Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 414: Chương 414: Cứu Viện




Chỉ trong vài giây suy nghĩ đó, tâm thái của David bỗng chốc đã trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Ánh mắt hắn nhìn về phía gã Bò Cạp ngoài sự bình tĩnh đến lạ kì ra thì còn lại chỉ là sự pha trộn giữa căm hận và phẫn nộ. Nó đã không còn kinh hoảng, lo lắng hay bất cứ thứ gì khác nữa rồi.

David đã nhận biết được kết quả của trận chiến này, thế nhưng trước mắt, chắc có lẽ là từ nguyên nhân muốn phục thù, nên gã Bò Cạp đã cho David một cơ hội, bằng cách phân công đám thuộc hạ không được can thiệp vào cuộc chiến tay đôi này.

Chính vì lẽ đó cho nên, sau một hồi chiến đấu, dù cho cả đám 30 tên đội viên của David đều đã chết gần hết thì bản thân hắn vẫn còn sống trơ trơ ra đó.

Biết rõ mình không còn quá nhiều thời gian, David lợi dụng còn lại một vài giây đang duy trì trạng thái đỉnh cao tốc độ bằng hai kỹ năng ‘Ngự Phong’ và “Lưu Thủy Gia Tốc” mà cấp tốc lao tới chặn đón gã Bò Cạp.

‘Choang choang choang…’

Hai đôi dao găm của hai người, được vung lên với tốc độ quá nhanh, hầu như chỉ thấy được những bóng mờ của đôi cánh tay đang di chuyển, còn lại chỉ có những ánh lửa lấp lóe vì kim loại va chạm mạnh với nhau.

Chỉ vài giây sau khi đối chiến, gã Bò Cạp thật sự kinh hãi trước khả năng phản ứng của David. Trong đầu không khỏi xuất hiện một tia ý niệm.

-‘Làm sao hắn lại đột ngột có thể tăng tốc lên như vậy?!’

Phải biết trước đó, dù cho David có bật lên hai kỹ năng gia tốc thì cũng không tài nào đuổi kịp được với tốc độ của gã Bò Cạp. Nhiều lắm thì hai người chỉ ngang cơ nhau mà thôi.

Ấy vậy mà bây giờ, David bất ngờ có thể trực diện đối chiến với hắn thì làm sao có thể không bất ngờ cho được.

Ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu gã Bò Cạp thì ánh mắt hắn liền rơi vào ngay trên chiếc nhẫn được David mang trên tay đang tản mát ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, lòng tham niệm của gã Bò Cạp phút chốc đã bị khơi dậy.

Tuy vậy nhưng những gì mà gã Bò Cạp suy nghĩ đều hoàn toàn sai lệch rồi. Bởi vì David lúc này đây đang chiến đấu theo bản năng của mình.

Hắn không thể thấy được đòn công kích của gã Bò Cạp, những cú đón đỡ kịch liệt, chuẩn xác ấy đều là được hắn thi triển ra hoàn toàn dựa trên bản năng và cảm giác cơ thể.

David không hề hay biết rằng, bản thân hắn đã vô tình rơi vào trạng thái vô ngã. Một dao đâm tới, một dao đón đỡ, cúi người, xoay lưng, bộ pháp di chuyển, tất cả mọi thứ đều là dựa trên phản ứng của cơ thể, được hắn thi triển ra một cách rất tự nhiên mà không cần phải suy nghĩ gì trong đầu cả.

Thông thường, khi đánh nhau bình thường, David cần phải vận dụng não bộ để làm ra phán đoán, nhưng bây giờ thì không cần nữa, hắn đã bỏ qua một bước đó để trực tiếp làm ra phản ứng trước đòn công kích của gã Bò Cạp.

Theo đó, cơ thể hắn dần dần sẽ ‘Học’ được kinh nghiệm trước những đòn thế của gã Bò Cạp. David lúc mới bắt đầu còn bị động phòng thủ thì dần dà, hắn đã có thể phản công, rồi từ từ từng bước lấn át gã Bò Cạp.

Cứ như vậy, gã Bò Cạp càng chiến đấu thì càng cảm giác được, David đang dần dần trở nên nhanh hơn, nguy hiểm hơn. Điều đó không khỏi khiến cho hắn cảm thấy kinh hãi, không biết là chuyện gì đang diễn ra.



Cùng lúc David đang phải vật lộn với gã Bò Cạp thì từ phương xa, đang có một nhóm đông đảo người khác hối hả chạy đến tiếp viện và gần như đã sắp đuổi kịp đến nơi.

Không ai khác, đây chính là nhóm người do Long và Terrell dẫn đội, với hơn 300 người bao gồm những loại nghề nghiệp như Chiến Sĩ, Đấu Sĩ, Linh Mục.

Long là do Ameerah yêu cầu viện trợ mà đến, còn Terrell thì dĩ nhiên chính là được Lý Uyên cử tới.

Đối với một người như Lý Uyên, trước tình cảnh nguy cấp như vậy, nàng không thể nào cứ ngồi yên một chỗ mà cầu nguyện hay làm chuyện vớ vẫn được.

Lẽ dĩ nhiên, nàng đã phải làm ra hành để cố gắng vớt vát, cứu chữa cho tình huống cấp bách này, mà cách đó chính là điều động đội quân hậu cần của Terrell và Long được Đình Tấn phân công nhiệm vụ từ trước.

-“Nhanh lên!”

Lúc này, Terrell thật sự muốn cho mình có thêm hai cái chân để chạy nhanh hơn. Trong lòng hắn, nỗi bất an càng lúc càng trở nên to lớn hơn, khiến hắn cảm thấy cực kì khó chịu.

Cả nhóm cũng hiểu cảm giác của Terrell lúc này, thế nên không một ai lên tiếng gì, chỉ có dồn sức vào đôi chân, phóng nhanh đuổi tới nơi được chỉ định.



Trong khi đó, ở tại chiến trường phía sau, với cuộc đối chiến không cân sức giữa 500 người của liên minh [The Alliance] với mấy ngàn người bên phe [The Throne], theo thời gian trôi qua dần dần đã trở nên thảm khốc hơn rất nhiều.

Tâm Ameerah bây giờ đã chết lặng, có muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt. Mục đích nàng đến đây là để giải cứu cho đoàn đội của David, bây giờ người đã không cứu được, lại còn bị rơi vào bẫy của đối phương, phải bồi theo cả 500 anh em.

Nhìn đoàn đội của mình không ngừng co cụm lại, cố gắng chèn ép vào hàng phòng vệ của đối phương để mở ra một lỗ hổng, Ameerah hận không thể lao ra ngoài kia chém giết hết đám viễn trình bên bọn người [The Throne].

Bất quá, hết thảy mọi cố gắng của nàng và đồng đội đều trở nên vô ích, khi mà đối phương lại vượt trội hơn bọn họ quá nhiều cả về vũ lực lẫn quân số.

Trước sự dồn ép về hỏa lực như bão táp mưa sa, nàng cùng với những tên Võ Sư khác, hầu như đều đã bị phế đi, chẳng thể nào tự do hành động hay công kích được nữa.

-“Chỉ Huy, không xong rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không sớm thì muộn, chúng ta đều phải chết!”

Một tên đội trưởng trong đoàn Lính Đánh Thuê liên minh, dẫn đội cùng đi theo đến đây cứu viện, bất chợt quay sang lớn giọng kêu gọi Ameerah.

Trước đó, nếu có thể kịp thời làm ra phản ứng, điều động cả đại quân tiếp tục tiến lên đột phá vòng vây mỏng manh hơn, chỉ với không đến 400 tên người chơi do gã Bò Cạp chỉ huy, thì phỏng chừng, Ameerah và đoàn đội của nàng sẽ còn có một con đường sống.

Tuy nhiên, đáng tiếc là nàng đã không kịp thời suy nghĩ để làm ra phản ứng như vậy, mà ngược lại đã lựa chọn đột phá vòng vây ở nơi tập trung đông đảo kẻ địch hơn.

Bỏ qua thời cơ tốt nhất thì có hối hận cũng đã muộn. Ameerah biết rõ điều này nên vẫn không ngừng dáo dác tìm kiếm một đường sinh cơ.

Hiện tại, nhận được lời đề nghị của gã đội trưởng này, tâm tình của nàng càng trở nên trầm trọng hơn.

-“Toàn bộ nghề nghiệp cận chiến theo ta tiến công, viễn trình theo sát, yểm hộ ở phía sau!”

Cắn răng đưa ra quyết định sau cùng, Ameerah khàn cả giọng gọi ra mệnh lệnh tiến công, chấp nhận đánh đổi hi sinh để tìm lấy một sinh môn cho toàn đội.

Thanh âm vừa dứt, bóng ảnh của nàng đã lách vào trong đám đội viên. Mượn nhờ những tấm khiên to đang được giơ cao để chặn lại ấy mà tiếp cận dần với hàng phòng vệ cận chiến của đối phương.

‘Giết!’

Theo sau Ameerah, một đám hơn 50 tên Võ Sư chen chút trong đám đông, hô hào giết thẳng vào hàng rào chặn đường bọn họ trước mặt.

Nhưng đám người viễn trình nghề nghiệp bên phía [The Throne] giống như đã có sự chuẩn bị từ trước.

‘Ầm ầm ầm…’

Chỉ trong khoảnh khắc nháy mắt đó, bọn chúng từng tên liên tục tung ra những kỹ năng công kích mạnh mẽ nhất của nghề nghiệp mình, thậm chí còn không tiếc bỏ ra một lượng lớn MP phá bỏ thời gian làm lạnh, để tiếp tục triệu hồi ra kỹ năng.

-“Á…”

-“Hự!”



Vô vàn tiếng hét thảm vang lên bên tai Ameerah liên hồi, những tên Võ Sư hay Chiến Sĩ theo nàng xông lên, tiến công vào hàng phòng thủ của kẻ địch thì đều bị trúng phải công kích.

Có người một lượt bị đánh trúng không dưới mười đòn công kích, ông HP nháy mắt đã bị thanh không, lập tức chết ngay không kịp kêu rên tiếng nào.

-“Giữ vững đội hình, không được lùi bước!”

Hai mắt Ameerah đã đỏ, thế nhưng nàng vẫn phải cố gắng kìm nén cảm xúc của mình lại, tiếp tục tiến lên, vừa né tránh công kích của đối phương, vừa lao nhanh về phía trước.

Khoảng cách đôi bên chỉ có không đến chục mét, vậy mà đối với nàng bây giờ đây, đoạn đường ấy không khác gì con đường đi xuống địa ngục, đầy chông gai trắc trở.

Ở phía sau, với gần 200 tên người chơi nghề nghiệp viễn trình, nằm trong số 500 người do Ameerah dẫn dắt lần này, cũng hết sức cố gắng tung ra kỹ năng, đánh vào đội hình viễn trình của kẻ địch bên kia.

Tuy nhiên, đôi bên có thể so sánh như súng ngắn và đại pháo, mức độ chênh lệch giữa sức sát thương và khả năng phá hoại có thể phân biệt rõ ràng bằng mắt thường.

Keng! – Đồng đội của ngài, paygat131đã tử vong.

Keng! – Đồng đội của ngài, anh1191999 đã tử vong.



Từng tiếng báo tử của hệ thống cứ như những mũi dao găm đâm vào trong trái tim nhỏ bé của Ameerah.

Đau xót, nhưng nàng lại không thể làm được gì ngoài việc tiếp tục vững bước đuổi vào vòng chiến.

Rốt cuộc, sau một hồi cố gắng cùng với sự hi sinh của gần một phần tư số người chơi cận chiến trong đội của mình, Ameerah cuối cùng cũng đã tiếp cận được với đội hình phòng thủ của đối phương.

-“CHẾT ĐI!”

Dồn hết những căm phẫn được tích tụ dồn nén từ đầu đến giờ, Ameerah súc lực lướt nhanh vào giữa đám đông mà không hề sợ hãi mình sẽ bị bao vây, chân nhỏ giơ cao, tung một đòn gối vào ngay một tên Chiến Sĩ xấu số đứng cản đường nàng.

‘Gối Bay’

‘Ầm… Ầm’

-954 (Chí Mạng)

-3944 (Chí Mạng)

Không hề có một chút thương hại nào, Ameerah dồn vào đòn công kích này gần một phần năm lượng Nội Khí được tích tụ trong người mình.

Hai lần sát thương vào điểm chí mạng, gấp ba lần tổn thương phát ra, khiến cho gã Chiến Sĩ đang chỉ còn lại hơn một nửa ống HP chút ít sau một hồi phòng thủ, lập tức phải đón nhận lấy tử vong mà không kịp kêu rên lên một tiếng nào.

Thậm chí, thân xác của hắn sau khi chết vẫn còn chưa kịp tan biến đi mất thì đã bị dư lực đánh bay ngược trở về phía sau, đánh lên người đám đồng bạn của hắn.

-“Ahhh… chết, chết, chết hết đii…”

Ameerah như phát cuồng, phát dại, chẳng cần quan tâm đến có mấy tên cận chiến của đối phương đang kéo đến bao vây lấy mình. Nàng vừa kết liễu tên Chiến Sĩ kia xong, thì ngay tức khắc đã lao vút đến một gã Đấu Sĩ đồng bạn của hắn ở gần bên cạnh, rồi tung một đòn đá cao, nhắm thẳng vào đầu của đối phương.

‘Thương Kích’

‘Ầm… Ầm’

-1125 (Chí Mạng)

-4107 (Chí Mạng)

Hầu như chẳng hề giữ lại điểm nội khí để phòng thân, Ameerah tiếp tục dồn thật nhiều Nội Khí để có thể nhanh chóng kết liễu sinh mạng của đối phương, rồi phóng nhanh tới một tên địch nhân khác ở gần mình nhất, tiếp tục tung ra một đòn bạo phá, mãi cho đến khi Nội Khí dự trữ trong người nàng đã hoàn toàn bị cạn kiệt đi mới thôi.

Tưởng chừng như đây chỉ là hành động mất trí của Ameerah trong lúc nhất thời, nhưng thực ra thì không phải như vậy. Nàng vẫn có tính toán rất kỹ lưỡng vào những đòn công kích ấy.

Nhờ có những hành động như vậy, sự cuồng mãnh của Ameerah mới được biểu hiện ra cực kì rõ rệch. Cũng vì sức chiến đấu có khả năng hủy diệt một người chỉ bằng một đòn công kích như thế mà đám người chơi bên phe [The Throne] đã không kìm được kinh hãi trong lòng, dần dần bị nỗi sợ lấn át, không dám tiến lên tiếp cận nàng.

Đồng thời cũng nhờ cơ hội đó, Ameerah đã thu hút được rất nhiều sự tập trung chú ý về phần mình, tạo ra cơ hội và khoảng trống cho đám đội viên ở phía sau có thể tiến công được dễ dàng hơn.

Bất quá, diễn biến của chiến trường cũng không bởi vì một mình Ameerah mà bị thay đổi…

-“Còn thẫn thờ ra cái gì?! Mau lập hàng phòng thủ, bao vây đám người này lại!”

Từ bên trong đội hình của đám người [The Throne], giọng nói nghiêm nghị vang lên từ một gã đàn ông trung niên có tuổi, không ai khác hơn chính là lãnh đạo của đám người chơi cận chiến này.

Dưới uy thế của hắn, đám Chiến Sĩ và Đấu Sĩ đang rụt rè, sợ hãi vì sự bá đạo của Ameerah dần dần lấy lại được tinh thần. Từng tên nối tiếp nhau cầm vũ khí, xông thẳng vào bao vây Ameerah lại.

Toàn bộ những cảnh tượng ấy đều rơi vào trong mắt Ameerah, dù biết rằng đối phương sẽ bao vây mình, thế nhưng nàng lại chẳng thể làm được gì, bởi lẽ nếu lộ diện lên trên không trung, nàng có thể sẽ phải đối mặt với rất nhiều đòn công kích viễn trình của đối phương.

Nhưng tiến vào thì cũng không thể nào, vì đội hình của đối phương đã thắt chặt lại, chẳng còn kẻ hở nào để cho nàng chen vào.

-“Liều mạng vậy!”

Tiếng cũng không thể, lùi cũng không xong, Ameerah không còn cách nào khác, đành cắn răng đánh liều, sử dụng chiến thuật di chuyển, công kích trên không mà nàng vẫn thường hay sử dụng.

‘Phốc… bịch…’

Bật người nhảy lên trên vai một tên Chiến Sĩ gần đó, Ameerah bắt đầu thi triển thân thủ của một tên Võ Sư được xếp vào hàng cao thủ trên thế giới.

“Búa Và Rìu”

-454 (Chí Mạng)

-399 (Chí Mạng)



Nàng vừa đặt chân xuống, tung một cú đá vào đầu một tên địch nhân bên phe [The Throne] thì liền tiếp tục bật nhảy sang một phương hướng khác, không cho kẻ địch có cơ hội bắt lại thân thể mình.

Giữa một đám đông người chơi nghề nghiệp cận chiến của hai phe đang quấn lấy nhau, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh nhỏ nhắn, linh hoạt bay nhảy trên không, như một con chim én bay lượn khắp nơi mà không hề có quy luật cố định nào.

Gã Chỉ Huy bên phía [The Throne] cũng không phải là dạng ngu ngốc, nhìn Ameerah có thể tự do chiến đấu với thực lực mạnh mẽ như vậy, hắn làm sao có thể không nhận ra nàng chính là Chỉ Huy bên phía địch nhân kia chứ.

-“Viễn trình, tập trung toàn lực công kích con bé kia!”

Chẳng hề có bất kì do dự, gã trung niên Chỉ Huy này cấp tốc phát ra mệnh lệnh công kích.

Ameerah hoàn toàn không thể nắm rõ được tình hình của đối phương, vì nàng vừa phải liên tục di chuyển trên không, lại vừa phải tập trung tinh thần, tìm kiếm điểm đáp xuống tiếp theo.

Thế nên, nháy mắt sau khi mệnh lệnh được gã Chỉ Huy kia phát ra, Ameerah ngay tức thì đã phải đối mặt với một đợt sóng thần công kích ập tới một cách đầy bất ngờ.

‘Rầm rầm rầm… ầm…’

-188

-324 (Điểm Yếu)

-116



Theo một cú đạp mạnh lên người của một gã Chiến Sĩ, Ameerah bật người lộn nhào trên không trung và đúng vào khoảnh khắc ấy, một loạt những đòn công kích ma pháp ‘[Hỏa] Cầu’, ‘[Băng] tiễn’, ‘Lưỡi Đao Gió’ hay những mũi tên bắn đến, dồn dập đánh lên trên người nàng, kéo ống HP của nàng xuống một cách nhanh chóng.

-“Ahhh...”

100% mức độ giả thuyết hiện thực cũng không phải là chuyện đùa, bị công kích nhiều như vậy cùng lúc, Ameerah cũng không thể nào chịu đựng nổi cơn đau đớn, miệng ré lên thảm thiết.

Lực phản chấn tổng hợp từ những đòn công kích ấy, chớp mắt đã đánh Ameerah bay ngược trở lại phía bên ngoài hàng phòng thủ của bọn chúng.

‘Phịch…’

Thân thể nện mạnh lên trên mặt đất, Ameerah lăn lông lốc như một trái bóng, đến tận 5 mét trượt dài sau đó mới dừng lại được thân thể.

Thời khắc đó, Ameerah mới nhận ra rằng, nàng và hơn 500 tên đồng bọn ở đây đã không còn đường để về nữa rồi.



Và cũng tại thời khắc ấy, cuộc chiến giữa David với gã Bò Cạp cũng đã đến hồi kết.

‘Phịch’

-65

Nhận phải một cú đá ngay vào bụng, thân thể David như diều đứt dây, bị đá bay ngược trở ra ngoài, trượt dài trên mặt đất đầy đá cứ.

-“Tưởng thế nào, hóa ra là cũng chỉ đến thế, hahaha…”

Gã Bò Cạp mở lời chế nhạo, ngửa mặt cười khinh thường một tràng dài.

Nguyên nhân cũng bởi vì sau một hồi bạo phát, David cuối cùng cũng đã chạm đến điểm giới hạn của mình khi mà hai kỹ năng gia tốc đồng thời mất hết đi hiệu lực.

Không còn đủ tốc độ để đuổi theo kịp hành động của gã Bò Cạp, dù cho hắn có phản ứng mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa thì cũng chẳng thể làm được gì.

‘Phịch…’

Một bàn chân của gã Bò Cạp dẫm lên gò má của David.

-“Mày cũng chỉ là một thằng nhà nghèo vô tích sự mà thôi. Bọn mày cuối cùng rồi cũng phải bị diệt dưới tay [The Throne], hiểu rõ rồi chứ?!”

Hơi cúi người xuống, giọng nói đay nghiến của gã Bò Cạp cũng truyền đến, trong khi mũi chân của hắn thì liên tục chà sát lên mặt của đối phương.

David phẫn hận, tức giận, nhưng hắn lại không thể làm được gì, MP đã cạn kiệt, sức mạnh cũng không bằng đối phương. Mọi biểu lộ của hắn, lúc này đều có thể bị đối phương ghi hình lại. Hắn chỉ có thể siết chặt nắm tay, cắn răng không để cho cơn tức giận làm mình phải gào thét lên một tiếng nào.



- “Tới rồi!”

Mất một khoảng thời gian chạy từ khu vực phía nam ra đến khu vực phía đông EL thành, Long rốt cuộc cũng đã trông thấy được chiến trường trước mặt, cách bọn họ chỉ còn không đến 50 mét.

‘Choang choang… ầm ầm ầmm…’

Lọt vào trong tầm của gần 300 người trong đại quân do Long và Terrell chỉ huy chính là một bãi chiến trường hỗn loạn và ồn ào, với những âm thanh vũ khí kim loại va chạm vào nhau.

Bầu trời bốc lên một mảng khói bụi mịt mờ, càng làm cho tầm nhìn bị che khuất đi rất nhiều.

Bất quá, Terrell, Long và cả hơn 300 tên đội viên còn lại đều có thể nhận ra rõ số lượng quân địch nhiều hơn bọn họ rất rất nhiều. Đông nghìn nghịt người che kín cả một khu vực rộng hơn trăm mét vuông, quân số so với đoàn đội 300 người của bọn họ gần như gấp 10 lần có thừa.

‘Ực…’

-“Đông quá…”

-“Chỉ Huy... hay là về thôi.”



Khó khăn nuốt một ngụm nước vào trong cuống họng, những tên đội viên có vẻ hơi kinh hãi trước quân số khủng bố của kẻ địch. Bọn họ cũng giống như Ameerah, hoàn toàn không cảm thấy nắm chắc được tí phần trăm chiến thắng nào cả.

Cũng không thể trách bọn họ khi chưa lâm trận thì đã lùi bước như vậy, bởi vì thực lực chênh lệch quá lớn như vậy, ai lại muốn tự đâm đầu vào chỗ chết để hao tổn một cách vô ích như vậy chứ.

Thần sắc của Terrell cũng trầm xuống, dĩ nhiên hắn cũng nghĩ giống như đám đội viên của mình, thế nhưng nghịch cảnh ở đây là hắn muốn phải cứu cho được những đồng bạn của mình, bao gồm David và cả Ameerah bên trong.

-“Chỉ huy, rút thôi. Bọn chúng đông quá, bên kia các anh em cũng đã bị giết gần hết rồi. Nếu để bị bao vây, chúng ta thậm chí không cứu được người mà còn bị đối phương cho một cú hồi mã thương thì thiệt nhiều hơn lợi đó.”

Alan, một tên thanh niên được thăng chức làm Phó Chỉ Huy rất thân cận với Terrell, bước đến bên cạnh mà trầm giọng phân tích.

Nghe xong lời nói của Alan, Terrell phẫn hận siết chặt nắm tay, bởi vì trong lòng hắn cũng chính là nghĩ như vậy. Tuy nhiên, Terrell lại không muốn, thật sự không muốn bỏ lại anh em mà rời đi chút nào.

Hắn đang cảm thấy rất khó chịu, rất phân vân do dự không biết nên tiến hay lùi bước.

-“Terrell, ném ta vào trong đó đi!”

Bất chợt, Long đột ngột nói một câu khiến cho hơn 300 người có mặt ở đây bị một trận ngạc nhiên đến sững sờ.

Khoảng cách hơn 50 mét, đối với một kẻ chủ tu thuộc tính sức mạnh như Terrell, kết hợp với “Cuồng Nộ” thì cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Nhưng mà cái quan trọng ở đây là nếu ném Long vào đó, hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Terrell cũng không nghĩ ra được, tại sao Long lại đưa ra ý kiến điên khùng như vậy, bởi lẽ, nghề nghiệp của hắn là Linh Mục thì làm sao có kỹ năng quần chiến gì mà sử dụng kia chứ.

-“Ngươi nói gì?”

Terrell cũng hoàn toàn không thể tin vào những gì mà mình đã nghe được, gương mặt trợn lên, hướng về Long hỏi lại.

-“Ta bảo, ném ta vào trong đó…”

-“Đừng có đùa dai như vậy! Đây là thời điểm nào mà ngươi lại còn nói đùa như vậy kia chứ?!”

Long bình tĩnh lặp lại câu nói đó một lần nữa, nhưng chưa kịp nói xong thì đã bị Terrell lớn tiếng quá to, cắt ngang.

Bị quát thẳng vào mặt như vậy, Long cũng không hề bực mình gì. Ngược lại, trước hàng trăm cặp mắt đang trợn to nhìn mình với vẻ khó hiểu, Long đi tới trước mặt Terrell, đưa tay lên vịn vai hắn.

Bốn con mắt chăm chú nhìn thẳng vào nhau, Long nói với ngữ khí khẳng định, cực kì nghiêm túc không hề có bất cứ điểm nào giống như là đùa giỡn.

-“Tin ta! Ném ta vào trong đó! Ta có cách của mình.”

Một giây…

Mười giây…

Từng giây trôi qua, nhưng Terrell lại không hề trả lời hay đáp lại một từ.

Hắn nhìn vào Long, tựa như muốn tìm ra điểm nào đó đang giống như đùa giỡn.

Ấy thế nhưng lại không tìm ra, hoặc nói thẳng ra là không hề có thứ gọi là nói đùa bên trong cặp mắt ấy. Ngoài nghiêm túc ra, còn lại chỉ là vẻ tự tin đang chất chứa bên trong cặp mắt của Long.

Như đã thấy được sự chuyển biến về thái độ của Terrell, Long nhếch mép cười, ánh mắt vô tình hay hữu ý, chuyển dời về phía thân ảnh gầy yếu đã luôn đi theo sát bên cạnh hắn.

Thẫn thờ, Terrell cũng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, như nhớ lại được điều gì đó rất ấn tượng, Terrell trợn mắt lên nhìn lại Long rồi lại nhìn tới thân ảnh gầy yếu kia.

Khoảnh khắc ấy, Terrell đã hiểu ra được ngay dụng ý của Long.

-“Cẩn thận!”

Terrell siết lại nắm tay, đưa lên đánh lên ngực của Long, giọng khàn khàn đáp lại.

Long gật đầu xem như đáp lại, sau đó liền bắt đầu sử dụng kỹ năng buff phòng thủ của nghề nghiệp Linh Mục lên người mình.

“Ngự Thuẫn Thuật”

Riêng Terrell, thanh âm chưa dứt thì hắn đã kích hoạt kỹ năng “Cuồng Nộ”, thân thể cấp tốc phồng to lên, trở thành một gã khổng lồ.

“Cuồng Nộ”

-“GAHHH… ĐI!!!”

Trong sự kinh ngạc đến trợn mắt há mồm của đám đội viên ở phía sau, Terrell rống lớn một tiếng, bàn tay to lớn túm lấy cổ chân của Long, xoay vòng quanh rồi ném hắn thẳng vào chiến trường trước mặt, không khác gì một vận động viên ném tạ.

Long chỉ thấy trời đất quay cuồng, nhắm mắt lại mở ra thì đã thấy mình đang bay trên không trung cách mặt đất đến hơn 10 mét có thừa, lao đi với vận tốc xé gió về phía chiến trường.

Không hề kinh hoảng chút nào, Long nắm đoản trượng trong tay, dùng tốc độ nhanh nhất vẽ vời vòng tròn ma pháp, miệng lẩm bẩm đọc ra từng câu chú ngữ đã khắc sâu vào trong linh hồn hắn.

50 mét…

40 mét…

30 mét…

Từ giây trôi qua theo những cơn gió lớn lướt ngang qua vành tai của Long, khoảng cách của hắn tới chiến trường cấp tốc được rút ngắn lại.

Ánh mắt Long sắc lạnh, một mảnh bình tĩnh không gợn sóng, nhìn chăm chú vào trong vòng tròn ma pháp đã dần dần tiến vào giai đoạn hoàn thiện.

Bỗng…

Chỉ còn độ chừng 10 mét sẽ tiếp đất, Long bất thình lình hét to một tiếng.

-“Thượng Cấp Triệu Hồi Thuật – Địa Ngục Môn”

Không đến 3 giây sau, hắn đã tiếp đất, đúng ngay vào ở giữa vòng giao chiến đang diễn ra cực kì kịch liệt.

‘Rầm…’

Như một quả bom dội xuống vòng chiến, Long dùng khiên chắn xuống dưới chân mình, một trong số 6 tấm bùa phòng thủ trên tấm khiên lập tức vì chống đỡ lực va đập mạnh thay cho hắn mà vỡ nát ra.

Một đám người xung quanh đó hoàn toàn bị chấn kinh trước quả thiên thạch rơi từ trên trời xuống này, khói bụi bốc lên khiến bọn họ chẳng thể nhìn rõ được thân ảnh đang đứng ở bên trong màn khói.

Ameerah vừa bị đánh bay ra ngoài, vừa mới chống tay ngồi dậy khỏi mặt đất thì cũng bị tình huống này làm cho trợn mắt há mồm.

Thế nhưng ngay sau đó, cảnh tượng xảy ra tiếp theo càng là khiến cho Ameerah phải đưa tay lên bưng miệng để ngăn không cho mình thốt ra tiếng hét to.

‘Ầm ầm ầm…’

Mặt đất chấn động, khói đen nghi ngút chui ra từ bên trong một cái hố đen không biết từ đâu xuất hiện trên bãi đất trống giữa chiến trường.

Cánh cổng địa ngục khắc sâu vào trong trí nhớ Ameerah vào thời điểm cách đây không lâu, ở tại Thụy Điển ngày đó chậm rãi chui ra khỏi hố đen.

Cả chiến trường một mảnh yên tĩnh, không ai dám thốt lên bất cứ âm thanh nào, tất cả đều ngẩng mặt nhìn theo cánh cổng cao đến hơn 10 mét có thừa, với vẻ quỷ mị, cắm đầy xương cốt và không ngừng tuôn trào ra khói đen đầy tà khí này.

Tại cách đó không xa, David nằm trên mặt đất cũng trông thấy được cảnh tượng ấy. Nhìn cánh cổng đó, mọi cảm xúc mặt trái trong lòng hắn bất chợt tan biến đi hết không còn bóng dáng.

-“Bọn mày chết chắc rồi… muwahaha…”

Ẩn sau lớp khăn che mặt, David nhếch môi nở một nụ cười lạnh, giọng khàn khàn cất tiếng nói đầu tiên trong suốt cả trận chiến vừa qua. Hưng phấn quá độ, hắn mở miệng cười to, cười như điên như dại.

“Kẽo kẹt...”

Trong tiếng cười vang dội của David, cánh cửa ma quỷ kia chậm chạp mở rộng ra, âm thanh ma sát giữa khe cửa cũng đủ để khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Tiếp theo sau đó, một thân ảnh khổng lồ, chậm chạp cất bước đi ra khỏi cánh cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.