Bị cặp mắt Đình Tấn nhìn thẳng chằm chằm, tên thành viên [Hồng Môn Hội] chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy khắp cơ thể, thậm chí quên luôn cả cảm giác đau đớn trên cánh tay gãy của mình.
Hắn vô thức né tránh ánh mắt của đối phương, nhưng khi chuyển dời tầm nhìn tới khu vực hành lang bên cạnh, cảm giác sợ hãi lại tiếp tục khuấy động tâm trí hắn.
Hành lang sang trọng lúc này đã bị lấp đầy bởi xác chết, tử trạng đều là bị vặn gãy cổ hoặc bị lôi điện đánh chết, nhưng quỷ dị là không hề có máu tươi đổ ra ngoài, không gian vẫn tràn ngập mùi nước hoa dìu dịu.
‘Ực…’
Khó khăn nuốt vào một ngụm nước, gã thành viên [Hồng Môn Hội] sợ hãi nhìn về Đình Tấn, lắp bắp nói.
-“Ta, là [Hồng Môn Hội] chúng ta tự mò mẫm ra được cách đây không lâu.”
Giọng nói hắn có chút run rẩy, có lẽ là vì cơn đau âm ỉ trên cánh tay, hoặc cũng có thể do quá sợ hãi mà hắn nói chuyện cũng không còn được lưu loát như trước nữa.
Từng giây từng khắc trôi qua, từ đầu đến cuối Đình Tấn đều một mực giữ im lặng, không rời mắt khỏi gã thành viên [Hồng Môn Hội] này.
Bị nhìn thẳng một hồi lâu như vậy, gã thành viên [Hồng Môn Hội] không khỏi cảm thấy chột dạ, tròng mắt liên tục đảo lộn không dám trực diện nhìn thẳng vào Đình Tấn.
‘Rắc!’
Bất thình lình, cánh tay còn lành lặn của gã đàn ông đột nhiên bị một lực lượng cho bẻ gãy một cách tàn bạo.
-“Aaaa…”
Đình Tấn ra tay quá mức bất ngờ khiến cho đối phương không hề có một điểm phòng bị nào, chỉ khi cơn đau đớn truyền đến thì mới hét thảm một tiếng.
-“Lại cho ngươi một cơ hội, nếu lần này còn tiếp tục nói dối, ta chắc chắn ngươi chẳng những phải chết mà còn là chết trong đau đớn cùng cực.”
Giọng nói cực độ lãnh đạm, nhưng ẩn chứa bên trong đó là đầy rẫy sát khí lạnh lẽo, biểu lộ của gã thành viên [Hồng Môn Hội] này làm sao có thể lừa gạt qua mắt Đình Tấn kia chứ.
Xem như đối phương có là dân giang hồ máu lửa thì cũng không cách nào có thể đem so sánh với một kẻ bò từ trong xác chết, tại mạt thế trở về như Đình Tấn được.
-“Ta nói thật… ư… đấy là sự thật, chúng ta là tự nghiên cứu ra được, làm ơn tha ta đi… aaa”
Vừa rên rỉ trong đau đớn gã đàn ông lắc đầu một cách điên cuồng, mồ hôi lạnh rịn ra trên da thịt, ồ ạt đổ xuống bên dưới đã thấm ướt hết cái quần cộc của hắn.
-“Thật sự là ngu ngốc mà…”
Đình Tấn lắc nhẹ đầu, cảm khái một hơi dài, bất quá hắn cũng không có ý tứ muốn dừng lại màn tra tấn.
‘Rắc!’
Âm thanh giòn vang quen thuộc lại phát ra, nhưng lần này không phải là hai cánh tay nữa mà đã dịch chuyển xuống một cái chân của gã thành viên [Hồng Môn Hội].
Chân trái từ đầu gối trở xuống, bỗng dưng bị một lực lượng cho cứng rắn bẻ ngược trở lên, tuy rằng không hề có máu tươi đổ ra ngoài, nhưng bấy nhiêu đó cũng đã đủ khủng bố rồi.
Đau, cảm giác đã vượt quá mức chịu đựng của gã đàn ông này, đầu hắn lập tức nghẹo sang một bên, triệt để bất tỉnh nhân sự.
Thế nhưng Đình Tấn nào có dễ dàng như vậy buông tha cho đối phương, “Khống Vật Thuật” lại tiếp tục điều động, nhằm vào ba chi đã bị vặn gãy của gã đàn ông.
Một màn cực kì quỷ dị liền xảy ra trên hành lang, thân thể của gã thành viên [Hồng Môn Hội] thì bay lơ lửng cách mặt đất hơn một mét, tứ chi hắn dang rộng, trong đó có ba chi bị gãy lại không ngừng đong đưa qua lại như cành cây bị gió cuốn, không có ai chứng kiến được nó.
-“A… đau… đừng… làm ơn buông tha ta đi, ta không biết… ta thật sự không biết gì cả…”
Trong cơn hôn mê, cảm giác đau đớn lập tức kéo tỉnh tên thành viên [Hồng Môn Hội]. Cảm giác thống khổ vì bị hành hạ thể xác khiến hắn không kìm được gào rú, cầu xin tha cực kì thê thảm, trên mặt đã bị thấm ướt đẫm, bởi mồ hôi trộn lẫn với cả nước mắt, nước mũi, còn giọng nói cũng đã trở nên khàn đặc, tiếng có tiếng không.
Dù vậy, Đình Tấn cũng không vì lời nói của đối phương mà ngừng tay, thậm chí hắn còn ra tay nặng hơn nữa.
-“Aaa… ngươi phải chết… ta thề, hôm nay ngươi chắc chắn không bước ra khỏi được nơi đây… aaa…”
Nhận ra Đình Tấn không có ý định buông tha cho mình, gã đàn ông đã trở nên điên cuồng, từ bỏ hi vọng không tiếp tục cầu xin nữa, bắt đầu chuyển sang hung ác hâm dọa.
‘Răng rắc!’
Không hề có một chút thương xót với gã đàn ông này, Đình Tấn tàn nhẫn tiếp tục sử dụng “Khống Vật Thuật”, nắm lấy cái chân còn lại của đối phương mà vặn ngược lên.
-“Ahhh…”
Mặc kệ cho đối phương khàn giọng hét thảm, Đình Tấn đều không hề nháy mắt lấy một cái, hững hờ cất tiếng.
-“Một cơ hội cuối cùng, nói hay không?”
Tiêu tốn nhiều thời gian như vậy, hắn cũng đã sắp hết kiên nhẫn, dù rằng chuyện này khá quan trọng, nhưng không đến mức bắt buộc phải truy tra cho ra được kết quả.
Lại nói, thời gian lưu lại cho hắn cứu người và rời đi cũng không còn nhiều, hắn cũng không muốn trực diện đối đầu với mấy trăm tên thành viên [Hồng Môn Hội].
Sở dĩ hắn ngang ngược đi tới nơi đây mà không hề mang theo một chút lo lắng nào, tất cả cũng bởi vì trước đó hắn đã dò xét ra được, ở đây ngoài bốn khẩu súng điện, do bốn tên bảo vệ canh giữ lối ra vào cầu thang lên tầng 19, thì đã không còn món vũ khí nào có khả năng gây ra nguy hiểm cho hắn.
Bên cạnh đó, tòa cao ốc sang trọng này cũng là trung tâm đầu não của [Hồng Môn Hội], khả năng lưu giữ vũ khí nguy hiểm là không lớn. Người ở đây đa phần đều còn đang trong cabin trò chơi hoặc đang nằm nghỉ ngơi tại phòng, Đình Tấn có muốn vô thanh vô thức giết bọn họ cũng là dễ như trở bàn tay.
Nhưng vì muốn tạo thành mục đích lưu lại ám ảnh cho [Hồng Môn Hội], Đình Tấn nhất định phải đi lên tập trung hết người ở đây lại, sau đó cùng lúc giết sạch bọn họ mà không để lưu lại bất cứ dấu vết nào.
Chính vì nguyên nhân ấy, từ lúc phá hủy camera quan sát, rồi sử dụng “Khống Vật Thuật” bay ra khỏi phòng, Đình Tấn chưa hề lưu lại dấu vết nào, dù chỉ là một vết chân nho nhỏ.
Hắn chỉ đáp xuống đất có hai lần, một lần là tránh né tập kích bất ngờ của đám người [Hồng Môn Hội], một lần khác là ở thời điểm hiện tại, do đang tập trung toàn lực sử dụng “Khống Vật Thuật” để khống chế tên thành viên cao cấp của [Hồng Môn Hội] này, nên mới phải đáp xuống đất.
Mà cả hai lần ấy, hắn đều lựa chọn vị trí đáp xuống là ở trên xác chết của một tên [Hồng Môn Hội].
Tuy không thể chạm đến mức hoàn mỹ, không lưu lại một vết tích, nhưng nếu như không thực sự cẩn thận dò xét từng điểm nhỏ, đồng thời còn sử dụng những thiết bị dò xét truy tung kỹ thuật cao thì muốn tìm được dấu vết hiện diện của Đình Tấn ở nơi đây, quả thật là một chuyện không tưởng.
Trở lại với hiện tại, gã đàn ông thành viên [Hồng Môn Hội] ngay khi nghe được những lời nói tràn ngập sát khí, cùng với ánh mắt không còn kiên nhẫn của Đình Tấn, hắn đã triệt để hoảng sợ.
Đôi bờ môi run rẩy của hắn đang muốn tiếp tục cứng rắng chửi mắng Đình Tấn, nhưng bập bẹ một hồi lâu cũng không thốt ra được chữ nào. Lý do là vì đau đớn, hay vì sợ hãi thì chính bản thân hắn đều không rõ.
-“Ngươi nên hiểu rõ quy tắc của cái thế giới ngầm, đã đặt chân vào đấy thì cái chết của ngươi là chắc chắn phải đến. Nhưng nó đến nhanh hay đến chậm thì còn tùy thuộc vào cái quyết định sau cùng của ngươi.”
Bỗng dưng, Đình Tấn đột nhiên lên tiếng, thế nhưng bây giờ, ngữ khí của hắn cũng không phải là quá lạnh như trước, mà thêm vào đó còn có một chút ý tứ an ủi.
Nói đoạn, hắn để im cho gã đàn ông trước mặt mình suy nghĩ một vài giây, sau đó mới tiếp tục nói thêm vào.
-“[Hồng Môn Hội] đối với ngươi có thể sẽ không hề lưu luyến một con tốt nhỏ bé như vậy. Thế nhưng ngươi lại trung thành giữ gìn nó, bảo toàn những kẻ ở phía trên ăn sung mặc sướng, cùng với đống tài sản mà người và đám tiểu đệ phải đi liều mạng mới mang về được. Ngươi cảm thấy có đáng giá hay không?”
Giọng điệu của Đình Tấn lúc thăng lúc trầm, lúc nhanh lúc chậm, khi thì cương liệt, mà có đoạn thì lại nhẹ nhàng sâu lắng, vô thanh vô thức tiến vào trao dòng suy nghĩ của gã thành viên [Hồng Môn Hội] này, dẫn tiến hắn vào trong một đoạn trầm tư.
-“Khai ra sự thật đi, rồi ta sẽ cho ngươi một cái chết giống như đồng bạn của ngươi, giống như một người trong giang hồ đáng lẽ phải có.”
Trông thấy từng biến hóa biểu hiện trên gương mặt của gã đàn ông, Đình Tấn lập tức tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, chậm rãi mà trầm lắng nói.
Gã đàn ông thành viên [Hồng Môn Hội] nghe đến đây, thân thể đột nhiên chấn động một cái, chẳng khác nào bị ngũ lôi oanh đỉnh. Từng đoạn ký ức tràn về trong đầu, từ lúc hắn chỉ là một tên lưu manh đầu đường, cho đến một tên đầu lĩnh như hiện tại, thâm tâm hắn tự nhiên nảy sinh ra một cái cảm giác khác thường.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Đình Tấn, nhìn cái kẻ địch trước mắt, có vẻ cũng không đáng ghê tởm như vậy, đều sẽ hiểu được quy tắc trong thế giới ngầm.
-“Là ngươi của chính phủ nước Entire Land cung cấp, ta chỉ biết bấy nhiêu đó. Làm ơn cho ta một cái chết thống khoái đi.”
Gã đàn ông nói bằng âm thanh khàn khàn, đứt quãng liên tục, nhưng nó lại thuần tuy không có một chút cảm xúc sợ hãi nào, duy chỉ có là dứt khoát.
Đúng vậy, hắn không có gia đình, không con gái, tất cả những gì hắn có là một vài tên anh em vào sinh ra tử. Nhưng đã từ lâu khi hắn bước chân lên cái địa vị này, mấy người anh em ấy bởi vì tranh giành quyền lực với hắn mà lần lượt đã rời đi khỏi hắn, còn sót lại đều là những kẻ a dua nịnh hót, hoặc mấy con gà đào mỏ.
[Hồng Môn Hội] đối với hắn, ngoài quyền lực và tiền bạc ra thì không còn cái gì khác nữa, thế nên hà cớ gì hắn phải chịu khổ để bảo lưu bí mật của bọn người đó kia chứ.
Trong lòng hắn tự hỏi lấy những câu hỏi của Đình Tấn, để rồi hắn nhận ra, cái chết đối với mình ngay bây giờ đã không còn đáng sợ nữa, mà ngược lại, nó giống như một sự giải thoát hơn.
Có lẽ… chết đối với hắn sẽ tốt hơn, không còn lo lắng ngày mai bị người phía dưới ám hại, không còn sợ hãi bị cấp trên định tội, hay bị cừu nhân lợi dụng hắn sa cơ thất thế mà bỏ đá xuống giết.
‘Rắc!’
Ngay khi hắn vừa nói dứt câu, đầu của hắn bỗng dưng bị một lực lượng khống chế, cho vặn ngược về phía sau.
Gã đàn ông thành viên [Hồng Môn Hội] này đã chết!
Cặp mắt hắn vẫn còn mở rộng, lưu lại vẻ chờ mong trong giây lát, rồi tinh mang bên trong mới dần dần tắt ngóm đi, hô hấp cùng nhịp tim cũng nhanh chóng hạ thấp, cho đến khi hoàn toàn đoạn tuyệt.
Đây hết thảy đều là thành quả của Đình Tấn, một hồi tra tấn phá tan tâm lý cứng rắn của tên thành viên [Hồng Môn Hội] ấy. Lại thêm vài câu nói ly gián, đánh vỡ phòng tuyến cuối cùng của đối phương, dẫn đến tâm tình từ từ chuyển hóa, không còn ôm hi vọng vào [Hồng Môn Hội] nữa.
Cứ như vậy, bí mật cuối cùng cũng được bật mí, Đình Tấn cũng không còn bâng khuâng gì mà không ra tay với đối phương nữa.
Đình Tấn chỉ là ôm tâm lý tìm hiểu rõ ngọn nguồn, cho nên dù những gì mà gã đàn ông này vừa nói cũng chẳng phải là sự thật, thì Đình Tấn vẫn không còn cách nào khác ngoài việc ra tay giết chết đối phương, bởi vì thời gian lưu lại đã không còn nhiều nữa.
Còn về vấn đề thông tin là thật hay là giả, tự hắn sẽ kiểm chứng về sau.
Việc quan trọng bây giờ phải nhanh chóng cứu đi Long, trước khi đám người vừa xuất hiện trong vùng bao trùm của sóng tinh thần đuổi tới nơi.
Cũng may là thang máy không có đi lên tới tầng lầu 19 được, cho nên bọn người đó còn đang lục tục chạy đua ở tầng lầu thứ 18, nhưng chẳng mấy chốc nữa thôi thì sẽ leo lên tầng 19 rồi.
Để bảo đảm không còn sơ sót nào, Đình Tấn tản mát ra sóng tinh thần càng quét toàn bộ khu vực tầng lầu 19, phát hiện không còn ai sống sót, hắn lập tức điều động “Khống Vật Thuật” đem thân thể bay lên, phóng thẳng tới cầu thang lên tầng lầu thứ 20.