Keng! – Ngài nhận được tin nhắn mật từ.
Ameerah đang hăng say chỉ huy một nhóm đội viên lao vào chiến đấu với quái vật thì bất chợt nhận được một tin nhắn mật, vội vàng mở ra xem, nhận ra người gửi là Đình Tấn thì kém chút nữa, cô nàng này đã kinh hô thành tiếng, nhảy cẩn lên kích động rồi.
Mấy ngày biến động gần đây, có thể nói Ameerah không lúc nào là ngừng lại việc trui luyện bản thân, biến cố trận chiến bị phục kích đó đã dạy cho nàng rất nhiều điều.
Hiện tại, Đình Tấn đã trở về trong sự chờ đợi mỏi mòn của nàng suốt thời gian qua, hỏi sao lại không kích động cho được.
-“Mọi người thu quân, chúng ta trở về thành!”
Tắt đi giao diện tin nhắn mật, Ameerah một tay vung lên, rống to kêu gọi đám đội viên ở tứ tán khắp nơi quanh khu vực bãi quái vật 29 – 30 cấp này.
-“Làm gì vậy Chỉ Huy, vẫn còn sớm mà?”
-“Mới chỉ có 3 giờ chiều thôi Chỉ Huy, còn đến hơn 2 tiếng nữa trời mới tối về sớm làm gì nha?”
-“Đúng đó, chúng ta vẫn còn là tranh thủ luyện cấp kéo lại đẳng cấp đã bị hao hụt ở trận công hội đại chiến trước đó nữa đã, ngày sau ai biết có còn phải đánh tiếp hay không đâu Chỉ Huy.”
…
Đám đội viên một mặt ngờ nghệch, hơi bất mãn vì mệnh lệnh này của Ameerah. Thông thường mọi hôm, bọn họ vẫn còn là luyện cấp đến hơn 5 – 6 giờ mới thu quân trở về thành nghỉ ngơi. Bây giờ trời còn chưa sụp tối mà đã trở về như vậy thì quả thật là phí phạm thời gian quý báu.
-“Ta nói cái gì các ngươi còn cãi? Hội Trưởng đã trở về, các ngươi còn không định về họp mặt một cái? Tốt nha, đã vậy thì ở lại tiếp tục luyện cấp đi, ta một mình trở về.”
Một mặt hờn dỗi, Ameerah bĩu môi không thèm phân bua với đám đội viên, dù sao nàng cũng quên mất, Lý Uyên chỉ là gọi một mình nàng trở về, đám người này nếu có về thì cũng chả làm gì dùng.
-“Hả?! Hội Trưởng đã về?”
-“Thật vậy sao Chỉ Huy? Ối, đã vậy lão Trư ta phải về gấp, hahaha, thật lâu không được nhìn thấy Hội Trưởng rồi.”
-“Phải rồi, thế thì cùng về thôi, bỏ mấy tiếng luyện cấp cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu.”
…
Bất quá, một trận ồn ào lập tức vang lên ngay sau khi Ameerah nhắc đến hai chữ ‘Hội Trưởng’. Cơ hồ, đám đội viên một mặt đều hưng phấn, chẳng ai còn để ý hay muốn ở lại tiếp tục luyện cấp nữa. Tất cả đều chuyển hướng ánh mắt về phía Ameerah, đồng thời dẹp hết vũ khí trong tay, trạng thái sẵn sàng lên đường hồi thành.
-“Hứ! Vậy thì đi nhanh thôi.”
Thấy vậy, Ameerah hừ lạnh một tiếng, liếc xéo đám đội viên không thành thật này một cái, sau đó dứt khoát xoay người, dẫn đầu đoàn đội phóng nhanh về EL thành.
Ameerah còn chẳng màng đến việc phân công cho người thủ hộ khu vực phía Đông EL thành này nữa, bởi lẽ mấy ngày vừa qua, đám người [The Throne] hoang mang rất nhiều, một phần rời khỏi công hội, một phần còn phải luyện cấp, bồi đắp vào chỗ hao hụt bởi trận đại chiến trước đó, ai lại còn rảnh rỗi đi gây sự đâu.
Hơn nữa, bây giờ tin tức [The Throne] đang ráo riết chuẩn bị cho trận chiến phòng thủ cứ điểm ngày đó, Ameerah chưa cử người sang quấy rối thì bọn chúng đã là mừng muốn khóc luôn rồi, làm sao còn dư thừa thời gian để lo đối chiến với liên minh [The Alliance] bên này.
Sự việc như vậy liên tục xảy ra với đoàn đội của Louis, Terrell cùng với một số đội Lính Đánh Thuê trong liên minh với [The Alliance], đang rải rác phòng thủ riêng một phần khu vực của mình.
Dưới ánh nắng chiều tà rực cháy, từng đoàn người mang theo tâm tình háo hức quay trở về EL thành, chờ mong lại được gặp Hội Trưởng của mình.
Mặc dù thời gian vừa qua, Đình Tấn vắng mặt khá lâu, đồng thời cũng mang tiếng là bị địch nhân ám sát, chết bất đắc kì tử, không còn muốn quay trở lại trò chơi nữa, nhưng trong thâm tâm của những người này, bọn họ một mực đều tin rằng, Đình Tấn đang là chuẩn bị cho một cuộc tuyệt địa phản sát, đột kích ngược cho đối phương một đòn chí mạng.
…
Hơn 2 giờ sau, trước cổng của [The Alliance Khách Sạn], cũng là tổng bộ của đội Lính Đánh Thuê [The Alliance], có hàng nghìn người chơi tụ tập, chẳng những có người mang phù hiệu của [The Alliance], mà còn có một số người chơi mang phù hiệu của rất nhiều đội Lính Đánh Thuê khác nữa tới vây quanh.
-“Hội Trưởng đang muốn làm cái gì vậy?”
Ameerah một mặt ngờ nghệch, ánh mắt không rời khỏi sân khấu, hơi nghiêng người sang bên cạnh nhỏ giọng hỏi chuyện với Terrell.
-“Ta làm sao biết được, im lặng xem kì biến thôi…”
Terrell vò đầu liên hồi, mặt mày nhăn nhó vì rối rắm với cục diện này, giọng điệu ấp úng đáp lại Ameerah. Duy chỉ có Louis là vẫn im lặng đứng khoanh tay nhìn thẳng từ đầu đến cuối, không nói tiếng nào.
Hiện giờ, ở trước mặt bọn họ đang là một bục sân khấu cao cao quen thuộc, nơi mà [The Alliance] đã từng diễn ra những buổi diễn thuyết và điểm binh tướng trước khi ra trận.
Tuy nhiên, lần này lại không giống như những lần trước đó, trên bục chỉ có ba thân ảnh, bao gồm Đình Tấn cùng với Long và David đứng ở phía sau.
Những người khác, bao gồm cả Terrell, Louis và Ameerah đều một mặt không hiểu đứng bên dưới nhìn lên. Bọn họ từ lúc quay trở về tới đây thì đã phát hiện ra tình cảnh này rồi, trong lòng xoắn xuýt, cảm giác có gì đó không tốt lành sắp sửa xảy ra.
Chờ đợi một hồi lâu, đến khi quảng trường đã che kín người, Đình Tấn quét mắt nhìn một vòng xung quanh, rồi bất chợt cất giọng.
-“Mọi người đã về đông đủ rồi nhỉ?”
Nói đoạn, hắn ngừng lại một chút, bước chậm như tản bộ bên mép sân khấu rộng lớn một đoạn ngắn, vẻ mặt mỉm cười, tựa tiếu phi tiếu tiếp tục nói.
-“Đoạn thời gian vừa qua, ta bởi vì mắc kẹt vào một cái phụ bản đặc biệt cho nên không tiện có mặt xử lý công việc ở [The Alliance], mọi chuyện đều giao lại cho người bên dưới quản lý. Nói đến chuyện này, ta còn phải cám ơn những người bạn [The Throne] tốt bụng đây. Nếu không có bọn họ giúp đỡ, chắc ta nghĩ mình cũng không thể nào phát hiện ra một cái phụ bản quý giá đến như vậy.”
‘Hahaha…’
Đình Tấn vừa nói dứt câu thì phía bên dưới, một tràng cười lớn, mang đầy ý châm chọc, cấp tốc lan ra mọi ngõ ngách trên quảng trường.
Dĩ nhiên bọn họ hiểu được, Đình Tấn đây là đang nói móc đến đám người [The Throne], đã đến ám sát hắn mà lại không thành công, lại vô tình giúp người ta phát hiện ra được phụ bản.
Mặt ngoài thì biểu hiện ra vẻ thư thái như vậy, nhưng phần lớn người ở đây cũng không phải là trẻ con. Nếu như dễ dàng phát hiện phụ bản ẩn giấu ở dưới đáy cốc đó như vậy, thì đã có vô số người tới đó thám hiểm trước Đình Tấn phát hiện ra được phụ bản rồi, còn đâu đến lượt hắn kia chứ.
Coi như là vậy thì bọn họ đều một mực giữ cái suy nghĩ ấy trong đầu, đa phần mọi người là không ưa cách hành sự phách lối, không xem ai ra gì của [The Throne] và bọn tay sai, nên mới ủng hộ cho liên minh [The Alliance], chế nhạo đám người kia mà thôi.
-“NHƯNG MÀ!”
Chợt, không hề có dấu hiệu báo trước, Đình Tấn đột ngột thay đổi sắc mặt, trở nên cực kì nghiêm túc, nhấn mạnh giọng một cái, làm cho mọi người ở đây bất ngờ ngậm miệng, bỗng chốc rơi vào bên trong im lặng.
-“Cũng bởi vì vậy đã vô tình dẫn đến một số quyết định được đưa ra vội vàng từ sự chủ trương cá nhân, dẫn đến cả một tập thể phải lãnh nhận lấy thiệt hại nặng nề. Tại đây ta, với tư cách một người Hội Trưởng, xin chân thành cáo lỗi cùng toàn thể anh em trong liên minh và trong hội.”
Đình Tấn nói dứt câu liền cúi gập người xuống một góc 90 độ, hướng về toàn thể đám đội viên bên dưới cúi chào, không hề có bất kì điểm do dự hay ngại ngùng nào.
Một đám người chơi với sĩ số hơn nghìn người cứ như vậy bị làm cho giật mình, trợn mắt nhìn lấy Đình Tấn với vẻ mặt nghiêm nghị, cúi người một lúc lâu rồi lại đứng lên, thần tình ngạc nhiên.
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì giọng nói của Đình Tấn đã tiếp tục vang lên.
-“Đồng thời, tại đây ta cũng sẽ cho mọi người một cái xử lý công bằng. Trong trận chiến vừa qua với [The Throne], tuy rằng phần thắng thuộc về chúng ta, nhưng thiệt hại của anh em là quá lớn, cũng chẳng thua kém với đối phương là bao. Mà trong chuyện này, người cầm đầu toàn bộ nguyên nhân gây ra trận chiến là hai người Chỉ Huy David và Long.”
Vừa dõng dạc lớn giọng nói, Đình Tấn vừa xoay người, bước thẳng đến trước mặt Long và David.
Trong ánh mắt tò mò của đám người chơi, Đình Tấn chầm chậm nhấc tay lên, rồi bất thình lình vung mạnh một cái.
‘Chát chát…’
Âm thanh chát chúa, vang vọng bên tai toàn bộ những người có mặt ở gần sân khấu.
‘A…’
Một loạt tiếng kinh hô, cùng với biểu lộ trên gương mặt giống như không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình, thậm chí nhiều người còn ngỡ rằng, đây chỉ là một giấc mơ.
Đúng vậy, cái vung tay kia của Đình Tấn chính là một cái tát lên mặt hai người David và Long.
Vì bọn họ đang ở trong trò chơi, nên có bị tát như vậy thì gương mặt cũng không biến dạng hay nhận lấy tí sát thương nào. Đối ứng, cảm giác đau rát đến từ 100% mức độ giả thuyết hiện thực thì lại hoàn toàn có thật.
Đám người chơi ở bên dưới, cho dù không phải là người bị đánh nhưng chỉ nghe âm thanh từ cú tát đó thôi cũng đã đủ để bọn họ cảm nhận được một trận đau rát trên gương mặt rồi.
-“Lần này ta chỉ cảnh cáo bằng một cú tát, mời các ngươi lần sau trước khi đưa ra quyết định gì phải nghĩ rõ kỹ càng đến hậu quả. Thân làm Chỉ Huy một đội, nắm giữ trong tay mấy trăm người đội viên, chỉ một quyết định nho nhỏ của các ngươi cũng đã đủ để ảnh hưởng đến toàn thể thành viên trong đội rồi, mau đi ra cấp cho bọn họ một lời xin lỗi!”
Đình Tấn nói một tràng dài tương tự như đang quát thẳng vào mặt hai người, chẳng nể nang chút mặt mũi nào, đây là hoàn toàn làm mất mặt bọn họ trước hàng nghìn cặp mắt đang dõi theo bên dưới.
Tay ôm má chậm rãi ngẩng đầu nhìn tới Đình Tấn, biểu lộ trên gương mặt Long có chút hậm hực, bỗng lên tiếng hỏi lại.
-“Hội Trưởng, thân ta một người chống lại nghìn người, trả một cái giá thật lớn để cứu vãn tình thế lúc đó, ngươi cũng không phải không biết. Vì sao lại trách cứ ta?”
Trong lúc nói, mí mắt hơi nheo lại của hắn, không biết vô tình hay hữu ý lại liếc nhìn xuống một bóng người nhỏ nhắn bên dưới đám đông.
Ameerah bất chợt rụt cổ lại, không dám ngẩng mặt trông thẳng lên sân khấu, nhìn thẳng vào mắt Long. Nàng rõ ràng trong lòng, bản thân chính là kẻ cầm đầu dẫn người tiến đến chiến trường.
Bất quá, Đình Tấn cũng không để ý điểm này, chỉ là hơi híp mắt nhìn nhìn Long.
“Chát!”
Tiếp tục một cú tát vung ra, đáp lên trên mặt Long, kèm theo đó lầ giọng nói lành lạnh của Đình Tấn.
-“Ngươi nghĩ rằng làm vậy là rất hay, rất oai? Mới đầu nếu để cho David chết, kết cục chỉ sẽ tử vong một số người, hết thảy chỉ là một trận thua nhỏ mà thôi. Kết quả thì sao? Ngươi dẫn theo hơn nghìn đội viên đến đó, đánh một trận, rốt cuộc giết địch một ngàn, tự tổn thương đến tám trăm, như vậy còn cảm thấy mình là anh hùng?”
Càng nói về sau, Đình Tấn càng ngưng trọng, bộ dáng dữ tợn, âm lượng cùng ngữ khí của lời nói cũng càng là trở nên to lớn, phẫn nộ nhiều hơn.
Mọi người xung quanh im thin thít, không một ai dám lên tiếng, phỏng chừng đều là sợ hãi với một dạng biểu lộ nghiêm khắc chưa từng có từ trước đến giờ của Đình Tấn.
Nhưng là trái ngược lại, trong thâm tâm bọn họ đang không ngừng cảm thấy bất mãn thay cho David và Long. Đặc biệt là những thành viên hâm mộ Long, sau lần hắn tung ra tuyệt kỹ ‘Địa Ngục Môn’, lấy tư thái thần giáng lâm, lật đổ thế cục phải thua ngày hôm ấy.
Tuy nhiên, xem như là có ý kiến trong lòng thì bọn họ cũng không dám lên tiếng, tất cả đều giữ im lặng, bởi lẽ sự tôn trọng của bọn họ đối với người Hội Trưởng Đình Tấn này từ trước đến giờ, không phải là vô dụng. Ít ra, nó vẫn còn lớn hơn những gì mà Long tạo dựng trong thời gian vừa qua.
Nghe đến đây, Long giống như đã cứng họng, không còn gì để nói nữa, giữ im lặng cất bước đi thẳng ra phía trước sân khấu, cúi đầu một cái thật sâu rồi lập tức xoay người rời đi.
-“Xong… lần này Chỉ Huy Long với David xem như là bị làm mất mặt thảm”
-“Hội Trưởng thật là khắc khe, cứng rắn quá.”
-“Cũng phải thôi, làm sai thì phải đáng nhận phạt mà, tổng thống làm sai còn phải từ nhiệm đây. Ta thấy đơn độc đánh mặt thế là đã nhẹ rồi, còn tốt hơn là bị phế chức.”
…
Người chơi ở bên dưới, từng nhóm bắt đầu tụm năm tụm ba vào nhau, không ngừng bàn luận về chuyện này, tiếng động ồn ào còn hơn cả một cái chợ búa ngày Tết.
Tiếp theo sau đó, David cũng tương tự học khôn theo Long, không nói tiếng nào chỉ cúi đầu cất bước đi đến phía trước, cúi chào một cái xong thì không hề do dự xoay lưng rời khỏi nơi này.
Đám người chơi, nhất là những tên đội viên dưới quyền chỉ huy của David và Long, tất cả đều cảm thấy có chút bất bình cho hai người bọn họ. Dù sao, trận chiến kia cũng là thắng, thất thoát nhiều thì bọn họ cũng đồng ý chấp nhận, chỉ cần thắng là được.
Đình Tấn xử lý như vậy quả thật là có chút quá đáng, coi như muốn trách phạt cũng không nên làm quá mức như thế ở chốn đông người. Thường hay nói, chuyện nhà về đóng cửa bình tĩnh mà bàn bạc với nhau, bây giờ Đình Tấn lại đem bày ra giữa thiên hạ, như sợ người không biết đến vậy, thật sự quá lố lăng điểm.
Lại nói, chính Đình Tấn cũng là người có lỗi khi vô tình để cho kẻ địch mai phục, đưa tin bị thích sát trước đó. Chính hắn mới là nguồn gốc gây ra những rối loạn của liên minh [The Alliance] trong thời gian vừa qua, tiếp theo thì mới kéo theo những hệ lụy sau đó.
-“Chuyện này qua đi xong cũng nên giải tán rồi, tuy nhiên trước hết, ta có một cái tin tức tốt muốn thông báo cho mọi người. [The Alliance] sắp tới sẽ toàn lực truy tìm ‘Lệnh bài thành lập công hội’, hi vọng mọi người sẽ cố gắng phấn đấu nhiều hơn.”
Đang trong lúc mọi người bàn luận, xuất hiện cảm giác bất bình thay cho David và Long, Đình Tấn lại một lần nữa lớn giọng nói, tung ra một quả bom nặng ký.
Chưa kịp đám người chơi phục hồi lại tinh thần của mình thì Đình Tấn lại đã nhanh chân rời đi đâu mất.
Giữa quảng trường đông người, cứ như thế hứng khởi bắt đầu thảo luận cho một chú đề mới nóng hổi, có khả năng trở thành một bài thảo luận hot trên diễn đàn anh hùng.
Tuy vậy nhưng có một số người lại mang một tâm tình khác, một vài ý nghĩ khác, không phải đồng tình, cũng không phải bức xúc thay cho Long cùng David. Bọn họ chỉ đang cảm thấy một cơ hội phút chốc đổ ập đến trên người mình.
Hết thảy những người này đều có một điểm chung, chính là ánh mắt lấp lóe như muốn rực lửa, nhìn lấy bóng lưng của Long và David đang rời đi. Sau đó, từng người một nối tiếp nhau mở lên bảng giao diện tin nhắn, bắt đầu soạn thảo tin tức gửi đi nơi đâu đó cũng không ai biết rõ.