Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 295: Chương 295: Chiến đấu, khó xử




Biến cố ập tới quá bất ngờ làm Đình Tấn cũng không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Hắn nhìn về phía gương mặt đang hốt hoảng và có chút đờ đẫn của cô gái, hai tay thì chống lên vai nàng ý đồ muốn đẩy cô gái trẻ này ngồi dậy khỏi thân thể của mình.

Nhưng hai tay vừa dùng lực đẩy một cái thì đôi chân mày của Đình Tấn đột nhiên liền nhíu chặt lại. Bởi vì lúc này cô gái kia đã hoàn toàn nằm rạp lên người hắn và không có ý định đứng lên.

Những người có mặt ở khu vực sân bay ngay lúc này cũng nhanh chóng bị hành động của hai người làm cho hấp dẫn sự chú ý. Một số người bắt đầu tụ tập lại, vây xem trò vui của hai người.

Cảm giác mềm mại từ bộ ngực căng tròn của cô gái trẻ, đang ép sát lên ngực của mình không khỏi làm Đình Tấn cảm thấy càng thêm xấu hổ và khó xử. Hắn cố gắng giữ cho giọng nói mình bình tĩnh, nhẹ nhàng nói.

“Ngươi bình tĩnh, ngồi dậy trước đã rồi có chuyện gì thì nói sau.”

Nhưng không biết cô gái này có nghe được lời Đình Tấn nói hay không, nàng vẫn nằm im bất động trên ngực của hắn, cũng không hề đáp lại dù chỉ là một lời.

Đình Tấn hơi cúi đầu nhìn lại vào gương mặt của người con gái đang nằm trong ngực mình này. Đôi mắt to tròn ngấn nước lúc này đã nhắm chặt lại, hô hấp của nàng cũng đang phập phồng đều đặn, chẳng khác nào là nàng đang ngủ say.

“Này... này tỉnh lại đi.”

Hắn đưa tay lung lay cơ thể của người con gái này, đồng thời cũng lớn tiếng kêu gọi nàng.

Bất quá, sau một hồi lâu kêu gọi, Đình Tấn vẫn không hề có bất cứ lời hồi đáp nào đến từ cô gái.

“Chẳng lẽ đã hôn mê rồi?”

Đình Tấn lẩm bẩm thì thầm trong miệng một tiếng những suy nghĩ của mình. Âm thầm suy tính trong đầu những điều kì lạ vừa mới xảy ra với mình, hắn hơi phân vân một chút về khả năng những người này chính là nhân viên đặc cảnh của nước Thụy Điển đến để điều tra hắn.

Đã có ý nghĩ này trong đầu, Đình Tấn nhanh chóng dùng tay đẩy mạnh vào bờ vai của cô gái kia, nâng lên rồi đặt nàng nằm sang một bên.

Ngay khi Đình Tấn ngồi dậy thì bất thình lình, hắn liền trông thấy trước mắt mình đang có hai người đàn ông FENAAVhQ lực lưỡng tóc vàng đeo kính và một bộ comple màu đen, đang hướng về phía mình đi nhanh đến.

Trong lòng đột nhiên xuất hiện một dự cảm bất an, Đình Tấn vội vàng chống người đứng dậy, đồng thời cũng lên tiếng, có chút cảnh giác hỏi.

“Các ngươi muốn làm gì?!”

Một người đàn ông tóc ngắn đi thẳng đến trước mặt Đình Tấn rồi lên tiếng, giọng nói thì thào như chỉ muốn để cho mỗi Đình Tấn và hắn nghe được mà thôi.

“Tốt nhất là mày đừng nên xía vào chuyện của chúng ta!”

Gã đàn ông này vừa nói xong thì lập tức dứt khoát, vượt qua phía sau của Đình Tấn rồi đưa tay chộp lấy cánh tay của cô gái vừa tông vào Đình Tấn lúc nãy, lôi kéo nàng đứng dậy.

Đình Tấn cũng không sợ hãi gì nhiều đối với lời hâm dọa của tên đàn ông tóc vàng trông như xã hội đen này. Hắn lập tức lách người chặn lại trước mặt của đối phương, gắt giọng vừa chỉ về phía chiếc camera drone mini trên đầu vừa nói.

“Này! Các ngươi muốn làm gì?! Nơi này có camera an ninh đấy! Có tin ta sẽ gọi điện thoại báo cho cảnh sát không?!

Gã đàn ông kia cũng bị hành động của Đình Tấn làm cho kinh ngạc. Hắn hơi híp mắt lại nhìn về phía Đình Tấn rồi gằng giọng.

“Tránh ra!”

Vừa nói hắn vừa rút từ trong túi quần ra một cây roi điện dài đến hơn hai tấc. Không do dự chút nào, gã đàn ông vung mạnh cây roi điện trong tay, quất lên người của Đình Tấn.

Tuy rằng gã đàn ông xã hội đen này công kích cũng rất bài bản và có kỹ thuật, thế nhưng nếu muốn đấu với một kẻ siêu việt thể chất của người thường gấp mấy lần như Đình Tấn thì vẫn còn quá non.

“Bặt...”

Đình Tấn nhẹ nhàng giơ tay bắt được cổ tay của đối phương, rồi dùng lực vặn ngược xuống dưới.

“Ư... Mày đang muốn chết có phải không?!”

Bị đau, gã đàn ông này kêu rên một tiếng đau đớn rồi gắt giọng quát lớn.

Tên đồng bạn của hắn nãy giờ đang đứng ở bên cạnh muốn lợi dụng lúc hai người Đình Tấn đang quấn lấy nhau để tiến lên bắt lấy cô gái đang nằm dưới sàn.

Thấy vậy, Đình Tấn cũng không quan tâm đến lời hâm dọa của gã đang cầm roi điện kia nữa. Hắn vội vàng lách người, tung một cước, đạp mạnh về phần bụng của người đàn ông đó.

“Phịch”

Lực lượng mạnh mẽ từ đôi bàn chân của Đình Tấn lập tức làm cho gã đàn ông xã hội đen kia bị đạp bay về phía sau, va trúng mấy người quần chúng đang bao vây xung quanh xem chuyện vui.

“Vù... vù...”

Trong khoảnh khắc khi vừa đá xong gã đàn ông kia, Đình Tấn cũng bất thình lình nghe được một âm thanh xé gió truyền đến từ phía sau lưng của mình. Lập tức, hắn không hề có chút do dự nào bước lùi về phía sau một bước.

Giống như là có một con mắt ở sau lưng mình vậy, Đình Tấn giơ hai tay của mình lên như đang bê vác một cái gì đó trên vai. Ngay tiếp theo sau đó, một cánh tay đang cầm roi điện của gã đàn ông xã hội đen lúc nãy đã đập lên bờ vai của Đình Tấn.

Động tác chuẩn xác không thừa không thiếu một ly của Đình Tấn làm cho những người ở bên ngoài nhìn vào chỉ có cảm giác giống như gã đàn ông kia đang chủ động đưa tay đặt lên vai Đình Tấn để cho hắn ôm lấy vậy.

“Yahhhh...”

“Rầm”

Hai cánh tay như hai cái kìm sắt kẹp chặt cánh tay của đối phương, Đình Tấn gập người về phía trước, sử dụng vai mình như một cái đòn bẩy, nâng cả thân thể của gã đàn ông kia lộn nhào một vòng, đập mạnh lưng lên trên tấm sàn cứng trước mặt.

Với phương châm không buông tha cho đối thủ khi hắn chưa hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, Đình Tấn kẹp chặt cánh tay của đối phương vào eo mình, bẻ ngược lên trên một cái thật mạnh.

“Rắc rắc”

“Á...”

Âm thanh giòn vang của các khớp xương khi bị đẩy lệch khỏi vị trí vang lên, kèm theo đó là tiếng kêu rên đầy đau đớn, thảm thiết của gã đàn ông xã hội đen kia.

Ánh mắt sắc lạnh như một con dã thú, Đình Tấn nhìn chằm chằm lấy tên đối thủ đã bị phế đi này. Hắn chậm rãi đứng thẳng người lên, nhìn xung quanh vòng tròn bán kính hơn sáu mét của những người quần chúng lập thành, để tìm kiếm lấy thân ảnh của gã vừa bị hắn đá bay đi lúc nãy.

Những người quần chúng xung quanh khi trông thấy Đình Tấn nhìn về phía của họ thì không tự chủ được rùng mình một cái, lùi về phía sau mấy bước.

Nhờ vậy, Đình Tấn rất nhanh thì trông thấy gã đàn ông mặc áo comple đen đang ôm bụng, lồm cồm bò dậy. Phỏng chừng cú đá vừa nãy của Đình Tấn cũng đã phế đi một nửa sức chiến đấu của đối phương rồi.

Đình Tấn cũng không câu giờ nữa, nhanh chóng cất bước đi về phía đối phương. Nhưng bỗng nhiên, từ trong đám đông quần chúng đột ngột lao ra ba, bốn tên đàn ông cao lớn khác mặc áo khoác dày và quần dài ủi thẳng về phía Đình Tấn.

Mấy gã này đều có một đặc điểm chung là mặc thường phục chứ không mặc comple giống như hai gã trước đó đã công kích Đình Tấn. Chắc cõ lẽ, bọn họ là cùng một bọn với nhau nhưng chia ra hai nhóm để phục kích và hành động.

Tuy nhiên, điều đó cũng không quan trọng lắm đối với Đình Tấn. Khi trông thấy đối phương đang cúi người ủi tới, hắn cũng không chần chừ gì, ngay tức khắc làm ra phản ứng nhún người nhảy về phía trước mặt.

“Búa Và Rìu”

Một đòn quen thuộc của Ameerah được Đình Tấn học lóm từ lâu, đến bây giờ mới có cơ hội sử dụng ra, với một kỹ thuật cực kì bài bản giống như đã được hắn luyện tập rất nhiều lần.

Dù rằng không có nội khí như nàng, nhưng đôi chân lực lưỡng của hắn lại trông có vẻ như có sức mạnh công phá lớn hơn rất nhiều. Chắc có lẽ là do kỹ thuật sử dụng đòn “Búa Và Rìu” này của Đình Tấn chuẩn hơn Ameerah rất nhiều.

“Ầm ầm”

Hai chân hắn mạnh mẽ đánh lên đầu và vai của gã đàn ông trước mặt, hạ gụ hắn chỉ trong chớp mắt.

Vừa đáp hai chân xuống đất, Đình Tấn lại tiếp tục bật người bay tới một gã đàn ông khác đang ở bên cánh trái của hắn, tung một đấm vào mặt của đối phương.

“Bịch”

Giống như Superman đấu với người thường, khi nắm đất của Đình Tấn va chạm vào mặt của đối phương thì lập tức dính chặt vào nhau. Tới lúc gã đàn ông kia bị nắm đấm đè ép, đập người lên trên mặt đất thì mới rời khỏi nhau.

Đình Tấn nhanh chóng xoay người muốn tiếp tục xông tới một gã khác đang chạy tới thì bất thì lình, một tên ẩn nấp trong đám đông quần chúng ở phía sau lưng hắn bất thình lình lao ra, kẹp chặt lấy hai cánh tay của hắn.

Nhìn thấy có một tên đang xông tới muốn ủi vào bụng của mình, Đình Tấn không chậm trễ một phút giây nào, lưng tựa lên gã đang ôm lấy mình, chân nhún mạnh, bật người lộn ngược lên không.

“Ầm...”

Cả hai tên xã hội đen đụng mạnh vào nhau.

Đã được giải thoát khỏi vòng kìm kẹp, Đình Tấn lộn ngược một vòng trên không, sau đó hai chân đạp mạnh lên một gã đàn ông bật người bay về phía trước.

Phản lực mạnh mẽ làm Đình Tấn phải ngã lăn ra đất vài vòng trên mặt đất để giảm bớt tốc độ, rồi mới bật người đứng dậy ngay sau đó.

Toàn bộ quá trình chiến đấu không quá 2 phút, xung quanh khoảng đất trống do đám đông quần chúng dành ra lúc này đã có sáu tên đàn ông nằm la liệt trên mặt đất.

Đình Tấn liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, thì mới bất ngờ phát hiện trong lúc mãi mê chiến đấu, hắn đã bỏ quên mất cô gái trẻ lúc nãy.

Đến khi nhìn về phía vị trí trước đó của cô gái kia thì hắn trông thấy gã đàn ông cầm roi điện đã vác được nàng lên vai.

Hơi híp mắt lại, Đình Tấn cất bước chậm rãi đi về phía gã đàn ông đó mà không có bất cứ sợ hãi gì.

“Bíp bíp...”

“Đã có xảy ra xô xát, xin mời toàn bộ mọi người có mặt ở đây đứng im tại chỗ. Bảo an của sân bay đang trên đường tới đây.”

Cùng lúc đó, từ phía trên không trung đột ngột vang lên một âm thanh giọng nói của máy móc.

Mọi người liếc mắt nhìn lên thì mới biết, đó là do chiếc máy bay drone mini có gắn camera quan sát phát ra.

Phỏng chừng cuộc chiến đấu của Đình Tấn và đám người xã hội đen này, cùng với đám đông vây xem xung quanh đã làm cho bảo an chú ý tới rồi.

“Đứng im đó cho ta!”

Dường như bị âm thanh thông báo của chiếc máy bay drone quan sát kia và sức chiến đấu kinh khủng của Đình Tấn kích thích, gã đàn ông đang vác cô gái trẻ trên vai đã đưa ra quyết định liều mạng.

Hắn vừa rút súng ra chĩa về phía Đình Tấn, vừa hét lớn một tiếng.

Đình Tấn nhếch mép cười khinh thường dường như cũng không hề có bất cứ sự sợ hãi gì. Hắn vẫn giữ vững tốc độ tiếp tục bước đi về phía trước.

Bất quá, những chuyện xảy ra ngay tiếp theo sau đó lại làm cho sắc mặt của hắn trầm xuống số âm độ, đôi chân mày cũng cau chặt lại với nhau.

Từng tên đàn ông xã hội đen vừa bị hắn đánh cho một trận nhưng bị thương không quá nặng dần dần gắng gượng đứng dậy.

Bấy nhiêu đó thì vẫn chưa đủ để làm cho Đình Tấn có phản ứng như vậy, chủ yếu là trong tay của bọn chúng đều có súng. Mà hơn thế nữa, bọn chúng đều sử dụng súng laser chứ không phải loại súng đạn đồng bình thường.

Nếu như một người dùng súng, Đình Tấn có thể hoàn toàn không có bất cứ sự lo lắng nào bởi lẽ “Khống Vật Thuật” của hắn có thể khống chế không cho bọn họ bóp cò súng.

Nhưng với bốn, năm người cùng một lúc chĩa súng về phía hắn thì điều đó không khỏi làm cho hắn có chút khó xử.

Bởi vì lúc này đây máy bay drone mini gắn camera quan sát đã bay ở sát trên đầu của hắn. Nếu như hắn ra tay thì ắt hẳn sự việc này sẽ bị camera quay chụp lại toàn bộ.

Với một người thì hắn có thể âm thầm sử dụng “Khống Vật Thuật” làm lệch đi hướng bắn của đối phương, điều đó sẽ vô tình làm giảm đi khả năng bị phát hiện ra năng lực đặc biệt của hắn.

Còn nếu như với bốn, năm người cùng một lúc khống chế, không chỉ sẽ rất khó khăn để dùng “Khống Vật Thuật” điều khiển bọn họ, mà hơn thế nữa là khả năng bị phát hiện sẽ tăng cao lên rất nhiều.

Nhiệm vụ lần này của hắn đến đây là để lấy lại thông tin mật mà không để lộ bất cứ chứng cứ nào về sự hiện diện và năng lực của mình. Nếu để máy quay ở sân bay ghi lại những năng lực đặc biệt này thì chuyến đi lần này xem như là phí công hết, thậm chí còn có thể làm liên lụy đến những người đồng đội của hắn.

Nhìn tên đàn ông xã hội đen đang vác cô gái trên lưng mình, vừa hù dọa đám đông quần chúng nhường đường, vừa chậm rãi bước lùi về phía sau, nơi có một chiếc xe đang đợi hắn ngoài sảnh chờ sân bay, Đình Tấn trầm mặt, trong lòng phân vân có nên ra tay hay là không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.