Sau hơn 2 giờ căng thẳng thần kinh chiến đấu, Đình Tấn rốt cuộc cũng đã dọn dẹp xong đàn Molebear cản trở đường đi đến lối vào hang động. Không có kinh nghiệm, vật phẩm thu hoạch được cũng chỉ rải rác vài món Đồ Trắng rác rưởi.
Thế nhưng điều đó cũng không làm Đình Tấn chùn bước hay chán nản, bởi vì phần thu hoạch lớn nhất vẫn còn nằm ở trong tay của Michael kia.
Đứng cách lối vào hang động hơn sáu, bảy mét có thừa, Đình Tấn âm thầm suy nghĩ, tìm ra phương án để có thể đánh giết đàn cá Piragon một cách nhẹ nhàng nhất mà không phải tốn nhiều công sức.
Hắn không thể đứng quá gần lối ra vào hang động là bởi vì nơi đó rất nguy hiểm. Cảnh tượng những con Piragon cứ thay phiên nhau lao vút ra khỏi hồ nước, há rộng cái miệng đầy răng nhọn của chúng táp tới mình khiến hắn không dám mạo hiểm lấy thân ra thử nghiệm thêm một lần nào nữa.
-“Liều thử một lần xem…”
Sau một hồi lâu suy nghĩ, Đình Tấn mới hạ được quyết tâm, thực hiện một kế hoạch liều lĩnh mà hắn vừa mới nghĩ ra được.
Nắm lấy một viên đá, hắn vừa bước tới một bước rồi vung tay, ném mạnh nó ra khỏi hang động, để cho viên đá ấy rơi vào giữa mặt hồ đang nhấp nhô gợn sóng vì thác nước chấn động bên ngoài.
‘Tủm…’
Âm thanh không quá lớn, một vài tia nước bắn lên trên không trung, hơi chấn động một ít rồi lại trở về với vẻ nhấp nhô gợn sóng bình thường của nó.
Tuy vậy nhưng dây thần kinh của Đình Tấn lúc này thì lại cực kì căng thẳng. Cả thân thể hắn co rút lại, tiến vào tư thế hơi khom người như báo vồ mồi, sẵn sàng nhảy chồm sang một bên để né tránh bất kì công kích nào xuất hiện.
Bất quá, mãi một hồi lâu trôi qua, Đình Tấn mượn nhờ ánh sáng mờ ảo của ngọn đuốc, nhìn tra phía bên ngoài hang động thì vẫn chưa hề trông thấy có bất cứ động tĩnh nào xuất hiện cả.
‘Tủm…’
Cảm thấy không có chuyện dị thường gì xảy ra, Đình Tấn lại tiếp tục lặp lại loạt hành động ấy một lần nữa. Hắn bước tiếp một bước, rồi ném ra một viên đá ra bên ngoài.
Không khí yên tĩnh trong căn phòng dường như cũng bị tâm trạng đang kéo căng của Đình Tấn ảnh hưởng, khiến nó càng trở nên thâm trầm, nặng nề và áp lực hơn theo thời gian từng giây trôi qua.
5 mét…
4 mét…
3 mét…
Từng bước đi về phía trước cổng hang động, trái tim của Đình Tấn cũng nhanh chóng gia tốc nhịp đập, tựa như để chứng minh cho trạng thái căng thẳng ngay lúc này của hắn.
Ấy thế nhưng hắn vẫn chưa hề phát hiện ra bất kì động tĩnh nào đến từ đàn cá Piragon, chẳng khác nào đàn cá ấy đã lặn mất tăm mất tích, dù rằng bên tai hắn đã nghe được văng vẳng tiếng động ‘Ầm ầm…’ từ thác nước đổ bên ngoài đáy cốc.
‘Phốc…’
Nhưng bất thình lình, ở ngay khi Đình Tấn vừa bước lên bước thứ tư, rút ngắn khoảng cách với miệng lối vào hang động chỉ còn 2 mét, thì ở bên dưới mặt nước nhấp nhô gợn sóng đột nhiên phóng ra một bóng đen.
Không ai khác, đó chính là một con cá Piragon đã bị đánh động bởi tảng đá mà Đình Tấn vừa ném xuống trước đó. Giống như những lần trước đó khi đuổi giết Đình Tấn, nó phóng tới với một tốc độ rất nhanh, kèm theo đó là cái miệng rộng há to ra, muốn vồ táp tới con mồi trước mặt.
-“Hay lắm!”
Thầm hô lên một tiếng tràn ngập niềm hưng phấn, Đình Tấn đã có sự chuẩn bị từ trước, thế nên hắn không hề hốt hoảng chút nào.
Ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh, khi chỉ vừa thấy mặt nước bỗng chốc xuất hiện động tĩnh thì hắn đã lập tức nhún người phóng ngược trở về phía sau, lăn lộn tại một bên trống trải trong hang động rồi cấp tốc bật người ngồi dậy.
‘Phịch…’
Con cá Piragon vồ hụt mục tiêu, khiến nó rơi tự do lăn lộn trên mặt đất rồi không ngừng giãy giụa không khác gì những con cá bình thường khác.
Coi như là bị rơi vào tình thế cá nằm trên thớt nhưng nó vẫn là muốn đuổi theo, truy sát Đình Tấn đến cùng, chứ không phải là muốn lui ngược trở về hồ nước. Bấy nhiêu đó thôi cũng đã đủ thấy rõ, mức độ khát máu của chủng loại cá ăn thịt này rồi.
Cẩn thận từng chút một dò xét phía trước miệng hang động, Đình Tấn không dám lơ đãng dù chỉ là một điểm nhỏ. Bởi vì ở thời điểm hiện tại, hắn đã không còn con bài tẩy nào để thoát đi trước đó nữa rồi. Nếu tiếp tục rơi vào trong vòng vây công kích của đàn cá Piragon thì số phận hắn chắc chắn trăm phần trăm là phải chết, thế nên chuyện đề phòng là điều tất yếu cần thiết.
Chờ khoảng hơn 5 phút đồng hồ, sau khi vẫn chẳng thấy có bất kì động tĩnh gì nữa, Đình Tấn mới quyết định lựa chọn một phương hướng an toàn, tránh thoát cái miệng rộng của con cá Piragon đang vùng vẫy trên mặt đất, để tiến đến bên cạnh, bắt đầu cầm dao găm, chặt chém từng nhát lên người của nó.
‘Phập phập phập…’
-22 -44 (Điểm Yếu) -69 (Chí Mạng)…
Từng con số sát thương rất nhỏ hiện lên trên đầu của con cá Piragon này, nhưng nó giống như không hề cảm nhận được đau đớn.
‘Cách cạch cạch…’
Đôi hàm răng của nó cứ không ngừng đóng mở, va chạm vào nhau vang lên những âm thanh nghe đến rợn cả người, trông không khác gì một cái lưỡi cưa.
Đình Tấn phải liên tục di chuyển và tránh né, cố gắng không cho con Piragon này có thể vồ tới công kích mình. Đồng thời, hắn còn phải cẩn thận phân tâm ra dò xét động tĩnh ở phía trước miệng hang động.
Bởi vì hiện giờ, ống HP của hắn chỉ còn lại không đến 1.500 điểm mà thôi, điều đó cũng đồng nghĩa với việc chỉ cần ăn trúng ba cú táp của con Piragon thôi thì hắn sẽ tử vong ngay tức khắc.
Cũng không có gì phải lấy làm lạ khi Đình Tấn cần phân tâm cảnh giác trong khi đang chiến đấu, đề phòng cho tình huống có con Piragon nào bất ngờ lao ra.
Cẩn trọng một chút dù sẽ bị chậm lại tiến độ, nhưng ít ra vẫn có thể giúp hắn sống được lâu hơn và kịp thời ứng phó cho mọi tình huống xấu nhất.
Theo thời gian dần trôi qua, Đình Tấn vừa đánh vừa lùi, hai chân không ngừng nhún nhảy tránh né những cú đớp mồi như trời giáng của con cá Piragon này.
Điểm sinh mệnh trong ống HP của con Piragon cũng nhanh chóng bị Đình Tấn mài mòn, rút đi từng chút một.
Tuy nhiên, do sát thương quá thấp, mà con Piragon này lại có đến tận 4.000 điểm HP cho nên phải đến hơn 15 phút sau đó, Đình Tấn mới thành công chém giết được nó.
EXP +900
Nhìn lại chỉ có bèo bọt 900 điểm kinh nghiệm do không có thưởng thêm khi tổ đội, mà hơn nữa lại còn bị giảm xuống vì 4 cấp chênh lệch, hắn không khỏi lắc đầu ngao ngán.
Dù vậy thì điều đó cũng không khiến hắn nhục chí chút nào. Hiện tại là thời điểm gấp rút, cho nên Đình Tấn cũng không lề mề làm mất thời gian quý báu. Hắn còn phải nhanh chóng hoàn thành xong nhiệm vụ của Michael để rời đi cái phụ bản này, trở về chủ trì đại cục cho cả liên minh [The Alliance].
-“Cố lên, 499 con nữa thôi…”
Có được quyết tâm, Đình Tấn rất nhanh đã khôi phục lại chiến ý cho mình, tự lẩm bẩm một câu động viên rồi lại tiếp tục cất bước đi đến miệng hang động, thực hiện lại một màn dụ cá vượt cạn, sau đó chia lẻ từng con ra mà chém giết.
Từng giây từng phút thời gian nhỏ giọt trôi qua…
Keng! – Thời gian triệu hồi thú nuôi đã làm lạnh xong, ngài có thể sử dụng triệu hồi để gọi thú nuôi ra trợ chiến.
Đang trong lúc Đình Tấn say mê hăng hái chém giết với con Piragon thứ 24 trong chuỗi nhiệm vụ thì bất chợt, một âm thanh hệ thống bỗng nhiên vang lên bên tai hắn.
Thần sắc Đình Tấn hơi kinh ngạc một chút, nhưng ngay sau đó thì lập tức đã khôi phục trở lại vẻ bình thường. Động tác vung chém dao găm trên tay vẫn không hề gián đoạn dù chỉ là một giây, ánh mắt và bước chân của hắn vẫn tập trung đối phó với những đòn công kích đến từ con Piragon.
‘Phập…’
-63 (Chí Mạng)
EXP +900
Mãi đến 10 phút trôi qua, Đình Tấn vung một dao cuối cùng, kết liễu sinh mạng của con Piragon, rồi mới bắt đầu mở ra kiểm tra lại giao diện Hệ Thống Thú Nuôi.
[Triệu hồi thú nuôi tử vong: Đã sẵn sàng.]
Một biểu tượng triệu hồi đang lóe sáng lên ánh sáng màu xanh như muốn mời mọc người chơi lựa chọn vào đó. Rất rõ ràng, đây chính là báo hiệu cho việc Đình Tấn đã có thể triệu hồi Mephisto trở lại trợ giúp chiến đấu.
-“Hừm, có còn hơn không, sẵn tiện luyện cấp cho hắn luôn xem thế nào.”
Hơi suy nghĩ trong đầu, Đình Tấn cảm thấy triệu hồi ra Mephisto cũng chẳng có tác dụng gì nhiều lắm. Nhưng tranh thủ thời gian này gọi hắn ra để luyện cấp, tăng cường thực lực cho hắn thì vẫn tốt hơn là để hắn ở không trong hệ thống thú nuôi.
Thế là, Đình Tấn liền không do dự nữa, lựa chọn vào triệu hồi ra thú nuôi trên bảng giao diện hệ thống.
Keng! – Thú nuôi của ngài đã được triệu hồi, xin hãy cẩn trọng chăm sóc.
Một đầu thông báo hệ thống lại vang lên, kèm theo đó là thân ảnh mờ nhạt của Mephisto xuất hiện trước mặt Đình Tấn và dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Mephisto mới thoạt đầu vẫn còn bỡ ngỡ, thần sắc kinh ngạc khi nhìn cảnh tượng trước mắt mình.
-“Ta… ta… sống lại rồi?!”
Đưa hai tay lên, nhìn và cảm nhận lấy xúc cảm truyền đến từ trên bàn tay mình, Mephisto lẩm bẩm thì thào với vẻ mặt tràn ngập sự khó tin.
Trước đó không lâu, khi bị ba con Piragon cùng một lúc công kích, kết liễu sinh mạng, Mephisto đã bị hệ thống tống giam vào một không gian đen tối, không khác gì không gian bên trong “Viên đá Bjorketorp”, thứ đang phong ấn hắn ở ngoài hiện thực.
Dù vậy, Mephisto vẫn cảm giác được sự kinh khủng tột độ khi bị giam cầm ở trong không gian đó. Xung quanh không có bất kì thứ gì khác ngoài một màu đen tăm tối, hơn thế nữa, khi nằm lơ lửng bên trong đó, hắn hoàn toàn không thể sử dụng bất cứ năng lực gì của mình, ngay cả cử động, dùng tinh thần để quan sát khung cảnh bên ngoài hay đi lại cũng đều là một chuyện không tưởng.
Điều đó vô tình khiến cho Mephisto có cảm giác như, hắn đã hoàn toàn bị chết đi rồi, và linh hồn thì đang bị trôi dạt đi đâu đó mà thôi.
-“Đừng kinh ngạc, là ta triệu hồi ngươi trở lại thôi.”
Những hành động hay biểu lộ đấy của Mephisto đều lọt vào trong mắt của Đình Tấn. Nhân cơ hội, hắn chậm rãi bước đi về phía trước, vượt qua mặt Mephisto rồi nói.
Dao găm trong tay hắn cũng không buông lỏng ra chút nào, bởi vì hắn chính là đang dự định tiếp tục công cuộc săn giết những con cá Piragon.
Bàng hoàng trước những lời nói của Đình Tấn, Mephisto gần như không thể tin tưởng vào những gì mà hắn đã nghe được bằng lỗ tai của mình. Ý nghĩ Đình Tấn hoàn toàn nắm giữ trong tay sinh mệnh của hắn càng lúc càng lớn dần lên.
Trong khi đó, niềm hi vọng có thể trốn thoát được khỏi sự kiềm chế này của Mephisto thì ngược lại, càng lúc càng bị đè ép, đến không còn chỗ để tồn tại trong đầu hắn nữa.
Đứng nơi đó thẫn thờ mãi một lúc lâu, Mephisto không biết nên làm gì, cũng không biết phải tiếp tục ra sao. Cảm giác lạc lõng hoàn toàn xâm chiếm tâm trí hắn, khiến một vị Đại Đế như hắn lần đầu tiên cảm giác được sự tuyệt vọng.
Làm sao hắn có thể cam chịu, chấp nhận số phận làm một tên người hầu cho Đình Tấn kia chứ. Thế nhưng bây giờ, những gì hiển lộ ra trước mắt hắn lại càng lúc càng khiến tâm thái hắn chết dần chết mòn.
-“Đừng nghĩ nhiều, nếu như có một ngày ngươi mạnh mẽ hơn ta, chắc có lẽ sẽ tìm ra được lời giải thôi.”
Tựa như hiểu rõ những suy nghĩ trong đầu của Mephisto, Đình Tấn vừa vung dao chiến đấu với một con Piragon, vừa nhàn nhạt mở miệng, nhỏ nhẹ nói.
Hàm ý trong câu nói, tuy rằng là khích lệ, động viên, nhưng khi Mephisto nghe vào trong tai thì lại giống như là đang dụ dỗ nhiều hơn là khuyên bảo.
Hắn vẫn dửng dưng đứng tại vị trí cách nơi Đình Tấn đang chiến đấu với một đầu Piragon không xa. Đôi mắt thì không ngừng đảo quanh dường như đang suy nghĩ, âm mưu chuyện gì đó trong đầu.
Mãi đến một hồi, hơn 10 phút sau đó...
EXP +900
Chợt, trong lúc Mephisto đang không biết phải làm thế nào thì bất thình lình, một nguồn năng lượng không biết từ đâu ồ ạt tràn vào cơ thể, khiến hắn cảm giác như cả người đột ngột trở nên cường đại lên một cách đáng ngạc nhiên.
Từ sức mạnh, nhanh nhẹn, tinh thần hắn đều cảm giác được rất rõ ràng. Nhưng vì để chứng thực cho suy nghĩ của mình, Mephisto vẫn vung lên nắm tay đấm mạnh ra trước mặt, chẳng khác nào những võ sĩ quyền anh muốn thử lực tay của mình trước khi thi đấu.
Keng! – Thú nuôi của ngài hiện tại đã thăng cấp, điểm thuộc tính sẽ được tự động tăng cường.
Mà cũng vào khoảnh khắc ấy, Đình Tấn cũng nghe ra được một âm thanh thông báo khác của hệ thống vang lên bên tai mình. Rất rõ ràng, Mephisto chỉ cần ăn 900 điểm kinh nghiệm thì đã thăng cấp rồi.
Việc ấy không khỏi làm cho Đình Tấn càng hi vọng, sẽ chẳng bao lâu nữa, Mephisto có thể sẽ giúp được hắn trong công việc chém giết những con cá Piragon này.
-“Ngươi vừa làm gì với ta?”
Đúng lúc Đình Tấn đang muốn kiểm tra lại điểm thuộc tính và thông số của Mephisto sau khi tăng cấp thì giọng nói của hắn lại đột nhiên vang lên từ phía sau.
Vẻ mặt của Mephisto bây giờ rất ư là khó tả, nó lẫn lộn rất nhiều loại cảm xúc, bao gồm kinh ngạc, sợ hãi, hốt hoảng, thèm thuồng… rất nhiều cảm xúc mà cả tiêu cực lẫn tích cực đều có.
Thật không quá khó để hình dung ra được, Mephisto bây giờ có lẽ đang luẫn quẫn xung quanh những ý nghĩ làm người hầu cho Đình Tấn là được cái gì và mất cái gì.