọng điệu trêu đùa rất rõ ràng.
Mấy người xung quanh nhìn hai người Đình Tấn và Rose quấn quít, tình tứ với nhau như vậy cũng không bày tỏ ý kiến gì.
Một phần là vì những người trong tiểu đội của Đình Tấn, sau chuyến đi này đã có một sự thay đổi về tính tình và cách suy nghĩ rất lớn. Bọn họ đã trở nên trầm tĩnh hơn trước rất nhiều. Hơn nữa, vị trí Đình Tấn trong lòng bọn họ đã không chỉ còn là một tên hội trưởng đơn giản như trước nữa.
Đối với bọn họ, hắn bây giờ còn hơn cả hội trưởng, đó là một loại thần tượng, một loại vĩ nhân mà bọn họ muốn theo đuổi và vượt qua. Kính trọng đối với hắn còn chưa hết thì làm sao có thể bày tỏ thái độ chen ngang vào chuyện riêng tư của hắn được.
Cứ thế, hai người Đình Tấn và Rose nói chuyện mà không hề ngần ngại bất cứ điều gì. Mãi cho đến khi chiếc cầu thang đã hoàn toàn được thả xuống bên dưới mặt đất, Đình Tấn ngồi trên xe lăn và được Rose phụ trách đẩy xuống cầu thang, dẫn đầu đoàn người. Còn lại những người khác thì nối đuôi nhau, xách hành lý và trang thiết bị cần thiết đi theo hắn.
Phía dưới cầu thang đang có ba chiếc xe đứng chờ đợi sẵn từ trước đó rất lâu, phỏng chừng chính là do Rose đã báo cho cấp trên của mình trong chính phủ và quân đội biết, nhóm của nàng đang trên đường về. Cho nên đối phương đã cử người ra tiếp đón, chờ đợi sẵn.
-“Hẹn gặp lại. Hi vọng có ngày chúng ta lại được so đấu thêm một trận. Nhất định lần đó ta sẽ không thua vào tay ngươi.”
Trần Hạo trước khi lên xe đã tới trước mặt Terrell, giọng hùng hồn mà nói.
-“Hahaha… hoan nghênh ngươi bất cứ lúc nào. Nhưng muốn thắng được ta thì ráng cố gắng mà tu luyện thêm mười năm nữa đi.”
‘Bộp’
Terrell không ngần ngại cười to một hồi, đưa tay vỗ vai đối phương trong khi đang hứng khởi tiếp đón lời ước hẹn một trận chiến. Tuy giọng điệu có chút ngạo mạn, nhưng thái độ thì không có một chút nào là có ý khinh thường với Trần Hạo.
Những người khác trong nhóm như Tiêu Phương và Ameerah, hoặc David cùng Hieman thì cũng tương tự như vậy. Đánh nhau một trận rồi quen biết nhau, sau đó lại cùng đi làm nhiệm vụ, vượt qua sinh tử cùng nhau khiến cho quan hệ của bọn họ cấp tốc trở nên khắn khít hơn bao giờ hết.
Riêng chỉ có Đỗ Lễ, Louis thì không có bày tỏ gì với nhau, một phần cũng là vì bọn họ không có nhiều lần tiếp xúc, một phần cũng là vì tính cách lười biếng của Đỗ Lễ.
Ngay cả Vansy cùng với Đình Tấn cũng là như vậy, bất quá bên trong ánh mắt Vansy khi nhìn về phía Đình Tấn thì đã có một chút điểm khác thường.
Đó là khi mà một người nhìn thấy một đối thủ nhưng đối phương lại quá mạnh mẽ cao cấp hơn mình, khiến hắn không thể không lùi lại một bước, để tìm lấy một cơ hội vượt qua và đánh bại đối phương.
Đúng vậy, Vansy mới đầu khi chưa lên đường làm nhiệm vụ, hắn vẫn còn muốn có một trận chiến thử tài cùng với Đình Tấn. Nhưng sau ngày đó, khi được tận mắt chứng kiến sức mạnh hủy diệt của Mephisto, Vansy bỗng chốc cảm thấy mình trở nên nhỏ yếu như thế nào khi đứng trước mặt đối phương.
Đấy không phải là do hắn tự ti, mà là bởi vì Đình Tấn quá mạnh mẽ, hay nói đúng hơn là Mephisto để lại ấn tượng bên trong lòng Vansy quá mức sâu sắc, khiến hắn không thể nào tìm ra phương pháp để đánh bại đối phương.
Thế nên Vansy quyết định cố nén cảm xúc của mình vào trong lòng, để biến nó trở thành động lực khiến hắn có thể chăm chỉ tu luyện nhanh hơn. Đó cũng chính là lý do mà mấy ngày ở trên du thuyền, hắn hoàn toàn cắm đầu vào bên trong việc tu luyện.
Trước khi đưa Đình Tấn lên xe, Rose bất ngờ lại đột kích hắn thêm một lần nữa. Thế nhưng lần này nàng không dứt khoát bỏ đi ngay sau khi hôn đối phương, mà vẫn ôm chầm lấy hắn mà thì thào.
-“Xin lỗi. Ta rất muốn gia nhập vào gia đình [The Alliance] của ngươi. Thật sự nó làm ta cảm thấy rất hâm mộ, rất muốn được trở thành một phần tử bên trong nó. Nhưng vì ta vẫn còn trách nhiệm với đất nước, với quân đội này trên người. Cho nên xin lỗi, hẹn ngươi vào một dịp khác vậy…”
-“Ta hiểu, không sao cả. [The Alliance] vẫn sẽ mở cửa hoan nghênh ngươi gia nhập bất cứ lúc nào.”
Đình Tấn nghe những lời tâm sự của Rose xong thì duỗi một bàn tay của mình ra vỗ lấy tấm lưng thon gọn, mềm mại của nàng.
Hắn hiểu được, Rose không giống như Long, nàng gò bó không chỉ là vì trách nhiệm và công việc, mà còn là bởi vì thân phận làm một đặc công gián điệp của quốc gia.
Chính cái thân phận ấy mới là vấn đề ngăn cản nàng tham gia vào [The Alliance], bởi vì không quốc gia nào có thể chấp nhận một kẻ gián điệp nắm giữ nhiều tin tức tình báo hiện hành, đi tham gia vào bên trong một tổ chức ngoài chính phủ như vậy được.
-“Nhớ ở đó chờ ta, hẹn gặp lại ngươi ở trong trò chơi.”
Được an ủi, Rose mỉm cười, buông Đình Tấn ra nói một câu chào tạm biệt rồi xoay lưng rời đi.
Sau màn âu yếm của Rose và Đình Tấn, những người đồng đội khác của hắn đang ngồi trong xe cũng giống như là đã bị đóng kín ngũ giác, mắt không thấy, tai không nghe, mũi không ngửi được vậy. Tuy nhiên cũng có một người lén lút nhìn trộm vì tò mò, không ai khác chính là Ameerah đã quen thói tinh nghịch.
Chiếc xe không người lái theo sự chỉ định của Đình Tấn mà chạy đi. Đưa bọn họ trở về sân bay của thành phố FLY để lên đường trở về thành phố Loda, nơi đóng quân của [The Alliance].
Hai chiếc xe khác cũng tác ra một phương hướng khác, đi theo phương hướng để trở về khu doanh trại đóng quân của quân đội, nơi mà nhóm người Đình Tấn đã tới một lần trước đó.
-“Ta về rồi. [The Alliance] sao rồi?”
Ngồi trên xe, Đình Tấn mở ra chiếc điện thoại Iphone cảm ứng cùi bắp của mình ra gọi đi một cuộc gọi.
Bên trong điện thoại ngay lập tức truyền ra giọng nói ngọt ngào, quen thuộc của Lý Uyên.
-“Ngươi rốt cục cũng chịu về? [The Alliance] của chúng ta sắp bị người đánh thành tàn phế rồi đây này…”
Mặc dù thái độ không tốt chút nào, nghe có vẻ như không hoan nghênh chào đón Đình Tấn trở về cho lắm, thế nhưng bên trong giọng nói của nàng không thể nào che giấu đi được cảm xúc hứng khởi và chờ mong của một người phải ngày nhớ đêm mong tới đối phương.